Hồi Mười Chín: Lạy Trời con được bình yên (a)*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bing boong... Bing boong... Bing boong..."

Chuông cửa bỗng reo lên.

- Ủa? 

Hình như Dương Lãng nhớ ra rằng mình không hề mời ba người đang đứng trước mặt tới nhà chơi. Ngoài Mạc Ưu Đàm ra, hai người kia hắn không hề quen biết.

- Vào chơi. - An Kỳ giờ mới tin Lôi Hoành bị liệt nửa người thật. Vì gã vẫn phải viện đến sự giúp đỡ của chiếc xe lăn điện tử để di chuyển. Và Lương Gia Huy vừa là cận vệ, vừa là trợ lý của gã.

Chưa kịp đóng cánh cửa lại, An Kỳ nhác thấy Judas và Đường Trí Nghĩa đương băng qua đường, nên bèn đứng tựa lưng vào thành tường chờ họ. Gã trai Nam Mỹ kia có vẻ đã trở thành bạn thân của anh chàng cao kều, tính cách hai người đều điềm đạm nên nói chuyện với nhau rất hợp ý. Tự dưng anh cảm thấy mừng cho họ, vì đã tìm được một người tri kỷ để san sẻ gánh nặng trần gian.

- Ô! Người nước ngoài hả? - Đặng Xương Tuyết ngạc nhiên ra mặt. 

- Anh ấy là Judas Amadeus Monteclaro. Bọn tôi quen gọi là Judas. - Đường Trí Nghĩa thấy anh bạn thân hơi ngần ngừ, bèn nhanh miệng giới thiệu thay.

Judas đưa tay ra bắt với Đặng Xương Tuyết. Gã và người bạn thân hùn tiền mua vài ký crawfish sốt Cajun để đem tới đây "góp vốn", hy vọng sẽ đủ ăn.

Vệ Minh đưa hộp bánh xếp cho đám người mới tới ăn lót dạ. Đoạn trở vào bếp coi sóc nồi cháo gà. An Kỳ cũng lẽo đẽo theo vợ xuống gian bếp nhỏ bé nhà họ Đặng để phụ việc lặt vặt. Hai người dự tính nấu lẩu, nên mang tới nồi lẩu điện và đồ bổi. 

"Bing boong... Bing boong..."

- Hello!!!

- Anh là... Thôi hai cha con vào nhà chơi đi. Còn anh? - Đặng Xương Tuyết khẽ khàng hỏi.

- Tôi tên Uông Trác.

- Mộ Khuynh Chiêu. Kia là con trai tôi, Triệu Kiếm Phong. Và kế bên nó là Phạm Hải. - Không đợi chàng văn sĩ nghèo cất giọng hỏi, Mộ Khuynh Chiêu liền giới thiệu nhanh. 

Judas đương ngồi "đánh chén" mấy cái bánh xếp ngon tuyệt. Gã mới biết ăn tương ô-môi, cảm thấy nó còn hơn cả tương cà. Vệ Minh gợi ý gã nên trộn một lúc bốn loại tương chấm lại với nhau cho thức chấm ngon hơn. 

Trên truyền hình, phiên chất vấn càng lúc càng diễn ra gay cấn và kịch liệt. Có cảm tưởng sau trận chiến này, Hác tổng thống sẽ phải nghỉ nói ba năm để phục hồi lại dây thanh quản bị hoạt động quá sức. 

Một cụ bà run rẩy chống gậy bước lên sân khấu. Hai người cận vệ lập tức chạy tới dìu bà, tác phong của họ vô cùng ân cần và bặt thiệp.

- Dạ, thưa cậu. Hôm nay tôi tới đây với một vấn đề mà hằng mong cậu sẽ giải đáp. Đó là việc hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính. Tôi thấy, việc này đã gây ra rất nhiều hệ lụy xấu với nhiều gia đình và tương lai thế hệ trẻ trong xã hội nước ta. Vậy, vì đâu mà cậu đồng ý cho cái việc bất thường này được diễn ra dưới tình trạng hợp pháp hóa vậy?

- Dạ, thưa cụ. Con không hiểu tại sao khi chúng ta thấy hai tên khủng bố cầm súng nã đạn thì chỉ biết ôm đầu chạy trốn và kêu cứu, họa hoằn lắm mới có người anh dũng xông lên chống trả chúng. Ngược lại, khi nhìn thấy hai người đàn ông ôm hôn nhau thì chúng ta lại bỏ thời gian chạy tới để đánh đập, phỉ nhổ hoặc xua đuổi họ - Trong khi đó họ chẳng gây phương hại đến ai cả. Việc kết hôn đồng giới, theo thiển ý của con thì đó là một hiện tượng bình thường giữa hai cá thể yêu nhau, và muốn gắn bó bên nhau trọn đời. Nó sẽ chỉ trở nên bất thường và không được phép hợp pháp hóa trong trường hợp hai người đó cùng chung huyết thống, hay chưa hoàn tất thủ tục ly hôn với người cũ mà thôi.

Cụ bà im lặng hồi lâu, rồi chợt òa lên khóc nức nở. Nhưng sắc mặt Hác Đăng Khánh vẫn dửng dưng như không, tuy rằng đáy lòng chú đang gợn những cơn sóng trào dữ dội; bởi chú nghĩ rằng chắc có lẽ gia đình cụ bà đang vướng phải những đau khổ do không biết xử sự sao cho đặng khi phát hiện người thân là người đồng tính luyến ái. 

Bên dưới, nhân dân đang lặng im hết thảy. Họ cũng không biết mình đang chờ cái gì từ hai người này. Một Sự Thật chăng? Nhưng vốn dĩ, đã từ lâu con người khước từ Sự Thật để có thứ nuôi lấy tấm thân mình. Ngày nào trên báo đài cũng giựt tít về những "thợ diễn" và "thợ hát" sống trong nhung lụa hòng vỗ về những người "vô tư" rằng nước mình phát triển lắm lắm. Nhưng chỉ cần dạo một vòng phố thị, đâu đâu cũng có thể bắt gặp những hoàn cảnh éo le lấy gầm cầu làm nơi ở tạm, những đứa trẻ bị chăn dắt đến thân tàn ma dại, những con người xinh tươi chấp nhận bán thân xác để thỏa mãn nhu cầu vật chất cá nhân, những tổ chức từ thiện bị lợi dụng hoặc đi lợi dụng kẻ nghèo khó, những vụ đánh đập hoặc thanh trừng nhau chỉ vì một con chó hay một con mèo,... Những Sự Thật ấy cay nghiệt như dung dịch axit, nên chẳng ai muốn nhớ tới hay ngó vào, đầu óc họ thà lửng lửng lơ lơ trong giấc mộng Hoàng Lương được sơn son thếp vàng, còn hơn là đối mặt và chung sức giải quyết chúng. 

Có nhiều người hay hỏi tại sao những cậu ấm cô chiêu xuất thân từ tầng lớp thượng lưu trở lên hiếm khi nào viết được một tác phẩm hay mà đầy tính thực tế. Câu trả lời hết sức đơn giản: Đó là họ chưa từng trải qua và thấu thị thì làm sao có khả năng viết lại một cách chân thực và rõ nét được. Con người có trải qua chứng trầm cảm, mới cảm thông cho người tự sát. Con người có từng đói ăn đói mặc nhiều ngày, mới cảm thương và ghé mắt đến những người đang sống ở tầng lớp mà trước kia mình từng thuộc về. Cha cho tiền, mẹ nuôi cơm thì mãi mãi cũng không thể hiểu được cái cảnh khổ của những người sống nơi đầu đường xó chợ, và nguyên nhân nào đã đẩy họ tới bờ vực "Sống chờ chết như không niềm vui" như trong nhạc phẩm "Hãy nhìn xuống chân" của nhạc sĩ Lê Hựu Hà; bây giờ nằm khểnh vẫn còn có người lo thì sẽ dửng dưng với tình hình xã hội và đất nước, tự khắc một mai bị đẩy ra ngoài đường vạ vật xin việc và chạy chọt kiếm sống, họ sẽ thức tỉnh thôi, không một ai có thể khuyên bảo hết. 

Cụ bà không muốn giải thích cho Hác Đăng Khánh biết. Chú cũng không dám cưỡng cầu. Chú đứng dậy, rồi bước tới bên cạnh cụ bà, ân cần dìu cụ xuống sân khấu. Trước khi chia tay cụ, chú rút chiếc khăn mùi soa của mình ra lau nước mắt cho cụ; xem như là một kỷ vật nho nhỏ.

Một ông bác ăn mặc tuềnh toàng xin phép được tham dự phiên chất vấn. 

- Thưa ngài, trước tình trạng quan chức chính phủ xài tiền công như rác, đưa dòng họ nhà nó sang định cư nước ngoài mà miệng vẫn bô bô yêu nước, ngài sẽ xét xử như thế nào nếu như có đầy đủ tang chứng - vật chứng trong tay?

- Bắn bỏ. Kế đến là tịch thu và phong tỏa tài sản. Thưa bác. 

- Rồi số tiền đó sẽ đi về đâu thưa ngài? Mái ấm tình thương hả?

- Dạ thưa không. Đó là Quỹ Hưu trí. Bà con đã còng lưng làm lụng vất vả bao nhiêu năm đời người, mà tới khi sức cùng lực kiệt, chỉ nhận được một món tiền không bằng một lần thằng quan tham "cưỡi ngựa xem hoa" với mấy ả đào. 

Ông bác sực nhớ tiền lương hưu hằng tháng đã tăng thêm một trăm đồng sau... 

- Cảm ơn ngài. Cảm ơn ngài rất nhiều. 

- Dạ, con cảm ơn bác đã... hiểu thấu lòng con. - Hác Đăng Khánh thoáng thấy sắc mặt tím tái của ông bác, liền biết ngay bác đã nhận ra được điều đó. Người này là ai mà mưu trí không thua gì Gia Cát Khổng Minh vậy nhỉ?

Hác Đăng Khánh chợt nhớ đến câu chuyện xảy ra vào thời Đông Châu liệt quốc: Biết được nước Triệu đã lâm vào cảnh cùng đường - Đến nỗi phải đổi con cho nhau để giết thịt ăn vì trong thành cạn kiệt lương thực - Viên tướng nước Tần tên là Bạch Khởi mới chiêu dụ người dân nước Triệu quy hàng để được tha cho con đường sống. Hết cách, người dân chấp nhận điều kiện của Bạch Khởi và mở cổng thành đón ông ta vào. Sau khi đã ổn định tình hình ở trong thành, Bạch Khởi liền sai quân lính chôn sống bốn mươi vạn bại quân nước Triệu, và nuốt trọn những lời hứa đã từng nói trong lúc chiêu dụ người dân nước Triệu quy hàng. Huênh hoang với trận đại thắng của mình, Bạch Khởi nào có lường trước được kết cục sau khi chết của mình sẽ thê thảm khôn cùng. Vài năm sau, những người làm nghề đồ tể liên tiếp nhìn thấy hai chữ "Bạch Khởi" nằm ẩn sau lớp lông đen kịt trên mình con heo. Sách "Liêu trai chí dị" của Bồ Tùng Linh cũng có một chương không nhớ rõ tiêu đề, kể về chuyện một con trâu bị sét đánh chết nằm phơi bụng trên cánh đồng; dưới bụng nó ghi rõ hai chữ "Bạch Khởi". 

Có thể chỉnh sửa Lịch Sử để vui lòng bên thắng cuộc, nhưng không một ai có thể thoát nổi vòng tròn Nhân - Quả báo ứng. Do đó, bất cứ một hành động nào của mình, ông Trời ông Đất đều biết. Khi cái cây ấy kết quả, cũng là thời khắc mà rất nhiều kẻ chạy tới quỳ dưới chân Chúa hay cội Bồ Đề để xin được sám hối, nhưng tất cả đã quá muộn rồi.

Thuở còn sinh thời, Bàng Đông Quân đã từng nói với chú một câu rất hay: Hiện tại chính là tấm gương đối chiếu những gì ghi trong Lịch Sử là Đúng hay Sai, là Thật hay Giả. Và chú đã bắt đầu thấm thía được điều đó. 

Xa hơn chút nữa, thầy dạy Sử của chú đã từng nói một câu khiến chú nhớ tới suốt đời: "Tôi giảng sử cho trò, tôi nói người đó xấu, thì chẳng lẽ trò tin răm rắp người đó xấu, tôi nói người đó tốt, thì trò tươm tướp khen hay sao? Thế thì bộ não của trò chỉ dành cho mỗi việc là làm con két nhại lại, thay vì dành đúng chức năng là suy luận, phân tích, tìm tòi và quán chiếu các sự kiện và nhân vật lịch sử. Đừng mang tư tưởng rằng mình còn nhỏ thì mình biết cái gì, bất cứ thiên tài nào trên thế giới này ở thuở thiếu thời đều là những đứa trẻ tò mò, tọc mạch và ham học hỏi, nhờ thế mà chúng mới tích lũy được vô vàn kinh nghiệm sống và tri thức cho tương lai của mình."

Nhưng có một số đứa trong giới trẻ bây giờ cứ hễ tranh luận với chúng một hồi mà chúng đuối lý, thì chúng sẽ bắt đầu văng tục bừa bãi và đưa ra những từ ngữ không hề có trong tự điển tiếng Việt để bào chữa cho cái đầu óc hạn hẹp của mình. Lý Quỳ thì vĩnh viễn cũng chỉ biết giết người và ăn nói tục tằn, Nguyễn Du thì mãi mãi vẫn là bậc trí thức tác phong mực thước và hào hoa, phong nhã. Giống vế đầu thì rất là dễ, nhưng vế sau có khi trải qua mấy kiếp người cũng chưa tôi rèn được. Đáng tiếc thay, cái vế đầu thì chú thấy nhan nhản như hàng rong ngoài phố, còn vế sau hiếm có khó tìm.

Người tham dự phiên chất vấn lần này là một cô bé hãy còn rất trẻ, chắc nhỏ hơn Hác Đăng Khánh chừng ba mươi mấy tuổi, ắt hẳn vẫn còn là một cô học sinh tuổi hoa niên.

- Dạ, con muốn hỏi ngài về...

Cô bé có chiều cao những một mét bảy trong khi mới mười lăm tuổi, nên thoạt tiên chú nhìn lầm thành cô gái. 

- Ồ, chú xin phép được giải đáp cho con như sau: Quân đội của nước ta không bảo vệ cho một đảng phái nào sất. Quân đội của nước ta do chú điều hành và chỉ huy, nhưng dưới sự giám sát của Lưỡng Viện và người dân, chú không được phép làm hai điều trên mà thiếu vắng đi sự đồng ý của họ, cốt là để tránh lạm quyền gây phương hại đến Quê Hương. Nếu như bên Hoa Kỳ, tổng thống cũng đồng thời kiêm chức tổng tư lệnh, thì bên mình, chú chỉ là một phó tư lệnh thôi. Người đảm trách chức vụ tổng tư lệnh, chắc con cũng biết tên rồi chứ?

Cô bé ngượng ngùng gật đầu. Rồi hướng mắt về phía An Đình Luận. Ông cũng mỉm miệng cười với cô bé, nhưng không vẫy tay chào.

Hác Đăng Khánh nhờ cận vệ đi lấy hộp chocolate để làm quà tặng cho cô bé. Trong lúc đó, hai chú cháu trao đổi với nhau về vấn đề khoa giáo nước nhà. Cô bé dần dần bạo gan nêu lên sáng kiến của mình, chú mở sổ tay ghi nhận lại tất. Thái độ hòa đồng và cầu thị ấy đã làm cho một số người dân vơi đi ác cảm với ông chú sắp sửa tròn năm mươi tuổi.

Lôi Hoành đang vào nhà vệ sinh đi giải. Anh ta cương quyết không chấp nhận bất cứ sự giúp đỡ nào của bạn thân lẫn anh Thuốc Sắc. Nhưng Lương Gia Huy và Mạc Ưu Đàm vẫn đứng đợi trước cửa nhà vệ sinh để dìu gã ngồi lại xe lăn sau khi xong việc.

Con heo quay mà Lôi Hoành đem tới chắc cả làng mới ăn hết mất. Họ dự tính sẽ mang nửa con tới một quán cơm từ thiện để góp thêm miếng thịt cho người lao động nghèo. Nghĩ là làm, phần công việc ấy sẽ do Lương Gia Huy phụ trách sau khi anh ta xem xong buổi chất vấn.

Trên truyền hình, buổi chất vấn đã tới hồi kết thúc. Hác Đăng Khánh tự tay kéo lá Quốc Kỳ. Sắc cờ Đại Việt tung bay trong ánh nắng Xuân rực rỡ. 

Bản nhạc "Thề không phản bội Quê Hương" được phát sau khi lá Quốc Kỳ đã phất phới trên đỉnh cột. Chú và muôn vạn người dân Đại Việt lặng thinh chào cờ được mười mấy giây đầu, rồi bỗng giọng hát của chú cất cao lên đã khiến không gian quảng trường vỡ òa. Những giọng hát của mọi tầng lớp nhân dân nay hòa làm một, như thể một ngọn sóng thần cuốn phăng hết thảy đau thương do chiến tranh trong quá khứ gây ra.

"... Ta thề chết chứ không hề lui, quyết không hề phản bội Quê Hương

Ta thề chết chứ không hề lui, quyết không hề phản bội Quê Hương."

- Quê Hương sẽ bỏ mặc người thua cuộc, và hậu thế sẽ chỉ biết vài tài liệu mù mờ về người đó dựa trên lời thêu dệt của bên thắng cuộc. Như Lê Long Đĩnh chẳng hạn, đã có nhiều người thời nay thắc mắc tại sao một người bị nói trong sách sử là hoang dâm vô độ, bệnh ốm liệt giường, mà lại có thể sáu lần cầm quân đánh giặc đại thắng trở về, chưa kể đến là ông ấy cũng đã góp gần đưa Phật Giáo du nhập nước ta... - Dương Lãng đưa mắt nhìn tổng tư lệnh An Đình Luận đương đứng sau lưng Hác tổng thống. Đôi mắt đào hoa ấy nay lạnh tanh, dường như bầu không khí trang nghiêm của buổi chất vấn đã ảnh hưởng đến sắc diện của người đàn ông đã hết thời trai tráng tươi đẹp. An Đình Siêu không có mặt trong buổi chất vấn, cả con trai của ông ta - Tức thượng tá Nhân - cũng thế.

- Tới nay mà mọi người vẫn gọi Phan Kim Liên là dâm phụ, và Võ Đại Lang là thằng lùn lưng gù thất học. Bởi mới nói nếu viết sử hoặc viết sách không công minh, sẽ đem tới tai hại ngàn đời là vậy. - Đặng Xương Tuyết buông xuống tiếng thở dài nặng nề như chì. Quả báo của Thi Nại Am là cái gương ̣để anh quán chiếu lại bản thân mỗi khi cầm bút lên viết.

- Vẫn còn nhớ thảm án của gia tộc cụ Ức Trai Nguyễn Trãi chứ? Đấy, đấy là minh chứng cho việc lấy quyền lực lấn át sự công minh. - Dương Lãng tuy không sinh ra trong thời phong kiến, nhưng anh hiểu thấu cái câu "Gần vua như gần cọp". Bây giờ ở đất nước này không có vua, nhưng có vài kẻ làm sếp sở hữu quyền lực và tài sản gấp vạn lần vua chúa ngày xưa, và đã gây ra không biết bao đau thương cho nền kinh tế nước nhà vì cấu kết với quan tham làm lũng đoạn thị trường, cũng như "ăn trên ngồi tróc" luật pháp nước này. Những cái chết bí ẩn của đám tham ô ấy dưới thời Hác tổng thống tại nhiệm đã khiến cánh báo chí giấy lẫn mạng tốn không bao nhiêu công sức và thời gian để phân tích, nhưng không ai giải đáp được một cách chính xác hết. 

Đặng Xương Tuyết ngỏ lời khuyên Vệ Minh khi nghe cậu hỏi nên mua sách nào cho sắp nhỏ bổ túc kiến thức:

- Một số tiểu thuyết của "Tủ sách Tuổi Hoa" đã bị chỉnh sửa nội dung lẫn hình thức câu văn sau khi tái bản nên nó không còn có cái hồn như ngày xưa nữa. Đối với tôi, một nhà văn vì đồng tiền mà chấp nhận sự thay đổi ấy thì họ chỉ đáng gọi là "con buôn chữ" và "kẻ trở cờ với đứa con tinh thần của mình". Murakami Haruki đã bị phản ứng kịch liệt vì một chi tiết ở chương "Drive my car" trong tác phẩm "Những người đàn ông không có đàn bà", nhưng ông ấy chẳng thèm cải chính, cũng chẳng hề lên tiếng thanh minh, bởi vì ông ấy tôn trọng tư tưởng và ý kiến của "đứa con tinh thần".

- Nhắc mới nhớ, thuở bé tôi thường đọc sách của các nhà văn thuộc Tự Lực Văn Đoàn. - Đường Trí Nghĩa bồi hồi giới thiệu mấy đầu sách quý mà mình hãy còn giữ gìn. Anh đặc biệt yêu thích những tác phẩm văn chương không bị bàn tay của nhà cầm quyền can thiệp và cấm đoán thô bạo. - Cụ Nhất Linh, Hoàng Trọng, Thạch Lam,... tôi chỉ nhớ mang máng được vài cái tên thôi.

- Trong số những bậc Thánh Hiền bên Trung Hoa cổ đại, anh tâm đắc với ai nhất? - Đấy là câu hỏi của An Kỳ dành cho Đặng Xương Tuyết.

- Lão - Trang. Tôi không thích Khổng - Mạnh. Tôi thích những người nói lời biết giữ lấy lời hơn là những người chỉ biết nói suông. - Đặng Xương Tuyết không ngần ngại mà nói thẳng. 

- Nhưng tốt nhất, là không nên sùng bái hay suy tôn ai hết có phải không? - An Kỳ không hỏi đùa mà hỏi thật.

- Phải. - Nhưng rồi Đặng Xương Tuyết không giải thích cho An Kỳ nghe. Anh ta để mặc cho con thuyền Ngôn Từ lênh đênh trên bờ biển Nội Tâm, rồi lại để mặc cho cơn bão lòng nhấn chìm nó xuống khoảng không Suy Tưởng của mình. 

"Bing boong... Bing boong... Bing boong..."

Lại thêm năm người nữa. Đa phần là bạn bè từng làm chung trong quán trà sữa do cậu Minh làm chủ.

Kiểm tra quân số, Đặng Xương Tuyết thấy "dư" ra tận mười mấy người. Anh nhớ A Lãng hứa chỉ mời chừng năm người thôi mà?

Căn gác trọ chưa đầy bốn mươi mét vuông "nhét" gần hai mươi thằng đàn ông nặng không dưới sáu mươi ký lô, nên tự dưng nó trở nên "yếu ớt" đến lạ.

- Căn gác này đúc sàn thật nên không sợ bị sập đâu. - Đặng Xương Tuyết cười khổ. Với cái tật hay viết văn theo lối móc mỉa và đả kích những lề lối hủ bại của xã hội, anh tự giác biết mình chẳng được ai ưa. Nhưng nhờ thế mà đêm về mới ngủ ngon và mộng đẹp, vì biết mình không góp phần đầu độc thế hệ trẻ tuổi bằng thứ văn chương ru ngủ, xa rời thực tế và tình người.

- Hơi chật thì phải? - Dương Lãng ái ngại phát biểu.

- Dư sức qua cầu. - Đặng Xương Tuyết ra hiệu cho mọi người đứng im. Rồi bước tới xê dịch chiếc giường sang một bên. Đằng sau đầu giường là một cánh cửa phòng thường ngày được anh che chắn bằng một tấm rèm vải.

"Roạt."

- Đây là Tàng Kinh Các của tôi. - Đặng Xương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net