Hồi Mười Tám: Hoa nào cho Anh, Lệ nào cho Em? (b)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tôi đây. Hayden đây.

Vệ Thanh đáp, "Ừm" thật khẽ. 

- Tôi vừa mới nghe nhạc phẩm "Ai lên xứ hoa đào" theo đôi song ca mà anh giới thiệu, và thấy tên nhạc sĩ sáng tác là Hoàng Nguyên, chứ không phải Minh Kỳ. Và nguyên quán của ông ấy là ở Nha Trang, chứ không phải là Đà Lạt. Tôi biết, anh không phải bị nhầm lẫn, mà là muốn gợi ý cho tôi một điều gì đó.

- Anh đã nghe nhạc phẩm "Bài thơ hoa đào" và "Hoa đào ngày xưa" chưa? Đây là bộ ba ca khúc viết về hoa đào Đà Lạt rất nổi tiếng của cố nhạc sĩ. Ngoài ra, cụ còn là thầy dạy nhạc của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9.

- Liên quan gì tới hoa đào mà anh lại dẫn dắt tôi đi vòng vo Tam Quốc vậy?

Vệ Thanh nghe câu hỏi đầy vẻ hoài nghi của Hayden mà cười gằn. 

- Anh được nghỉ phép à?

- Phải. Chấn thương cũ tái phát nên tôi xin sir cho nghỉ tạm thời. - Hayden vừa giở trang sách tiếp theo, vừa nhẹ giọng hỏi. - Anh nghĩ rằng tôi sang đây để điều tra hả?

Vệ Thanh bưng tách cà-phê kem mặn lên nhấm nháp. Đầu bếp mà gia đình họ tuyển vừa là barista, vừa là bartender, nên mỗi khi thèm thức uống gì, ông chú đều làm được tất.

 - Dalziel là một gã trai bao cao cấp đã bị đồn cảnh sát địa phương "sờ gáy" không biết bao nhiêu lần. Nếu anh ta chỉ chú tâm vào mỗi "chuyên môn" ấy thì bọn tôi cũng sẽ nhắm mắt nhắm mũi du di để anh ta kiếm sống. Đằng này... Tắt chức năng ghi âm đi. Hoặc anh sẽ chẳng được biết một tí tin tức nào nữa. 

- Chúng ta nên gặp nhau ở đâu?

Địa chỉ mà Hayden đề cập nằm trên đường Lý Thái Tổ, là một quán kem nổi tiếng trong thành phố, nhưng Vệ Thanh chưa từng ghé qua ăn thử. 

Vệ Thanh tới đó vào lúc ba giờ chiều. Cơn mưa phùn vừa rảo bước qua đô thành, để lại sự mát mẻ và lành lạnh trong không gian. Hương mai vàng bung nở thoang thoảng khắp mọi nẻo đường. Những xác hoa pháo nằm sóng soài trên mặt đường trải nhựa ướt lướt thướt. Mái hiên nơi quán kem hãy còn nhỏ những giọt nước mưa tong tong xuống vỉa hè, ươm mầm sống cho ngọn cỏ dại leo lắt. 

Hayden vẫn chưa tới. Vệ Thanh bèn chọn góc ngồi khuất nhất trong quán, nằm cạnh chân cầu thang dẫn lối lên nhà riêng của gia chủ nên luôn được khóa chặt từ bên trong.

Tánh nết Vệ Minh hồi còn bé y như con gái. Càng lớn mới nam tính hẳn ra. Tuy thế nó vẫn điệu đà chẳng khác ngày xưa là bao, nên cái tướng lúc nào cũng hệt khuôn que củi. 

Gọi một ly kem nhãn xong, Vệ Thanh chống cằm ngồi nghe nhạc phẩm "Hoa Xuân" do ca sĩ Hà Thanh trình bày. Một nhóm học sinh Cấp Hai đương túm tụm nhau chuyện trò về trường lớp và giới giải trí; hắn đã từng mang khuôn mặt vô lo ấy, vọng tưởng tương lai chỉ toàn một sắc hồng êm đẹp, và sóng gió cuộc đời chỉ là những nốt nhạc cao trào trên phím đàn kiếp người.

Hayden đến khi nhạc phẩm "Rừng xưa" do ca sĩ Anh Khoa trình bày vừa vang lên được vài giây. Vệ Thanh cũng mới ăn xong một muỗng kem ngọt lịm thơm hương nhãn.

- Tôi bị lạc đường... - Hayden mặc áo thun ba lỗ và quần short lửng ngang đầu gối. Làn da của anh ta đỏ bừng vì bị nắng táp.

- Tay tài xế "vẽ" anh à?

- Không. Tôi phát âm sai tên quán kem nên anh ta chở tuốt sang chi nhánh bên quận kế. 

- Dalziel là ai?

- Anh ta dọn đến Luân Đôn sinh sống được ba năm rồi. Khách hàng của anh ta là giới thượng lưu và quý tộc. Mỗi bên đều biết kết cục của mình sẽ ra sao nếu mọi chuyện đổ bể nên mối quan hệ của họ rất kín tiếng và "gọn ghẽ", khi khách hàng của anh ta chơi chán, anh ta sẽ tự giác rút lui mà không cần đợi họ lên tiếng "nhắc khéo", cũng như không cần họ "tip" thêm cho mình cái gì. Anh ta thường mua xì-gà ở một cửa hàng nằm trong thương xá sầm uất nhất nhì Luân Đôn, người đi cùng anh ta mang tên Douglas, một tên con lai không có lai lịch rõ ràng... Bài hát đang phát trong quán tên gì vậy? Nghe rất hay và trữ tình...

- À, đó là bản nhạc "Tóc mây" do nam ca sĩ Sĩ Phú trình bày... Sao anh lại cười?

- Sĩ Phú? Nếu đọc nhanh sẽ thành "Seafood". Xin thứ lỗi vì sự vô duyên của tôi. - Hayden khẽ khàng bộc bạch. Nhưng bờ vai run run của anh ta đã tố giác thân chủ của nó hãy còn đang bị cơn buồn cười quấy nhiễu.

- Có nhiều cái tên rất đẹp đẽ và mang hàm ý tốt lành trong tiếng Việt khi sang nước ngoài bỗng chốc trở nên rất tức cười, như Lê Chiến Công mà sang Pháp thì cái tên của anh ta sẽ mang nghĩa hết sức tục tĩu: Le chien con, tức bộ phận sinh dục của con chó cái.

- Cái tên của tôi cũng vậy mà. "Hai Đen", nếu ai không giỏi phát âm tiếng Anh.

- Kêu anh là "Hai Trắng" thì được, chứ kêu "Hai Đen" thì không đúng với ngoại hình đâu. - Vệ Thanh phì cười. Hayden cũng bật cười theo. Cái tên riêng của mỗi người muôn thuở là nguyên nhân gây nên những tình huống dở khóc dở cười khi ra nước ngoài.

Nhân viên bước tới bàn của họ, rồi nhã nhặn bày biện món ăn và nước uống. Hayden chọn món kem trái dừa thơm mát, mỗi viên kem là một mùi vị khác nhau, những thứ ăn kèm có dừa sợi, thạch rau câu, hạt rang các loại giã nhuyễn, mứt chùm ruột, bánh quế,... Ở đây miễn phí nước lọc nên anh có thể uống bao nhiêu cũng được mà không sợ tốn tiền.

- Danh sách khách hàng của Dalziel chắc dài lắm nhỉ?

 - Chắc cỡ một thành phố nhỏ. - Hayden không tài nào hiểu nổi, rằng tại sao một người đàn ông đẹp trai hơn minh tinh màn bạc lại chọn cái nghề hạ tiện đó, mà không chịu sống đàng hoàng bằng cái nghề người mẫu thời trang hoặc diễn viên điện ảnh?

- Tôi nghĩ anh ta chỉ cần làm vài "chóp" là đủ tiền sống tới già... Đâu cần lao lực quá mức mà còn rất dễ mắc phải bệnh phong tình. Chưa kể đến nguy cơ bị tạt axit hủy dung nữa. 

- "Tạt axit hủy dung"? - Hayden lấy làm lạ với chuyện trả thù này. Nhưng không tỏ vẻ muốn biết thêm.

Cuộc hẹn với Cấp Trên vào xế trưa chưa kịp trở thành lý do để Vệ Thanh kết thúc sớm cuộc nói chuyện này, thì Hayden đã hỏi hắn có muốn về chưa, hai người đã ngồi ở đây gần một tiếng đồng hồ, kem cũng đã ăn xong, khúc mắc tuy chưa được giải đáp hết nhưng phần nào cũng đã giải tỏa mối tơ vò trong lòng anh ta.

Rời khỏi quán kem, mỗi người đi về một hướng. Hayden sẽ tản bộ để có thể ngắm nghía cảnh sắc đô thành trọn vẹn hơn. Còn Vệ Thanh thì lên taxi để tới điểm hẹn với Cấp Trên.

Chiếc xe taxi chạy tới đầu một con hẻm nhỏ cách quán kem chừng một cây số thì hắn kêu dừng lại, rồi không hỏi giá tiền mà đưa luôn tờ một trăm đồng mới cắt chỉ, nói rằng, "Khỏi thối." Cậu tài xế cất giọng cáo lỗi, rồi dùng bút thử tiền giả săm soi tờ tiền vài phút, mới khẽ khàng mời hắn xuống xe.

"Cạch."

"Rầm."

Dù không muốn bất lịch sự, nhưng quy tắc đóng cửa xe hơi là phải đóng thật mạnh, như thế mới bảo đảm an toàn về mặt kỹ thuật cho phương tiện trong lúc lưu thông. Dường như hiểu được sự ái ngại của Vệ Thanh, cậu tài xế bèn hạ kính xe xuống, hơi thò đầu ra cười nói, "Hổng sao đâu anh. Happy new year với Have a good day nghen anh?"

Nghe thứ tiếng Anh lơ lớ của cậu tài xế, Vệ Thanh mới sực nhớ ra bài kiểm tra mà Hayden giao cho mình. Anh ta đã giữ đúng lời hứa, bao hắn một chầu kem ngon tuyệt, dù rằng quán kem này không nổi tiếng lắm. Lục trong mớ email rác một buổi, rốt cuộc thì hắn cũng tìm thấy email thông báo bảng điểm, kết quả chưa tới Tám mươi lăm điểm, với lời nhắn hết sức thân thương, "Tôi tin anh học dốt tiếng Anh rồi." Hèn chi mà gã trai ấy lại mời hắn đi ăn ở một quán kem bình thường, không có tên tuổi trên thế giới. Đúng la điểm nào thì kem nấy. 

Vệ Thanh không lấy làm giận. Hắn nghĩ mình nên trau dồi tiếng Anh thêm vài khóa để tránh quên mất ngữ pháp. Bây giờ còn trẻ mà tiếng Anh vụng thối vụng nát như vậy, về già chắc điểm số bằng nhiệt độ quanh năm ở Bắc Cực mất.

Hắn bỗng cảm thấy cô đơn khôn tả. Chưa bao giờ hắn lại mong muốn có người kề bên  thủ thỉ hay yêu thương như thế. Ngày nào cũng thấy hai người kia tựa vai nhau rì rầm trò chuyện, tự dưng khiến hắn...

Trong đầu Vệ Thanh chợt nảy ra tên của một người, hắn hấp tấp cầm máy lên gọi thử. Có phải chỉ cần đưa người này tiền, hắn sẽ được vui vẻ đúng không?

"Ring..."

Dalziel hãy còn ngáy ngủ. Cái giọng mũi nhừa nhựa của anh ta minh chứng rõ điều đó. Bên Anh bây giờ là mấy giờ nhỉ?

- Venn hả?

- Còn nhớ số của tôi sao?

- Không. Tôi có lưu tên cưng trong máy... 

Vệ Thanh nghe câu trả lời tỉnh rụi của Dalziel mà nhếch miệng cười. Anh ta chỉ cần đi hết con hẻm rồi rẽ phải là tới điểm hẹn với Cấp Trên. Tiếng ngáp dài của Dalziel làm cho hắn sực nhớ ra mình đang gọi điện thoại.

- Cái đồng hồ Rolex mà tôi mua tặng anh đâu? 

- Trong hộc tủ. - Dalziel nhỏm dậy. Tiếng kéo ngăn tủ vọng vào tai Vệ Thanh nghe rõ mồn một. Cả âm thanh lầm bầm vì tìm mãi không thấy và tiếng gãi đầu sột soạt của anh ta nữa.

- Lịch trình của anh kín chưa?

- Rồi.

Vệ Thanh gõ cửa kính của chiếc xe Lexus đen bóng. Dường như Dalziel nghe thấy nên bật cười khúc khích. Điệu cười ấy khiến hắn bỗng cảm thấy phật lòng, nên nhấn phím tắt cuộc gọi. Rồi ra hiệu cho người tài xế mở cửa.

Hai bên đọc ám hiệu cho nhau nghe xong, người tài xế mới mở cửa cho hắn bước lên xe. Bí danh của anh ta là Fleur, tức "Bông hoa" trong tiếng Pháp. Mái tóc dài để xõa tự nhiên xuống tấm lưng. Trên người Fleur thoang thoảng hương nước hoa đắt tiền, mùi rất dễ chịu chứ không quá nồng. 

Cấp Trên không có mặt ở trên xe. Nghe Fleur kể, anh ta đang giải quyết một số chuyện lằng nhằng liên quan tới giấy tờ nhà đất của nhà hàng đang xây với chính quyền địa phương. Nên Vệ Thanh sẽ đến đó trước.

Nhà hàng chuyên về ẩm thực Á Đông, bày trí theo lối cung đình Huế nên trông vô cùng trang nhã, cổ kính và sang trọng. Nơi đây có hai tầng lầu và một sân thượng có tầm nhìn hướng ra con kinh nhân tạo giúp chống ngập úng; Cấp Trên hẹn hắn ở trên sân thượng, bàn Số Mười lăm nằm dưới tán cây sanh cắt tỉa thành hình tán dù lạ mắt.

Sân thượng lộng gió. Hôm nay trời nắng nhạt nên cái nắng ban trưa không quá gắt gao và đỏng đảnh, nếu không thì Vệ Thanh đã đề nghị đổi bàn từ khi đứng dưới tầng trệt. 

Vừa đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sắc uốn hoa văn sơn màu thiên thanh dịu mắt, Vệ Thanh thấy Cấp Trên đương bước lên cầu thang, chỉ còn vài bậc nữa là xong "cuộc hành trình". Gã mặc áo sơ-mi trắng và quần ka-ki đen, trên vai là chiếc áo vest đen nhung. 

- Gọi món chưa?

Vệ Thanh đưa cuốn thực đơn cho Cấp Trên, đoạn ngắc hầu bàn lại đặt món. Hắn cũng thích ăn cá đuối như cha hắn, nghe nói nhà hàng này có món canh chua cá đuối rất ngon, nhưng không gọi vì sợ gã trai ngoại quốc kia chịu không nổi cái mùi khai khai đặc thù ấy. Nên đành đổi sang món cá chẽm sốt chua cay kiểu Thái và gọi thêm một dĩa cơm cà-ri Nasi Kandar.

- Ăn ít thế? Còn chuyện gì khiến cưng buồn đến nỗi bị đầy bụng vậy? - Cấp Trên lại giở giọng trêu chọc hắn. - Hay là quên mang bóp theo nên sợ bị bắt ở lại rửa chén hả?

- Anh ăn phụ tôi món cá nhé? Ở đây không bán phi-lê mà để hẳn nguyên con nên một mình tôi không kham nổi. - Vệ Thanh chợt rùng mình. Ắt hẳn cơn gió vừa lướt qua khi nãy là nguyên nhân khiến hắn bị ớn lạnh. Mặt trời vẫn hững hờ buông những chùm sáng nhạt nhòa xuống nhân gian.

- Sure. - Cấp Trên nhún vai và nhoẻn miệng cười. Rồi quay sang đặt vài món theo khẩu vị của mình. Gã chọn món cua sốt ớt, cơm hàu hầm thố và một phần thịt dê ướp ngũ vi ̣nướng than cho hai người. Ngoài ra, gã còn kêu thêm hai phần súp nghêu Miso để cho bữa ăn đỡ khô khan.

Cấp Trên chợt bật bản nhạc "Yêu em bằng cả trái tim" do đôi song ca Jo Marcel - Ngọc Lan trình bày. Sân thượng vắng tanh bỗng chốc tràn ngập những giai điệu trữ tình êm dịu. Bây giờ Vệ Thanh mới hay anh ta đã bao cả khu vực sân thượng. Hắn chợt thấy khó hiểu vì sao lại là nơi này mà không phải là tầng dưới.

- Anh đang muốn tìm hiểu về đời tư của Dalziel à? 

- Điều kiện?

- Hôn tôi một cái đi. 

Không hề ngần ngại một giây, Vệ Thanh quay sang hôn lên trán Cấp Trên. Nụ hôn gấp gáp ấy để lại không ít nước miếng trên trán gã.

- Tôi còn có không ít USB chứa phim sex của anh ta và bạn diễn. Anh có muốn xem để lấy kinh nghiệm không? 

- Tôi không muốn sau này phải mặc tã...

Cấp Trên nhếch miệng cười. Gã biết rõ xuất thân của Vệ Thanh nên không lấy gì làm ngạc nhiên hay bất bình với câu trả lời đầy cay nghiệt ấy, bởi dân xã hội đen dầu có đội lốt giới thượng lưu văn phong nho nhã giỏi cách mấy, cũng sẽ tới lúc mà lộ cái đuôi hung hãn và bạo ngược ra. Nghe đâu năm xưa do bị mẹ ép buộc tham gia khóa chữa trị bệnh đồng tính mà thần kinh Vệ Minh mới khùng khùng tới giờ, do đó mà thỉnh thoảng cậu ta lại văng tục một mình hoặc với người khác để giải tỏa căng thẳng và nỗi bất an trong lòng. Đêm trước hôm cậu ta chọn cách tự sát để không bị những kẻ thù giấu mặt của An Kỳ đem ra làm nhân chứng, cậu ta đã gửi tin nhắn đến cho người yêu, vỏn vẹn một chữ: Unconditionally, tạm dịch là "Vô điều kiện". Đấy là tên của một ca khúc rất nổi tiếng do nữ ca sĩ Katy Perry trình bày, kể về một cô gái đã biết rõ bộ mặt thật của người đàn ông mình yêu, nhưng vẫn bất chấp hiểm nguy lẫn sinh mạng của mình để được ở bên cạnh người thương trọn đời.

"Sự chấp nhận chính là chiếc chìa khóa để đưa đôi mình tới cánh cửa Tự do thực sự

Liệu anh có dám đi cùng với em không?"

Đáng tiếc rằng, An Kỳ đã không hiểu ẩn ý của Vệ Minh, nên hai người đã vụt mất nhau trong suốt mười năm trời. Đến chừng khi anh ta hiểu ra, thì đã quá muộn, phân nửa ký ức của cậu đã bị vùi chôn theo những vết tụ máu bầm trong não. Nhưng tình yêu của cậu ta thì không bao giờ bị mất đi. Qua năm tháng, nó chất chồng thành những nỗi nhớ nhung quặn xé tâm can, khiến cậu ta hễ nửa đêm là lại lọ mọ lên mạng để truy cập vào trang web năm nào với mong mỏi có thể đọc lại những dòng tin nhắn của mình và người thương. Người quản lý website ấy là gã, nên gã mới biết được một cách rành mạch như vậy.

- Còn anh? Sao lại ngắm trời mây mà nở nụ cười buồn vậy? - Thức ăn đã dọn lên nãy giờ mà gã trai tóc bạch kim chẳng hề đụng đũa tới. Ánh mắt của gã sao mà xa xăm thế, hệt như đường chân trời trên mặt biển những ngày đầy sương mù mờ mịt.

- Cưng có từng yêu ai một cách vô điều kiện chưa? - Cấp Trên vừa hỏi vừa dùng kìm inox bẻ càng cua. Anh bạn tóc nâu đang gắp thịt dê lên vỉ nướng, động tác hơi vụng về một chút; lửa than hồng hồng hực lên làm da tay anh ta đo đỏ.

- Chưa.

- Kể cả vợ cũ?

- Phải. 

- Sao cưng biết?

- Bởi tôi chẳng hề cảm thấy luyến tiếc hay đau khổ khi chia tay với cô ta. Kể cả khi bị đòi chu cấp và tài sản hậu ly hôn, tôi cũng chẳng có một xíu cảm giác tức tối hay chua xót... Này, ăn thử một miếng cá chẽm đi. 

Miếng cá chẽm trắng phớ phủ một lớp nước sốt đẹp mắt nằm gọn trong chiếc chén sứ của Cấp Trên. Gã thong thả gắp lên miệng ăn, rồi chậm rãi nhai. Hương vị thơm ngọt của miếng cá chẽm hấp đúng lửa từ tốn tan trong miệng gã.

Có lẽ khi An Kỳ nhắc đến tên nhạc phẩm "Nỗi đau dịu dàng" của nhạc sĩ Lê Hựu Hà, anh ta đã ngầm báo cho gã hay rằng anh ta đã biết tất cả những chuyện xảy ra mười năm trước. Tình yêu của hai người nở rộ một cách kiêu hãnh như hoa xương rồng khoe sắc trên sa mạc hoang vu, họ hứng trọn từng giọt Thời gian quý báu để vun lấy sự sống cho cây Tình yêu đã tàn lụi đi vì sa mạc Cuộc đời quá khắc nghiệt. Và giờ, tay trong tay, vai kề vai, mắt đối mắt, hai người đã cùng nhau hát vang ca khúc "We found love" như ca sĩ Rihanna đã trình diễn rất thành công, với dàn nhạc đệm là bầy con mọn.

Bỗng dưng Cấp Trên thấy thương hại cho mình và người bạn tóc nâu, đều có trong tay quyền lực, địa vị và tiền bạc, nhưng không ai có lấy một người yêu thương mình một cách vô điều kiện và thật lòng. 

oOo

Dù rất buồn và lấy làm tiếc khi phải bỏ dở những tác phẩm của em gái, nhưng Đặng Xương Tuyết không còn cách nào khác nữa, bởi vì số lượng công việc đã chiếm trọn thời giờ và sức lực của anh.

- Tôi có thể được biết lý do tại sao ông lại ghé nhà tôi một cách bất ngờ không?

Thẩm Hạc Hiên nhoẻn miệng cười duyên. Đoạn mở túi xách lấy ra một tấm thiệp mời đến tham dự tiệc Tất Niên của hội Nhà văn trong thành phố vào ngày mai.

A, thì ra là cái hội ăn bám, ăn hại của thành phố! Quanh năm suốt tháng không có lấy một tác phẩm hay để làm rạng danh Tổ quốc, vì sợ "há miệng mắc quai" nên toàn chọn đề tài thiếu nhi, giới giải trí và tình yêu để viết sách kiếm tiền. Không biết Chính trị là con quái vật gì mà họ sợ đến nỗi không thể "rặn" ra một chữ vậy nhỉ?

- Hai người tác gia mà tôi kính phục nhất là Murakami Haruki và Stephen King. Họ không hề ngại ngần khi nêu lên thực trạng và những vấn nạn mà đất nước họ đang cư ngụ mắc phải. Thông qua những áng văn chương sâu sắc và cay nghiệt, họ đưa mọi bất công của xã hội phơi bày trước mắt người đọc, khiến độc giả phải tự nhìn nhận lại mình sau khi khép trang sách. Nếu như họ không có bản lĩnh, ắt hẳn ngòi bút của họ đã cong vẹo đi từ rất lâu rồi. 

Thẩm Hạc Hiên nhìn di ảnh Đặng Phương Đan bị làn hương của nhang trầm vây quanh, có người nói cái chết của cô bé là nguyên nhân khiến anh ta bị "tàng tàng". Nhưng qua cách mở đầu buổi trò chuyện, ông biết người này điên sẵn từ khi chọn sống theo nghiệp lách rồi. 

- Chọn lựa trở thành một nhà văn vĩ đại mà mạng sống luôn bị đe dọa, hay trở thành một tên bút nô giẻ rách suốt ngày chỉ biết sủa và khóc mướn theo ý chủ, đó là ý muốn của mỗi cá nhân, tôi không có thì giờ để khuyên họ sống đẹp hay sống đúng, bởi một khi tiền bạc đã mua được nhân phẩm và lương tâm người đó, anh ta không còn xứng đáng để tôi liếc nhìn tới, dù chỉ là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net