Hồi Năm: Đưa lên Đoạn Đầu đài (b)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lư Nguyện Thiền khẽ nhíu mày. Cô rê chuột đến góc trái ảnh, rồi lạnh giọng hỏi:

- Đây... Chỗ này... Tôi nhìn thấy rất giống một cái hộp sọ...

Lang Quân Tín hơi nhếch miệng đáp:

- Thi thể cuối cùng được phát hiện trong vụ sụp hầm lần đấy. Chỉ còn trơ mỗi sọ khô, phần thịt đã bị dã thú ăn sạch.

Chuẩn tướng Lang Quân Tín được mọi người trong quân đội mệnh danh "Hổ phụ sinh Khuyển tử". Không ai ngờ rằng con trai trưởng của bác lại đi làm bác sĩ nam khoa. Mới đầu người nào cũng tưởng với trình độ của y thì ngoại khoa hay nội khoa là chuyện đương nhiên. Nhưng không ngờ, y lại chọn "chỗ ấy"!

Lư Nguyệt Thiền nhấp một ngụm trà nóng. Khuôn mặt tròn trĩnh của cô hơi nhăn lại vì nóng:

- Chính sách hỗ trợ cho các nạn nhân trong vụ sụp hầm có được triển khai không, thưa chuẩn tướng?

Lang Quân Tín xoa xoa tay:

- Có, thưa phó tổng thống. Tất cả các nạn nhân may mắn sống sót sau thảm kịch đều được khám, chữa bệnh miễn phí; và được tài trợ bảo hiểm y tế suốt đời. Ngoài ra, với những người mất đi từ ba mươi phần trăm sức khỏe đổ lên, đều được hỗ trợ về mặt kinh tế hàng tháng, như cung cấp nhu yếu phẩm, tiền bạc, các khoản học phí của con cái,...

- Nhưng theo nguồn tin tôi được biết, hiện vẫn còn một số binh sĩ mất tích phải không? - Lư Nguyệt Thiền không bày tỏ thái độ khen ngợi đối với chính sách quân đội dành cho thương, phế binh, bởi lẽ đây là việc hiển nhiên, các anh lính trẻ ấy đã hy sinh đời trai và sức khỏe để cống hiến cho quốc gia thì quốc gia phải hỗ trợ lại cho nửa đời sau của các anh và gia đình. Sòng phẳng là một trong những yếu tố duy trì quốc gia bền vững.

- Thật đáng buồn nhưng tôi phải xác nhận thông tin này hoàn toàn có thật. - Lang Quân Tín ngậm ngùi nói. Ông cho một cái bánh lạt đường vào miệng, đoạn nhai rôm rốp.

Lư Nguyệt Thiền cùng Lang Quân Tín bàn bạc chính sự đến một giờ trưa thì dừng lại. Ông tiễn cô đến cổng học viện, chúc một câu tốt lành, rồi mới xoay người trở vào trong.

- Tôi muốn đến nơi này... 

Chiếc xe Hummer dừng ở cổng sau một bệnh viện rộng lớn. Nơi đây có hai dãy nhà vệ sinh công cộng cho khách thập phương sử dụng miễn phí, nhưng vì tính chất của bệnh viện nên chỗ này hết sức vắng vẻ.

Đột nhiên tới tháng khiến cho Lư Nguyệt Thiền phải bất đắc dĩ ghé đây giải quyết. Chứ thường thì cô hiếm khi nào dám ghé khu vực này. 

- Phù... Xong.

Lư Nguyệt Thiền nhìn mình trong gương nhà vệ sinh. Nhanh quá! Mới thấm thoắt mà cô đã ba mươi bảy tuổi. Không một mảnh tình vắt vai, chỉ nguyện một lòng trung trinh phụng sự tổ quốc. Ba mẹ  cô không mấy hãnh diện khi thấy con mình đã trở thành một người phụ nữ có tiếng nói trên trường quốc tế, bởi vì họ e con gái của họ có thể bị ám sát hoặc đầu độc bất kỳ lúc nào...

Nữ cận vệ thấy cô đứng thất thần mãi nên lo lắng đánh tiếng hỏi thăm. Lư Nguyệt Thiền thấp giọng cảm ơn, rồi ra hiệu cho Vũ Gia cùng mình rời khỏi đây.

"Huỵch."

- Con lùn nào cản đường bố vậy? - Người đàn ông mặc trang phục bệnh nhân ôm đầu tức tối quát.

Lư Nguyệt Thiền ngước mặt lên nhìn. Cô gần như phải ngửa mặt mới nhìn rõ dung mạo của người đàn ông cao kều kia.

- Rất xin lỗi vì đã va vào anh. - Lư Nguyệt Thiền nhàn nhạt nói.

Người đàn ông xoa xoa đầu, không nói không rằng chi cả, chỉ bực tức xoay người đi tiếp. Nơi mà hắn muốn đến là nhà vệ sinh nam nằm ở phía đối diện.

- Mau rời khỏi đây thôi cô Lư.

- Dạ. 

Lư Nguyệt Thiền quay đầu nhìn bảng tên treo trên cổng, trên đấy ghi hàng chữ: Bệnh viện tâm thần Diệp Trầm.

- Tội nghiệp! Còn trẻ mà bị khùng nặng quá. - Vũ Gia làu bàu xong, chị quay qua hỏi Lư Nguyệt Thiền - Cô Lư không sao chứ? 

- Dạ, em không sao. Cảm ơn chị. - Lư Nguyệt Thiền mỉm cười đáp. - À mà chị ơi, bệnh nhân ở đây được tùy ý đi lại trong khuôn viên bệnh viện sao? Không phải tụi mình nên bố trí cho họ một khu vực kín đáo và an toàn sao?

- Chắc là bị xổng ra. Chứ với thái độ này thì ai mà dám thả rông...

Biết mình lỡ lời, Vũ Gia ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Lư Nguyệt Thiền che miệng cười khúc khích. Cô giúp cho chị cận vệ của mình thoát khỏi bầu không khí xấu hổ bằng cách nhờ chị bật radio.

"Tôi như một con búp bê bằng nhựa, một thứ búp bê thật xinh xắn. Mặt trời trên tóc nhưng lòng sao băng giá. Vì sao búp bê thiếu một tình yêu..."

oOo

Cánh báo chí vẫn đều đặn bới móc thông tin về tập đoàn Vạn Phát và cá nhân Vệ Úy hàng ngày. Vệ Minh chán chẳng buồn đọc.

Trời sắp sang hè nên thời tiết về đêm trở nên oi bức. 

Vệ Minh ra ngoài hành lang mua một lon V8 rau củ uống bổ sung dinh dưỡng. 

Cả tòa nhà này đâu đâu cũng đều được trang bị máy điều hòa, ngay cả trong nhà vệ sinh và nhà kho cũng có. Nhưng không hiểu sao cơ thể Vệ Minh lại nóng ran như bị lửa đốt.

"Ực."

Vệ Minh uống xong nửa lon, bèn mua thêm một lon cùng hiệu vị khác. Đoạn sải chân bước vội về phòng.

Ánh sáng màu cam của đèn treo tường phác họa bóng dáng một người đàn ông khoác áo blouse đang tiến từng bước đến chỗ Vệ Úy. Trên tay gã đang cầm một cái kim tiêm chứa chất lỏng sủi bọt.

Với tay lấy thanh mã tấu giấu sau chậu cây phát tài đặt cạnh cửa nhà vệ sinh, Vệ Minh bước từng bước một đến chỗ tay bác sĩ khả nghi. Cậu vung thanh mã tấu lên, bổ xuống bả vai gã ta một cách không do dự.

"Keng."

Gã ta bất ngờ xoay người lại, vung cánh tay trái lên đỡ nhát chém của Vệ Minh. Bên dưới ống tay áo mỏng manh là vòng đeo tay bằng kim loại to bản.

Vệ Minh tung cước đá văng kim tiêm trên tay tên bác sĩ giả mạo, đoạn không nhân nhượng bổ thanh mã tấu xuống vai gã một lần nữa.

Một tia sáng lóe lên trong gian phòng nhuộm đẫm sắc cam mờ tối. Làn khói trắng xóa nhảy múa trên họng súng đen ngòm. Cái Thiện và cái Ác giao hòa. Nhưng Âm và Dương lại đang nghịch đảo...

Như thể bị sơn đỏ vấy bẩn, cánh tay trái của Vệ Minh nhuộm trong một sắc yên chi tanh tưởi. Cậu ôm cánh tay trái đẫm máu, đôi mắt xoáy sâu vào họng súng mà tay bác sĩ giả mạo đang cầm. Bia ngắm của nó là phần đầu Vệ Úy.

Hai người đấu mắt với nhau độ hơn một phút, bỗng dưng tiêu cự của gã ta dời sang người đang đứng sau lưng Vệ Minh. Trong đôi mắt trống rỗng ấy dường như đang...

"Rầm."

Vệ Minh điếng người nhìn tên bác sĩ giả mạo đột nhiên ngã lăn đùng. Cậu vội tước khẩu súng trên tay gã. Đoạn quay đầu lại nhìn...

Uông Trác hạ khẩu súng gây mê xuống. Anh dạm bước đến chỗ công-tắc, mở đèn lên. Dưới ánh sáng ấm áp của hệ thống đèn Led, những đường nét trên khuôn mặt anh trông thật nhu hòa. 

- Thần cứu giá hơi trễ, mong chủ tử định đoạt. - Uông Trác vừa cất giọng pha trò, vừa trói hai tay của tay bác sĩ giả mạo bằng một sợi dây thừng mới toanh.

Vệ Minh cười méo xẹo:

- Anh lại trêu tôi.

Đoạn khập khiễng đứng dậy. Viên đạn ban nãy cũng may chỉ xẹt qua bắp tay cậu, chứ không găm vào xương thịt, nên là lành nhanh lắm.

Vệ Minh từ chối lời nhắc nhở đi băng bó vết thương của Uông Trác. Cậu sợ rằng trong lúc mình vắng mặt, ngộ nhỡ Vệ Úy có chuyện gì thì chắc cả đời cậu ngủ không yên.

Uông Trác dìu Vệ Minh ngồi xuống ghế sô-pha, đoạn đem giấu khẩu súng gây mê vào trong tủ âm tường. 

Hết thảy chưa đến mười lăm phút, song hai người có cảm tưởng thời gian đã kéo dài đến ba ngày ba đêm.

"Rầm rập... Rầm rập... Rầm rập..."

Cổ Tường Quang cùng một toán hình cảnh ập vào phòng. Theo sau họ là đội ngũ y, bác sĩ của bệnh viện Bách Dược. Mỗi bên một phận sự, không ai tò mò mà liếc qua bên kia dù chỉ một cái.

Uông Trác đưa Vệ Minh lên băng-ca, rồi ở lại tiếp chuyện với vị điều tra viên họ Phùng - Người này hiện đang săm soi chất lỏng xanh lục trong ống bơm kim tiêm.

- Nghi phạm đầu tiên trong chuỗi thảm án đã bị bắt. - Phùng Bác Văn quay sang cười rạng rỡ với Phạm Đình Vân.

Phạm Đình Vân đang soát người gã nghi phạm không rõ danh tính, nghe thế, ông ngẩng phắt lên nói:

- Hỏi cung ngay lập tức! Không được phép lặp lại sai lầm lần trước nữa. 

Phùng Bác Văn dùng kẹp gắp mẩu phi tiêu ghim ngay bả vai gã nghi phạm ra, y ngắm nghía nó một lúc, rồi "chậc", "chậc" vài tiếng, đoạn đáp:

- Còn tùy thuộc vào lượng thuốc gây mê nhiều hay ít nữa. Mong thiếu tướng thông cảm cho.

- Tỉnh... Tỉnh rồi!

- Ông chủ tỉnh rồi à? - Cổ Tường Quang nhào đến giường bệnh.

- Không, không phải! Nghi phạm tỉnh rồi! - Cậu cảnh sát bối rối gãi gãi đầu.

Trên gương mặt đã quá nửa đời người của Cổ Tường Quang toát lên một nỗi thất vọng tràn trề, bác nhìn Vệ Úy đang nhắm mắt nghỉ ngơi mà bật khóc tức tưởi. Đã hơn một tháng rồi, sao người anh kết nghĩa của bác vẫn chưa chịu thức dậy vậy?

- Xin bác đừng quá đau lòng. - Cô y tá độ khoảng hai mươi bảy tuổi cất giọng an ủi Cổ Tường Quang. - Các bác sĩ đã nói với cháu rằng tiến triển của bác trai rất tốt. Không chừng...

Bác sĩ Trương ngắt ngang lời của Sa Cẩn Ngọc, ông ngoắt Cổ Tường Quang ra ngoài hành lang, giải thích cho bác nghe về bệnh tình của Vệ Úy.

Còi hụ đồng loạt tắt hết để giữ bí mật cho vụ bố ráp. Những chiếc xe cảnh sát sơn hai màu đen-trắng chạy trên phố trông như thể đàn ngựa vằn tung vó trong một khu rừng ở Phi Châu nóng bức. 

Lối vào học viện quân đội Na Lạp Tư Khả rợp bóng sa-kê xanh mát. Xung quanh khu vực này không hề có nhà dân. Thứ gắn kết nó với đời sống xã hội là một trạm xăng và trạm nghỉ chân của cánh tài xế  nằm cách đây năm cây số, quy mô tương đối lớn.

Gã nghi phạm bị áp giải đến căn phòng hỏi cung nằm dưới tầng hầm của bệnh viện quân y của học viện. Không biết hàng ngày gã ta xơi cái gì mà khỏe như vâm, bốn vị Vệ binh phải cố lắm mới đưa được xuống tầng hầm.

"Cộc."

Một cái còng tay chưa đủ, phải còng thêm một cái vào cổ tay bên phải, đầu còn lại mắc vào thanh ngang dưới gầm bàn. Trong quá trình gỡ vòng đeo tay kim loại của nghi phạm để tra còng, Phùng Bác Văn đã nhìn thấy dấu vết vô số mũi tiêm để lại ở cả hai cánh tay. Y quay sang thông báo cho anh em biết rằng cẩn thận kẻo bị phơi nhiễm HIV/S từ người nghi phạm.

- Câu hỏi đầu tiên, vào ngày Mười bảy, tháng Ba, năm ngoái, anh đã ở đâu và làm gì? - Phùng Bác Văn dùng nắp tách gạn xác trà.

- Làm cái con mẹ mày...

- Lì thật! - Phùng Bác Văn nhấp một ngụm trà, y nhắm mắt cảm nhận hương thơm của lan tỏa trong khoang miệng.

Ở phía đối diện, gã nghi phạm đang cố sức tháo còng tay.

Phùng Bác Văn nhàn nhạt hỏi:

- Anh còn nhớ ngày, tháng, năm sinh của mình không? Tên họ, quê quán, thân sinh...

- Bố mày đách biết!

Phùng Bác Văn đặt một loạt các câu hỏi khác bằng chất giọng nhã nhặn nhất có thể, song những câu mắng chửi đầy thô tục là thứ duy nhất y nhận lại.

Phùng Bác Văn ngó đồng hồ treo tường. 21:13 phút. Đói bụng quá đi mất!

Bỏ ngoài tai âm thanh léo nhéo của nghi phạm, Phùng Bác Văn kéo ghế đứng dậy, bước ra ngoài tĩnh tâm một lát. 

"Xoảng."

Phùng Bác Văn ném tách trà vào trong bồn rửa chén inox cũ mèm, đoạn quay lại cười mỉm chi beo:

- Nghi phạm có dấu hiệu bị tẩy não. Đem thằng khốn đó đi kiểm tra cơ thể tổng quát đi.

- Đấy là xâm phạm thân thể của công dân. - Tào Việt Bân vừa nói, vừa lau tròng kính bằng vải mềm.

- Hoặc là anh muốn trở thành Thương Ưởng*. - Phùng Bác Văn khinh khỉnh nói.

- Never mind. - Tào Việt Bân đeo lại mắt kính. Rồi bỏ về phòng làm việc của mình.

Gã đàn ông không rõ danh tính kia cố sức vùng vẫy, khiến cho một cậu Vệ binh mất đà đập đầu vào tường một cái rõ đau.

Phùng Bác Văn liếm môi trên, rồi lẳng lặng lụi một mũi thuốc mê vào tĩnh mạch của gã ta.

- Ngoan rồi đấy. - Phùng Bác Văn kiểm tra đồng tử của gã ta xong, liền bế ngang gã ta lên, đưa đến phòng chụp MRI.

Phùng Bác Văn xin phép Phạm Đình Vân ra ngoài ăn tối trong khoảng thời gian kiểm tra tổng quát gã nghi phạm. 

- Ừ, sớm về nhé?

Phùng Bác Văn giơ tay chào kiểu quân đội với ngài thiếu tướng trạc tuổi cha mình, đoạn sải chân rời đi.

Hai tay đút vào túi quần, Phùng Bác Văn vừa đi vừa huýt sáo vang cả một góc đường. 

Y mường tượng lại khung cảnh ban nãy, khóe miệng câu lên thành một vòng cung hoàn mỹ. Cậu trai này nếu rơi vào tay y, hà hà, chỉ trong vòng vài tháng thôi, y sẽ biến cậu ta thành một lính đặc nhiệm đúng chuẩn. 

Chỉ tiếc...

Vệ Minh đang trị thương ở trong phòng Cấp cứu. Bác sĩ trị liệu là một ông chú họ Lỗ, mới vừa thoát ế ba tuần. 

Tuy rằng viên đạn chỉ xược qua da thịt, nhưng vẫn cần phải thực hiện một ca tiểu phẫu để đề phòng biến chứng do ngộ độc chì gây ra. Vì thế nên Vệ Minh mới ở trong này suốt ba tiếng đồng hồ. 

Uông Trác chạy như con thoi. Anh hết lên kiểm tra Vệ Úy, lại chạy xuống trông chừng xem ca tiểu phẫu của Vệ Minh xong chưa. Khắp người anh bây giờ toàn là mồ hôi nhớp nháp. 

Rốt cuộc sau ba tiếng đồng hồ, Uông Trác cũng được cho phép vào phòng thăm Vệ Minh. Anh vội vã đến bên cạnh Vệ Minh, cẩn thận xem xét chỗ băng bó nơi cánh tay cậu. 

- Bonjour! Tôi mời cậu đi ăn tối được không? - Phùng Bác Văn đưa tay phải ra theo kiểu quý tộc mời bạn nhảy.

Vệ Minh không bắt tay với Phùng Bác Văn, hai tay cậu khoanh lại trước ngực và miệng thì hơi nhếch lên đáp:

- Không thành vấn đề.

Uông Trác nghi ngại nhìn Phùng Bác Văn, nhưng tự hiểu mình không có quyền gì để lên tiếng, nên đành bất lực nhìn Vệ Minh đi theo điều tra viên họ Phùng.

Phùng Bác Văn và Vệ Minh đi taxi đến một quán lẩu trên đường Hồi Thử. Nơi đây chuyên bán các món bò và lẩu nhúng, cùng các món nhậu hấp dẫn.

Vệ Minh đã lâu mới được bước ra ngoài hít thở khí trời nên hiện tâm trạng rất dễ chịu và thoải mái. Suốt một tháng qua ngồi mốc trong phòng với Vệ Úy đã khiến cho tinh thần của cậu càng ngày càng đi xuống.

Phùng Bác Văn quen với chủ quán nên gọi điện đặt bàn trước. Nhờ thế mà khi đến đó hai người mới có chỗ ngồi.

Phùng Bác Văn gọi vài món quen thuộc và một nồi lẩu bò khoai môn.

Vệ Minh xem menu một lúc, cậu gọi thêm trứng vịt lộn, lòng bò phá lấu nướng và sụn gà rang muối ớt.

- Cậu uống bia không? - Phùng Bác Văn vừa đưa thực đơn cho cậu chạy bàn, vừa cất giọng hỏi Vệ Minh.

Vệ Minh nheo mắt nhìn Phùng Bác Văn:

- Nếu như tôi đoán không lầm, anh vẫn còn đang trong giờ hành chính thì phải?

- Dựa vào đặc điểm nào trên người tôi mà cậu nghĩ thế? - Phùng Bác Văn nhịp nhịp ngón trỏ trên mặt bàn inox sáng loáng.

- Đầu tiên, anh luôn ngó vào đồng hồ. Từ đồng hồ đeo tay, đồng hồ hiển thị trong điện thoại, cho đến đồng hồ treo tường. Bất kỳ đâu tôi cũng thấy mắt anh tìm kiếm đồng hồ. Tiếp theo, anh tuy đến quán thịt đỏ nhưng không chọn các món ăn quá nặng mùi; nếu như anh bảo rằng mình bị dị ứng với hương liệu thì hoàn toàn không có khả năng, bởi tôi chẳng là cái thá gì để anh phải "hy sinh" sức khỏe mà ngồi chịu đựng thứ mình không dung nạp được. Cuối cùng, anh luôn kín đáo quan sát tôi, thậm chí là lén thu thập dấu vân tay và mẫu tóc của tôi... Có phải anh đang nghi ngờ tôi có dính líu đến tay bác sĩ giả mạo đó không?

Phùng Bác Văn bất ngờ nắm cằm Vệ Minh. Y miết ngón trỏ lên nhân trung cậu. Đoạn nói:

- Mặc dù lập luận và dẫn chứng còn vài điểm sơ hở, nhưng tựu chung cũng khá thuyết phục đối phương đấy.

- Nước sôi, nước sôi nha! - Bác phụ việc lớn tiếng thông báo. Khi thấy hai người đã tách ra rồi, bác mới đặt bếp than cùng nồi lẩu lên bàn. Kế đấy chạy đi lấy khay thịt bò ướp hương liệu, dĩa trứng vịt lộn và rổ đựng rau, mỳ. Xong đâu vào đấy, bác mới hỏi. - Hai cậu hổng uống gì hả? Bia hay nước ngọt chẳng hạn cho đỡ ngấy.

Vệ Minh niềm nở đáp:

- Dạ, cho cháu một lon Monster xanh biển và một cái tẩy lớn.

Không đợi ông bác mở miệng hỏi mình, Phùng Bác Văn mau mắn mở miệng đáp:

- Một chai Heineken ướp lạnh, thưa bác.

Vì cánh tay của Vệ Minh bị thương nên Phùng Bác Văn đề nghị nhúng thức ăn vào nồi lẩu hộ cậu. 

Vệ Minh nhếch miệng cười, đoạn đáp "Được." Rồi tiếp tục nướng thịt và đồ nhắm trên lửa than.

Bữa tối trôi qua trong một bầu không khí tương đối dễ chịu. 

Vệ Minh đã lâu không được dùng thức ăn nóng sốt nên ăn vô cùng ngon miệng. Cậu ăn hết ba bát mỳ to, ba trứng vịt lộn cùng với mấy dĩa đồ nướng đủ loại, uống cạn một ly nước tăng lực mới chịu dừng đũa.

Phùng Bác Văn đưa Vệ Minh về taxi. Y ngồi bên cạnh cậu ở băng sau, huyên thuyên đủ thứ vấn đề trên đời. Những lúc như thế cậu lại ậm ừ cho qua chuyện, bởi cậu sợ thức ăn trong dạ dày sẽ trào ra khi cậu mở miệng!

- Cho tôi xin số điện thoại nhé?

- 714-xxx-xxxx. - Vệ Minh chậm rãi đáp.

Phùng Bác Văn ghi lại số xong, y bảo tài xế một lát nữa dừng xe ở góc đường số Bảy. 

- Bonne nuit!

Đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng vàng vọt đầy ảm đạm. Cú đêm đậu trên cây sa-kê kêu lên những tiếng sầu não. Gió lạnh thi nhau táp vào người Phùng Bác Văn.

Cái bóng đen đặc của y đổ trên nền vỉa hè nom như một con sói xám.

- Cậu đi ăn tối hay đi thỉnh kinh mà tới giờ này mới về vậy hả? 

Cái mùi tử khí bất diệt này chỉ có thể xuất phát từ một người: Giảng viên đại học Y dược, giám định viên và pháp y Bạch Lãng.

Phùng Bác Văn càng ngày càng cảm thấy gu của Phạm Đình Vân quá mặn!

- Xin chào thầy Bạch! Đến giao cơm cho thiếu tướng ạ?

Bạch Lãng mỉm môi cười, không xác nhận mà cũng không phủ nhận. Đêm nay ông còn có một thi thể chết trôi chờ giải phẫu nữa.

Không thấy Bạch Lãng nói năng gì, Phùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net