Hồi Sáu: Fake Name - Real Life

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại với tình hình tối qua ở khu rừng Mù Sương.

Gã đàn ông cầm khẩu súng ấy mặc áo hoodie đen, chân mang giày Nike, khẩu trang đen cùng kính mắt gọng bạc che gần hết khuôn mặt của hắn.

Cách ăn mặc này, lối đi đứng này, cộng thêm chiếc Exicter nữa thì nhìn chẳng khác nào phường cẩu tặc. 

Lang Quân Tử ôm bụng lồm cồm đứng dậy, rồi vịn gốc cây mà nôn thốc nôn tháo.

Áo Hoodie cau mày nhìn Lang Quân Tử, rồi chầm chậm lùi về sau ba bước, sau đó quay sang xem y có ổn không.

Lang Quân Tử ra hiệu mình ổn, nhưng vẫn phải vịn gốc cây mới có thể đứng được.

- Rốt cuộc tên thật của mày là Ngô Hải Đông hay Từ Kiện Khang vậy? - Áo Hoodie cười khẽ. Khẩu súng lục trên tay hắn vẫn kiên định chĩa vào phần yết hầu của Phương Vũ.

- Điều đó quan trọng sao? - Phương Vũ chợt trả lời thay cho Từ Kiện Khang.

Chiếc đèn sạc như mẩu trăng rơi từ trên trời xuống, tỏa ra một luồng ánh sáng trắng ấm dịu dàng, soi tỏ một khoảnh đất rậm rạp cỏ khô. Người đến là chàng kỹ sư cơ điện Nguyễn Viết Thịnh. Đi cùng anh ta là chú chó lông vàng thân thiện, thích nịnh chủ.

Đêm qua sau khi vợ chồng anh, bạn cũ và đám người hành pháp cùng Phương Vũ kết thúc bữa tối trong sự mặt nặng mày nhẹ với nhau, anh bỗng chốc cảm thấy khó xử, nên mới gọi H'mien dậy nướng bắp mời họ dùng để giảng hòa. Những tưởng đâu đã yên ổn, ai dè...

- Tôi nghĩ mọi người... Chú Vũ... - Lời vừa thốt ra, Nguyễn Viết Thịnh không thể chắp nối những ý nghĩ tiếp theo vào trong câu nói. Dường như anh nửa muốn bày tỏ, nửa lại cảm tưởng mình thật rảnh hơi khi đứng đây giải quyết chuyện này; nên mớ từ ngữ cứ trôi tuột xuống cổ họng, rồi nằm yên vị ở đáy dạ dày.

- Sao? - Áo Hoodie chĩa khẩu súng về hướng Nguyễn Viết Thịnh.

- A Khang... Trước năm mười tám tuổi là Ngô Hải Đông. Sau năm ấy là Từ Kiện Khang.

- Tại sao anh biết?

- Cha mẹ nuôi của A Khang là ông bà Ngô, họ đặt tên cho cậu ấy là Hải Đông. Còn cha mẹ ruột là họ Từ.

Hơi tréo ngoe. Và cũng thật khó hiểu. Lang Quân Tử cùng Áo Hoodie cau mày nhìn nhau hội ý.

- Về nhà rồi nói tiếp nhé? Đừng để xảy ra sự cố như hôm trước...

Thung lũng về đêm chìm trong sương mù và luồng ánh sáng vàng nhạt của vầng trăng khuyết. Hết thảy đều đắm mình trong sự dịu dàng của bóng tối xuân thì tao nhã. 

Côn trùng cùng các loài lưỡng cư thi nhau kêu rả rích, rả rích; tựa hồ như muốn kéo họ về một miền ký ức đã qua. 

Phương Vũ và Từ Kiện Khang đi sau cùng. Khuôn mặt chú giờ đây chuyển sang một sắc thái hoàn toàn khác biệt, hay nói đúng hơn là trở về nguyên hình, hệt như loài yêu tinh rũ bỏ lớp da người vậy.

H'mien đang xem truyền hình trong phòng ngủ. Cách âm không tốt cộng thêm âm lượng điều chỉnh khá lớn nên nghe rõ mồn một. Nghe tiếng Nguyễn Viết Thịnh gọi mình, chị vội vàng sửa soạn đầu tóc và quần áo, rồi mới bước ra gặp chồng.

Nguyễn Viết Thịnh nhờ H'mien pha một bình trà nóng, dọn thêm một khay bánh, mứt đủ vị mời họ ăn. Về phần mình, anh dẫn cả bọn ra ngoài hiên ngồi cho rộng rãi.

Áo Hoodie tháo khẩu trang, để lộ khuôn mặt hết sức khôi ngô và anh tuấn. Nhưng đáng tiếc, gần mắt phải của hắn bị một vết bớt khá lớn, không biết là do sẹo bỏng để lại hay bẩm sinh là thế... Bởi bóng tối đã ngăn trở tầm nhìn của Kha Ngạn một cách đáng kể.

H'mien e dè nhìn nhìn Áo Hoodie, rồi nhanh chóng đặt mâm trà cùng khay bánh, mứt xuống chiếc bàn con đan bằng lục bình. Sau đó trở vào trong lấy thêm chung trà cho đủ số.

Băng Dương soạn ra một đơn thuốc năm viên, rồi đưa cho Lang Quân Tử uống. Anh còn chu đáo đưa thêm một túi chườm bụng giúp giảm sưng cho y dùng.

- Cảm ơn anh. 

Lang Quân Tử nay đã chớm bốn mươi, sức khỏe của y không còn bền chắc như xưa, lại thêm việc bị cảm lạnh do dầm sương cả đêm, nên mức độ xuống dốc càng nhanh hơn.

- Anh có biết lý do tại sao mà các tay tài xế không dám chở khách băng qua khu rừng này không? Bởi vì các vụ phi tang xác và hàng cấm diễn ra hà rầm như cơm bữa. Không ai muốn trở thành kẻ hứng đạn, chính vì vậy mà họ thường từ chối ngay khi khách mở miệng yêu cầu chở đi.

Thung lũng Nhật Xuyên là mồ chôn tập thể của những thứ thuộc về Công lý. Chỉ cần làm một vài nhát cuốc, sẽ không khó để tìm thấy mẩu vụn của xương người hay nội tạng đang thối rữa. Còn hàng cấm thì nhan nhản... Trong lùm cây, trên bụi cỏ, dưới hốc đá, cạnh con suối Gác... Đâu đâu cũng có thể thấy...

Nên việc anh cầm súng là một chuyện hoàn toàn bình thường, chẳng có gì phải khiến tôi ngạc nhiên cả.

Từ Kiện Khang chợt thoáng nhìn thấy bóng dáng ai đó lấp ló bên khung cửa sổ, hắn vội nhỏm người dậy, rồi toan hộc tốc đi đến đấy xem thử thì bỗng...

- Ngồi xuống mau! Đấy không phải là người đâu. - Nguyễn Viết Thịnh ngừng thổi chung trà, anh vội vàng lên tiếng can ngăn Từ Kiện Khang.

- M... xó? - Kha Thế Dũ cẩn trọng bỏ lửng chữ đầu tiên.

- Nó đấy. - Nguyễn Viết Thịnh nhếch miệng cười lạnh. Ánh trăng hắt lên khuôn mặt phong sương của anh một lớp ánh sáng nhàn nhạt, như thể đắp lên trên đó một tấm màn mỏng mảnh.

- Tôi cảm thấy người dân ở đây có thái độ không hợp tác với cơ quan công quyền. - Kha Ngạn dẫn dắt câu chuyện trở về đúng vị trí mà bọn họ muốn nghe.

- Anh vọng làm anh hùng mà không có người chống lưng thì kết cục còn thua cả một con chó! Biết bao nhiêu người ngã xuống vì đất nước, vùi thây nơi đất khách quê người, rốt cuộc ngoài tấm bia tưởng niệm và mớ huân chương, họ được nhận cái gì? - Đôi mắt Nguyễn Viết Thịnh đỏ ngầu như sắp rỉ máu. - Sự cố năm năm về trước, không biết các người còn nhớ không nhỉ? Tôi là một trong số những người sống sót đó đấy. Sau khi thương tích lành lặn liền bị thuyên chuyển lên đây công tác để bịt mồm.

"Rắc."

Kristian bóp nát chung trà. Bột phấn nát mịn vương vãi trên sàn nhà, một số đọng lại trên mặt bàn lấm tấm nước trà. Những giọt máu tươi bắt đầu rỉ ra từ miệng vết thương trong lòng bàn tay ông...

- Ngài có sao không? - Richard hốt hoảng rút khăn mùi xoa ra cầm máu cho Kristian. Rồi hướng mắt về phía Băng Dương cầu cứu.

Rốt cuộc chỉ khi xảy ra chuyện, họ mới nhớ đến sự tồn tại của anh.

Băng Dương thở hắt ra, rồi xách hộp thuốc đến chỗ Kristian, sau đó nửa ngồi nửa quỳ băng bó vết thương cho ông.

Kristian vừa nhìn đăm đăm vào lòng bàn tay đang được Băng Dương chăm sóc, vừa nói:

- Cậu muốn làm công việc gì?

- Kỹ sư cơ điện. Chỉ có thế. Tôi học ngành này là vì muốn phát triển ngành công nghiệp nước nhà, chứ không phải là người hướng dẫn sử dụng điện đơn điệu kia. 

Ánh mắt Nguyễn Viết Thịnh khi nói đến đấy cơ hồ như đang phát ra lửa. Ngọn lửa nhiệt huyết hun đúc từ niềm đam mê bất tử ấy vẫn cháy, mặc cho biến cố cuộc đời luôn tìm mọi cách dập tắt nó.

Kha Thế Dũ nhón tay lấy một ít mứt bí ăn, đoạn ngó sang người anh họ, rồi nói:

- Anh có thể kể về một vài chuyện liên quan đến con suối Gác...

Nhạc chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Nó xuất phát từ điện thoại của Phương Vũ.

Chú không khách sáo xin phép như mọi khi, cứ thế mà đứng dậy rồi xỏ giày ra ngoài sân nghe điện thoại. 

- Chú... Chú ngủ chưa chú? - Vệ Lô Địch khẽ khàng đáp. Trong giọng nói của anh không nén được sự vui mừng.

- Tôi vẫn chưa ngủ. - Phương Vũ vừa bước xuống cầu thang, vừa nhỏ giọng đáp. - Cậu có bỏ bữa không?

- Dạo này lu bu công việc quá nên cơm nước có phần bê trễ...

Câu chuyện cứ thế mà kéo dài, kéo dài mãi. Cho đến khi con trăng đã chớm bay về phương Tây huyền diệu, hai người mới kết thúc cuộc gọi.

Từ Kiện Khang đã ngồi trên bậc thang từ bao giờ, hắn dõi đôi mắt nặng trĩu nhìn Phương Vũ. Vừa nhìn vừa gãi ngứa sột soạt. Muỗi đâu mà nhiều như ri.

...

Vệ Lô Địch kéo ghế ngồi xuống. Bản nhạc "I knew you were trouble" được anh bật lên, không nhanh không chậm lấp kín gian nhà kho.

Nơi này Ngôn Thiệu Phong đã từng được kinh qua, kế tiếp không biết sẽ là ai đây...

Phòng tra tấn này đã được gia giảm các loại cực hình để tránh công tác dọn dẹp tốn thời gian. Bảo đảm đau nhiều nhưng máu ít, nhanh-gọn-lẹ là tiêu chí hàng đầu ở đây. Ngoại trừ khi tên xấu số ấy "lở mồm long móng" chạm vào vảy ngược của bọn họ, thì số còn lại đa phần đều giữ được mạng khi rời khỏi chỗ này.

- Well. well, well! Sao ngồi một mình ở đây vậy? Có tâm sự gì à? Kể cho tôi nghe với. - Báo Gấm đút tay vào trong túi quần, cách đứng tựa lưng hờ hững như cách nhìn người của y vậy.

Vệ Lô Địch tắt nhạc, anh dụi dụi đôi mắt cay xè vì buồn ngủ một đỗi, rồi mới thủng thẳng bắt chuyện với Bạc Băng:

- Đêm hôm khuya khoắt mà anh lại tới đây, ắt hẳn không phải mang tin tức tốt lành gì rồi.

Bạc Băng ngồi chồm hổm trước mặt Vệ Lô Địch, mặt đối diện trực tiếp với một thứ thuộc quyền sở hữu riêng tư của anh, nhưng bẩm sinh da mặt của y dày hơn mặt đường rất nhiều, nên chẳng thấy ngại chi sất.

Vệ Lô Địch chuyển sang tư thế ngồi vắt tréo chân. Mũi giày của anh khẽ khàng hất cằm của Bạc Băng lệch sang một bên.

- Anh không đi đón Báo Hoa Mai à? - Bạc Băng sờ sờ chiếc cằm chẻ lún phún râu, như thể muốn kiểm tra xem nó có móp không. - Tần Hối dạo này cũng không tò tò theo sau lưng anh...

- Tôi đâu phải tổng tài rỗi hơi trong tiểu thuyết ba xu, suốt ngày chỉ biết bám đ** người yêu, không lo được cái cóc khô gì cho tập đoàn hết.

Bạc Băng ôm mặt cười hì hì:

- Nhưng Báo Hoa Mai đâu phải người mà anh yêu, nên lấy ví dụ như vậy là sai rồi. Để tôi sửa lại cho... A! Là ông chú tóc bạc hay khóc nhè đúng không?

Vệ Lô Địch đạp một cú trời giáng vào người Bạc Băng, rồi phủi mông đứng dậy.

Tần Hối đang xách túi đựng thức ăn đứng trước cửa, chợt loáng thoáng nghe tiếng rên rỉ ái muội vọng ra, y ngây người ngó vào, rồi dè dặt lên tiếng:

- Em vào được chưa anh ba?

- Ưm... Chưa được đâu...

Vệ Lô Địch bồi thêm một cú vào lồng ngực Bạc Băng, rồi lớn tiếng quát:

- Vào đi! Tôi đói bụng sắp chết rồi đây này!

Tần Hối vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy tên cợt nhả Bạc Băng đang nằm sóng soài dưới đất.

- Ngày mai có thanh tra đến, họ bảo rằng khách sạn Nam Thành đang bị điều tra về vụ phá giá đất. - Tần Hối mở hộp cơm, rồi đẩy sang phía Vệ Lô Địch.

- Xách đầu thằng Louis Vuitton về giải quyết. Nó hiện là chủ khu đất này mà. Chứ đâu phải chúng ta. - Báo Gấm gối đầu nằm dài trên sàn nhà tráng xi-măng xám xịt. Đôi mắt hạc nhìn đăm đăm lên mái nhà lợp tôn rỉ sét.

Vệ Lô Địch không đáp. Anh bình thản soạn muỗng đũa ra dùng bữa, thỉnh thoảng lại nhấp chút nước canh cho trôi cơm.

Tần Hối tốt bụng chia cho Bạc Băng một phần bánh kebad thịt cừu. Cả hai cùng nhau ngồi bệt dưới đất mà nhai ngấu nhai nghiến ổ bánh mì, nhìn thoáng qua cứ tưởng ăn mày ở đâu mới lại, vì dáng ăn quá ư là xấu nết.

- Ivan Choi sẽ đảm nhận việc này... Sụp... Louis đã nhắn tin thông báo cho tôi biết từ ngày hôm qua.

- Trước khi ra tòa thì nhắc anh ta ra tiệm xả hết thuốc nhuộm trên đầu đi. Màu tóc vốn dĩ đã đỏ, lại còn nhuộm cho nó đỏ gấp đôi, nhìn chẳng ra dáng luật sư một chút nào.

- Dáng của anh cũng "đẹp" lắm đó. - Tần Hối nheo nheo mắt cảm thán.

- Thế à? Giống David Beckham hay Ricky Martin?

Đã sớm biết da mặt tên này xe tăng cán không nát mà còn cố chòng ghẹo, đúng là tự rước bực tức vào người!

Bạc Băng dùng ống tay áo quẹt miệng, rồi thò tay vào túi nilon của Tần Hối lấy ra một chai nước suối ướp lạnh, sau đó đưa lên miệng tu ừng ực.

- Này, anh định làm gì vậy? - Tần Hối nhìn tên ở dơ phủi phủi quần của y.

Bạc Băng cười meo meo:

- Mượn đùi của cậu làm gối ngủ một giấc chứ làm gì?

Bạc Băng nói đoạn, liền thong thả gác đầu lên đùi Tần Hối, rồi nhắm mắt dưỡng thần. 

Vệ Lô Địch thừa biết giá trị thật của khách sạn Nam Thành chỉ khoảng năm triệu đồng, chứ không thể nào tới mức mười lăm triệu, nên kẻ sở hữu khu đất thực sự chắc chắn có dính líu với đường dây rửa tiền mà Lương Kình đang tham gia. Thế lực của Vệ gia, Khương gia và Lôi gia hoàn toàn dư sức lo lót vấn đề này theo cách êm đẹp nhất. Nhưng, sau khi giải quyết xong xuôi, ắt hẳn vẫn bị bọn Cú Vọ đưa vào tầm ngắm; nhẹ nhàng thì bị làm tiền, nặng hơn là bị truy tố, còn tùy thuộc chúng là người bên phe nào phái đến mà gỡ rối tiếp. Không có chuyện gì có thể giải quyết một cách triệt để cả. Sóng ngầm vẫn lăn tăn gợn mãi ở bên trong...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net