Hồi Tám: Những lời đồn thổi... (b)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều đáng sợ nhất trên đời này là gì? Có phải chăng là bí mật mà mình hằng che giấu bị tiết lộ ra cho kẻ thù biết? Hay người mà mình thương yêu hết mực lại chỉ đang lợi dụng và đùa bỡn với mình? Vô vàn nỗi sợ hãi mà con người đã và đang phải gánh chịu trong chính kiếp sống của họ. Không thể dùng vật chất hóa giải. Cũng không thể dùng lòng vị tha xóa mất. Hết thảy như vòng xoáy nhấn chìm họ vào một hồi sóng dữ, không bao giờ có thể đoán định được nó sẽ xô đẩy bản thân phiêu bạt về đâu... Kể cả khi bạn là người trong giới Âm Dương học. Cái gọi là ý trời, vốn chăng, không ai được phép xê dịch những điều được ghi trong sổ Sinh - Tử và Thiên Thư, nhược bằng bất chấp, Ngục Hình sẽ luôn mở rộng vòng tay chào đón bạn.

Vệ Giải Thần dùng thức thần trò chuyện với một cô sẻ nhỏ. Nằm viện suốt hơn nửa tháng qua khiến tâm trạng y nảy sinh cảm giác cực kỳ nhàm chán. Ngặt nỗi, Tiết Hồng Loan nước mắt ngắn dài dỗ dành rằng, chịu khó ở lại đây để tiện cho việc theo dõi bệnh tình thêm nửa tháng nữa, rồi hẵng về nhà nghỉ ngơi. Còn chuyện ở công ty thì hãy để cho Vệ Lô Địch giải quyết, dù sao cũng chỉ là chút vấn đề thuế má vặt vãnh, không đáng để y phải bận tâm.

Cô sẻ bảo rằng trời sắp đổ mưa, nhìn bằng mắt thường cũng có thể đoán được, bởi dấu hiệu báo trước vô cùng rõ ràng: Nền trời xám xịt, độ ẩm trong không khí, mây đen giăng đầy trên đấy nom tựa mớ cá khô chen chúc nhau nằm trên chiếc rổ con, cơ hồ không có một giọt nắng nào lọt qua được.

'26 Tết rồi đấy... Ắt hẳn ở nhà mẹ ta đang đầu tắt mặt tối làm củ kiệu, sên mứt, chuẩn bị thêm một keo chanh muối đặng dành làm đồ uống giải rượu cho cha...'

Kiếp trước cũng vậy. Bên nấm mồ được bồi đắp bằng đất bùn, chỉ có hai bài vị được viết bằng nét chữ sứt sẹo cắm trên đấy, ngoài ra không còn gì. Kể cả, là hài cốt...

Tiết Hồng Loan mỗi dịp Thanh Minh đều ra đây thắp nhang, cúng viếng hai người. Mâm cỗ toàn là đồ chay rẻ tiền, vì Tiết Hồng Loan khi ấy là nha hoàn cho phủ đệ của một vị quan viên trong vùng. Vệ Hòa sau này tham gia vào phe cánh đảo chính, trước ngày bị giải ra pháp trường xử trảm, chỉ vẻn vẹn có mỗi mình bà lo toan cơm nước và đi thăm tù. Họ hàng Vệ Hòa ôm của tháo chạy, một số đổi sang họ khác, một số tha phương cầu thực. Vào đêm trước ngày bị hành hình, ông đã phát thệ kiếp sau sẽ tìm bà kết tóc se duyên, tuyệt không để bà phải chịu khổ ngày nào.

Phải mất gần năm trăm năm, ước nguyện của Vệ Hòa mới thành hiện thực, vì ông bị đọa địa ngục do phạm tội đồ sát bừa bãi. Tiết Hồng Loan đã phát thệ sẽ xuất gia cho đến khi nào Vệ Hòa được đầu thai chuyển kiếp, bà nguyện đem công đức của mình đổi lấy nghiệp chướng của ông. Bởi thế nên, hai vợ chồng kiếp này mới phải chịu cảnh muộn con...

Sáu kiếp luân hồi, sáu kiếp chờ đợi, sáu kiếp khắc khoải một bóng hình...

Vệ Giải Thần và Tô Cảnh Đình thọ ơn của Tiết Hồng Loan, nên đã được sắp xếp trở thành con của hai người. Nhưng... Tô Cảnh Đình thà trở thành quỷ hồn, chứ nhất quyết không chịu trở thành anh em với Vệ Giải Thần, bởi vì... gã yêu y.

Nguyệt Lão không phải là người quyết định nhân duyên của bạn một cách hoàn toàn. Tỉ như hai người yêu nhau, sau khi xuống dưới Minh Phù sẽ được kết nối với nhau bằng sợi chỉ đỏ. Kiếp sau sẽ gặp vài tình huống đặc biệt dẫn tới việc nối lại nhân duyên tiền kiếp. Nếu vì một số sự cố trong cuộc sống, khiến họ hiểu lầm mà nảy sinh tâm lý chán ghét đối phương, sợi chỉ đỏ ấy sẽ phai màu dần, cho đến khi chỉ còn độc một màu tuyết trắng. Nặng nề hơn, nó có thể chuyển sang màu đen, ám chỉ rằng họ đã hận nhau đến tận xương tủy và rất khó để trở về như lúc ban đầu. Ngược lại, hai người vì oán thù tiền kiếp mà kết nối với nhau bằng sợi chỉ đen, nếu kiếp sau xảy ra hiệu ứng cánh bướm, thì rất có thể, sợi chỉ ấy sẽ chuyển sang màu sắc tươi sáng. Và thậm chí, họ còn có thể trở thành người thân một nhà hoặc yêu nhau sâu đậm.*

'A Đình, chờ em...'

oOo

Mạc Ưu Đàm nhập viện gần một tháng, số người đến thăm chú chỉ vẻn vẹn đếm được trên đầu ngón tay của một bàn.

- Hôm nay anh muốn ăn gì để lát nữa tôi xuống căn tin mua hộ cho?

- ... Có bán cháo hay món gì có nước lèo không anh?

Tay bác sĩ toan trả lời, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Y thay mặt Mạc Ưu Đàm mở cửa, rồi cẩn trọng hỏi dò từng người một.

- ... Là đồng nghiệp của tôi. - Mạc Ưu Đàm nheo nheo mắt.

Tay bác sĩ "A" một tiếng, rồi bắt tay từng người một mà chào hỏi, sau đó nhanh chóng rời đi.

An Kỳ kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt anh nhìn bất mãn đến nỗi khiến chú lại chu môi theo thói quen:

- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt mẹ vợ săm soi con rể như thế chứ? Mau giở ra ăn đi.

Mỳ gà tiềm thuốc Bắc thơm ngon, bổ dưỡng, lại còn có cả trứng gà non mềm dẻo, thực sự lót dạ khi đói rất hợp. Mạc Ưu Đàm chén sạch. Dẫu sao chú cũng chỉ có một mình, chết cũng chẳng ảnh hưởng đến ai cả. Huống hồ chi chức vụ thiếu tá của chú tuyển người rất dễ dàng, đâu cần phải thương tiếc cho một kẻ "đầy rẫy" chứ?

"Click."

- Chụp hình tôi để làm gì??? - Mạc Ưu Đàm đang lau miệng dở, thì bỗng dưng An Tần lôi Iphone ra chụp hình.

- Muốn B612 hay Ulike? Để tôi "cà" cái miệng chú bớt nhọn một chút.

- Nín! - Mạc Ưu Đàm bặm bặm môi, trừng mắt hạnh nhìn An Tần.

An Tần cười cười gửi ảnh cho Lôi Hoành, không quên đính kèm vài câu nhắc nhở y nhớ chuyển tiền cho gã.

- Vệ Minh bị Vệ Úy áp giải về nhà rồi. - An Kỳ nghiêm mặt nhìn Mạc Ưu Đàm chất vấn. - Toàn bộ những người kia đâu? Tại sao không có một ai ở bên cạnh cậu ấy vậy?

- Cậu chủ không phải bé Khương... Bọn tôi cũng không phải là người thân của cậu ấy... - Mạc Ưu Đàm buồn bực nói lẫy.

oOo

Vệ Thanh cùng Vệ Hồng Sương đã sang Anh quốc bàn bạc hợp đồng với đối tác người bản xứ. Nhưng lý do chính, là để dễ bề tị nạn chính trị nếu như phiên tòa sắp tới thất bại.

Vệ Úy đang chơi ván cược gì? Kỳ thật không ai nắm chắc được... Mà có thật là ông rửa tiền không, cũng không ai biết nốt. Kể cả người đó là Lưu Dĩnh Phương.

Lưu Dĩnh Phương đã đến công ty thảo luận về phương án kinh doanh sau Tết. Mùa này vốn dĩ là mùa bội thực. Nhà nào, nhà nấy đều ê hề thức ăn, đồ uống. Nên việc kinh doanh nhà hàng khá khó khăn, vì thực khách đã ngán ngẩm mấy món giàu đạm ngậy mỡ rồi. Lưu Dĩnh Phương dự định tổ chức tuần lễ "Ẩm thực chay" để thu hút khách hàng. Sẵn tiện quảng bá hình ảnh thương hiệu mỹ phẩm mà hai đứa con gái của bà đang đầu tư.

Vệ Minh trở lạ̣i bệnh viện kiểm tra vết thương dưới sự giám sát của Cổ Tường Quang. Chỉ còn một mũi uốn ván nữa là đã hoàn tất lịch trình tiêm ngừa của cậu, nhưng phải đến mấy tháng sau mới có thể tiến hành.

Vệ Minh khóa chặt cửa phòng, rồi dùng máy bàn gọi thức ăn. Thật may Vệ Hòa không tịch thu luôn điện thoại bàn, nên cậu mới còn có cách liên lạc với bên ngoài.

"Cộc... Cộc... Cộc..."

- Cậu chủ, có phải cậu đặt thức ăn không? - Một anh vệ sĩ xách hộp thức ăn gõ cửa phòng Vệ Minh.

- Là... Ha, là anh sao? Suýt chết dưới thanh mã tấu của tôi mà vẫn cố đi làm à?

Vệ Minh đưa tờ hai mươi đồng cho Uông Trác, bảo rằng khỏi thối, rồi xách hộp xôi đi vào phòng.

Uông Trác mím môi nhìn theo bóng lưng của Vệ Minh, rồi cúi đầu đóng cửa phòng hộ cậu.

'Hơi nguội... Hâm lại cho nóng một chút... Hể? Thư sao?'

Vệ Minh rút lá thư nhét dưới đ** hộp ra xem.

"Bây giờ tụi mình chẳng khác nào Romeo và Juliet cả, phải không babe? Cục mỡ nay trưởng thành rồi. Chững chạc lắm..."

Thư hãy còn dài, song Vệ Minh chán chẳng buồn đọc tiếp.

- Mẹ kiếp cưng. Ông đây chỉ bị nhốt có một tuần mà viết lá thư y như thư tuyệt mệnh.

Vệ Minh vừa nghiền ngẫm bức thư, vừa luồn tay vào quần thủ dâm. Đôi mắt mí lót khẽ híp lại, cánh môi hồng nhuận đóng mở theo từng nhịp thở gấp gáp, cả thân người cậu chầm chậm chìm trong niềm hoan lạc. Trên tay cậu nhầy nhụa tinh dịch. Vệ Minh mắt nhắm mắt mở nhìn lá thư, định bụng dùng nó lau tay, nhưng suy nghĩ đi lại cảm thấy hơi hơi tội lỗi, nên quyết định vào phòng tắm rửa tay.

Rửa tay thật sạch sẽ bằng gel diệt khuẩn, vốc nước rửa mặt cho mát mẻ, tiện thể vệ sinh vùng dưới và thay cả đồ mới; Vệ Minh mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.

- Mẹ kiếp cưng. Có mỗi tay, chân mà cũng giữ không xong. Bắt tôi phải đóng mạng nhện thêm bao nhiêu ngày nữa đây? - Vệ Minh chật vật cởi chiếc áo ướt đẫm mồ hôi, tâm trí cậu mường tượng về An Kỳ với vô vàn nỗi bứt rứt khó nhịn.

Vệ Minh hâm nóng món xôi sen trứng muối bằng lò vi sóng, rồi mở tủ quần áo lấy hộp đựng bộ xếp hình.

Có một số người thích in hình ảnh kinh dị để làm thành những bộ xếp hình độc đáo. Nên chẳng mấy ai tin những bộ xếp hình mà cậu đang sở hữu là ảnh chụp hiện trường vụ án thực sự cả.

Vệ Minh xem chúng chán chê, cậu chuyển sang chống cằm nhìn chiếc dĩa xoay tròn trong lò vi sóng, tâm trí cậu miên man nghĩ đến Trác Hảo. Người này trước đây rõ ràng là một tên thư sinh ôn nhuận như ngọc, thế mà sao lúc cậu gặp hắn thì biểu hiện bên ngoài hoàn toàn trái ngược? Nếu hắn vốn sẵn ăn nói dốt nát, bỗ bã, giấu đầu lòi đuôi như thế, chắc chắn An Tần và An Kỳ không bao giờ dám để người này trở thành phó giám đốc công ty du lịch chi nhánh Na Lạp Tư Khả. Dẫu vì lý do cần một tên bù nhìn rơm làm bình phong cho một công ty ma đi chăng nữa, thì cũng thiếu gì người khôn ngoan hơn hắn, có thể đứng ra đối đáp một cách khôn khéo khi bị thanh tra sờ gáy...

Đằng này...

Hay là...

- Khá khen cho cưng đấy A Kỳ! Vậy mà cũng nghĩ ra được. - Vệ Minh sờ sờ cánh tay phải quấn băng trắng xóa. Nụ cười trên khuôn mặt cậu tựa như búp bê bằng sứ, không phải là đáng yêu hay xinh đẹp, mà là không hề có nửa điểm thật tâm.

"Tích."

Âm thanh báo hiệu thức ăn đã được hâm nóng vang lên. Vệ Minh bèn tạm gác phát hiện lý thú ấy qua một bên, đặng lấp đầy cái bụng rỗng không của mình. Chờ thêm khoảng hơn ba phút, cậu mới mở lò vi sóng, dùng găng tay bê tô xôi sen trứng muối ra, rồi đặt nó xuống nệm, sau đó rút dây điện của lò vi sóng.

Cổ Tường Quang không thấy Vệ Minh xuống ăn cơm, ông bèn gọi điện thoại hỏi cậu xem có muốn dùng bữa tr chưa. Thời đại 4.0 mà, việc gì phải bắt thân già lết đi khắp nơi tìm người chứ?

oOo

Kha Thế Dũ hết kỳ nghỉ phép, nên sáng sớm hôm nay đã bắt chuyến tàu tốc hành về lại Na Lạp Tư Khả. Richard cũng bị điều đi, nhưng y đã xin gia hạn thêm năm ngày.

Trong nhà có trang bị máy giặt nên Richard tranh thủ dậy sớm để giặt cho kịp khô đồ.

Dominic vận áo lính, bên dưới mặc độc một chiếc quần đùi xanh lá mạ, trước mặt gã là một thau đồ ngập bọt xà phòng của loại bột giặt có chất tẩy mạnh. Gã ngâm bộ đồ lính non một đêm mới có thể tẩy hết vết bẩn trên đó. Bây giờ chỉ còn mỗi việc giặt tay cho sạch sẽ thôi.

Hình xăm con hổ đương rình mồi thoắt ẩn thoắt hiện trên lưng Dominic, tựa hồ cảnh báo cho Richard biết rằng, người đàn ông trước mặt y cũng là dân nằm vùng, ắt hẳn đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chưa kịp xóa hình xăm nên... Thốt nhiên y không nghĩ ra được lý do nào để bào chữa cho gã nữa...

Hắc Hổ bang và Bạch Hổ môn nổi tiếng đối đầu với nhau. Hình xăm của cả hai cũng đã thể hiện rõ rệt điểm ấy: Hắc Hổ là hình xăm con hổ đương rình mồi, còn Bạch Hổ là hình xăm con hổ đương vồ mồi. Một tĩnh, một động. Một thâm trầm, khó đoán. Một bất cần, già đời. Cả hai vị đại bang chủ đều né tránh gặp mặt nhau, để hạn chế gây ra thương tổn cho người bên mình. Có một luật ngầm mà giới giang hồ thường truyền miệng, họ đồn rằng thành viên của bang phái này không được phép kết hôn với thành viên của bang phái kia, nếu dám trái lệnh, phải chịu chặt bỏ một ngón tay, rồi hủy tư cách người trong bang phái vĩnh viễn. Còn về phần sau này có giữ được tính mạng không? Không ai có thể nào mà đoán biết trước được...

- Chỉ là một hình xăm, không đáng để bận tâm
Chỉ là lời truyền miệng, không đáng để phản biện
Chỉ là việc trước mắt, không thiết đáng để nhắc
Chỉ là chuyện sau này, mới phân rõ ai tày

Dominic bất giác ngâm thơ. Giọng nói của gã vô hồn như thể đang lên đồng.

Richard quyết định rời đi. Y muốn để cho Dominic một khoảng lặng. Nhưng mà, vốn dĩ, Dominic đã có quá nhiều khoảng lặng chất chứa nơi đáy lòng rồi.

- Nếu anh không phát biểu, thì làm sao tôi hiểu?
Nếu anh chịu mở lòng, thiết nghĩ đâu ai phòng
Nếu cứ giữ vết thương, Hoa Đà cũng vô phương
Người trước mắt bỏ phí, sao biết họ cùng chí?

Richard buông lại cho Dominic một bài thơ, rồi đem quần áo đã sấy khô trong máy giặt ra phơi thêm một nắng.

Dominic dùng vạt áo lau tay, rồi đưa ngón trỏ đặt nơi khóe miệng. Cố gắng kéo lên để tạo một nụ cười. Nhưng không thể.

Bong bóng xà phòng lấp lánh dưới nắng mai hồng. Hệt như những giọt nước mắt nuốt ngược vào trong vậy. Dưới ánh hào quang, không ai muốn phơi bày bộ mặt bi lụy của bản thân trước mắt mọi người, họ cứ thế vùi sâu chúng vào cõi lòng, đơm thêm tuyết vào đáy mắt u tịch.

...

Kristian cùng Kha Ngạn đến trường quân đội họp khẩn cấp về tình tiết có liên quan đến vụ thảm sát liên hoàn gần đây. Mất đi một cánh tay đắc lực là Nigel, Kristian cũng có chút luyến tiếc, song ông không hề để điều đó tồn tại quá lâu trong tâm trí mình.

Phòng họp tọa lạc tại tầng sáu. Nơi này vốn dĩ là phòng họp hội đồng của trường, định kỳ hàng tháng họp một lần. Phiên họp của Kristian có tổng cộng mười sáu người, bao gồm sáu người trong hàng ngũ quân đội cấp cao, và mười người còn lại lần lượt nắm giữ các chức vụ như: sĩ quan, đội trưởng đội đặc nhiệm, đội trưởng đội phá án, hiệu trưởng trường kiêm cựu đại tá,...

- Thưa đại tướng! Ý của ngài là vụ án này có liên quan đến tổ chức ma túy đã tan rã hồi tám năm về trước phải không? - Chu Sỹ Tín - Hiệu trưởng trường quân đội Vinh Quốc - Là người tiên phong mở đầu buổi họp.

Kristian nhàn nhạt gật đầu.

- Có một người... Tôi không biết là trai, gái hay chuyển giới... Khụ... Đã bị cắt cổ trong lúc làm con tin. Hiện nay vẫn còn sống và hành nghề như cũ... - Roberto khui chai nước suối.

- Khuôn mặt trung tính sao? - Toby vừa hỏi, vừa phác họa khuôn mặt trung tính theo trí tưởng tượng của bản thân lên giấy trắng.

- Ừm, vẻ ngoài là nữ giới, nhưng cách hành xử hệt như con trai... Nếu là mật vụ cài vào thì hẳn quá vụng về đến mức nực cười. - Roberto không giấu giếm sự coi thường đối với người này.

- Chỉ là một ả gái điếm yêu nghề quá mức, hà cớ chi phải khiến Tô tiên sinh đây nhọc lòng vậy? - Vẫn dùng giọng điệu hiệp khách giang hồ như năm nào, Sebastian chống cằm cười hỏi Roberto.

Cách biệt hai mươi năm mới gặp lại, tóc xanh nay đã hóa bạc, nụ cười như đoá phù dung kia đã tàn, trên mặt vết nhăn chằng chịt như đường tình trắc trở của Sebastian, hết thảy báo hiệu một kiếp nhân sinh sắp tới hồi kết thúc.

Một câu nói "Tôi không phải đồng tính như cậu" đã chặt đứt mối tình mới chớm của Sebastian với Roberto.

"Tôi muốn chôn cất cạnh hắn. Không cần phải sát bên cạnh. Chỉ cần cùng trong một khu nghĩa trang là đủ. Để mỗi ngày có thể ghé bên ngôi mộ của hắn chọc phá một chút..." Di chúc mà Sebastian nhắn nhủ với con trai nuôi đính kèm thêm dòng này.

Yêu, đơn thuần là yêu thôi. Không cần vẽ vời nó thành những định nghĩa sáo rỗng, phi thực tế, nó cũng tự khắc đẹp rồi.

Roberto nhìn Sebastian. Ánh mắt vẫn dửng dưng như năm nào. Ông không đáp lại lời của Sebastian, mà chuyển sang nói chủ đề khác:

- Người dân ở đó không trồng cà phê, nên có thể suy ra hạt mầm cà phê là bị cố ý bỏ xuống để đánh lạc hướng.

- Ở đấy có khoáng sản sao? - Sebastian mân mê quả cầu tuyết trên bàn.

Jun trả lời thay cho Roberto:

- Phải, kế hoạch khai thác khoáng sản đã bị tạm đình chỉ tới năm 20xx. Vì một số vấn đề liên quan đến trình độ học vấn. Đa số người dân nơi đây không biết sử dụng máy tính, cũng như các thiết bị điện tử, mà công việc này lại đòi hỏi một số kiến thức chuyên môn, nên phải phổ cập cho họ thêm vài năm nữa mới bảo đảm an toàn trong lúc khai thác. Còn những người có trình độ cao lại không muốn lên đây công tác vì điều kiện sinh hoạt vô cùng thiếu thốn, cộng thêm tình hình an ninh diễn biến phức tạp, khiến cho nhân tài hết thảy đều đánh bài chuồn mất dạng.

Khó khăn lắm mới cầm chân Nguyễn Viết Thịnh ở lại bản. Sau này là Hàn Triệt và Cảnh Hòa. Cảnh Hòa giúp dạy học và luyện vẽ cho trẻ em. Hàn Triệt thì phụ Nguyễn Viết Thịnh một tay. Hàn Tố Tố cũng giúp hội phụ nữ đến từng nhà phổ cập kiến thức y tế, về vấn đề vệ sinh và an toàn thực phẩm; cũng như khuyên họ không nên để con cháu tảo hôn, hoặc kết hôn với người có cùng quan hệ huyết thống với mình.

Luke bổ sung thêm:

- Jaty kể rằng có một lần trông thấy Cảnh Hòa ngồi ôm mặt khóc trong rừng, trên chân hình như lấm tấm máu tươi, vì khi ấy trời nhá nhem tối nên không thể quan sát kỹ. Đùng một cái mấy tháng sau, trên truyền hình phát lệnh truy nã cả nhà họ, ông ấy mới sực nhớ ra câu chuyện này.

Roberto nhếch miệng cười:

- Không phải tự dưng Jaty tốt bụng đột xuất mà nhả ra thông tin quan trọng này đâu. Số phân bắc ấy là do con trai ông ta đặt mua giùm Hàn Triệt, nên mới hoảng hồn cung cấp lời khai để thanh minh trước. Thật đúng là lửa bén tới chân mới chịu hợp tác.

oOo

Chú thích:

* Trích "Tơ Trời Hệ liệt".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net