Chương 11: Đấu giá thành công! Một đánh mười?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chúc mừng vị công tử đã mua được Thánh Phẩm Linh Tủy, vật phẩm sẽ được chuyển đến công tử sau khi đấu giá kết thúc. Vật phẩm tiếp theo..."

Hỉ Lam ngáp ngắn ngáp dài chán nản. Ngồi nhìn mấy món bảo vật kia đúng là rất đẹp mắt, nhưng nhìn lâu lại rất chán. Hắn nhìn hai người ngồi cạnh vẫn đang bảo trì bình thản, cảm thấy thắc mắc.

"Sư huynh, sư tỷ, mang nhiều tiền như vậy mà hai người không định mua gì sao?" Hỉ Lam lên tiếng hỏi. Hai người này nghe thấy Hỉ Lam nói, lắc đầu cười. Hỉ Lam thấy vậy lại càng thắc mắc. Hắn để ý, hình như không chỉ mỗi Lăng Vân, mà các Đại thế lực khác đều chưa mua một món vật phẩm nào. Tựa như tất cả đang đợi một thứ gì đó.

Hồng Thiên thấy vẻ mặt đăm chiêu của Hỉ Lam có chút buồn cười, cũng giải thích cho hắn nghe một chút. "Mấy món đồ ở hội đấu giá lần này rất bình thường, cao nhất cũng chỉ có Thánh phẩm, bình thường cũng có thể mua được. Thậm chí còn không có một kiện pháp bảo hay đan dược nào, không đáng để các Đại thế lực ra tay."

"Mà quan trọng hơn là, Tông chủ lần này đặc biệt dặn dò chúng ta để ý chút." Hồng Thiên nói đến đây nhỏ giọng lại, vẻ mặt nghiêm túc. "Buổi đấu giá lần này đặc biệt mở sát trước ngày mở Cấm Địa. Đã có một tin tức tuy không rõ từ đâu, nhưng có khả năng trong buổi đấu giá này sẽ bán một kiện Thiên Khí."

Hỉ Lam nghe xong chấn kinh chưa kịp kêu lớn một tiếng đã bị Hồng Thiên bịt lại miệng. Hỉ Lam biết mình suýt thì thất thố, chỉ đành cười xòa xin lỗi. Hắn tuy chưa nhìn thấy Thiên Khí bao giờ, nhưng nghe sư huynh nói, một kiện Thiên phẩm nếu như xuất thế, đều có thể dẫn đến chiến tranh của cả Đại Vực. Thiên Bảo Các đây là đang định làm cái gì? Hắn thần sắc nghiêm trọng, bắt đầu tập trung lại vào buổi đấu giá.

"Vật phẩm tiếp theo..." Lời chưa dứt, Lăng Vân ngay lập tức cảm nhận được linh khí trong không gian xao động. Không chỉ Lăng Vân, các thế lực khác trong cùng một lúc đều đưa mắt nhìn chằm chằm vào một món đồ đang được đưa ra.

Một chiếc hộp gỗ dài khoảng bốn thước được hai người khuân ra. Nhìn qua chiếc hộp gỗ này mười phần bình thường không có gì lạ, nhưng bình thường thì sao có thể lọt được vào mắt Thiên Bảo Các.

"Thứ này..." Trần Cảnh nghiền ngẫm nhìn kỹ chiếc hộp. Hắn mơ hồ cảm nhận được uy áp tỏa ra, linh khí quanh chiếc hộp đều như chịu phải áp lực vô hình mà vặn vẹo biến dạng.

"Nó... Có gì khác lạ sao?" Hỉ Lam không thể cảm nhận linh khí, một mặt mờ mịt nhìn lấy chiếc hộp.

"Chiếc hộp này được một vị tu sĩ tìm được trong Đông Hoang Cấm Khu từ ngàn năm trước, thứ trong chiếc hộp này có vẻ vài vị cũng đã đoán ra. Giá khởi điểm, một trăm vạn linh thạch!"

Vừa nghe qua giá của món đồ, rất nhiều thế lực không nhịn được mà phải thốt lên một tiếng bất mãn. Một trăm vạn linh thạch thật sự là một cái giá quá lớn, họ tuy có thể cảm nhận được chiếc hộp bất phàm nhưng cũng không biết thứ đó là gì.

"Hai trăm vạn linh thạch!" Giọng nói đầu tiên vang lên, Thiên Đình ra tay đầu tiên, Thánh Thiên Thái Tử vừa ra tay là giá gấp đôi, làm cho tất cả một phen cảm thán. Thánh Thiên Thái Tử ra giá lớn như vậy, trong chiếc hộp hẳn là vật bất phàm, chí ít cũng là Tiên Phẩm.

"Ba trăm vạn!" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ trong góc khuất trên tầng 3. Bấy giờ mọi người mới chú ý đến, một nữ tử không biết từ lúc nào đã ngồi ở nơi đó. Sự hiện diện của nàng giống như vô hình, không một ai xung quanh có thể nhận ra.

"Đó là Thánh Chủ của Dao Trì Thánh Địa - Dao Quang!"

"Dao Trì Thánh Địa vậy mà cũng động tâm với món đồ trong hộp kia sao?"

Dao Trì Thánh Địa luôn luôn là một thế lực thần bí nhất, rất hiếm gặp đệ tử xuất thế, nói chi là Thánh Chủ tự mình đến. Dao Trì Thánh Địa trước giờ vẫn luôn nhún nhường các thế lực khác, không tham gia tranh đấu, bảo trì ở tư thái trung lập, lần này vậy mà động tâm với món đồ này sao?

"Hỉ Lam nhớ kỹ, vị kia là Dao Trì Thánh Địa, Thánh Chủ - Dao Quang. Dao Trì Thánh Địa cũng là một trong chín đại thế lực của Thông Thiên Vực, điều luật có chút giống với Vọng Nguyệt Phong chúng ta: chỉ nhận nữ đệ tử." Hồng Thiên nói nhỏ qua cho Hỉ Lam nghe một chút, giọng điệu có chút hâm mộ.

"Tuy ít khi xuất thế, nhưng vẫn ngang hàng với các Đại thế lực khác. Không cần cơ duyên bên ngoài, bằng vào tài nguyên của riêng mà vẫn rất mạnh mẽ. Hầu như mỗi một đệ tử xuất thế, đều sẽ gây nên sóng gió to lớn."

"Bốn trăm vạn" Lại một giọng nói vang lên ở lầu ba. Tất cả mọi người nhìn qua, chỉ thấy một vị nam tử tướng mạo anh tuấn, đôi tai nhọn hoắt, lại có hai cái vây ở hai bên tai, hiển nhiên không phải Nhân tộc.

Tất cả nhìn vị này đều không thấy quen mắt, liền biết ngay vị này từ một Đại Vực khác ghé sang. Đại Vực gần đây nhất chỉ có Hải Vực, mà nhìn qua tướng mạo người này, chín phần mười là một vị Ngư tộc. Có thể ngồi tầng ba, cho thấy vị này thân phận không tầm thường, ít nhất cũng phải ngang với các Đại thế lực ở đây.

Mà thế lực ở Đại Vực khác đều đang nhắm tới chiếc hộp này, tất cả đều nghi hoặc, chiếc hộp này thật ra có lai lịch gì?

"Các ngươi không tranh sao?" Trần Cảnh ngồi một bên thấy Lăng Vân vẫn không có động tĩnh gì, liền cảm thấy thắc mắc.

"Tranh?" Lăng Vân nghe thế cũng chỉ lắc đầu cười một tiếng, lại quay sang Trần Cảnh. "Câu đấy ta hỏi ngươi mới đúng! Ngươi vậy mà không tham gia náo nhiệt, thật không giống tính cách của ngươi cho lắm."

"Chúng ta chẳng phải là bằng hữu lâu năm sao? Lần này ta nhường ngươi lấy, cam đoan không nhúng một xu nào vào."
Trần Cảnh vỗ ngực đảm bảo nói, vẻ mặt tỏ rõ vẻ thiện chí, nhưng trong lòng hiện đang khóc thầm.

Trần Cảnh hắn muốn thì cũng làm sao đây? Tiền hắn tuy có, nhưng muốn so gia sản với bà la sát kia, đơn giản là không biết lượng sức. Cả cái Thông Thiên Vực này có người giàu hơn nàng ta sao? Trong mắt hắn chắc chắn là không! Biết mình không chơi lại, vậy thì mình ngồi yên xem thôi.

"Bảy trăm vạn.." Thánh Thiên Thái Tử mở miệng, hắn có thể chắc chắn đến chín phần mười vật trong chiếc hộp kia ít nhất cũng phải Tiên phẩm, thậm chí có nguy cơ là Thiên phẩm. Thứ đồ này, hắn nhất định phải có.

"tám trăm vạn..." vị nam tử Ngư tộc kia cau mày lên tiếng, số tiền lúc này hắn bỏ ra đã quá lớn. Phải biết, chỉ một trăm vạn linh thạch trong tay, dù ngươi có là gì đi nữa, đều có thể tiện tay lập một cái thế lực. Mà ở đây hắn đã bỏ mất tám trăm vạn.

"Chín trăm vạn" Thánh Thiên Thái Tử tiếp tục lên tiếng, hoàn toàn không muốn bỏ lỡ món vật này.

"Một ngàn vạn!" Dao Quang cắn môi lên tiếng. Nàng không có hứng thú với bảo vật, nhưng món đồ này cho nàng cảm giác bất phàm không giống những thứ đồ khác, nàng đánh liều thử bỏ một đống tiền, muốn thử xem món đồ này có gì đặc biệt.

"Một ngàn một trăm" Thánh Thiên Thái Tử tiếp tục lên tiếng. Lần này những đại thế lực khác đều không tiếp tục lên tiếng, họ thật sự không muốn bỏ thêm nhiều tiền nữa chỉ vì một thứ mình chưa biết.

"Không còn ai ra giá sao?" vị nữ tử chủ trì hội đấu giá liếc mắt hỏi quanh, nàng cầm búa gõ xuống từng phát một. "Một ngàn một trăm lần một, một ngàn một trăm lần hai, một ngàn..."

"Một ngàn năm trăm!"

"Hả?!" Thánh Thiên Thái Tử ngạc nhiên nhìn về phía giọng nói vừa phát ra. Không chỉ hắn, ai cũng đều quay mặt nhìn qua. Tất cả đều muốn biết vị đại gia phương nào vừa ra tay chặn đứng Thái Tử của Thiên Đình.

"Là các ngươi?" Thánh Thiên Thái Tử cau mày tức giận nhìn tên nam tử vẫn đang thảnh thơi nhàn nhã phía bên kia. Cảm thấy hành động của nam tử kia không thèm để mình vào mắt, Thánh Thiên Thái Tử càng tức giận hơn.

"Là ta thì sao?" Lăng Vân nhàn nhã cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, ôn hòa nhìn về phía Thánh Thiên Thái Tử cười một tiếng. "Thái Tử có vấn đề gì cần trao đổi với ta?"

Thánh Thiên Thái Tử trầm mặc không nói. Tại Thiên Bảo Thành có luật lệ không được tranh đấu, bằng không thì hắn đã lao lên cho tên kia một trận.

Tòa Thiên Bảo Thành này có một vị cao nhân trấn thủ, cho dù có là các Đại thế lực cũng phải nể mặt vài phần. Đây cũng là lý do Thiên Bảo Thành có thể bán ra cả Thiên Phẩm nhưng cũng không lo bị cướp đoạt.

Thánh Thiên Thái Tử chính là e ngại vị cao nhân đó, cũng chỉ đành nuốt cục tức vào bụng, tiếp tục ra giá. "Một ngàn sáu tră.."

"Hai ngàn vạn linh thạch!"

Trong phòng đấu giá hoàn toàn yên tĩnh một mảnh. Vị Thần Loan Tông kia thật quá bá đạo, hành động cắt ngang lời nói vừa rồi hoàn toàn không để Thánh Thiên Thái Tử vào mắt, thậm chí có thể nói là khiêu khích trắng trợn.

Đây là lần đầu tiên có người dám đối xử như vậy với một vị Thái Tử cao cao tại thượng, thân phận của hắn chỉ đứng sau mỗi Ngọc Hoàng Đại Đế.

Thánh Thiên Thái Tử nắm chặt bàn tay, niệm ngàn lần từ "cố nhịn" trong miệng, trong lòng lại không ngừng rủa Lăng Vân, chửi đến thậm tệ. Tâm cảnh của hắn dù có cao đến mấy thì cũng không thể không phát hỏa.

Nhưng cũng may Thánh Thiên Thái Tử vẫn còn nhịn được, lý trí vẫn trấn áp con tim. Hắn thở ra một hơi bình ổn lại tâm tình, tiếp tục đấu giá. "Hai ngàn mộ..."

"Ba ngàn vạn linh thạch!"

"Ngươi cái tên khốn nạn!" Thánh Thiên Thái Tử rốt cục không nhịn được mà chửi ầm lên. Uy áp Tiên Thánh Cảnh hoàn toàn không giữ lại chút nào mà được bộc phát toàn bộ ra ngoài.

Bàn ghế xung quanh hắn toàn bộ vỡ vụn, những người ở tầng 1 tầng 2 tu vi không cao đều bị áp lực đè bẹp dí dưới đất không thể nhúc nhích. Tòa Thiên Bảo Các xây dựng bằng Thần Thạch kiên cố cũng bắt đầu xuất hiện chi chít vết nứt. Toàn bộ Thiên Bảo Các đều đang rung lắc dữ dội như sắp đổ.

"Ta làm sao?" Mà đối mặt với uy áp kia, Lăng Vân vẫn như cũ không thèm để ý. Hắn thản nhiên đối mặt với Thánh Thiên Thái Tử, vẻ mặt như đang nhìn một tên hề. "Chúng ta là đang đấu giá, ta ra tiền nhiều hơn ngươi là chuyện bình thường, ngươi cáu cái gì? Chẳng lẽ ngươi có thể ra nhiều tiền hơn người khác, người khác không thể sao?"

Những người bên dưới vẫn bị uy áp đè bẹp khóc không ra nước mắt, kêu thầm trong lòng. Đại gia, ngài đừng chọc điên hắn nữa được không, chúng ta sắp bị đè đến nát rồi. Đồng ý là ngươi ra giá cao hơn là điều bình thường, nhưng cái thái độ gợi đòn của ngươi ai chịu nổi?

"Đủ!" Một giọng nói như sấm vang lên từ trên đỉnh Thiên Bảo Các.

Khi tiếng nói vừa được thốt ra, uy áp của Thánh Thiên Thái Tử ngay lập tức biến mất, làm hắn ngơ ra một lúc, vội vàng lên tiếng xin lỗi. "Xin lỗi tiền bối, tại hạ nhất thời xúc động, không kìm được linh lực trong người, mong tiền bối bỏ qua!"

Thánh Thiên Thái Tử cúi đầu ôm quyền một lúc khá lâu, tiếng nói không tiếp tục vang lên, hắn liền thở phào nhẹ nhõm. May mắn cũng không chọc giận vị đại nhân kia, bằng không hắn phải bị ném khỏi Thiên Bảo Thành không nghi ngờ.

Những người ở trong phòng đấu giá đều đang thì thầm to nhỏ về thân phận của Lăng Vân. Một đệ tử bình thường không thể nào có bản lĩnh đối đầu với Thái Tử của Thiên Đình, ngay cả đệ tử chân truyền hay trưởng lão của các thế lực khác đều phải nể vài phần.

"Ba ngàn vạn lần một... Ba ngàn vạn lần hai... Ba ngàn vạn lần ba. Chúc mừng vị công tử này đã mua được vật phẩm." Vị nữ nhân chủ trì gõ búa ba phát, liền tuyên bố kết quả. Nhưng cái kết quả này, Thánh Thiên Thái Tử nghe không lọt tai.

"Vật phẩm này có chút đặc thù, mời công tử giao linh thạch, nhận vật phẩm ngay tại chỗ."

Lăng Vân nghe vậy cũng gật đầu, lấy một túi trữ vật ném tới tên thị vệ đứng gần đó. Nhận được cái gật đầu từ tên thị vệ đó, Lăng Vân phất tay một cái, chiếc hộp thoáng cái đã xuất hiệt trước mặt hắn. Hắn nhìn một lúc, lại đưa cho Hồng Thiên.

"Thứ này về sau vào Đông Hoang Cấm Khu rồi mở, giờ thu vào trước." Nghe Lăng Vân nói, Hồng Thiên cũng không thắc mắc gì, gật đầu một cái rồi bỏ vào nhẫn trữ vật của mình.

Lăng Vân nhìn quanh, thoáng mỉm cười. "Giờ các ngươi có thể mua đồ gì cũng được, cũng có thể tìm vài linh huyết và linh tủy cho Hỉ Lam. Ta có chút việc, đi rồi sẽ quay lại. Lão Trần, thay ta để ý hai người."

Lăng Vân nói xong, thoáng cái đã biến mất tại chỗ. Thánh Thiên Thái Tử ngay sau đó cũng biến mất cùng với Diệu Thu. Một vài người khác cũng vô tung biến mất. Dao Quang trầm ngâm một chút, lựa chọn đi theo.

"Ngũ sư huynh đây là làm gì?" Hỉ Lam nhìn ra một vài thứ, có chút tò mò nhưng nhiều hơn lại là lo lắng. Hồng Thiên bên cạnh cũng không khác gì Hỉ Lam, dù sao đối thủ cũng là các người đứng đầu của thế lực khác, lại còn đông như thế.

"Tin tưởng lão Lăng đi." Trần Cảnh mở miệng trấn an. Thực lực của tên kia, hắn cũng không lo lắng gì nhiều. Dù sao không đánh lại, chạy cũng không thành vấn đề.

Hồng Thiên và Hỉ Lam cũng chỉ đành gật đầu một cái. Lo lắng cũng vô ích, giờ nên tập trung vào tiêu tiền đã. Dù sao Đại tẩu đã tin tưởng giao tiền, không tiêu chính là có lỗi lớn.

----------------------------------
Thân ảnh Lăng Vân hiện ra ở giữa không trung bên ngoài Thiên Bảo Thành. Ngay sau đó một loạt thân ảnh khác cũng hiện ra, bao quanh lấy Lăng Vân.

"Ngươi dám một mình ra đây? Đủ tự tin như vậy sao?" Thánh Thiên Thái Tử cau mày bật cười. Hắn thừa nhận nam tử trước mắt này mạnh hơn mình, nhưng đối mặt với nhiều vị cường giả như vậy, có mạnh đến đâu cũng sẽ bị đè bẹp thôi.

Lăng Vân nhìn đám cường giả vây quanh mình, tổng cộng có hơn mười tên. Hắn cũng chỉ cười một tiếng.

"Tính thêm ta thì sao?" Một thân ảnh xuất hiện bên cạnh Lăng Vân. Một thân lụa bạch y kín vải ôm sát cơ thể lộ ra các đường cong mảnh khảnh. Quanh cơ thể nàng dường như có một loại tiên khí lượn lờ bay quanh.

Mái tóc đen nhánh được buộc gọn phía sau đầu. Dung nhan tuyệt sắc ẩn hiện sau chiếc mạng che mặt mỏng, làm cho nàng thêm vài phần thần bí, cao quý, tựa như một vị tiên tử thượng giới hạ phàm, không nhiễm một tí khói lửa nhân gian, siêu phàm thoát tục.

"Dao Quang?" Thánh Thiên Thái Tử cảm thấy ngoài ý muốn. Dao Quang theo phe tên Nghịch Thiên Giả kia là trường hợp mà hắn cho là khó có thể xảy ra nhất. Dù sao trước giờ Dao Trì Thánh Địa vẫn luôn duy trì trung lập, sẽ không đối đầu với bất cứ thế lực nào cả.

"Không phải Dao Trì Thánh Địa các ngươi đã nói là sẽ không tham gia tranh đấu sao?" Diệu Thu cau mày khó hiểu nhìn lấy nữ nhân đứng đằng kia. Vài hôm trước nói không tranh đấu, hôm nay về phe Nghịch Thiên Giả? Lật mặt trắng trợn vậy sao?

Dao Quang cũng lười trả lời lại, nàng vẫn yên lặng đứng tại nơi đó, kiên đinh bảo trì quyết định của mình.

Thánh Thiên Thái Tử trầm ngâm, hắn đang đánh giá lại Lăng Vân một lượt. Hắn rất tò mò nam tử này với vị Thánh chủ kia có quan hệ gì. Để nàng không tiếc phải đối đầu với cả mười tên Tiên Thánh cũng phải đứng về phía nam tử kia.

Nhưng Diệu Thu lại không quan tâm, nàng thấy nhiều người như vậy, cho dù thêm một cái Dao Quang vào bên kia cũng không khá hơn là bao. "Ngươi không nói cũng không sao. Ngươi và hắn hai người dù mạnh cũng đánh lại hơn mười vị Tiên Thánh sao?"

"Thêm ta một người!" Một đạo thân ảnh nữa xông tới, đứng cạnh Lăng Vân. Chính là vị nam nhân Ngư Tộc khi nãy cũng tham gia đấu giá.

Nhìn thấy vị nam nhân Ngư Tộc kia, đám người Thánh Thiên Thái Tử càng thêm khó hiểu. Tại sao một tên ngoại Vực còn đứng về phía tên kia? Hắn ta là ai?

"Công tử có ân với tộc ta. Lần này ta đến hỗ trợ công tử một tay!" Vị nam tử Ngư Tộc kia trong tay nhiều thêm một thanh trường kích, chỉ hướng Thánh Thiên Thái Tử, khí tức cường liệt bộc phát, tùy thời có thể giao chiến.

Đám người Thánh Thiên Thái Tử tuy có bất ngờ ngoài ý muốn, nhưng bọn hắn vẫn tự tin có thể cầm xuống cả ba. Trừ khi một trong ba người kia là Tiên Đế, bằng không thì chắc chắn đánh không lại.

"Cậy đông người sao?" Lăng Vân từ đầu đến cuối vẫn duy trì một vẻ bình thản, giống như người bị bao vây không phải là hắn. Lăng Vân phất tay một cái, từ trong hư không rút ra một chiếc chiến kỳ. Trên chiến kỳ, chữ Hư như có như không, mơ hồ hiển hiện trên lá cờ. Lăng Vân thở dài.

"Ta tuy cảnh giới không cao bằng Đại sư huynh, không biến hóa khôn lường như Nhị sư huynh, cũng không mạnh bằng Tam sư huynh."

"Nhưng nói về quần đấu, một chấp một đám. Xin lỗi, ta là Pháp Trận Sư, một đám Tiên Thánh đối với ta, cũng không khác một thằng giẻ rách!"

"Hơn mười người các ngươi lên hết đi, ta chấp!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC