tien nghich 1089

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tước Thánh Tông, tiếng hô Thánh Hoàng liên tiếp vang lên.

Vương Lâm thở ra một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lên tinh không tràn ngập lôi hỏa trên đầu.

Không xa phía sau hắn, ánh mắt Chu Tước Thánh Hoàng lộ ra vẻ kích động, gật đầu cười dài rồi nói:

- Tốt! Chu Tước Thánh Hoàng ta rốt cục có tân Thánh Hoàng! Lão phu rốt cục đã có thể mỉm cười ra đi được rồi!

Hắn nâng tay phải lên chụp một cái vào hư không, lập tức phía trước xuất hiện một cái khe, bên trong bay ra ba đạo lưu quang!

- Vương Lâm, làm Thánh Hoàng của Chu Tước Thánh Tông, ngươi cần phải có ba dạng vật phẩm. Thứ nhất là áo choàng của lịch đại Thánh Hoàng!

Lưu quang trong tay phải lão giả dừng lại một chút rồi bay thẳng về phía Vương Lâm.

Tới trước người Vương Lâm, lưu quang này lóe lên hóa thành một chiếc áo choàng màu trắng. Trên áo choàng này có chín con Chu Tước vây quanh, có một cỗ uy nghiêm tràn ra.

- Áo choàng này lão phu cởi ra ở thiên nhân đệ tam, không ngờ cũng có ngày rốt cuộc không phải lại mặc vào. Hôm nay, ngươi kế thừa nó!

Thần sắc lão Thánh Hoàng lộ ra vẻ hồi tưởng.

Tay phải Vương Lâm chạm lên áo choàng kia, nó lập tức lóe lên lưu quang rồi tràn ngập toàn thân Vương Lâm. Sau khi hào quang tiêu tán, nó đã được mặc lên người Vương Lâm.

Vương Lâm vốn có một mái đầu bạc, cũng có áo giáp màu đỏ hồng. Lúc này sau khi mặc vào áo choàng này liền khiến hắn có một cỗ khí trức kỳ lạ.

Trên chiếc áo choàng này, Vương Lâm rõ ràng có thể cảm nhận được một cỗ tang thương. Phảng phất như nó đã tồn tại vĩnh hằng theo năm tháng.

- Kiện vật phẩm thứ hai là thứ đại biểu cho thân phận bao đời Thánh Hoàng của Chu Tước Thánh Tông ta - Chu Tước Thánh Linh!

Lão Thánh Hoàng vung tay phải lên, lập tức đạo lưu quang thứ hai bay thẳng về phía Vương Lâm.

Được Vương Lâm nắm lấy trong tay, đạo lưu quang kia lập tức hóa thành một lệnh bài hình ngọn lửa. Khoảnh khắc khi bàn tay Vương Lâm cầm lấy nó lập tức cảm nhận được từng trận hỏa nguyên lực từ bên trong truyền ra. Cũng giống như chiếc áo choàng, nó tràn ngập cảm giác tang thương của năm tháng.

- Vật thứ ba là thứ trọng yếu nhất của Chu Tước Thánh Tông ta. Thái cổ Thánh khí!

Đạo lưu quang thứ ba kia dừng lại trong tay Vương Lâm lập tức hóa thành một khối đá màu trắng. Quan sát Thái cổ Thánh khí của Chu Tước Thánh Tông ở khoảng cách gần, Vương Lâm lập tức nhận thấy có vô số ấn ký liên tục lóe lên trên khối đá này.

Mỗi lần lóe lên, nhiệt độ cực cao của khối đá này sẽ nóng lên một chút. Ấn ký trên khối đá này phảng phất như chưa từng đình chỉ, rơi vào trong mắt Vương Lâm khiến hai mắt hắn hiện lên vẻ ngưng trọng.

Tâm thần của hắn lúc này đang nổi lên sóng gió. Hắn hít vào một hơi thật sâu, cầm lấy khối đá này.

Trên khối đá này hắn mơ hô cảm nhận được một tia khí tức tương tự như nghịch thiên. Tia khí tức này cực kỳ nhạt nhưng tồn tại rất chân thật. Nếu không tự tay cầm lấy thì Vương Lâm sợ là rất khó phát hiện ra.

- Trên mi tâm của thi thể Thanh Sương còn có Thánh khí huyết, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể gỡ xuống!

Lão Thánh Hoàng nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Ba dạng vật phẩm này là từ người đầu tiên đảm nhận cương vị Thánh Hoàng lưu lại, chỉ có lịch đại Thánh Hoàng mới có thể kế thừa. Ngươi phải bảo tồn thật tốt!

Lão Thánh Hoàng giãy dụa đứng lên. Thân thể hắn đã rất uể oải. Gần như chỉ là động tác đứng lên cũng khiến hắn cực kỳ thống khổ.

Nhưng lúc này, trong mắt hắn chứa đầy cảm giác kích động và vui mừng, cũng khiến hắn quên đi hết thảy đau đớn. Sau khi đứng dậy, hắn nhìn thẳng về phía Vương Lâm, ánh mắt chứa đầy vẻ hiền lành.

Vương Lâm trầm mặc đến bên cạnh lão Thánh Hoàng. Lão giả nhìn Vương Lâm, đặt tay phải lên thiên linh hắn rồi hạ giọng nói:

- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Thánh Hoàng! Đi thôi, đi ra cho tộc nhân của ngươi biết! Lão phu phải đả tọa một lần cuối cùng trong đời này. Bảy ngày sau ngươi về lại đây gặp ta!

Vương Lâm nhìn lão Thánh Hoàng, mở miệng ra muốn nói cái gì rồi lại thôi nhưng cuối cũng cũng lựa chọn gật đầu, nhìn lão một cái thật sâu rồi xoay người đi về phía xa.

Áo giáp màu đỏ hồng, áo choàng màu trắng, mái tóc dài màu trắng, còn có Chu Tước đồ đằng màu trắng, hết thảy những điều này khiến Vương Lâm hình thành một loại khí chất rất đặc thù. Hắn bước về phía xa, dần dần khuất bóng.

Lão giả mang theo sự vui mừng, nhắm hai mắt lại bắt đầu thổ nạp.

Quyển 8: Liên Minh Bí Ẩn

Chương 1091

Oai lực ba thế hỏa nguyên lực!

Nguồn: st

Tâm tình của Vương Lâm rất trầm trọng, hoàn cảnh của lão Thánh Hoàng khiến đáy lòng hắn nặng trĩu.

Theo một đường Vương Lâm đi tới tu chân tinh Chu Tước Thánh Tông, gần như tất cả tu sĩ đều bay ra, âm thanh "Thánh Hoàng" vang lên long trời lở đất!

Bên trong thanh âm này lại hiển lộ ra sự kích động và kỳ vọng qua bao tháng năm của tộc nhân Chu Tước Thánh Tông.

Càng ngày càng có thêm nhiều tu sĩ đi theo phía sau Vương Lâm. Nhất là đám người thuộc hàng tiểu bối, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm đều lộ ra vẻ sùng kính. Một đường Vương Lâm đi tới, số tộc nhân đi theo phía sau không ngừng gia tăng.

- Chủ nhân!

Một tiếng kêu kích động vang lên xen kẽ trong đám tộc nhân Chu Tước Thánh Tông khiến Vương Lâm hơi chút dừng bước. Chỉ thấy Lôi Cát và Đại Đầu hóa thành hai đạo trường hồng bay đến.

Trên mặt hiện lên vẻ mỉm cười, Vương Lâm hướng hướng về hai người gật gật đầu. Khi đang tiếp tục đi tới, lại một tiếng cười dài mang theo sự vui mừng như điên vang lên, cũng là Tư Đồ Nam lao tới. Hắn hung hăng ôm Vương Lâm một cái, cười lớn nói:

- Hảo tiểu tử! Ngươi rốt cục cũng đi ra!

Vẻ tươi cười trên mặt Vương Lâm càng tăng. Thương thế của Tư Đồ Nam đã hoàn toàn khỏi hắn, tu vi cũng thêm tinh tiến, ngay cả độc tố cũng đã bị áp chế xuống.

Phía sau Tư Đồ Nam, ngân y nữ tử và Phù Phong Tử cũng lục tục tiến tới. Ngân y nữ tử yên lặng đi theo phía sau Vương Lâm. Về phần Phù Phong Tử vẻ mặt lại cung kính nhưng vẻ vui mừng lóe lên trong mắt cũng là xuất phát từ tận phế phủ.

Cuối cùng khi Vương Lâm đi tới một viên chủ tinh cuối cùng của Chu Tước Thánh Tông thì phía sau hắn, các tộc nhân cũng đã che kín thiên địa.

- Thánh Hoàng!

- Thánh Hoàng!

Những tiếng hét chấn kinh thiên địa vang lên, thay thế hết thảy âm thanh trong tinh không này.

Một viên chủ tinh cuối cùng của Chu Tước Thánh Tông này cũng là nơi trú ngụ của Nhâm Đào. Trên tinh cầu này, lúc này hắn nghe thấy âm thanh hoan hô của mọi người xung quanh, thần sắc âm trầm, nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, trong mắt lộ ra vẻ oán độc.

Bên cạnh hắn, Liêu Vân khinh thường nhìn lướt qua Nhâm Đào, thân mình bay lên, hướng về phía Vương Lâm đang được vô số tộc nhân vây quanh. Hắn cực kỳ cung kính ôm quyền nói:

- Liêu Vân cung nghênh Thánh Hoàng!

Thần sắc hắn lộ ra sự cuồng nhiệt. So với những tộc nhân năm đó không đi tới Yêu Linh chi địa, hiểu biết của hắn đối với Vương Lâm lại càng nhiều!

Nhất là thần thông năm đó của Vương Lâm đã đem tất cả tộc nhân đi Yêu Linh chi địa hoàn toàn tin phục!

Phương San do dự một chút rồi cũng nhảy lên, cùng Liêu Vân cung nghênh Vương Lâm.

Còn có tuyệt đại đa số tộc nhân của chủ tinh này cũng giống như hai người bọn hắn, đều kích động nghênh đón Vương Lâm.

Do đó, vẻ âm trầm của Nhâm Đào, vài lão giả phía sau hắn cùng với một số tộc nhân trung thành tạo thành một sự tương phản rất lớn đối với những người khác.

- Vương Lâm, ta hướng về ngươi khiêu chiến!

Nhâm Đào mạnh mẽ ngẩng đầu lên hét lớn, nhìn chằm chằm về Vương Lâm đang mỉm cười ôm quyền chào hỏi các tộc nhân khác. Hắn không thể không làm thế. Nếu để Vương Lâm tiếp tục phát triển đi tới, hắn sẽ không có chút hy vọng nào trở thành Thánh Hoàng nữa.

Ở Chu Tước Thánh Tông, Thánh Hoàng chính là trời! Hết thảy những kẻ phản kháng đều trở thành kẻ thù của toàn tộc. Nhưng ở Chu Tước Thánh Tông cũng tồn tại một đạo quy tắc. Chính là bởi vì quy tắc đó mới khiến cho Nhâm Đào có gan khiêu chiến lúc này!

Tiếng hét lớn đột nhiên vang lên khắp tinh không này lập tức khiến cho bốn phía yên tĩnh lại ngay lập tức. Từng đạo ánh mắt đột nhiên tập trung về phía Nhâm Đào.

Trong số này còn có một số trưởng lão của Chu Tước Thánh Tông. Nhiệm vụ của bọn họ chính là phụ trách để Vương Lâm có thể thuận lợi trở thành Thánh Hoàng, quyết không cho phép có âm thanh phản đối nào vang lên.

Đây là từ lão Thánh Hoàng truyền ra tử lệnh!

Nhâm Đào lúc này trên trán túa ra đầy mồ hôi. Bị nhiều ánh mắt như thế tập trung nhìn lại khiến tâm thần hắn chấn động. Nhưng lúc này hắn cũng bất chấp tất cả. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lại hét lớn:

- Vương Lâm, ngươi có dám chấp nhận lời khiêu chiến của Nhâm Đào ta hay không?! Nếu ngươi không dám thì không xứng để trở thành Thánh Hoàng!

Ba lão giả phía sau Nhâm Đào bước tới một bước, lẳng lặng đứng phía sau Nhâm Đào, ngẩng đầu nhìn lên đám trưởng lão lẫn trong vô số tộc nhân ở trên không trung.

- Nhâm Đào, ngươi thật là to gan! Còn có ba người các ngươi nữa! Các ngươi ngang nhiên phản đối lại mệnh lệnh của lão Thánh Hoàng phải không?!

Trong đám đông này có một lão giả thân hình cao lớn bước ra. Lão giả này chính là một trong các Toái Niết trưởng lão có mặt ở Yêu Linh chi địa năm đó.

- Chu trưởng lão, Chu Tước Thánh Tông ta có một quy tắc, ngày chuyển giao giữa hai đời Thánh Hoàng thì hết thảy tộc nhân đều có tư cách khiêu chiến tân Thánh Hoàng! Có đúng vậy không?!

- Một đám không biết sống chết!

Hàn quang trong mắt Chu trưởng lão kia lóe lên, nụ cười lạnh mang theo một tia trào phúng. Nhưng lão không ra tay mà lui lại phía sau vài bước.

Không chỉ có lão giả này mà lúc này, trong mấy vạn tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông, những người mà năm đó có đi Yêu Linh chi địa đều nhìn về phía Nhâm Đào với ánh mắt châm chọc, thậm chí trong đó còn lộ ra một chút thương hại.

Dưới những ánh mắt này, tâm thần Nhâm Đào cũng không khỏi phải run lên. Ba năm qua hắn đã nghe không ít chuyện liên quan đến chiến tích của Vương Lâm ở Yêu Linh chi địa nhưng thủy chung vẫn không tin!

Nhất là lúc này hắn nhìn thấy Vương Lâm, rõ ràng nhận ra tu vi của Vương Lâm chỉ mới là Khuy Niết đại viên mãn mà thôi. Đối với những lời đồn kia hắn lại càng không tin.

Đúng lúc này, ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng nhìn về phía Nhâm Đào.

Ánh mắt hắn rơi vào người Nhâm Đào cũng lập tức khiến thân mình Nhâm Đào run lên, trong lòng thậm chí còn đột nhiên dâng lên một tia hàn ý.

- Khiêu chiến với ta, không ai mà còn sống sót cả. Ngươi có nguyện ý không?

Thanh âm của Vương Lâm bình tĩnh nhưng cũng ẩn chứa hàn ý lạnh như băng, khiến cho mọi người vốn đã gặp qua hắn ở Yêu Linh chi địa đều trong lòng nổi lên lạnh lẽo.

Bọn họ vĩnh viễn không quên được một quyền với lực lượng xé mở thiên địa hắc ám, còn mộng quay về viễn cổ phá toái tinh không ngày nào!

Tâm thần Nhâm Đào càng chấn động kịch liệt, mơ hồ có một tia dự cảm không ổn. Nhưng lúc này tên đã lên dây, nhất là khi hắn cẩn thận quan sát, Vương Lâm đích thật chỉ có tu vi Khuy Niết đại viên mãn mà thôi. Thần sắc hắn lộ ra vẻ dữ tợn, cắn răng hét lớn:

- Khiêu chiến!

Vương Lâm gật gật đầu, tuy nói phân thân và bản tôn hắn tách ra, đã không có thân thể cường hãn của bản tôn nhưng lấy thần thông của Vương Lâm, một thức Tản đậu thành binh đã có thể chém giết hết thảy tu sĩ Tịnh Niết, thậm chí là Toái Niết hắn cũng dám đánh một trận! Trên thực tế, giờ phút này, có bản tôn hay không hiệu quả đã không có gì sai khác nhiều.

Nếu có bản tôn ở đây thì dưới sự cường hãn của thân thể, Vương Lâm sẽ có thể kéo dài chiến đấu, vượt qua dự liệu của mọi người!

Càng không cần phải nói thần thông Tàn dạ mà chỉ khi đến tình huống đặc thì thì mới có thể thi triển. Vương Lâm cũng không biết rằng trong ba năm qua, qua những tu sĩ còn sót lại của Tu Chân Liên Minh từ Yêu Linh chi địa ngày đó truyền khẩu thì thần thông Tàn dạ này cũng đã làm nổi lên một hồi sóng gió ở Liên Minh Tinh Vực.

Tàn dạ vừa ra, hư không tử vong. Ba đại phân thân của Thiên Vận Tử, hai chết, một trọng thương. Chiến tích bậc này đủ để khiến Vương Lâm có thể nhảy lên trở thành tu sĩ tối cường!

- Bất kể thế nào, ngươi đều là tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông, ta có thể cho ngươi hỏa táng!

Tay phải Vương Lâm vung lên. Nháy mắt này, phía sau hắn chợt hiện lên một linh thể hư ảo!

- Cửu Huyền biến!

Khoảnh khắc khi linh thể này xuất hiện lập tức dẫn nổi lên âm thanh kinh ngạc của các tộc nhân Chu Tước Thánh Tông ở xung quanh. Từng đạo ánh mắt kích động nhất tề tập trung về phía Vương Lâm.

Thần thông Cửu Huyền biến, chỉ có lịch đại Thánh Hoàng mới có thể học tập!

Ngay cả Nhâm Đào sắc mặt cũng tái nhợt nhưng chốc lát ánh mắt hắn liền lộ ra vẻ oán độc và không cam lòng. Trong tiếng gầm nhẹ, hai tay hắn bấm quyết, hỏa diễm toàn thân đột nhiên điên cuồng tràn ra, hình thành một cỗ sóng nhiệt. Khi vờn quanh thân thể thfi mơ hồ hình thành một bộ áo giáp.

Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, trong khi tay phải huy vũ, hư ảnh linh thể phía sau lập tức dung nhập vào trong cánh tay phải. Theo hắn ving lên, tay phải trực tiếp cách không điểm lên người Nhâm Đào.

- Hỏa phần!

Thanh âm hàn lãnh vang lên, cũng là uy nghiêm của kẻ nắm trong tay hết thảy hỏa lực trong thiên địa. Giờ khắc này, phàm là hỏa đều bị Vương Lâm khống chế! Một câu Hỏa phần lập tức khiến cho hỏa diễm bên ngoài thân thể Nhâm Đào bất chợt đảo cuốn, ập thẳng trở lại thân mình hắn. Trong thời khắc nguy cơ, tấm áo giáp mơ hồ bên ngoài cơ thể hắn bất ngời lao ra, giống như một thanh phi kiếm lao thẳng về phía Vương Lâm.

Tâm thần Nhâm Đào rung động. Hắn không ngờ Vương Lâm có thể khống chế lại được hỏa diễm của chính mình. Hắn biết đây là cơ hội cuối cùng của hắn. Nếu không thể một kiếm làm trọng thương hoặc giết chết người này thì sau khi hỏa diễm tràn ngập, lần nữa hắn sẽ lại rơi vào nguy hiểm.

- Một kiếm sẽ lấy đi tính mệnh đối phương!

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh. Tay phải hắn bấm quyết, lại chỉ về phía Nhâm Đào. Một cái chỉ ra này, Cửu Huyền biến lần đầu tiên chấn chính được Vương Lâm thi triển ra. Trong khoảnh khắc, toàn bộ tay phải Vương Lâm đều cảm nhận được một cỗ sóng nhiệt cực cao.

- Khai ba thế hỏa nguyên!

Theo âm thanh bình thản của Vương Lâm, tay phải hắn cách không chỉ ra, công kích thẳng về phía Nhâm Đào đang lao tới. Cả người hắn bỗng nhiên dừng lại, phun ra một ngụm máu tươi. Từ trong cơ thể hắn truyền ra một tiếng ầm!

Cả người hắn lập tức bị đánh bay đi. Ánh mắt hắn hiện lên vẻ hoảng sợ và sợ hãi nhưng đa phân lại là mông lung.

Chỉ có điều khoảnh khắc khi hắn lao ra, lập tức trong cơ thể hắn lại truyền ra một tiếng nổ lớn. Toàn thân mình hắn phun ra một mảnh sương máu, nháy mắt khiến hắn trở thành huyết nhân! Thân thể hắn lại không ngừng truyền ra những âm thanh bang bang, lập tức tứ phân ngũ liệt!

Táu tươi của hắn bạo khai, tiếng kêu thảm thiết của hắn vang lên. Lúc này nguyên thần của hắn hoảng hốt lao ra. Giờ khắc này hắn vẫn đang mê mang. Hắn căn bản không hiểu vì sao dưới một cái chỉ ra của đối phương lại khiến cho thân thể hắn nhanh chóng sụp đổ!

Nhưng ngay lúc này, khi nguyên thần hắn vừa mới lao ra, từ trong nguyên thần hắn lần nữa truyền ra một tiếng nổ vang hồn bay phách lạc. Một cỗ lực lượng có tính hủy diệt, có sự giao thoa không ngừng của hỏa và lôi tràn ngập khiến cho toàn bộ nguyên thần của Nhâm Đào lập tức sụp đổ!

Hết thảy những điều này hoàn thành chỉ trong giây lát. Dưới con mắt của mọi người, Vương Lâm chẳng qua chỉ mới chỉ ra hai lần đã khiến cho Nhâm Đào tuyệt diệt!

Từ trước tới sau, thần sắc của Vương Lâm thủy chung vẫn như thường. Cửu Huyền biến cũng không khiến hắn thất vọng. Công pháp mà lịch đại Thánh Hoàng của Chu Tước Thánh Tông có thể nói là tuyệt cường!

"Nguyên nhân có hỏa và lôi dung hợp khiến cho uy lực của nó còn mạnh hơn không ít so với dự đoán của ta!"

Ánh mắt Vương Lâm đảo qua, nhìn về phía ba lão giả bên cạnh Nhâm Đào lúc trước. Trong ba người này có một lão đạt tới Toái Niết sơ kỳ, hai người còn lại là Tịnh Niết hậu kỳ!

- Ba người các ngươi cũng muốn khiêu chiến phải không?

Trong đồng tử mắt phải của Vương Lâm xuất hiện một ngọn lửa màu trắng, nhìn chằm chằm về phía ba lão già.

Quyển 8: Liên Minh Bí Ẩn

Chương 1092: Tính toán của Vương Lâm.

Nhóm dịch: Tepga

Nguồn: Sưu Tầm

Hai lão già Tịnh Niết hậu kỳ quay sang nhìn nhau rồi cuối cùng nhìn về phía lão già Toái Niêt sơ kỳ kia. Hiển nhiên đối với người này, bọn chúng giống như Thiên Lôi, chỉ đâu đánh đó!

Lão già này nhìn về phía Vương Lâm, thần sắc mặc dù bình tĩnh nhưng trong lòng cũng cực kỳ rung động. Hai chỉ đã giết chết Nhâm Đào, điều hắn hắn hoàn toàn có thể làm được nhưng hắn là Toái Niết tu sĩ. Còn Vương Lâm chẳng qua chỉ mới là Khuy Niết đại viên mãn mà thôi.

Do đó khiến hắn không thể không coi trọng người trước mặt này. Quan trọng hơn là Cửu Huyền biến.

Tâm thần của lão già này rung động. Lại nhìn thấy gần như tất cả ánh mắt của các trưởng lão và tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông đều đang nhìn về phía mình. Từng đạo áp lực vô hình tràn tới. Lão già trầm ngâm một lát rồi bình tĩnh mở miệng nói:

- Cung nghênh Thánh Hoàng!

Lời này vừa ra, hai lão già bên cạnh hắn cũng thở phào một hơi, đồng thời cũng ôm quyền nói:

- Cung nghênh Thánh Hoàng!

Do đó, một đám tộc nhân đi theo ba lão già này đều lộ ra thần sắc cung kinh, đều thốt lên lời cung nghênh.

- Cung nghênh Thánh Hoàng!

Trong khoảnh khắc, gần như từ toàn bộ tộc nhân trong tinh không đều truyền ra thanh âm này. Mấy vạn người đồng thanh lập tức khiến tinh không vang lên âm thanh như sét đánh, long trời lở đất.

Thần sắc Vương Lâm bình thản. Mặc dù âm thanh cung nghêng vang lên khắp nơi nhưng hắn hiểu được rằng trong số những người này có rất nhiều người trong lòng không phục. Dù sao tu vi của hắn cũng chưa đủ để kinh sợ toàn bộ tất cả tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông. Nhưng việc này hắn cũng không thèm để ý. Tâm trí của Vương Lâm cũng không phải đặt trong Chu Tước Thánh Tông này!

Trong âm thanh cung nghênh không ngừng vang lên, khi Vương Lâm bị đa số tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông bao quanh thì có mấy người, trong lòng vẫn chứa đầy suy nghĩ phức tạp.

Người thứ nhất chính là Tháp Sơn. Tháp Sơn không đi ra gặp Vương Lâm mà như trước vẫn yên lặng đứng tại chỗ nhìn lên không trung. Mặc dù tu chân tinh nơi hắn cư ngụ nhìn không tới chỗ Vương Lâm nhưng hắn có thể mơ hồ cảm giác được âm thanh cung nghênh Vương Lâm ở tinh không nơi xa xôi kia truyền tới.

Thần sắc của hắn rất phức tạp. Một lúc lâu sau hắn than nhẹ một tiếng, hai mắt lại nhắm vào, tiếp tục đả tọa.

Chỉ là đáy lòng hắn rất dao động, thủy chung không thể bình phục trở lại.

Trừ hắn ra còn có một người cũng đồng dạng như thế. Người này ngồi trên tường thành của một tu chân tinh, bên người hắn có bảy tám bầu rượu vứt lộn xộn. Trong tay hắn cầm một bầu, thỉnh thoảng lại uống một hớp lớn, thần sắc lộ ra vẻ bi thương.

So với sự náo nhiệt bên người Vương Lâm lúc này, lão già này có vẻ hưu quạnh, phảng phất thờ ơ với hết thảy. Phía sau hắn, Linh nhi yên lặng bồi bạn.

Ngoại trừ Tháp Sơn và Trần Đạo Tử ra thì trong tinh vực bị thiêu đốt này còn có một người nội tâm cũng rất phức tạp. Người này chính là Hứa Lập Quốc. Hắn ở bên trong lốc xoáy hỏa diễm, âm thanh mắng chửi không ngừng vang lên như thể hắn không biết mệt mỏi là gì vậy!

- Tên Vương Lâm giết Thiên đao kia còn chưa mau đem Hứa gia gia ngươi thả ra sao?! Ngươi chờ đấy, chờ Hứa gia gia ngươi đấy!

Trong hai ngày sau, những trưởng lão của ba Thánh Tông còn lại cũng tiến đến chúc mừng Vương Lâm trở thành Chu Tước Thánh Hoàng. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC