Chapter 6: Not the end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Nhân đi livestream lần nữa.

Raph không có bên cạnh để hỗ trợ nên cậu phải làm mọi thứ một mình.

Thất bại của lần trước đã để lại sự hoài nghi trong lòng Nhân. Suốt quãng đường di chuyển, tâm trí cậu bị lấp đầy bởi những nỗi nợ, không biết liệu nó có lặp lại không. Cậu chỉ có thể cầu mong mọi thứ sẽ êm xuôi.

Nhân đạp xe vào cuối một con hẻm. Ngay ngôi nhà trước mặt cậu, có rất nhiều người đang đứng nhìn, một vụ án mạng vừa xảy ra ở đây. Nạn nhân đó bị đâm nhiều nhát vào người, máu chảy nhập sàn, thi thể đang được bỏ vào túi đựng xác. Chắc chắc đã chết.

Nghĩa là, trên lý thuyết, chỉ cần đưa máy quay lên, sẽ có kết quả ngay lập tức.

Nếu vậy thì...

Tại sao?

Nhân đợi đó cả một lúc, kiên nhẫn, mong chờ một thứ gì đó khả quan, như một con điểm hiện lên để nói rằng cậu đã thành công. Thời gian cứ trôi đi và mọi thứ ngày càng trở nên xa vời. Nạn nhân đó, giờ đã được khiêng lên xe, chuẩn bị đi mất. 

Con điểm đó vẫn chưa xuất hiện và có lẽ sẽ không bao giờ.

Tại sao...chuyện đó lại xảy ra với mình? Mình đã làm đúng tất cả mọi thứ rồi mà?

Tại sao!?

Nhân đứng đó, tinh thần suy sụp. Cậu cảm thấy trống rỗng, quên đi mọi thứ xung quanh, quên luôn việc tắt livestream.

Nhân nhìn thẳng về trước, về chiếc xe đang rời đi. Đưa theo cùng với nó, những khát vọng hoài bão tương lai, thứ mà lúc này chỉ còn là một mơ ước viễn vong.

Và thế là hết, cậu nghĩ.

Nhưng rồi...

Từ điện thoại, có một tiếng nhạc phát ra làm cậu để ý quay xuống nhìn.

"Đó là..."-Nhân ngạc nhiên

Một đoạn hoạt ảnh nhỏ phát lên, có một chiếc vòng quay đang quay và dừng lại ngay con số 3 hiện to lên màn hình.

"...Điểm rating!?"

N-nhận được rồi!

Đã nhận được nó rồi! Con điểm rating thật sự đầu tiên!

Tại sao lúc này mới có điểm? Chiếc xe đó đang ở rất xa phía trước mà? Chuyện này là sao???

Rất nhiều câu hỏi, rất nhiều thắc mắc đang tràn ngập trong đầu. Cậu mong mỏi một lời giải thích, cậu muốn tìm ra đáp án lắm!

Nhưng...nó không còn quan trọng nữa. Dù không rõ chuyện gì đã xảy ra, cậu đã có được điểm số. Ước mơ của cậu vẫn chưa bị dập tắt.

Nhân lấy xe rời khỏi đây, rời đi trong cảm xúc lẫn lộn. 

Nhưng đi một đoạn thì điện thoại bỗng rung lên, cậu có một cuộc gọi. Chẳng hiểu sao, cậu có một cảm giác ngờ ngợ về nó. Nhân vừa lấy ra xem thì cuộc gọi kết thúc, thay vào đó, cậu nhận được tin nhắn từ một người vô danh.

"Này Gin"

"Raph đây, chúng ta cần nói chuyện"

     "sao anh lại nhắn em"-Nhân ngạc nhiên khi thấy lại Raph

     "xong thỏa thuận rồi mà"

Theo thỏa thuận trước đó, một khi Nhân giúp anh lây mã độc vào máy tên admin, cả hai sẽ cắt đứt mọi liên lạc, không còn làm phiền lẫn nhau nữa. Vậy tại sao anh ta quay trở lại?

"Tôi đã nghĩ như vậy"-Raph nói

"Nhưng sau đó tôi nhớ rằng thỏa thuận này là hai chiều. Tôi phải giúp bạn trở thành một Letuber, nhớ không?"

Ừ nhỉ, Nhân đã yêu cầu anh ta như thế mà!

"Tôi vừa xem stream của bạn hồi nãy và...NOPE"

"Thỏa thuận đó vẫn chưa hoàn thành trừ khi chúng ta giải quyết cái lỗi chết tiệt đó"

     "vậy anh có cách giải quyết rồi hả"

"Không hẳn, nhưng tôi có một giả thuyết"

"Nó có liên quan đến lời đồn về Bản chất sự sống"

Bản chất sự sống (Essence of life).

Đó là một creepypasta nổi tiếng được lan truyền trên Letube từ những ngày đầu tiên nó thành lập. Giả thuyết này lý giải cách hoạt động của cơ chế rating thông qua lăng kính siêu nhiên.

Sự sống là một dạng năng lượng, nó tồn tại trong mọi cơ thể sống, nó lan tỏa khắp mọi nơi. Vì là năng lượng, nó có thể biến đổi, chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác. Nó có thể được truyền đi...và nó có thể được hấp thụ. Khi mội ai đó chết đi, như một ngọn lửa vụt sáng trước khi tắt, toàn bộ nguồn năng lượng ấy sẽ tuông trào ra ngoài. Cảm xúc của một người ngay trước lúc chết càng mạnh mẽ thì nguồn năng lượng ấy càng dồi dào, bùng nổ càng mãnh liệt, và nhanh chóng phai đi mất.

Cơ chế rating của Letube, nó sẽ chấm điểm dựa trên mức độ dồi dào của nguồn năng lượng sống này, thứ mà nó sẽ hấp thụ thông qua việc livestream cảnh tượng đó.

     "vậy nó dính líu gì tới cái lỗi em gặp phải"-Nhân hỏi

"Tôi không biết, có lẽ có điều gì đó đặc biệt về bạn"

Đặc...biệt?

Ý anh ta là sao?

"Có thể chính sự hiện diện của bạn ở nơi đó đã làm mất khả năng hấp thụ năng lượng của hệ thống, dẫn đến con điểm 0. Chỉ khi chiếc xe đó đã đi đủ xa khỏi bạn, hệ thống mơi hoạt động trở lại"

"Này!"

"Bạn nghe không vậy?"

Nhân không có phản hồi...Cậu vừa rơi vào vòng xoáy của nhận thức.

"Đặc biệt"...Nó nghe quen thuộc đến kỳ lạ...như thể một ai đó cậu từng biết đã nói thế về cậu.

Nó...có nghĩa là gì...

Nhân ngồi đó bần thần, nghĩ ngợi liên tục. Những ký ức ấy...chúng bỗng quay trở lại, chúng dày vò bên trong, chúng muốn cậu phải đau khổ. Nhưng ngay khi việc đó xảy ra, Nhân liền nhéo vai mình một cái, đưa cậu thoát khỏi trầm tư, trở về thế giới thật. Cậu đã chọn quên đi mọi thứ, cậu sẽ không để nó trở lại. 

     "anh tin vào mấy chuyện đó hả"-Nhân hỏi

Cậu nhanh chóng trở lại cuộc trò chuyện.

"Tch (ఠ౬ఠ)"

"Tôi là người của khoa học, tất nhiên không phải! Đó chỉ là một giả thuyết thú vị mà tôi muốn chia sẻ"

"Nhưng tôi vẫn giữ vững lập trường của mình"

"Có điều gì đó kỳ lạ khi bạn đứng gần đó làm hỏng hệ thống"

Tất nhiên, giả thuyết vẫn chỉ là giả thuyết trừ khi có cách nào chứng minh được. Và đó chính xác là thứ Raph chuẩn bị làm.

"Tôi vừa nhận được tín hiệu cho bạn"

"Có một vụ mới vừa xảy ra, khá xa chỗ này nên hãy tranh thủ, đến đó ngay lập tức"

"Chúng ta sẽ kiểm chứng việc này một lần và mãi mãi"

(Một lúc sau)

Nhân đạp xe đến một khu chung cư. Có một số người đang chụm lại ồn ào ở phía sau, là nơi cậu cần đến. Lần này, là một vụ tai nạn do sơ ý. Một gã đang "high" đứng ngoài lan can nghĩ mình biết bay và trượt té từ tầng mười mấy. Hắn đáp xuống bằng đầu, gãy cổ ngay lập tức. Chắc chắn đã chết.

Nhân kiếm một gốc cây có hướng nhìn thoáng tới thi thể nạn nhân, đặt điện thoại tại đó rồi chạy đi theo hướng đối diện để Raph có thể thấy cả hai qua stream.

Cậu không biết phải chạy bao xa, bao lâu nên cứ chạy thật xa, qua lộ bên kìa chừng vài phút rồi chạy lại.

Và, bây giờ...

Giờ phút của sự thật.

Nhân trở lại gốc cây. Cậu đi chậm rãi, cảnh giác với từng bước chân đều đặn.

Mọi thứ dần rõ ra, có một thứ gì đó khác trên màn hình. Cậu nhặt điện thoại lên, hồi hộp trước thứ mình đang chứng kiến.

Một nụ cười...nó nở rộ trên khuôn mặt căng thẳng.

Cậu có thể thấy nó.

Một vòng quay số.

...

Thành công rồi!

Cậu đã nhận được điểm rating, 3/10! Đây chắc là con điểm trung bình với một ai đã chết vì hồi nãy cũng y hệt.

Nhưng điều này có nghĩa là giả thuyết của Raph đã đúng! Không rõ tại sao nó lại đúng, miễn là nó đúng!

Chỉ cần đứng xa ra...

Mọi thứ sẽ hoạt động như bình thường!

"\((*< *)) \((❛ >❛)) \((* v *)) \((❛ v ❛))"-Raph nhắn

"Well boys, we did it"

"Bug is no more!"

Buổi livestream đó đã kết thúc thành công, và Nhân thanh thản rời đi.

Do đã đạp một đoạn rất xa đến đây, cậu vẫn còn khá đuối. Cậu kiếm một băng ghế đá bên đường ngồi nghỉ lấy sức trước khi trở về nhà, đồng thời, trao đổi với Raph vài thứ.

"Bạn sống với cha mẹ mình, nên đi ra ngoài vào thời điểm ngẫu nhiên, trùng hợp xảy ra tai nạn sẽ khiến họ nghi ngờ"

"Và do bạn phải làm điều đó từ xa, sao không giết hai con chim trong một hòn đá"

"Mua một máy bay không người lái hoặc thứ gì đó tương tự, một vài thiết bị bổ sung nếu cần thiết, để có thể điều khiển nó ngay trong nhà"

"Thể loại này không phổ biến lắm nhưng nếu bạn tận tụy, bạn có thể xây dựng một cộng đồng kha khá"

     "vậy bao giờ thì em mới được như nicehash31"-Nhân hỏi

Cậu vẫn giữ vững khát vọng này trong lòng. Nó nghe có phần viễn vông, nhưng nó chính là nguồn động lực lớn nhất của cậu, trở nên vĩ đại như thần tượng của mình.

"(ㆆ_ㆆ)"

"Bạn nghiêm túc chứ"

Nhưng trái lại, Raph, anh hoàn toàn nghi ngờ sự khả thi của nó.

"Bạn đang nói về ông hoàng của Letube đấy"

"Trung bình 120,000 người theo dõi cùng lúc, rating 9.6/10, 80 triệu view mỗi video"

"10 ngày sau video đầu tiên, anh ấy đạt 100,000 sub, sau 15 video, anh ấy cán mốc 10 triệu sub, một tháng sau đó, lật đổ ngôi vương của Redroom"

Redroom, một "lão làng", cựu vương của Letube. Đây là người đã khai sinh ra hiện tượng "căn phòng tra tấn" với danh tiếng lẫy lừng đến mức nó đã lan ra ngoài và trở thành "urband legend" trong cộng đồng internet. Nhưng giờ đây, Redroom chỉ còn là cái bóng của quá khứ, bị thay thế bởi thế hệ nối tiếp, Nicehash31.

"Trong khi anh ấy du hành khắp thế giới, liều mình xông vào những cuộc xung đột quốc tế, ghi lại lịch sử, thì bạn đã làm gì? Chạy quanh khu xóm và quay vài vụ tai nạn?"

Ơ...nói đúng lại còn nói to nữa...

"Đặt mục tiêu nào đó thực tiễn hơn đi"-Raph nói

"Chẳng hạn như, đạt 100,000 sub, đó cũng là thứ đầu tiên nicehash31 đạt được mà!"

     "ok anh"

Và từ đó, Nhân đã có được định hướng cho mình, phấn đấu đạt 100 nghìn lượt đăng kí.

"Ngoài ra, còn một điều quan trọng nữa. Sau này, nếu có nói chuyện với những người lạ trên Letube, hay bất kì nơi nào của nước ngoài"

"LÀM ƠN NÓI TIẾNG ANH"

"Tôi không quan tâm bạn làm như thế nào, phần mềm dịch ngu ngốc, tự học ngoại ngữ, thậm chí bất kì ngôn ngữ nào miễn là đừng nói tiếng mẹ đẻ"

"Nó chỉ khiến danh tính bạn dễ bị lộ hơn thôi"

"Và khi đó, sẽ có những người muốn săn lùng bạn"

Xem ai đang nói kìa. Nhưng mà thật ra...Nhân biết một chút tiếng Anh. Chỉ là, cậu không muốn nói thôi...và Raph cứ thế tự chuyển qua tiếng Việt.

Nhưng ok! Tiếng Anh thì tiếng Anh!

"Vậy, bạn còn câu hỏi nào không?"

Thật ra là...có...

     "vậy"

     "sau này mình không còn gặp lại hả"

"(︶︹︺)"

"Tôi biết nó rất khó khăn, nhưng chúng ta đã vượt qua điều này rồi mà..."-Raph nhắn

Họ đã từ biệt từ vài ngày trước. Nhưng có lẽ anh vẫn cảm thấy buồn khi nghĩ đến nó.

"Đáng lẽ tôi không bao giờ gặp bạn ngay từ đầu, Gin. Bạn cũng chỉ là một người vô danh phải bị lộ thông tin như bao người khác, bạn chỉ là thiệt hại thế chấp"

"Tôi đã thương hại bạn và, nhớ xem, bạn đã kéo tôi vào bao nhiêu chuyện phiền toái vì nó"

Nhân nhớ rất rõ. Những trong tâm trí cậu...nó rất khác.

Khoảng thời gian ấy, một tháng qua...nó đã rất vui.

Những rắc rối hai người đã gặp phải, những thử thách cả hai đã đồng lòng vượt qua. Raph là người bạn đầu tiên và duy nhất của Nhân kể từ sau sự kiện ấy. Raph đã giúp cậu định hình lại bản thân, tìm ra mục đích của mình...

Thật tiếc khi nó phải kết thúc.

"Cậu sẽ không bao giờ gặp lại "tôi" lần nữa"-Raph nhắn

"Nhưng đừng quá buồn vì nó, Gin. Đừng xem đây là sự kết thúc, hãy xem đây là cột móc đánh dấu một khởi đầu mới. Một khởi đầu mới với biết bao điều thú vị đang chờ đón bạn ở phía trước"

"Và tốt hết bạn nên sẵn sàng khi nó xảy ra"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net