4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Hàn Dạ nhìn thấy Echo, cậu giật mình suýt đánh rơi quyển sổ đang cầm trên tay xuống gầm ghế.

Bởi lẽ, mặt cô trông bê bết những máu là máu, đối ngược lại hẳn với hàm răng trắng tinh mà cô đang khoe ra. Hơn nữa, cái thứ cô đang kéo lê sau lưng....

... không phải là xác một con zombie đâu, đúng không?

- Cục cưng ơi chị về rồi nè, còn có quà cho cưng nữa nhá!

Hàn Dạ yên vị ngồi vững vàng trên ghế phụ của xe, trừng mắt liếc nhìn ra con quái vật đang ngất xỉu ngoài cửa sổ và được Echo phun nước từ trong không gian tắm rửa cẩn thận. Cậu cáu kỉnh nói:

- Đừng có nói quà của chị là cái thứ này! Mà chị không sợ nó dậy cắn cho chị một nhát à?

Cậu chưa hỏi dứt câu thì đã thấy Echo cởi đống quần áo dính đầy máu me ra ngâm vào chậu nước. Hàn Dạ xấu hổ quay mặt vào trong , đầu lại lởn vởn hình ảnh đường cong nơi vùng bụng trắng ngần của cô.

- Có nhớ chị từng kể sơ cho em nghe về R.E.D không? Có vẻ như nó tìm thấy kí sinh vật hoàn chỉnh đầu tiên,mà em chưa thấy viên đó đâu, to phải bằng cái đầu em ý. Giờ thì có thể yên tâm không lo chết rét bởi mùa đông sắp tới rồi.

- Cái thứ này bị kí sinh bởi một viên R.E.D to bằng cả cái đầu của tôi?!- Hàn Dạ kinh ngạc nhắc lại- Không phải chị bảo cần ít nhất vài tháng thích nghi nó mới có thể tìm được dạng kí sinh hoàn chỉnh sao ?

- Thường là như thế- Echo trầm ngâm suy nghĩ- nhưng Người cũng nói, những kẻ thích nghi sớm nhất với R.E.D thừơng là những kẻ đặc biệt mạnh mẽ về mặt nào đó. Hơn nữa, tiếp nhận những viên càng to thì cơ thể càng dễ chịu tổn thương, bù lại khi thích nghi được thì sức mạnh nhận được lại càng khủng khiếp. Chúng ta khá may mắn khi tìm được con zombie này, chị có thể dùng dị năng để điều khiển nó bảo vệ chúng ta trong lúc nghỉ ngơi và nhiều việc khác nữa. Ái da,...

Nghe được tiếng kêu của cô, Hàn Dạ giật mình quay người lại nhìn thì thấy một hình ảnh vừa nóng bỏng lại vừa nhức mắt.

Cơ thể của Echo hầu như là trần trụi , chỉ độc có cái quần lót che đi chỗ nhạy cảm nhất, còn phần trên hoàn toàn thả rông. Hàn Dạ cố gắng không nghĩ linh tinh, giữ tầm mắt ở bàn tay cô, rồi hít mạnh một hơi khi nhìn vào vết thương sâu hoắm lộ cả xương ở phần sườn phải của Echo.

Vất vả rửa sạch con Zombie cũng như miệng vết thương, sau khi dùng khăn lông lau sạch người mình, Echo mới lấy ra cuộn băng ý tế và ít thuốc kháng sinh. Cô bóp vụn những viên thuốc ra thành bột mịn, rải trên lớp băng rồi nhẹ nhàng cuốn từng vòng quanh người.

Nhìn trông có vẻ rất chuyên nghiệp, ấy là nếu như Hàn Dạ cố tình không nhìn thấy vết trắng vung vãi khắp nơi và dải băng lỏng toẹt chỉ cần rút nhẹ là xổ ra một đống .

Thở dài bất đắc dĩ, cậu giựt lấy lớp băng từ tay Echo, hỏi:

- Có oxi già và bông sạch không? Đưa đây .

Echo nghe cậu hỏi vậy, giãy nảy:

- Trời ơi, bôi cái đấy xót chết đi được. Chút kháng sinh là được mà, cục cưng ơi,mấy cái vết thương này sao có thể nhiễm trùng được. Hơn nữa, Chị là Xenodroi, Xenodroi đó!

- Câm mồm! Nhanh mà nằm xuống cho tôi - Hàn Dạ quát.

Nghe câu quát nạt , Echo đành phải ấm ức đưa đồ cho cậu, rồi nằm ngửa người thẳng đơ như con cá chết. Khi Hàn Dạ đưa miếng băng có tẩm oxi già đến gần miệng vết thương , người cô căng cứng lại một chút, rồi lại thả lỏng, rồi lại căng cứng. Sắc mặt cô cũng thay đổi đến mấy hồi, rồi cuối cùng cô nhắm tịt mắt lại, làm ra vẻ " tráng sĩ nằm trên thớt, thích chém giết tùy bay" khiến Hàn Dạ muốn phì cười. Nhưng cậu ráng nín lại, bởi cậu không nỡ đả kích chút lòng dũng cảm hiếm hoi còn sót lại của bà chị biến thái này.

- Ối, xót, xót quá! Nhẹ tay thôi cưng ơi, chị xót chết mất thôi.

- Yên tâm, theo lời nói của chị, Xenodroi nhất định không chết vì mấy cái lí do vớ vẩn như thế đâu.

- Ái, ối! Đấy là chưa có thôi, chị đây sẽ thành người đầu tiên cho coi, uisiiiii.

Quá trình bôi thuốc đầy bạo lực và đau đớn đấy chỉ kéo dài trong gần chục phút. Nhưng chưa bao giờ trong đời Echo trải qua cái chục phút nào dài như thế, và cô thề là Hàn Dạ cố ý run tay đến tận mấy lần.

Còn đang mải suy nghĩ, một chiếc áo phông đã bị ném không thương tiếc vào mặt Echo, kèm theo nó là giọng nói lạnh tanh của Hàn Dạ:

- Mặc vào.

Tên nhóc con này, sao tự nhiên tai hắn lại đỏ rực hết cả lên thế này? Theo kinh nghiệm tích lũy được từ mười mấy năm sống trên cõi đời, tai đàn ông mà đỏ chỉ có 2 lí do, một là bệnh ngoài da, 2 là nhìn thấy hình ảnh không lành mạnh.

Liếc nhìn xuống bộ ngực trần trụi của mình, lại liếc nhìn Hàn Dạ đang lúng túng ghi ghi chép chép mà chữ viết lại lộn xộn khác hẳn với thường ngày, Echo nở một nụ cười ranh mãnh.

A, thì ra cậu bé đáng thương không phải cố ý run tay.

Được, nhóc may mắn lắm, lần này chị tha cho đấy nhé.

.

.

.

- Hàn Dạ, dọn bàn đi cưng- Tiếng Echo vọng ra từ trong bếp, nơi đang phát ra mùi đồ ăn thơm đến mức khiến dạ dày Hàn Dạ sôi ùng ục lên từng hồi.

Sau khi con zombie có dấu hiệu hồi tỉnh, Echo lập tức dùng tinh thần lực khống chế nó. Con quái này khá mạnh và nó khiến Echo phải mất hơn 5 phút mới có thể điều khiển hoàn toàn được . Nhưng cũng khá bõ công khi nó giúp tốc độ di chuyển của bọn họ nhanh hơn đến gấp đôi. Ngoài ra, lưỡi dao của Echo cũng không còn dính máu nữa do công việc cũng chuyển lên người con zombie. Vì chú khá chăm chỉ làm việc, lại ngoan ngoãn nghe lời nên cô quyết định xem nó làm thành viên mới trong gia đình mà cụ thể là em ba và đặt cho nó một cái tên .

- Poppy, chị luôn muốn có một đứa em với cái tên dễ thương như thế. Cuối cùng cũng được thỏa mãn rồi.

Hàn Dạ bĩu môi liếc xéo cô chị biến thái đang cười toe toét sung sướng, nghĩ " Coi con quái ăn thịt cao 2m rưỡi là đứa em trai, đúng là đầu óc của kẻ biến thái".

Đồng thời, cậu cũng cảm thấy tội nghiệp Poppy- nếu người này có thể trở lại thành con người, thì nhất định sẽ lại nhục nhã quá mà chết bởi vì bị Echo đặt cho cái tên của ...chó.

Khi quay sang nhìn con zombie cao lớn đang gù lưng để cho Echo vuốt ve đầu của nó, cậu chợt thấy một thoáng bất đắc dĩ xẹt qua nơi đáy mắt của con zombie lúc nó nghe Echo khen nó " Poppy ngoan quá!",nhưng Hàn Dạ nhanh chóng bỏ qua vì nghĩ mình nhìn nhầm.

Echo nói dị năng điều khiển tinh thần của cô có được là vào lúc tiếp nhận viên pha lê và chuyển hóa nó thành năng lượng của mình, nghĩa là ngay sau lúc cô đánh bại con quái và giựt được R.E.D ra khỏi ngực nó, và có thể có được thêm nhiều loại dị năng khác, nếu những viên đá kí sinh trên những cơ thể có dị năng khác nhau. Viên đá cũng có thể kí sinh trên người nếu ta trực tiếp cho nó tiếp xúc với máu thịt, nhưng tỷ lệ thành công thấp hơn rất nhiều so với zombie và những tạp chất trong viên đá có thể dễ dàng khiến họ bị phản phệ và nổ tung, thậm chí tệ hơn nữa- trực tiếp biến thành những con zombie.

Cấu tạo đặc biệt của Xenodroi giúp cô học cách kiểm soát nguồn năng lượng mới này tốt hơn, vì thế mới có chuyện cô dễ dàng điều khiển được Poppy. Hơn nữa, cô chọn thời điểm vào lúc nó mới tỉnh dậy, còn mơ màng và chưa thể kiểm soát hoàn toàn được chính trí óc của bản thân, mới có thể để cô đột nhập vào đầu óc nó và bám rễ tại đó.

Echo nhận ra nếu cô điều khiển Poppy hoạt động thì không thể điều khiển được những con zombie khác. Ngoài ra, việc điều khiển nó trong thời gian dài cũng khiến cô mỏi mệt nên sau đó cô phải đánh ngất nó đi và nhờ Hàn Dạ canh chừng hộ để cô có thời gian rảnh hấp thụ tinh hạch từ những con zombie giết được lúc trước nhằm tăng cấp dị năng.

Hấp thụ một lèo lên sơ cấp cấp 2, khi sử dụng lại dị năng của mình lên người Poppy, Echo vui mừng nhận ra cô đã có thể tăng thời gian điều khiển nó lên một ngày hơn nữa có thể đồng thời điều khiển thêm một con zombie cấp một khác. Khi làm thế, Echo nhận ra cô có thể nhìn thấy mọi vật xung quanh qua con mắt cả 2 đứa và điều này làm cô thích thú lắm .

Ban đầu, Hàn Dạ phản đối việc Echo cho Poppy làm bảo vệ canh cửa bởi cậu nghĩ rằng khi Echo ngủ say, con quái kia có thể tự thoát ra khỏi khống chế của cô và ăn thịt bọn họ. Sau đó vài đêm, thấy không có chuyện gì xảy ra, cậu mới bớt lo lắng hơn và thậm chí còn đồng ý để con zombie cõng cậu vài lần khi quá mỏi chân, không thể đi tiếp được.

Lúc Echo và Hàn Dạ chuẩn bị bữa tối cũng là lúc Poppy đi kiếm ăn. Echo ra lệnh cho Poppy không được phép ăn thịt người sống trừ những người đã và đang bị những con zombie khác ăn thịt, bù lại cậu được quyền ăn một phần ba số tinh hạch mà cậu kiếm được về cho cô, tất nhiên là phải được cô kiểm chứng và cho phép.

"Như phim kinh dị viễn tưởng"-Hàn Dạ thở dài –" mình đang sống với một cô Xendroi thích nấu ăn, một con zombie ngoan ngoãn như một chú chó, và sắp tới sẽ có thêm thứ gì nữa đây? một con chó biết nói tiếng người và đứng bằng 2 chân chăng?"

Cậu lắc lắc đầu, cố gắng để giữ cho mình tỉnh táo. Quả thật lượng thông tin mấy ngày nay đổ về khiến cậu tưởng như mình sắp phát điên. Sau khi ăn xong, biểu cảm của cậu dường như phần lớn là thẫn thờ và cậu dành nhiều giờ liền viết thông tin mới tiếp nhận được vào cuốn sổ tay rồi nghiền ngẫm nó.

- Con zombie đó cấp 3, nhưng không có nghĩa dị năng của nó cùng cấp.- Echo chỉ vào một điểm trên cuốn sổ tay của cậu- Nó giống như trong trò chơi, nhân vật của em lên cấp 5 thì những chỉ số cơ bản của em mạnh hơn so với cấp 4, nhưng phải đến cấp 10 chiêu thức đầu tiên mới xuất hiện và lên cấp 12 mới có thể tiến cấp chiêu thức đó.

- Loài người và zombie có mức độ phân chia cấp và cấp dị năng khác nhau không?

- Có chứ. Ở loài người 2 khái niệm này là một, dị năng tăng cấp thì cơ thể cũng được cường hóa. Có 10 cấp độ, mỗi cấp lại chia ra làm sơ, trung, cao kì...vị chi là 30 cấp đi. Ở zombie chỉ có 20 cấp dị năng thôi, còn cấp là vô hạn hoặc là do bọn chị chưa có đủ thiết bị hiện đại và mẫu vật để nghiên cứu. Thời bọn chị sinh ra là sau khi đại chiến với zombie vương 4, 5 năm gì đó. Xenodroi chết trận cũng lên đến hàng chục nghìn người, chỉ tính riêng số Xenodroi bị Zombie vương tàn sát cũng đã là xấp xỉ 10 nghìn rồi. Chao ôi,chiến tranh thế giới cũng chẳng dữ dội đến vậy.

Hàn Dạ run rẩy khóe miệng, nhìn Echo vẫn đang chao ôi một tràng dài đầy phẫn nộ và kể về sự vô sỉ điên cuồng của ông vua quái vật.

- ... cấp dị năng là 20, còn cấp thì không thể tính toán chính xác, nhưng ước lượng ở khoảng từ cấp 39 đến 42...

Xém dập gãy ngòi bút chì, Hàn Dạ hốt hoảng hỏi lại:

- 20? 39 đến 42?

- Thật đó! Đến Xenodroi giỏi nhất mới chỉ sơ cấp 29. Giáo sư cũng khá thắc mắc về việc ông vua đó từ đâu kiếm được nguồn sức mạnh lớn vậy. Mãi về sau, Người mới phỏng đoán ra sự việc, chỉ là phỏng đoán thôi, rằng con zombie đó vốn là lôi đế huyền thoại đã rời căn cứ và biến mất từ mấy chục năm trước nữa do có xích mích gì đó với người đứng đầu căn cứ và vợ ông ta- Nói đến đây, Echo liếc ngang liếc dọc xung quanh, rồi ghé miệng thì thầm vào tai Hàn Dạ- chị cá 100% là về mặt tình cảm, cẩu huyết tay 3, ngược luyến tình thâm, cứ gọi là tàn tạ cả thân xác lẫn tâm hồn.

Mấy vạch đen đồng loạt chảy dài trên trán của Hàn Dạ, cậu lấy tay đỡ mặt, thở dài một tiếng đầy bất lực.

- Lần sau chị sẽ kể cho cưng nghe về lão lôi đế này, chà, cuộc đời ông ấy li kì và lắm thứ hay ho lắm. Đóng thành sách dày bằng 3 đốt ngón tay chị luôn! Nghe còn thu hút hơn cả 12 chiến công của Heracules, ha ha. Nếu cần chị sẽ đọc cho cưng nghe vào trước giờ ngủ.

- Thôi khỏi- Hàn Dạ phiền chán phất phất tay- Tôi không ham hố chương trình mẹ kể con nghe này lắm đâu. Chỉ cần chị khâu được cái mồm vào là tôi yên tâm ngủ ngon rồi.

Nghe những lời nói phũ phàng từ mồm Hàn Dạ, Echo cúi đầu thật thấp, mãi lúc lâu sau, cô mới mếu máo đáp lại:

- Hức, tại mấy hôm nay trông cưng cứ buồn buồn thế nào ý, nên chị muốn làm cưng vui lên thôi mà...

Hàn Dạ chỉ còn biết câm nín...vốn đã định mở mồm an ủi Echo nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt chả có một chút gì là buồn bã đang lén lút nhìn biểu cảm của cậu qua khe tay thì cậu chỉ hận không thể một cước đạp chết bà chị đã biến thái lại còn thích tán nhảm này.

Mình điên thật rồi, nên mới thấy câu nói lúc nãy của bà chị biến thái có chút... cảm động a!

Vừa lúc đấy, một tiếng gầm gừ khe khẽ vang lên từ bên ngoài cửa ra vào, báo hiệu poppy đã đi săn trở về.

Echo nghe thấy, vui mừng nhỏm phắt dậy khỏi ghế, lao ra mở cửa cho Poppy.

- Em ba về rồi. Ôi chao, không biết hôm nay thu hoạch được cái gì đây, hồi hộp quá!

Hàn Dạ liếc mắt nhìn về phía cánh cửa, chỉ thấy một con zombie máu me dính đầy người, đặc biệt là chỗ khóe miệng, đang cúi người cam chịu để bàn tay của Echo vuốt ve khắp đầu mình.

- Một viên, 2 viên,... nhóc ơi, có cả tinh hạch hệ hỏa và hệ tinh thần cấp 1 nữa này,..., 8 viên, 9 viên. Chà, Poppy làm tốt lắm, há miệng ra nào.

Chú zombie ngoan ngoãn mở miệng ra để Echo ném vào mồm nó 3 viên tinh hạch bình thường. Nó thích thú nhai những viên đá tạo ra âm thanh rộp rộp ngon lành như thể đang ăn kẹo đường vậy. Ăn xong, Poppy lại để yên cho Echo kéo vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi lừ đừ tiến đến chỗ ghế sô pha, ngồi xuống và bế cô lên trên đùi.

Thích thú dãy dụa cho đến khi tìm được tư thế thoải mái nhất trong bộ ngực cứng ngắc của chú zombie, cô lại tiếp tục nói thêm cho Hàn Dạ biết về những viên tinh hạch quý giá, bởi rất nhanh chóng thứ này sẽ được lưu hành như một dạng tiền tệ kiêm thuốc tăng lực trong cái thế giới hỗn loạn này.

- Lúc mất đi R.E.D thì Poppy cũng mất đi một cấp, còn dị năng của nó cũng mất đi rồi hay sao ý, vì chị không cảm nhận được. Nhưng nếu Poppy lại tiến hóa trở lại thành cấp 3 thì khả năng cao là dị năng sẽ xuất hiện trở lại. Ha ha, lúc đấy em ấy sẽ trở thành soái ca zombie vô địch thiên hạ cho coi. Chỉ tiếc là lên cấp 3 rồi thì mấy viên tinh hạch này có hấp thụ cũng chẳng có tác dụng là bao.

- Làm sao chị nhận biết được cấp độ của tinh hạch? Ngoài viên màu đỏ và xanh này có dị năng thì mấy viên đá kia màu sắc và hình dạng đều giống nhau như đúc.- Hàn Dạ nhận xét.

- Chị là một Xenodroi mà, trong cơ thể chị đã có sẵn phần mềm nhận biết mấy thứ này rồi. Chỉ là nếu nhìn kĩ, em có thể thấy được viên cấp 1 này có ánh sáng lõi nhạt hơn cấp 2 một chút, cấp càng cao thì lõi càng sáng, chứng tỏ năng lượng càng nhiều hơn. Hơn nữa, trước khi hấp thụ các viên cấp cao, cũng cần quan sát kĩ vỏ tinh hạch, nếu có lấm tấm chấm vẩn đục thì nghĩa là có tạp chất, cần tìm cách loại bỏ trước khi hấp thụ vào người, không sẽ gây hại đến sức khỏe.

- Làm cách nào loại bỏ tạp chất?-Hàn Dạ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

- Dễ lắm, ngâm chúng vào nước ấm liên tục mấy giờ là được. Sẵn tiện chị vừa lọc xong đợt tinh hạch mới, hay nhóc hấp thụ thử xem, biết đâu dị năng lại được bộc lộ, không thì cũng giúp cơ thể khỏe khoắn hơn một chút

Echo lấy ra từ trong không gian một cái chậu nhôm, cẩn thận đặt lên trên bàn cho khỏi sánh nước ra. Bên trong chậu là những viên tinh hạch tỏa sáng lấp lánh đang ngâm mình trong làn nước ấm còn bốc hơi mù mịt . Nếu như không tận mắt chứng kiến Poppy lôi chúng ra thì cậu cũng chẳng tin thứ này được hình thành từ trong não của zombie.

- Chọn một viên đi cục cưng,nhắm mắt lại ,hít sâu một hơi lại nhẹ nhàng thở ra, để đầu óc trống rỗng chỉ tập trung vào lòng bàn tay... đúng rồi, hít vào, lại thở nhẹ ra...

Dưới sự chỉ dẫn nhẹ nhàng và kiên nhẫn của Echo, dần dần Hàn Dạ đã cảm nhận được thứ ánh sáng ấm áp nằm trong viên tinh hạch. Cậu thích thú tận hưởng cảm giác dòng năng lượng từ viên tinh hạch chầm chậm thấm vào máu thịt mình và di chuyển một vòng đi khắp cơ thể.

Thở ra một ngụm trọc khí, Hàn Dạ từ từ mở mắt, ngắm nhìn viên tinh hạch giờ đã mất đi sự trong trẻo ban đầu và trở nên ảm đạm, rồi từ từ vỡ vụn thành bột mịn trong lòng bàn tay của cậu.

- Chà, chà, khá lắm cục cưng! Lần đầu chị thử cũng phải mất đến nửa ngày trời, vậy mà nhóc chỉ cần vỏn vẹn có 3 giờ- Echo trầm trồ khen ngợi- có cảm thấy khác biệt gì không?

3 GIỜ?!

Hàn Dạ hoảng hốt liếc nhìn vào chiếc đồng hồ đang đeo ở cổ tay, quả thực đúng như lời Echo nói, đã 3 tiếng 27 phút trôi qua kể từ lúc cậu bắt đầu thử hấp thụ . Tuy nhiên, 3 tiếng này thật bõ công, bởi cậu có thể cảm thấy được cơ thể cậu khỏe mạnh lên không ít, không chỉ vậy, những giác quan của cậu cũng trở nên sắc bén hơn nhiều. Cậu vốn bị loạn gần 1,5 độ, khi nhìn vào trang giấy thì mấy con chữ cứ long lên khiến cậu nhức mỏi mắt rất nhanh nhưng giờ thì điều đó hầu như không còn nữa và tầm nhìn xa của cậu cũng được cải thiện rõ rệt.

Echo thích thú nhìn Hàn Dạ đang vui sướng kể với cô những thay đổi của cậu. Chỉ vào lúc này, cậu dường như mới trở về đúng với số tuổi thực của mình, trở về là một đứa trẻ lần đầu tiên đạt điểm 10 và được ba mẹ khen ngợi cùng với một tuổi thơ tươi đẹp .

Không khỏi xót xa khi nhớ về ánh mắt thâm trầm đầy tính toán vào lần đầu gặp gỡ, Echo trìu mến nhìn Hàn Dạ, rồi không báo trước mà ôm chầm lấy cậu vào lòng và thủ thỉ:

- Ừ, chị biết rồi. Cục cưng của chị giỏi lắm.

Echo cảm thấy cơ thể của Hàn Dạ trở nên cứng ngắc trong giây lát, rồi lại từ từ buông lỏng và dường như, có chút chìm sâu hơn vào trong cái ôm của cô. Cả 2 người cứ im lặng giữ nguyên tư thế như vậy một lúc lâu mà không ai nói với nhau một câu nào cả, mãi cho đến khi Poppy cũng giơ cánh tay dài ngoằng của nó ra và ôm lấy cả 2 vào lòng.

- Giờ thì chúng ta cứ như một gia đình- Echo cười khúc khích- Hàn Dạ là đứa con đáng yêu của chị và Poppy.

Ngán ngẩm với cái mồm cứ mở ra là phá vỡ bầu không khí của Echo, Hàn Dạ dãy dụa cố bứt ra khỏi vòng tay của cô và Poppy rồi trừng mắt liếc Echo một cái khiến cô lại im bặt cúi đầu,làm ra cái bộ dạng "ta bị người ăn hiếp" yếu đuối, khiến Hàn Dạ tức đến nghiến răng nghiến lợi mà không làm được gì.

" Tiểu tử thối, rõ ràng vui đến mức khóe miệng cũng cong cong, thế mà còn làm ra cái vẻ giận dỗi. Kể ra trông cũng thật là dễ thương"

Liếc mắt nhìn Hàn Dạ đang vào phòng chuẩn bị đi ngủ, Echo đứng dậy khỏi người chú zombie, ra lệnh cho chú canh cửa như mọi ngày. Sau đó cô chui vào ổ chăn mình đã chuẩn bị sẵn trên ghế sô pha rồi quá mệt mỏi sau một ngày dài đi đường mà nhanh chóng thiu thiu ngủ thiếp đi .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net