6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một thứ gì đó đang đến gần.

Một thứ gì đó mạnh mẽ kéo theo làn hơi thở tà ác xung quanh nó.

Và mang theo cả thứ pha lê màu đỏ khiến máu trong người Echo sôi sục lên vì hưng phấn và thèm muốn.

Ngay cả khi đã có được R.E.D, cơ thể Echo vẫn chịu ảnh hưởng dù ít hay nhiều, giống như một người đói lâu ngày dù đã no bụng nhưng vẫn cảm thấy muốn ăn nhiều hơn nữa.

Tính toán khoảng cách bằng sóng âm, Echo phát hiện ra nó đã tiến đến gần cô hơn là cô nghĩ. Vì vậy, để giữ an toàn cho mọi người, vào một đêm mưa tầm tã, khi Hàn Dạ cũng ông bà đã ngủ say, Echo cùng Poppy lẳng lặng rời khỏi ngôi nhà và tiến thẳng về phía nó.

Nó ở đây là một con zombie cấp 3, tuy các chỉ số cơ bản của nó còn chẳng bằng với Poppy vào lúc đầu gặp chú nhưng dị năng hệ thủy của nó đã lên đến cấp 2 và rõ ràng là nó điều khiển một cách rất thuần thục dị năng của bản thân.

Con zombie có tầm vóc chẳng khác gì với người bình thường, nhưng gương mặt thì đầy những mảnh da bong tróc để lộ những sợi cơ thịt đỏ quạch, hai con ngươi thì lồi ra hẳn khỏi mặt, toàn lòng trắng trong khi cái mồm hình chữ o lại lổm nhổm những răng là răng, trông nhọn hoắt và Echo dám cá là có thể cắn đứt cả một bó mười sợi Chrome mà mỗi sợi to bằng cổ tay cô dễ như ta cắn đứt một sợi bún.

Nơi đáng lẽ vốn là 2 bàn chân thì lại là những xúc tu bạch tuộc đầy các giác hút to bằng quả bóng bàn, mỗi giác hút lại ẩn hiện những chiếc gai nhọn đen sì chứa đầy nọc độc. Những cái xúc tu trườn nhanh như đang lướt trên bề mặt con đường

" Poppy, chị giao cho em vị trí tanker đi thu hút sự chú ý của nó"- Echo thì thầm - " Chó chết thật, có vẻ nó cũng có khả năng ngụy trang màu sắc giống loài bạch tuộc, thời tiết bất lợi cho chúng ta quá"

Poppy khẽ gầm gừ tỏ vẻ đồng ý.

" Có cái gì để chặn không cho mấy cái xúc tu kia chạm vào người em nhỉ?" - Echo quay đầu tìm kiếm xung quanh-"A, thứ đó không tệ đâu"

Echo đứng dậy, phi người nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà xưởng bên cạnh, rồi tìm cách lẻn vào qua cửa sổ. Sau đó từ trong góc xưởng, cô lăn từng cái lốp cao su to tướng, loại dành cho xe tải chuyên dụng ra cửa trước và chờ Poppy bóp vỡ cái khóa cửa rồi nhẹ nhàng mở một khe vừa đủ để chú có thể vào được.

" Một cái áo giáp bằng cao su siêu dày, đó là tất cả những gì ta cần"

Nói rồi, Echo lập tức bắt tay ngay vào đo đạc cơ thể Poppy.

Echo không cần đến bộ giáp nào khác ngoài chính cơ thể của cô. Bởi lẽ, cấu tạo cơ thể Xenodroi giúp bọn họ không sợ chất độc, ngoại trừ những thứ có tính ăn mòn mạnh. Những thứ như gây mê, gây tê, phá hủy thần kinh... đều không ảnh hưởng gì đến họ, có thể nói họ uống chúng giống như ta uống nước lã thông thường. Ngoài ra,những sợi cosigen được sắp xếp một cách hoàn hảo giúp chịu lực tốt hơn hàng chục lần và tăng sức cơ lên hàng trăm lần, và còn chưa kể đến hàng loạt các thứ vũ khí ngầm ẩn giấu trong người họ nữa.

Bản thân mỗi cá thể trong bọn họ đã là một thứ vũ khí mang tính hủy diệt ngang với bom hạt nhân rồi.

.

.

.

Mưa ngày một lớn, những hạt mưa to tướng đập vào mái nhà tạo thành những tiếng ruỳnh ruỳnh đinh tai nhức óc. Thỉnh thoảng, lại có vài tia sấm chớp đánh xuống tạo thành những tia lửa giống như pháo hoa lóe lên rồi lại nhanh chóng vụt tắt.

Ầm Ầm

Hàn Dạ giật mình bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng. Mồ hôi tứa ra đầm đìa làm mái tóc của cậu bết lại và lưng áo thì ướt đẫm.Ngồi trong bóng đêm thở hổn hển một lúc lâu,dần dần cậu mới bình tĩnh lại .

Hàn Dạ nhẹ nhàng xuống giường tự rót cho mình một cốc nước. Khi đã tỉnh táo hơn, cậu mới chợt nhận ra mình đã đứng trước cửa phòng Echo từ lúc nào.

Hàn Dạ cười khổ, cơn ác mộng ám ảnh mỗi đêm khiến bàn chân cậu luôn không tự chủ mà bước đên phòng Echo và đôi mắt thì không ngừng tìm kiếm hình bóng cô đang say ngủ trên chiếc giường mềm mại.

Quả nhiên, một đêm mưa gió như thế này rất thích hợp để rời đi.

Chỗ cô nằm đã lạnh ngắt nhưng vẫn có hơi trũng xuống , vậy là cũng đã được vài tiếng rồi.

Đối lập với vẻ mặt bình tĩnh bây giờ của Hàn Dạ, là hàng trăm suy nghĩ rối rắm đang xoắn xuýt lại trong trí óc cậu.

Nếu như chị ta không cần một kẻ vô dụng như mình nữa thì sao?

Nếu như chị ta Để mình ở lại đây cùng với đôi vợ chồng già này rồi bỏ đi, thì sau này mình sẽ phải làm gì để có thể tiếp tục sống sót?

Không phải tự nhiên mà mấy ngày nay Hàn Dạ luôn nghĩ vậy, bởi lẽ thái độ của Echo rất kì lạ. Cô luôn nhìn Hàn Dạ và ông bà với vẻ băn khoăn, cân nhắc. Mỗi giây phút khi thấy dị năng của cậu chưa bộc lộ, dù cô vẫn luôn an ủi cậu, nhưng sự thất vọng trong mắt cô hiện lên ngày một nhiều.

Hàn Dạ thông minh đủ để hiểu những dấu hiệu trên có nghĩa là gì.

Và cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho những tình huống như thế này rồi, không phải sao?

"Suy cho đến cùng, bà chị cho mình đi theo chỉ để biết thêm tin tức và có hoa tiêu để dẫn đường. Có lẽ nếu như dị năng của mình bộc lộ thì sẽ giúp ích thêm cho chị ta nhiều hơn."- Hàn Dạ siết chặt nắm tay, lại nghĩ-"Nhưng mà, Chị ta cho mình ăn uống no đủ trong thời gian dài cho đến khi mình hồi phục như bây giờ, đã là tốt hơn ba mẹ không biêt bao nhiêu lần rồi. Mình nợ chị ta một cái ân tình, nếu có thể sống sót đến lần sau gặp lại, chắc chắn mình sẽ tìm cách trả"

Chỉ là, cái thứ cảm giác khó chịu đang giày xéo tâm can cậu lúc này là gì vậy?

Luyến tiếc vì mất đi một chỗ dựa?

Hay là do quá tin tưởng nên khi bị phản bội sẽ thấy buồn, tức giận và hụt hẫng ?

"A, có thật không Hàn Dạ? Có thật chỉ là tin tưởng? Hay là thứ tình cảm nào khác?"

Không! Chỉ vậy thôi mà nếu có thì Cậu cũng không cho phép bản thân xuất hiện những thứ tình cảm yếu đuối này thêm một lần nào nữa.

Có trời mới biết vào cái đêm Echo gõ cửa, cậu đã mong ngóng đến chừng nào rằng đó là ba mẹ quay lại vì cậu, rồi lại triệt để từ bỏ tất cả khi thấy một đứa con gái xinh đẹp nhưng ngây ngô và khờ khạo xông vào.

Nhưng chính cậu cũng phải thừa nhận, khi ăn những miếng cháo đầu tiên sau bao đêm đói khát, thì hi vọng được sống trong cậu lại bùng lên mãnh liệt và cậu biết, được gặp Echo là điều may mắn nhất trong cuộc đời ảm đạm này.

Chị gái ấy, không chỉ thô lỗ bước vào trong căn phòng của cậu, mà đồng thời cũng thô lỗ đạp vỡ cánh cửa nơi nơi trái tim cậu và nghênh ngang bước vào đó từ lúc nào chẳng hay.

"Được rồi, quyết định vậy đi. Nếu chị ta thực sự đi rồi, thì sáng mai mình sẽ tìm cách đưa ông bà và bản thân đến căn cứ phía đông."

Hàn Dạ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Giờ thì điều cậu cần nhất là một giấc ngủ thật ngon.

Chỉ là có ai nói cho cậu biết, vì sao tiếng của Echo cứ vang vọng mãi trong đầu cậu vậy?

" Hàn Dạ..."

Không, không thể nào, cậu đã kiểm tra khắp căn nhà rồi, ngoài sân cũng không có bóng dáng chị ta!

"Hàn Dạ! "

Là thần giao cách cảm chăng?

" E...Echo?"

Hàn Dạ thầm thì đáp lại giọng nói trong đầu cậu. Ngay khi vừa dứt lời, tiếng gào thét đầy vui sướng của Echo đã muốn đập thủng màng nhĩ của cậu mà bay ra ngoài, khiến Hàn Dạ choáng váng run rẩy ngã phịch xuống nệm

" CÁI THẰNG NHÓC KIA, CÓ BIẾT CHỊ GỌI EM BAO NHIÊU LẦN RỒI KHÔNG HẢ? THẦN GIAO CÁCH CẢM CÁI RẮM! MAU XUỐNG TÀU CỦA ÔNG GỠ PIN RA, CỤC PIN TỰ CHẾ LÀM TỪ R.E.D Ý,  XONG CẦM LẤY NÓ MÀ CHẠY ĐI!!!"

Đột nhiên, một tiếng rống kinh khủng phát ra từ hướng trung tâm thành phố dội về phía Hàn Dạ làm cậu cảm thấy sởn gai ốc. Cậu vội vàng chạy về phía bến cảng, vừa chạy vừa hỏi trong đầu:

" Cái quái gì vừa gầm lên vậy?"

" Kí sinh có hình dạng bạch tuộc, sử dụng dị năng nước khá thuần thục. ÁI ÔI!"

" Echo? ECHO??"

Không có tiếng trả lời.

Hàn Dạ nhanh chóng leo vào khoang máy của con tàu, vật lộn gỡ đống dây dợ lằng nhằng ra khỏi chiếc bình thủy tinh đang tỏa ra từng đợt ánh sáng đỏ ma quái. Cậu thậm chí có thể nhìn thấy được mảnh R.E.D bé xíu đang lơ lửng cùng những tia chớp mảnh mai màu đỏ đang nổ lách tách xung quanh nó rồi dần biến mất sau khi cái bình được cẩn thận rút ra khỏi ổ cắm .

" CHÓ CHẾT!"

Tiếng Echo lại một lần nữa vang lên khiến cơn hoảng loạng vừa trỗi dậy trong lòng Hàn Dạ dịu đi đôi chút. Cậu lo lắng hỏi Echo

" Bà chị có sao không?"

" Không sao, nhưng con kí sinh bắn nát một bên bả vai của Poppy rồi! Cả vũ khí của chị cũng chẳng chặt đứt hay đâm nát được xúc tu của nó, cứ như là dí dao vào một đám chất nhầy nhụa đàn hồi vậy. Cmn ghê vãi"

" Nó đang bám theo cưng đó! Chị sơ ý quá,nếu biết chị đã chả rảnh rỗi sinh nông nổi làm ra cái cục pin nửa mùa chết tiệt kia. Học nghệ không tinh thật là khổ."

Dù đang phải chạy trối chết nhưng Hàn Dạ vẫn không kìm được mà giật giật khóe miệng vài cái.

" Cơ chế hoạt động của cục pin này là gì?"

" ... chị nghĩ giờ không phải lúc thích hợp lắm..."

" Cơ chế của nó là gì?"- Hàn Dạ kiên nhẫn lặp lại.

" Cơ bản là Bộ lọc bên dưới biến đổi và lọc các vật chất thích hợp , như là dòng điện hoặc các tia , khi chúng đã được lọc xong thì cho qua viên đá để kích thích hay phóng đại nó lên rồi tích trữ lại , trong khi bộ lọc trên lại biến đổi dần phần được tích trữ thành các dòng điện hay các tia có thể sử dụng . Chỉ cần xoay bộ lọc trên để tìm được ổ cắm và chỉ số điện áp phù hợp là được."

" Hàn Dạ?"

" Echo, dụ nó đi về phía quảng trường, em có một kế hoạch"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net