7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một cột nước nữa phun lên từ lòng đường, đâm thẳng về phía bụng của Echo. Những cột nước như những chiếc gai nhím tua tủa vừa nhanh vừa bén nhọn, liên tiếp xuất hiện rồi bám sát theo cô và Poppy. Đến độ Poppy chỉ hơi chậm một chút cũng suýt bị nó đâm thủng lòng bàn chân, còn những vết cắt lớn nhỏ trên người Echo bây giờ thì nhiều không đếm hết.

Chỉ một chút nữa thôi là đến địa điểm Gặp mặt. Gần 1 cây số , chính xác là 786m nữa.

Mong rằng kế hoạch của em sẽ thành công, vì thực lòng mà nói cơ thể của Poppy sắp không chống đỡ được nữa.

Được rồi, thực ra vấn đề chính là cả chị đây cũng sắp chịu hết nổi, hu hu nhan sắc của chị, rách còn hơn cả cái giẻ lau nữa, sau này ai mà dám lấy chị cơ chứ?!

Nếu mà Hàn Dạ nghe thấy được suy nghĩ hiện giờ của Echo thì liệu cậu có tìm cách bóp chết cô không nhỉ?

Ha ha, chắc chắn là có rồi.

" Hàn Dạ hướng 10 giờ của em"

" Em thấy chị rồi,cố gắng dụ nó đến gần hơn nữa"

Gần thế nào mới đủ chứ? mấy cái xúc tu nhầy nhụa của nó sắp chạm được vào chị mày rồi nè!

Echo vừa bật nhảy về phía trước vừa xoay người lại rồi ghép hai thanh đoản đao trong tay cô thành một thứ vũ khí kì lạ, gần giống như là một khẩu súng trường có gắn lưỡi lê ở phía trước .

Lách cách, lách cách, chỉ trong chốc lát, ở phần lưỡi dao chỗ gần tay cầm bỗng xuất hiện thêm một họng súng. Cô chĩa nó về phía mắt con bạch tuộc rồi bấm cò liên tiếp.

Pằng pằng pằng...

Làn khói tỏa ra từ miệng súng nhanh chóng bị cơn mưa nuốt chửng. Echo hơi khuỵu gối xuống tiếp đất ,ngay khi cơ thể đã giữ được cân bằng thì cô lại phóng vọt về phía trước. Cô không dám quay đầu lại nhìn vì sợ bạch tuộc sẽ bắt được cô. Những viên đạn chẳng thấm tháp gì so với làn da được bọc lớp chất nhầy dày cả chục cm của nó đâu.

" Nhanh lên Echo, nó đang nổi điên lên kìa "

Biết ngay mà!

Thở hổn hển trong khi những hạt mưa tát vào mặt vừa rát lại vừa buốt giá, Echo đã tiến rất gần đến đài phun nước đặt tại trung tâm quảng trường.

Cô cố gắng phi người nhảy qua bờ bên kia của đài phun nước, chẳng hiểu sao lại trượt chân rồi ngã sấp người vào trong nó.

Phì phì, nước gì mà tanh thế, đừng nói là trong này nuôi cả cá nữa nhé.

Echo lồm cồm ngồi dậy rồi cố gắng bò qua thành bể.Cô chỉ vừa trườn được nửa người ra ngoài thì lập tức bị một cái gì đó lành lạnh nắm lấy cổ chân rồi kéo ngược cô trở lại vào bên trong.

Đài phun nước này là một địa điểm rất nổi tiếng ở thành phố D, người dân tin rằng ném đồng xu vào rồi cầu nguyện thì thiên thần sẽ đem đến may mắn về tình yêu cho bạn. Chỉ là, hình khắc rõ ràng là hình một thiên sứ mỉm cười dịu dàng, 2 tay đang cầm cây quyền trượng vừa tinh xảo lại vừa xinh đẹp, nhưng sấm chớp và bóng đêm đã khiến bức tượng gần như biến thành ác quỷ nở một nụ cười quỷ dị dữ tợn, hả hê nhìn xuống Echo đang sợ hãi cố gắng dùng dao chặt đứt cái xúc tua đang cuốn lấy chân mình ra.

Bạch tuộc thấy vậy, lập tức cướp lấy cây đao trong tay Echo rồi ném nó bay tít lên trời cao.

Đùa thôi, là ném đi rất xa, đến độ tiếng cây đao rơi xuống mặt đường nghe mờ nhạt gần như là không có.

Thỏa mãn nghe thấy tiếng hít thở kinh hãi nặng nề của Echo, con quái thong thả dùng mấy cái xúc tu trói chặt tay chân của cô lại. Nó hơi dừng lại một chút, dường như là đang thưởng thức con mồi trước mặt, rồi mới từ từ ngoác cái miệng đen ngòm toàn những chiếc răng nhọn hoắt kinh tởm đến gần gương mặt cô. Giờ Echo chẳng muốn phân biệt cái thứ nước đang chảy qua kẽ răng của nó là nước mưa hay là thứ gì khác, cô chỉ biết hơi thở toàn mùi thịt thối của nó đang phả vào mặt cô ngày một gần hơn, gần hơn, ...

Khi những chiếc răng ngoài cùng chỉ còn cách Echo 1 cm, cơ thể con quái bỗng khựng lại. Nó rít lên một thứ tiếng kì quái trong cổ họng, cố gắng gồng người chống lại ngoại lực đang tìm cách len lỏi vào tâm trí nó.

- Dám vứt Eclipse của tao đi hả cái đồ khốn kiếp .

Điều khiển cho các xúc tu của bạch tuộc rời khỏi tay chân mình và chìm hoàn toàn vào trong làn nước, lúc này Echo mới thong thả đứng dậy trèo ra ngoài thành bể.

-Hàn Dạ!

Một vệt sáng đỏ cong hình elip bay vụt về phía Echo. Cô nhẹ nhàng đỡ được nó rồi quay người giơ cái bình pin về phía bạch tuộc, khóe môi nở ra một nụ cười quỷ dị .

- Chà, xem tao có cái gì này, đồng bọn của chúng mày đấy.

Bị kích thích bởi sóng năng lượng đang tỏa ra từng đợt trong bình, bạch tuộc gầm lên một cách hưng phấn. Như được tiếp thêm sức mạnh, nó vặn vẹo cơ thể, gần như thoát khỏi sự kiểm soát Bởi dị năng của Echo.

- Nếu như mày ngoãn ngoãn chịu trói, thì tao còn có thể nhân từ cho mày một con đường sống.- Echo nhăn mày- Nghĩ lại thì, cái mùi dơ bẩn tỏa ra từ mày khiến tao phát bệnh, thôi chết đi cho đỡ chật đất nhé.

Nói xong, Echo nhẹ nhàng xoay bộ lọc trên của cái bình đến mức điện áp lớn nhất rồi ném nó vào trong bể nước.

Xoẹt xoẹt...

Ánh sáng màu đỏ và tiếng gào rú đau đớn của con quái hầu như xuất hiện cùng lúc. Chỉ mất vài giây tiếp theo để nước trong bể sôi lên ùng ục. Sức nóng thật khủng khiếp, đến độ Echo có thể ngửi thấy mùi thịt chín phảng phất trong không khí.

.

.

" Vì sao phải chạy đến tận đài phun nước quảng trường? trời đang mưa to mà, chỉ riêng nước ở mặt đường cũng đủ giật chết nó rồi."- Echo thầm hỏi.

" Phòng trừ trường hợp da nó cách điện"- Hàn Dạ thản nhiên đáp lại-" Nếu vậy thì luộc chín nó là được."

Ôi, nghe giọng điệu của em kìa, thật là máu lạnh và tàn nhẫn quá đấy.

Nhưng mà ... chị thích!

.

.

" Đúng là cách điện thật." - Echo liếm môi, thầm nghĩ.

" Là may mắn hay là phiền phức lớn đây?"

Mất đi sự khống chế của Echo, con quái gục người xuống rồi dần dần biến mất trong làn khói nóng đang bốc lên từng đợt. Thế nhưng cô không rời đi vội, mà vẫn cứ đứng lại tiếp tục nhìn bạch tuộc mãi cho đến khi không còn thấy nó giãy dụa nữa và không còn một thứ tiếng nào khác ngoài tiếng mưa rơi .

- Cục cưng ơi! Thành công rồi.

Gào lên vì sung sướng, Echo lập tức quay người phi như bay về phía Hàn Dạ. Cậu bình tĩnh nhìn xuống và quan sát mọi thứ từ tầng lầu thứ tám của một tòa nhà đổ nát gần đấy. Bên cạnh cậu là Poppy - mệt mỏi và đầy thương tích- đang gầm gừ khẽ trong cổ họng vì vui lây niềm vui từ Echo.

- Nhanh cho Poppy mấy cái tinh hạch đi.

Echo đang tính vồ lấy Hàn Dạ để ôm ấp, nghe cậu nói vậy thì bĩu môi rồi lập tức giãy lên đành đạch náo loạn:

- Trời ơi, chị cực khổ diễn phim18+ cho em xem, mệt mỏi biết bao, hoảng loạn biết bao, áp lực tâm lí lớn biết bao... Vậy mà vừa xong phim không hỏi thăm chị một câu thì chớ, mở mồm ra là Poppy Poppy... Trời ơi con nhục nhã quá, vòng một của con không thắng được với bờ ngực cường tráng của Poppy, cái mông cong cớn của con không so được với bờ mông chắc nịch như bê tông của Poppy, con...con...

- ECHO... - Hàn Dạ nghiến răng rít trong khi tay cậu không tự chủ được mà xoa mấy sợi gân xanh đang dần nhảy lên thình thịch hai bên thái dương.

-... Thậm chí còn không có gậy để đâm! Trời ơi...nếu biết sở thích của Hàn Dạ đặc biệt như vậy thì ngày xưa con đã xin giáo sư phẫu thuật chuyển giới phứt đi chứ để hình dạng ngu cmn si như thế này làm cái gì...Hú ú ú, nhục còn hơn cả chó!!!

- CÂM MỒM!

Tiếng gầm vĩ đại của Hàn Dạ vang lên , to đến mức làm mảnh tường ở góc phòng lập tức sụp xuống còn Echo thì ngẩn người kinh hãi, mồm cứ mở ra lại đóng vào mà không phát ra âm thanh gì.

Phải một lúc lâu sau, Hàn Dạ mới ho khan vài tiếng , phá vỡ bầu không khí xấu hổ đang diễn ra giữa hai người.

- Khụ! Hai người tâm ý tương thông, đúng không? Mau chữa trị cho Poppy đi.

Tâm ý tương thông ?

Echo nhìn sang cơ thể rách nát tàn tạ của Poppy.Cô đứng đực ra một lúc lâu, rồi đột nhiên ôm lấy cánh tay bên phải của mình gào khóc thảm thiết.

- Hàn Dạ ngu ngốc! Tự nhiên em nhắc lại làm gì, giờ thì nó lại đau lên rồi. Hu hu!

Gân xanh trên trán Hàn Dạ lại nhảy lên dữ dội , cậu lấy tay vuốt mặt vài cái cho đến khi cảm thấy bình tĩnh hơn.

" Là may mắn hay là phiền phức lớn ? mà cũng có thể là cả hai."

Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay phải của Echo, Hàn Dạ hơi siết nhẹ nó, rồi nhìn thẳng vào mắt cô và bình thản nói:

- Nó chỉ là cảm giác thôi, chị không bị sao cả, người thực sự bị thương là Poppy. Giờ nếu chị trị lành cho cậu ấy thì chị sự đau đớn của chị cũng sẽ nhanh chóng biến mất. Vì vậy, cố gắng lơ cái cảm giác đó đi và ĐỨNG DẬY, NGAY LẬP TỨC!

Thật kì lạ, lời nói của Hàn Dạ như là một liều thuốc giảm đau vậy. Khi nó vừa kết thúc, Echo cảm thấy sự đau đớn trên tay của mình bớt đi rất nhiều, cô nhanh chóng nhổm người dậy, lấy ra viên tinh hạch cấp 3 mà cô mới cướp được từ hôm trước (Cô định để dành nó cho Hàn Dạ, nhưng khi dị năng của cậu còn chưa bộc phát thì viên đá này vẫn có thể làm cơ thể cậu bị nhiễm độc) rồi ném nó vào cái mồm đang ngoác ra đầy mong chờ của Poppy.

Poppy vươn cổ khéo léo đớp được viên tinh hạch, chú thỏa mãn nhai nó rôm rốp rồi nhắm mắt lại chờ cho dòng năng lượng từ viên tinh hạch chạy một vòng đi khắp cơ thể.

Bằng tốc độ mắt thường, Hàn Dạ và Echo có thể thấy được các sợi cơ mọc dài ra rồi nối liền phần cánh tay đang treo lủng lẳng gần đứt lìa với bả vai của Poppy. Các sợi cơ nhanh chóng đội lên nhau và bọc lại phần xương trắng lộ ra ở phần cẳng tay của chú nữa. Tiếp đến, phần da bọc bên ngoài cũng dần nở rộng, bao trùm hết lên toàn bộ các vết thương lớn nhỏ trên người Poppy.

Chưa hết, cơ thể Poppy sau khi đã lành lặn thì đột nhiên phát ra những tiếng rốp, răng rắc giống như tiếng xương bị bẻ gẫy, những khúc xương trồi lên xuống dưới bề mặt làn da Poppy trông như những con giòi lúc nhúc, khiến Echo kinh hãi trợn trừng mắt, ôm chặt lấy người Hàn Dạ.

" Chị không nhớ là trong phim tài liệu về zombie có cảnh này." -Echo thầm thì.

" ... Đã cắt đứt liên hệ với nó chưa?"- Hàn Dạ hỏi.

" Rồi, ngay từ khi xảy ra dị biến. Khả năng là em ấy lên cấp, nhưng nếu lên cấp thì phải trông đô con và .. và.. quái dị hơn chứ không có giống ...người như thế này đâu."

Quả thật vậy, Poppy đang biến đổi gần như trở về hình dạng con người nguyên thủy. Làn da ban đầu đỏ và trong suốt giờ đục dần lại, trông gần giống màu da trắng vàng của Hàn Dạ. Gương mặt với những góc cạnh gồ ra kì quái thu hẹp và trở nên cân xứng hơn , thậm chí có phần khá nam tính. cái mũi cũng bắt đầu xuất hiện và  mắt chìm sâu vào trong hốc , nứt ra một đường, để lộ ra con mắt đen nháy không có lòng trắng giống như mắt cá mập lúc ngửi thấy mùi máu. Ngay cả tay chân của chú cũng đã trở nên gần giống với người bình thường, chỉ là các ngón hơi dài hơn chút mà thôi.

Quan trọng nhất, là chiều cao 2m rưỡi của Poppy bé lại chỉ còn có 2m. Là chiều cao thích hợp đủ để Echo có thể tựa được vào lồng ngực chứ không phải là vùng bụng cứng ngắc của chú nữa.

Nếu nhìn sơ qua khi Poppy ngậm mồm lại thì chỉ trông như một người đàn ông gầy gò hơi xấu xí một chút.

Khẽ huýt sáo một tiếng , Echo đứng dậy đi vòng quanh ngắm nghía Poppy mấy lần. Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng phác họa 6 múi vùng bụng gần như lộ rõ của chú zombie, mồm không quên chặc chặc vài câu cảm thán:

- Chắc chị nhặt được bảo bối rồi. Nhìn dáng người này xem, không cần thấy mặt chị cũng biết em ấy là cực phẩm soái ca. Ôi nếu em ấy lên cấp 5 thì liệu có biến thành một chàng hoàng tử đẹp giai không nhỉ?

- Hàn Dạ sao em im lặng vậy? Sốc quá không nói nổi lên lời nữa à?

Tò mò quay lại nhìn cậu, Echo chỉ thấy Hàn Dạ đang trợn mắt kinh hãi nhìn trừng trừng về phía Poppy.

- Echo, chị đã kết nối lại với Poppy chưa?

- Giọng em nghe kì quá đấy ha ha. Đương nhiên là chưa rồi, chị bị dọa sợ nên quên...

Echo khựng người lại, hình như có gì đó không ổn.

Cô hoảng loạn nhìn Hàn Dạ rồi hỏi bằng giọng run rẩy:

- Hàn...Hàn Dạ... Poppy ấy... em ấy... ?

Hàn Dạ gật nhẹ đầu, gần như là thì thầm đáp lại:

- Đi về phía em, chầm chậm thôi.

Nghe lời Hàn Dạ, Echo ngả người về phía trước. Khi cô vừa định bước bước đầu tiên thì cánh tay trái bỗng bị kéo ngược trở lại một cách thô bạo cho đến khi đầu cô đập mạnh vào một lồng ngực cứng rắn, cứng đến độ Echo thề là mũi mình đã bị lệch hẳn sang một bên và trở nên đau muốn ứa nước mắt.

- Khục khục, khục khục

Những tiếng khục khục trầm thấp liên tiếp phát ra từ trong cổ họng Poppy, nghe như là chú đang cười vậy. Echo hoảng loạn thầm nghĩ:

"Em ấy cười ư? Là giễu cợt vì kẻ săn mồi trở thành con mồi? hay là có hàm ý gì khác?"

Echo nhắm chặt mắt lại, từ từ quay người đối mặt với hơi thở nóng rẫy đang phả xuống tóc, cùng lúc đó cô lập tức dùng dị năng truyền tin cho Hàn Dạ.

" Hàn Dạ,thanh đao của chị bay về phía tòa nhà trung tâm rồi, cố gắng tìm nó vì thứ đó rất hữu dụng. Giờ leo xuống tầng một mà chạy đi, chị sẽ tìm cách cản đường Poppy, cho em thêm một chút thì giờ. "

" Echo... " - Hàn Dạ cúi đầu siết chặt nắm tay.

"Nghe lời chị, Hàn Dạ, đừng lo lắng, sẽ ổn thôi. Đừng quên chị là một Xenodroi. . ."

Nếu như chị có thể phát huy được sức mạnh của mình, thì tại sao lại chịu để cho bạch tuộc vờn mình tả tơi như thế?

Hàn Dạ nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cơ thể hầu như không hề chậm một giây mà phi người ra khỏi ban công men theo đường ống nước mà nhảy xuống tầng một rồi nhanh chóng chạy vụt đi.

" Ráng cầm cự Echo"

"... phải sống nhé, Hàn Dạ, phải sống nhé..."

" CÂM MỒM! cho em vài phút, chỉ vài phút thôi"- Hàn Dạ tuyệt vọng, gần như là cầu xin một cách thống thiết.

Thật là một tên nhóc ngốc nghếch, dù không có R.E.D thì Poppy vẫn mạnh hơn hẳn chị. Một mình nhóc thì làm được gì cơ chứ?

Còn chưa nói dị năng của nó cũng đã tiến hóa thành cấp 2, trong tình trạng kiệt quệ như thế này, cơ hội để Echo có thể khống chế lại Poppy nhỏ như thể tỷ lệ cô có thể trở về gặp Người ngay lập tức.

Xin lỗi giáo sư, hình như con lại thất bại nữa rồi...

"dù phải bỏ mình, cũng phải đảm bảo Hàn Dạ được sống sót..."

.. như vậy trong tương lai, mới có thể gặp lại nhau lần nữa,phải không giáo sư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net