Chương 1: Cuộc gặp gỡ may mắn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khi Echo mở mắt ra lần nữa thì ngày đã chuyển thành đêm. Mọi thứ xung quanh tối đen như mực, giơ tay ra không nhìn rõ được năm ngón. Cô loạng choạng đứng lên rồi phủi phủi đống bụi xung quanh người.

Lần du hành này tuy tốn ít năng lượng hơn nhiều so với lần đầu, nhưng nó vẫn khiến cô cảm thấy choáng váng. Vì vậy, Echo mở bảng điều khiển ra, bắt đầu điều chỉnh lại hệ thống và máy móc để đưa chúng về trạng thái bình thường.

Sau khi tiến hành quét khu vực xung quanh bằng sóng âm, một sơ đồ 3D của một khu nhà chung cư 25 tầng hiện ra trước mắt Echo. Khu nhà chung cư này thuộc loại rất cao cấp, mỗi tầng đều được gắn thiết bị chống trộm, báo cháy còn máy quay thì được đặt khắp mọi nơi. Mỗi căn hộ đều rất rộng rãi và đầy đủ tiện nghi đến mức nếu tính sơ giá mỗi căn hộ trên thị trường thì cũng phải từ vài tỷ đến vài chục tỷ. Nhìn kĩ sơ đồ thì chỉ duy nhất phòng bên cạnh có người còn sống.

Echo nhanh chóng đứng dậy, tìm kiếm kĩ lưỡng trong căn hộ xem có vật dụng gì cô có thể dùng làm vũ khí để chống lại lũ zombie không. Thật may mắn cho cô là căn hộ nơi cô ở sạch sẽ, không hề có dấu vết đánh nhau hay va chạm , tuy nhiên đồ ăn và thức uống thì hoàn toàn không có. Nếu xét theo mức độ đóng của lớp bụi tại những nơi hay được sử dụng nhất thì chủ căn hộ mới chỉ dời đi được khoảng 1 tuần. Những vật dụng cần thiết nhất có lẽ họ đều đã đem đi , giờ căn nhà cũng chỉ còn lại toàn những đồ vật dư thừa. Tuy nhiên,những con dao làm bếp gọn nhẹ và sắc bén kia thì vẫn hữu dụng để phòng thân trong lúc cô còn chưa thể kích hoạt được kho vũ khí vì thiếu năng lượng. Vì vậy, cô nhanh chóng thu hết đống dao vào trong không gian, chỉ để lại một con dài khoảng cỡ nửa khuỷu tay người lớn.

Cầm chắc con dao trong tay, cô chậm rãi mở cửa đi ra hành lang rồi men dần theo bờ tường đi sang căn hộ bên cạnh.

Thật kì lạ, nếu theo đúng thời điểm tính toán thì cũng đã qua tận thế được 1 tháng 2 tuần rồi, vì sao nơi đây lại tuyệt không có một con zombie nào? Mặc dù zombie thời điểm đầu cũng không quá lợi hại, di chuyển chậm chạp lại đần độn nên giết chúng khá dễ dàng. Nhưng do bị bất ngờ nên nhân loại trong những ngày đầu tỉnh lại không chết thì cũng nhiễm bệnh rất nhiều. Nào có chuyện cả một khu chung cư cao cấp như thế này lại tuyệt không phát sinh dù chỉ 1 con zombie?

Thở ra một hơi thật dài để trấn an bản thân, Echo đập nhẹ vài tiếng vào cánh cửa rồi nhỏ nhẹ nói:

- Có ai còn sống ở đây không?

Không có tiếng đáp lại. Thậm chí còn chẳng có nổi một tiếng động.

- Có ai sống ở đây không ạ? Nếu không có ai thì em vào đấy nhé!

Echo thử gọi lại lần nữa, đồng thời cũng kích hoạt sóng âm để quét xem người còn sống đấy đang ở vị trí nào trong căn hộ.

À, ngay sau cánh cửa này là một cậu nhóc đang cầm một cái búa trong tay. Sao cậu ta không trả lời mình nhỉ?

Echo bối rối, cô đang chần chừ không biết có nên xông vào ngay không thì đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng kêu khàn khàn yếu ớt:

- Có nước và đồ ăn không?

- Có, chị sẽ cho em, với điều kiện cho chị vào ngủ tạm một đêm.

- Để chúng ở ngoài cửa rồi đi ra xa. Nếu chúng là thật thì tôi sẽ cho chị vào.

- Thật ư ? – Echo cố làm ra vẻ vui mừng- Chị tìm xem phòng nào có người ở không suốt mà chẳng thấy, may mà gặp em ở đây. Mọi người đâu rồi hả em?

- Vậy chắc chị là một kẻ thức dậy muộn- Bàn tay gầy gò thò ra từ khe cửa nhanh chóng gạt hết đồ ăn vào trong rồi đóng cửa lại, hoàn toàn không có ý định thực hiện lời hứa với Echo - Hừ, kẻ ngu ngốc như chị trong tận thế sẽ chết nhanh thôi. Ai lại cho người ta nhiều đồ ăn thế này?

- Hì hì, chị còn khá nhiều mà, cứ coi như phí ở nhờ đi.

Ngay lập tức lấy chân chặn lại khe cửa, thừa lúc cậu bé còn luống cuống, Echo nhanh chóng lẻn vào trong nhà, phi lên trên ghế so pha ngồi rồi cười hì hì :

- Chao ôi, nhà em đẹp quá đi, cảm ơn vì đã cho chị ở nhờ nhé .

Khi phản ứng được thì đã thấy Echo ngồi chễm chệ trên ghế như bà hoàng, cậu bé tức giận giơ búa lên. Ngoài dự đoán của Echo, nhát búa của cậu không hướng về phía cô mà về phía sợi dây tương tự sợi dây cô đã nhảy tránh đi khi vừa bước vào nhà. Bởi Echo biết nó là môt cái bẫy, một cái bẫy đơn giản nhưng vẫn khiến khối kẻ phải đau đầu và có vẻ không chỉ có một cái. Thật là một cậu bé thông minh.

Hơi lạnh của kim loại cùng sát khí đột ngột xuất hiện nơi cổ khiến cậu bé hoảng hốt khựng lại không dám cử động. Từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống thái dương và chỉ thoáng chốc lưng áo cậu ướt đẫm. Trực giác nói cho cậu biết, người con gái đứng sau lưng cậu tuyệt không tầm thường, thậm chí có thể dễ dàng bóp nát sinh mệnh của cậu trong chốc lát.

- Đừng quá sợ hãi như vậy, chị chỉ muốn ở nhờ một đêm và hỏi em một chút chuyện thôi. Tất nhiên em có thể từ chối, nhưng mà chỉ sợ lưỡi dao của chị sẽ vô tình sượt qua động mạch cổ xinh xắn của em mất. Em hiểu mà, phải không?

Như là để phụ họa, lưỡi dao lành lạnh liếc nhẹ qua yết hầu của cậu bé khiến cậu theo phản xạ nuốt nước bọt đánh ực. Chỉ đến khi cậu nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lưỡi dao đem theo sát khí ấy mới rời khỏi, kèm theo tiếng cười khanh khách duyên dáng của Echo:

- Ồ, có vẻ em bị ốm nặng đấy cậu bé. Muốn ăn gì không, chị nấu cho. Cháo thịt gà, thịt bò hay thịt lợn ?

- Đừng có làm trò!- nhóc con nghiến răng nghiến lợi- muốn hỏi gì thì hỏi đi.

Echo lại cười, từ trong không gian lấy ra một cái tạp dề màu xanh có hình đàn vịt con mặc vào, lại lôi ra một đống rau dưa cùng thịt để gọn gàng vào rổ cạnh bếp. Sau đó, cô rửa sạch mọi thứ rồi cho thịt vào nồi, thêm ớt và vài muỗng đường vào, lại bắc một cái nồi khác có sẵn gạo, nước cùng thịt băm lên. Rau cải thì được cắt thành khúc dài 1 đốt ngón tay rồi để trên rổ cho ráo bớt nước. Vừa làm, cô vừa nói:

- Uống nước nhiều vào cho mau hạ sốt. Ngồi trên ghế sofa chờ một chút là có đồ ăn. Thiệt tình,ba mẹ nhóc đâu rồi mà để con một mình ốm lăn lóc ra thế này?

Cậu nhóc sầm mặt, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường.Một lúc sau,cậu mới mở miệng nói chuyện, nhưng ngữ điệu của cậu có chút buồn bã:

- Ba, mẹ đi theo mọi người để đến căn cứ, còn Em thì sốt cao quá, bị bỏ lại để đỡ vướng chân. Huống hồ, họ đã có một đứa con ưu tú hơn rồi.

Nói đến câu cuối, giọng em gần như nghẹt lại khiến Echo hầu như không nghe rõ. Thoáng liếc về phía cậu bé, cô hầu như thấy được sự tính toán và căm phẫn sâu trong đôi mắt cậu. Nhưng rất nhanh nó đã biến mất, như thể chỉ là ảo giác.

Mà có lẽ nó là ảo giác thật. Một cậu bé bé tẹo như thế này thì làm sao có thể có được ánh mắt đáng sợ và thâm trầm như vậy?

Lặng đi một lúc lâu, Echo tiếp tục hỏi chuyện cậu bé. Từ cậu, Echo biết được rằng mọi việc xảy ra vào khoảng hơn tháng trước. Khi đó, đài dự báo nói rằng có một trận mưa sao băng màu đỏ rất lớn kéo dài trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Khắp nơi trên thế giới đều có thể ngắm được cảnh tượng hiếm có này. Trung Quốc đại lục cũng không phải là ngoại lệ, Hàn Dạ cùng gia đình khi đó cũng đang ngắm mưa sao băng từ ban công của căn hộ thì đột nhiên ngất xỉu.

Khi Hàn Dạ tỉnh dậy thì thế giới... đã không còn là nơi yên bình mà em từng biết nữa rồi.

Tất cả mọi người dường như đều bị ngất xỉu cùng lúc. Những người tỉnh lại sớm nhất thì mau chóng đưa bạn bè, người thân vẫn còn đang hôn mê vào bệnh viện vốn đã chật kín. Mọi thiết bị điện tử đều dừng hoạt động hoặc bị nhiễu sóng không sử dụng được. Có thể nói tất cả đều rối loạn đến cực độ.

Hàn Dạ tỉnh lại thì phát hiện mọi người trong gia đình cũng đã thức dậy rồi. Bố em ra ngoài kiểm tra xem chuyện gì mới xảy ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét kinh hãi phát ra từ những căn hộ kế cận. Nhìn kĩ thì hóa ra là đôi vợ chồng nhà hàng xóm vừa mới trở về từ tuần trăng mật, nhưng trông họ lại có gì đó khác khác. Da lở loét một màu đỏ như máu , con ngươi đục ngầu xám xịt còn cái miệng thì đầy dãi dớt hôi thối ghê tởm khiến ông Hàn nhíu mày. Nhưng quan trọng hơn... họ đang xé thịt từ một cái xác chết và ăn như thể đó là thứ gì ngon lành lắm.

Hoảng hốt kinh hãi, ông Hàn vội vã chạy vào lại trong nhà, khóa cửa thật kĩ rồi kể lại mọi chuyện mình vừa thấy cho gia đình.

Bà Hàn nghe kể, ban đầu còn không tin, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh người ăn người máu me ở dưới đường thông qua cửa sổ thì khóc lóc sợ hãi, khiến ông Hàn cùng con trai phải mất một lúc lâu để an ủi vợ . Họ quyết định tạm thời khóa chặt cửa ở yên trong nhà, chờ đến khi có tin tức gì đó từ chính quyền hay bà con xung quanh .

Vốn họ có rất nhiều đồ ăn dự trữ, nhưng tình cảnh quỷ dị này còn kéo dài bao lâu thì họ cũng chẳng nắm chắc được. Vì vậy, họ cố gắng tích trữ thật nhiều nước,lại dè xẻn tiết kiệm đồ ăn, cho Hàn Mặc ăn uống tử tế nhất, rồi mới đến bản thân. Cuối cùng Hàn Dạ chỉ được ăn đồ thừa của bọn họ. Thể chất Hàn Dạ vốn không tốt, lại ăn uống không đủ chất, lăn ra ốm một trận.

Hàn Dạ còn nói, trong thời gian ốm, em có nghe loáng thoáng về một chị xinh đẹp cầm búa thanh lí zombie quanh khu nhà rồi lôi xác bọn chúng ra đốt sạch. Sau đó, có quân đội đi qua kêu gọi mọi người nhanh chóng theo họ về căn cứ do chính phủ xây dựng để đảm bảo an toàn. Chị xinh đẹp kia đi theo bọn họ, còn mọi người trong chung cư lại đi theo chị ấy. Gia đình em lựa lúc em ngủ quên vì thuốc hạ sốt rồi cũng rời đi.

Ròng rã gần tuần hết khỏi lại ốm lại, cơ thể em đã suy kiệt đến mức chỉ còn có thể chờ chết. May mắn sao lại gặp được Echo.

Khi em kể hết chuyện thì mọi thứ đều đã nấu xong xuôi. Echo bày biện mọi thứ ra bàn rồi múc vài bát cháo be bé ra cho nhanh nguội. Cười tủm tỉm nhìn Hàn Dạ nuốt từng miếng nước miếng vì thèm mà vẫn cố tỏ vẻ kiêu ngạo không để ý đến bát thịt chua ngọt, cô nói:

- Lần sau khỏi ốm chị lại nấu cho mà ăn, giờ làm chút cháo cho ấm bụng đã.

Hàn Dạ xấu hổ dãy dụa muốn tự mình ăn. Cuối cùng lại phải ngoan ngoãn há mồm nuốt từng miếng cháo Echo đút cho dưới sự đe dọa tàn khốc của cô:

- Một là ăn, hai là chị vứt em ra ngoài kia cho đám zombie , đừng có trừng chị, chị nói là giữ lời đấy.

Vị ngọt của thịt băm cùng mùi thơm của tía tô và húng bạc hà tràn vào miệng, khiến Hàn Dạ hận chỉ muốn nuốt luôn đầu lưỡi. Ban đầu , em chỉ nghĩ muốn ăn một tô rồi nhanh chóng vào phòng để tránh xa bà chị đáng sợ này. Vậy mà bất giác đã đến bát thứ 2 em vẫn còn thòm thèm muốn ăn tiếp.

- Được rồi, húp tiếp bát canh rau cho nó đủ chất, ngoan lắm... Ủa, mùi gì hôi quá vậy nè? Bao nhiêu lâu rồi em chưa tắm gội hả nhóc con?

Xấu hổ quay mặt đi, Hàn Dạ lí nhí đáp:

- Bị cắt nước rồi , đến nước uống còn không đủ nói gì đến tắm chứ.

Nhìn gương mặt trẻ con gầy gò có hơi chút phiếm hồng, Echo vừa muốn cười lại vừa thương em. Giục em tự đi lấy quần áo mới rồi vào phòng tắm với em, Echo đổ nước từ trong không gian ra đầy bồn tắm. Cô lại nhúng tay của mình vào trong đó, tìm cách điều chỉnh nhiệt độ bàn tay để đun nước tắm cho ấm lên. Làm xong hết mọi việc, cô nói:

- Nước đủ ấm rồi, còn cần gì nữa thì cứ gọi chị, chị ăn cơm ở ngoài kia nhé. Chậc, muốn chị tắm cho thì cứ nói ra, cứ ấp úng như vậy làm gì. Chị cũng không ngại chịu trách nhiệm sau khi đã nhìn thấy nhóc khỏa thân đâu.

Vốn dĩ đang ngạc nhiên Echo lấy nước từ đâu ra và vì sao chỉ cần cô nhúng tay vào nước mà có thể làm nước ấm lên, sau khi nghe thấy lời nói của cô, Hàn Dạ chỉ còn biết nghẹn họng trân trối. Cậu nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu:

- Biến thái!

Echo cười muốn gập cả bụng trước cái sập cửa mạnh mẽ của Hàn Dạ. Lau vệt nước còn sót bên khóe mắt, cô lẩm bẩm:

- Thật là không dễ thương chút nào.

Sau đó cô quay người nhảy phắt lên ghế sô pha.

 Echo khoanh chân lại rồi nhanh chóng xử lí hết đồ ăn còn lại. Một Xenodroi ngoài việc sử dụng nguồn năng lượng từ R.E.D, cũng cần phải ăn uống để bổ sung thêm các dinh dưỡng cần thiết cho phần "người" của mình. Đó gần như là nguyên tắc bắt buộc phải thực hiện nếu bạn không muốn biến thành một cỗ máy giết chóc. Nhiều Xenodroi khác coi việc ăn uống là mất thời gian và chỉ miễn cưỡng duy trì việc này bằng cách ăn các túi chất dinh dưỡng lỏng 1 tháng một lần. Nhưng Echo lại khác hoàn toàn, bởi cô yêu con người.

Cô thích cái cách mà họ hành xử rất... người. Cách họ hít sâu vào buồng phổi một mùi hương để cảm nhận nó, ăn thật chậm rãi để mùi vị nhảy múa quanh đầu lưỡi , nhắm mắt để giai điệu đưa họ đến những đất kì diệu,... Mỗi ngày lại phát hiện ra một điều mới ở giống loài này, mỗi ngày cô lại càng cảm thấy yêu họ hơn.

Nhưng nhân loại cô yêu nhất, vẫn là giáo sư.

Chà, nói về Người, lại là một câu chuyện dài khác, hãy tạm gác lại và để dành nó cho lần sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net