Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tia nắng đầu hè chói chang, vàng rực. Từng tia nắng rực rỡ xuyên qua các phiến lá chiếu lên những viên gạch ca rô xanh đỏ, như những mảnh vỡ nhỏ chiếu vào mặt đất.

Trên chiếc lan can màu đen là những đóa hoa tường vi màu hồng nhạt. Từng bông hoa nở rộ, tầng tầng cánh hoa giãn ra tới cực hạn, mơ hồ có dấu hiệu tàn úa.

Những cây hoa vô danh được trồng ở ven đường, giờ phút này lần lượt nở ra với đủ màu sắc. Nào là đỏ hồng, hồng nhạt, đỏ rực, điểm xuyết thêm màu xanh lục bát ngát, khiến người ta liếc mắt một cái tâm tình cũng trở nên tốt hơn.

Trong gió tràn ngập hương hoa nhàn nhạt.

Xa Ly Tử siết chặt phanh xe, chân phải chống trên mặt đất, vững vàng dừng xe trước một ngôi nhà. Cô ngửa đầu, trên mặt hiện lên nụ cười xán lạn, so với ánh nắng chiếu trên người cô thì càng rạng rỡ vài phần.

"Hạ Chí --"

"Chúng ta bị muộn rồi!"

Giọng nói cao vút và thanh thúy của cô gái rơi xuống, gần như ngay lập tức, một trong những cánh cửa sổ của tòa nhà trước mặt bị mở ra, một gương mặt thiếu niên xuất hiện ở phía sau.

Biểu tình rất không kiên nhẫn, đáy mắt lại mơ hồ lộ ra một tia nhu hòa.

"Biết rồi --" Giọng nói từ tính, trầm thấp của chàng thiếu niên truyền tới.

Một loạt tiếng chuông lanh lảnh vang lên, nhóm người đi trên đường sôi nổi né tránh, phía sau chạy tới hai chiếc xe đạp.

Một nam, một nữ mặc đồng phục học sinh trắng xanh. Một người đeo cặp sách màu hồng, người còn lại đeo cặp màu xanh dương.

Mái tóc buộc đuôi ngựa của cô gái bị làn gió thổi bay, giọng nói ríu rít, trong trẻo dễ nghe.

"Hạ Chí, lát nữa chúng ta ăn gì?"

"Hạ Chí, cậu đi từ từ chờ tớ với."

"Hạ Chí Hạ Chí..."

Như thường lệ, vào mỗi buổi sáng sớm kèm theo giọng nói tràn đầy sức sống cùng với gương mặt tươi cười xán lạn của Xa Ly Tử, Hạ Chí mang cặp đi vào lớp học.

Trên bức tường cao trước cửa, treo một tấm biển không lớn không nhỏ.

Chữ xanh trên nền trắng, gọn gàng ngay ngắn.

10-1.

Vừa ngồi xuống thì tiếng chuông lanh lảnh vang lên, tiết đọc buổi sáng chính thức bắt đầu. Bả vai của Hạ Chí bị người ở phía sau chọc chọc, giọng nói nho nhỏ giống tên trộm vang lên bên tai.

"Hạ Chí..."

Cơ thể của cậu thoáng ngửa ra phía sau, lại gần một chút.

"Tớ quên mang sách tiếng Anh rồi..."

"Xa Ly Tử, có phải hôm nay cậu ra ngoài quên mang theo não hay không?" Hạ Chí nhíu mày, lấy quyển sách tiếng Anh trong cặp rồi xoay người đập lên bàn của cô.

Đây là lần thứ 2 trong tuần.

Mà hôm nay mới thứ tư!

"Thực xin lỗi...Tớ ngủ quên, vội vàng chạy ra ngoài nên quên béng đi mất." Khuôn mặt bầu bĩnh của cô gái hơi phồng lên, đôi môi hồng nhuận tự nhiên mím lại, cặp mắt to đen nhánh đều là ủy khuất.

Hạ Chí bình tĩnh xoay đầu, lật xem quyển Ngữ văn.

Lúc ăn cơm trưa Xa Ly Tử nhịn không được oán giận với Hoa Tự. Cô có cảm giác Hạ Chí đối với mình càng ngày càng tệ, lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt không kiên nhẫn.

Hoa Tự dịu dàng cười, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt của cô.

"Cậu nên cảm thấy hài lòng đi. Hạ Chí đối với cậu rất tốt, mọi yêu cầu của cậu đều được cậu ấy đáp ứng."

"Có...có sao?" Xa Ly Tử mờ mịt, cẩn thận suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật gật đầu: "Hình như cũng đúng..."

Tuy rằng cậu luôn trưng ra khuôn mặt thối, giọng điệu thì hung dữ, nhưng vẫn luôn đáp ứng yêu cầu của mình.

Nhưng mà...

"Chúng tớ cùng nhau lớn lên! Chút tình cảm này đương nhiên vẫn có!" Xa Ly Tử nhăn mũi, đem chuyện này vứt sang một bên.

"Món sườn của nhà ăn hôm nay rất ngon!" Cô phồng quai hàm nhai, trong mắt tràn ngập vui mừng và thỏa mãn. Hoa Tự bất đắc dĩ cười cười, gắp sườn bỏ vào bát của cô.

"Vậy cậu ăn nhiều một chút."

Tan học Xa Ly Tử theo thường lệ cùng Hạ Chí đi về nhà, hai người đạp xe sóng vai đi.

Dáng người chàng trai càng thêm cao gầy, bộ đồng phục phía dưới nhô lên bởi xương cốt, các đường nét trên khuôn mặt cũng dần dần lộ ra, càng thêm khôi ngô tuấn tú.

Xa Ly Tử nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh.

Đó là vào một mùa hè, lúc ấy bọn họ vẫn chưa bước vào con đường học hành, ký ức rất mơ hồ.

Lúc 4 tuổi Xa Ly Tử chính là một tiểu bá vương trong khu. Ngày nào cũng mang theo một đám nhóc trèo đèo lội suối, bắt cá đánh chim, nghiễm nhiên trở thành chị đại.

Cùng với đám nhóc kia làm không ít chuyện xấu, nhưng thắng ở chỗ cô lớn lên rất xinh. Làn da trắng hồng, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn như quả nho đen. Đôi mắt kia vừa nhìn thì mọi tức giận trong lòng bạn đều biến mất.

Cái miệng nhỏ đỏ bừng của cô mà ngọt ngào cầu tha thì chẳng ai tức giận nổi, thật sự quá khó. Vậy nên họ chỉ có thể miễn cưỡng giáo huấn vài câu, thậm chí trực tiếp cười thành tiếng, đưa tay xoa gương mặt nhỏ rồi an ủi cô.

Có một việc bà Phạm Nhiêu Nhiêu thường nhắc tới. Lần ấy Xa Ly Tử chơi trốn tìm cùng đám trẻ trong khu, vì chạy quá nhanh nên đã không cẩn thận đánh vỡ một chậu hoa của nhà người ta.

Cô sững sờ tại chỗ, tới lúc chủ nhà đi ra thì nhìn thấy một cô bé xinh đẹp với dáng vẻ ngốc nghếch, đáng thương. Người ta tưởng rằng cô bị dọa, cố ý đi vào nhà lấy kẹo ra dỗ cô.

Trời biết, lúc ấy Xa Ly Tử chỉ đang nghĩ lý do thoái thác để không bị gọi người nhà.

Mỗi lần Xa Ly Tử nghe mẹ mình nói tới chuyện này, đều nhịn không được tức giận phản bác: "Sao mẹ biết lúc ấy còn đang tìm cớ, mà không phải bị doạ sợ!"

Phạm Nhiêu Nhiêu cười khinh bỉ. "Một đứa ăn gan hùm mật gấu như con, mà có thể bị doạ chỉ vì đánh vỡ một chậu hoa, nhớ năm đó --"

"Được được, mẹ, con sai rồi!" Xa Ly Tử lập tức nhận lỗi, nếu nhiều lời thêm thì chuyện đái dầm lúc 7 tuổi chắc chắn sẽ được lôi ra.

Vào mùa hè sôi nổi và đầy sức sống ấy Hạ Chí đã chuyển tới đây.

Khi đó Xa Ly Tử vừa đi bắt cá ở bờ sông về, dẫn theo một đám trẻ con chân lấm tay bùn, trên tay dính rất nhiều củ sen trắng nõn, trên mặt càng không phải nói có bao nhiêu bùn.

Mà khi đó, Hạ Chí mặc chiếc sơ mi trắng ngắn tay sạch sẽ, quần đùi chỉnh tề, khuôn mặt trắng nõn, thành tú hệt như chàng hoàng tử trong sách.

Giờ phút này, một Xa Ly Tử không sợ trời không sợ đất, lần đầu tiên cảm nhận được sự bối rối và xấu hổ.

Tiểu vương tử mở to đôi mắt tò mò đánh giá cô, đôi môi ửng đỏ khẽ nhếch, mơ hồ có thể thấy hàm răng trắng tinh, cực kỳ đẹp.

Xa Ly Tử mặc kệ tất cả, cắn răng trừng mắt đi tới, la lên một tiếng: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Nói xong cô cất bước chạy như bay, nhanh như chớp đã chạy vào phòng của mình, loảng xoảng một tiếng đóng cửa lại.

Để lại một đám tiểu đệ nhìn bóng dáng cô với vẻ mặt mờ mịt. Kế tiếp, đám nhóc kia đánh giá kẻ xâm lược mới với đôi mắt chứa vẻ địch ý.

Khi Xa Ly Tử gặp lại người hàng xóm mới của mình đã là chuyện của ngày hôm sau. Ở bên ngoài sân của khu nhà, một đám trẻ cười đùa vui vẻ, còn anh lẻ lời đứng bên cạnh, trên khuôn mặt thanh tú có vài phần cô đơn.

Xa Ly Tử lập tức nhịn không được nữa, nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia cũng chẳng đành lòng.

Cô bước tới túm lấy đôi tay tiểu vương tử, thần sắc nghiêm nghị như vị đại hiệp ra tay giúp đỡ chính nghĩa trong tiểu thuyết kiếm hiệp, giọng nói đầy khí phách và mạnh mẽ.

"Đi! Tôi dẫn cậu đi chơi!"

Vì thế, tiểu vương tử Hạ Chí vừa tới đã thành công leo lên cành cao tiểu bá vương, một đường thuận lợi đánh vào bên trong tiểu đội.

Duyên phận của hai người kéo dài từ nhà trẻ cho đến bây giờ. Tiểu vương tử vẫn là vương tử, tiểu bá vương lại chậm rãi biến thành thiếu nữ rực rỡ như ánh mặt trời.

Xa Ly Tử về đến nhà, mới vừa vào cửa thì lập tức ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ. Cô chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy Phạm Nhiêu Nhiêu bưng một đĩa cánh gà kho tàu đi ra. Cô hưng phấn nhảy cẫng lên, vội vàng lao tới.

"Mẹ, mẹ, mẹ đừng mệt quá. Để con, để con." Xa Ly Tử ân cần nhận lấy chiếc đĩa trong tay bà, vừa đặt lên bàn đã gấp không chờ nổi gắp một miếng nhét vào miệng, vừa nhai vừa ậm ừ: "Ăn quá ngon!"

Xa Ly Tử dựng thẳng ngón tay cái, nhìn bà nói lời tán thưởng: "Người mẹ tốt nhất Trung Quốc, đầu bếp giỏi nhất gia đình!"

Phạm Nhiêu Nhiêu bưng canh đi tới, đá Xa Ly Tử đang vướng tay vướng chân sang một bên. "Đi đi đi, cả ngày cứ như con khỉ vậy."

Đồ ăn vừa dọn lên bàn, xe của người đứng đầu gia đình đã trở về. Ông vừa treo túi vừa nói: "Haizz, nay ở bệnh viện lại có người làm loạn. May mà bữa nay em không phải trực ban."

Phạm Nhiêu Nhiêu nhíu mày, giọng nói lập tức tăng lên: "Cái gì? Ai phụ trách người bệnh? Gây chuyện gì? Ba ngày hai lần, còn để bác sĩ sống không!"

"Chính là người nhà lão Lý vừa xuất viện khoảng thời gian trước. Đứa trẻ nhà đấy bị tật bẩm sinh, phải mất mấy chục vạn mới chữa khỏi, kết quả là mấy ngày hôm trước bị sặc sữa mà chết. Bây giờ bọn họ tới tìm bệnh viện để gây sự."

"Haiz..." Xa Gia Tuấn nặng nề thở dài, thần sắc thê lương: "Thói đời là vậy, ngày sau lòng người không còn chất phác như trước!"

Sắc mặt Phạm Nhiêu Nhiêu cũng trở nên trầm trọng, nhưng đều là người đã trải qua sóng to gió lớn, bọn họ chỉ thảo luận vài câu rồi tiếp tục ăn cơm.

Xa Ly Tử nhìn cánh gà vàng óng ánh trong bát, đột nhiên hết muốn ăn.

Gần đây trời rất nóng, nhiệt độ lại cao thêm mấy độ, lúc chạng vạng không khí có mát mẻ hơn một chút. Phạm Nhiêu Nhiêu nấu cháo đậu xanh, sau khi làm lạnh thì bảo Xa Ly Tử đi chia cho hàng xóm.

Từ trước đến nay Xa Ly Tử là người có lòng nhiệt tình, giọng to rõ ràng, bởi vậy cô có mối quan hệ không tồi với hàng xóm, mọi người nhìn thấy cô cũng rất nhiệt tình.

Lúc đi vào nhà Hạ Chí, Phương Viện lập tức vui vẻ ra mặt. "Là Tiếu Tiếu à, mẹ cháu lại có thứ gì tốt cho chúng ta đây?"

"Ôi cô ơi, mẹ cháu thì có cái gì tốt chứ, chỉ là cháo đậu xanh mà thôi..." Xa Ly Tử cong đôi mắt cười, khuôn mặt trắng nõn, mềm mại, đáng yêu không chịu được, Phương Viện càng thêm yêu thích.

"Hạ Chí --" Bà quay đầu nhìn vào phòng gọi to: "Tiếu Tiếu tới, con ra đây chơi với con bé một lát."

"Không cần đâu dì, cháu về luôn đây." Xa Ly Tử vội vàng xua tay từ chối, giọng nói chưa dứt đã nhìn thấy phía sau cửa xuất hiện một khuôn mặt vô cảm.

"..."

"Cậu đang làm gì đấy?" Xa Ly Tử hướng về phía anh cười nịnh nọt, chăm chú nhìn ra phía sau.

"Chơi game." Hạ Chí vẫn chẳng có bao nhiêu cảm xúc, mặt mày xinh đẹp nhưng lạnh lùng, môi hơi hơi nhấp lên.

"Cậu lớp 12 rồi mà vẫn dám chơi game!" Đối với dáng vẻ này của anh Xa Ly Tử làm như không thấy, kinh ngạc há to miệng.

"Uk." Anh xoay người đi vào, Xa Ly Tử ngoan ngoãn đi theo phía sau.

"Triệu Tường hôm nay mua máy chơi game mới, muốn chơi không?" Anh ngồi vào sofa, cầm lấy máy chơi game bên cạnh quơ quơ, tựa như dụ dỗ người ta phạm tội ác.

"Muốn muốn muốn!!!" Hoàn toàn quên một giây trước bản thân vừa nói gì. Xa Ly Tử lập tức nhào tới, hưng phấn điều chỉnh tư thế ngồi bên cạnh anh, miệng vội vàng thúc giục: "Nào nào nào, mau bắt đầu."

Đôi mắt đen nhánh của Hạ Chí lập loè ý cười.

Mấy phen đánh nhau kịch liệt, trò chơi đầy màu sắc làm Xa Ly Tử lưu luyến quên phản, thẳng đến khi bên ngoài truyền đến quát tháo của Phạm Nhiêu Nhiêu.

"Xa Ly Tử!!! Mẹ bảo con đi đưa cháo giờ còn muốn ngủ ở đấy luôn phải không! Trời đã tối rồi, còn không chịu về mẹ đánh gãy chân bây giờ!!!"

Xa Ly Tử đang háo hức chơi game bỗng rùng mình một cái, bả vai co rụt lại, lập tức ném máy chơi game trong tay xuống.

"Ôi!!! Tớ phải về nhà đây, đều tại cậu lôi kéo tớ chơi game. Đã trễ thế này, Phạm Nhiêu Nhiêu đến lột da tớ mất." Xa Ly Tử vừa hoảng loạn đi giày vừa lẩm bẩm. Hạ Chí đứng dậy tiễn cô tới cửa.

"Tớ đi đây..." Xa Ly Tử vội vàng nói lời tạm biệt với anh. Hạ Chí khẽ ừ một tiếng, chưa kịp thu hồi ánh mắt thì bóng dáng vội vàng kia đã dừng lại, chỉ thấy thiếu nữ do dự quay đầu, lắp bắp nói.

"Chuyện kia qua lâu vậy rồi. Hạ Chí, cậu đừng giận tớ nữa được không..."

Trong bóng đêm, khuôn mặt giống như bạch ngọc của chàng thiếu niên có chút ửng hồng.

Rầm một tiếng anh đóng cửa thật mạnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net