Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đấy quả thật là một chuyện khó có thể nói ra khỏi miệng. Một đứa con gái vô pháp vô thiên như Xa Ly Tử khi nhớ tới cũng phải mặt đỏ tai hồng, bị nhiệt độ nóng bỏng trong không khí thúc đẩy, càng thêm xấu hổ khi gặp người.

 Trước kỳ nghỉ hè năm lớp 11, không biết vì sao, so với bạn cùng lứa tuổi thì bà dì của cô tới thăm khá muộn, cũng vì thế mới dẫn đến chuyện rắc rối ngày hôm đó. Tiết học cuối cùng của buổi chiều là môn thể dục, vừa vặn được giáo viên dùng để làm kiểm tra chạy 800m, với thân hình từ nhỏ đã có thể dỡ tường bốc ngói của Xa Ly Tử thì đây chỉ là chuyện nhỏ, ba phút là có thể hoàn thành xong. Chỉ là lần này sức khỏe của cô có vẻ không tốt. Cô mệt đến mức thở hổn hển, bụng đau đến nỗi không thể duỗi thẳng eo. Các bạn nữ trong lớp đang chậm rãi đi bộ để khôi phục sức lực, ốc còn không mang nổi mình ốc thì làm gì có ai để ý tới sự khác thường của Xa Ly Tử, chỉ có Hạ Chí hoàn thành xong phần chạy 800m của nam từ sớm phát hiện ra cô không khỏe. 

"Cậu sao đấy?" Anh vội vàng đi tới đỡ lấy cánh tay cô.

 Trong nháy mắt Xa Ly Tử giống như gặp được cứu tinh, hai mắt ướt át nhìn phía anh.

 "Hạ Chí...Tớ đau bụng..." 

Cặp mắt to mang theo hơi nước mông lung, đôi mắt mơ hồ nổi lên tầng ửng đỏ, khuôn mặt vốn hồng hào nay đã trở nên tái nhợt, lòng Hạ Chí lập tức căng thẳng. 

"Tớ đưa cậu tới phòng y tế." 

Anh lập tức quan tâm nhìn cô: "Cậu có thể đi được không?" 

Xa Ly Tử miễn cưỡng gật đầu. May mắn thay phòng y tế không xa, đi qua khu dạy học là tới. Hạ Chí đỡ cô, lắc lư từng bước đi tới phòng y tế, nhưng khi nhìn cánh cửa trước mắt đang đóng chặt hai người đều có chút tuyệt vọng. 

"Oa ——" Xa Ly Tử oa một tiếng khóc thành tiếng, trực tiếp ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất rống lên. Hạ Chí đột nhiên cảm thấy huyệt thái dương đang nhảy thình thịch.

 "Cậu đừng khóc, tớ đỡ cậu về phòng nghỉ ngơi một lúc, chờ đến khi tan học tớ sẽ dẫn cậu tới bệnh viện." Hạ Chí ép mình phải bình tĩnh, khom lưng chuẩn bị kéo cô đứng dậy. 

Xa Ly Tử ngẩng khuôn mặt nhỏ vừa khóc, đáng thương vô cùng: "Tớ đi không nổi, đau quá huhu."

 "...'' 

"Tớ cõng cậu." Dứt lời Hạ Chí ngồi xổm trước mặt cô. 

Xa Ly Tử mếu máo, ngoan ngoãn trèo lên. Sự mềm mại và hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ tràn vào trong chốc lát, quanh quẩn nơi mũi rồi xộc thẳng lên não. Hạ Chí mím môi, đè chặt người trên lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng phía trước. 

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, từng ngủ chung trên một chiếc giường, dắt tay hay ôm nhau gì đó cũng là chuyện thường ngày, nhưng mà 

—— Đó là khi còn nhỏ. Mà kiểu thân mật như vậy đã lâu rồi mới có. Xa Ly Tử hơi nhắm hai mắt, gục mặt lên bờ vai cứng rắn của anh, phảng phất có thể ngửi thấy hương bồ kết nhàn nhạt.

 Trong phòng không một bóng người, việc học nặng nề khiến đám học sinh không muốn ở lại trong lớp dù chỉ một giây, tiết học thể dục hiếm hoi là cơ hội để tất cả ra ngoài hít thở không khí. Mọi người sôi nổi giống như chim sổ lồng, ra sức hít thở bầu không khí mới mẻ. Hạ Chí đặt Xa Ly Tử vào chỗ của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ ốm yếu kia, nhịn không được duỗi tay sờ đầu cô.

 "Tớ đi lấy cho cậu một ly nước ấm."

Xa Ly Tử rầm rì hai tiếng coi như trả lời. Hạ Chí dừng một lát, cầm lấy bình nước màu hồng nhạt trên bàn, đi tới máy lọc nước ở cuối lớp. Uống nước ấm, cơn đau giống như giảm bớt vài phần. Xa Ly Tử hít hít mũi, đột nhiên cảm giác giống như có thứ gì đó nóng ấm cuồn cuộn trào ra, cô sợ tới mức cả người run lên. 

"Hạ Chí..." Xa Ly Tử kéo dài tiếng khóc nức nở nhìn người trước mặt.

 Khuôn mặt Hạ Chí đầy khẩn trương.

"Sao vậy? Không ổn chỗ nào hả?" 

"Tớ... Tớ..."

 Xa Ly Tử thật sự khó có thể mở miệng, gấp đến độ nước mắt rất nhanh đã rơi xuống. 

"Tớ muốn đi WC ——" 

Loại chuyện đột nhiên mắc tiểu này sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra! Hạ Chí nghe vậy duỗi tay đỡ cô. Xa Ly Tử túm chặt cổ tay của anh gian nan đứng dậy, mới đi hai bước Hạ Chí bên cạnh đột nhiên dừng bước, ngơ ngẩn nhìn nơi nào đó của cô.

 "Này?"

 Xa Ly Tử nghi hoặc nghiêng đầu, chỉ thấy thiếu niên bên cạnh đầy mặt ngưng trọng, vành tai trắng nõn xuất hiện chút ửng đỏ. Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt thoáng hiện vẻ mờ mịt.

 "Tiếu...Xa Ly Tử, cậu chảy máu."

 A a a a a muốn điên rồi!!! Xa Ly Tử nhìn theo tầm mắt của anh, trong tích tắc khuôn mặt đỏ bừng, trông chắc khác gì quả cà chua nhỏ. Cô giống như bị điện giật, nhanh chóng buông cánh tay đang nắm chặt Hạ Chí ra, vừa hoảng sợ lại xấu hổ lấy tay che mông. 

"Cậu...cậu đừng nhìn, tớ..."

 Xa Ly Tử nói không thành lời, cô muốn điên rồi. Hạ Chí nhanh chóng lấy lại phản ứng, quay mặt nhìn về nơi khác. 

Hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, trước khi lấy lại bình tĩnh anh mở miệng 

 "Cậu, cậu đi toilet xử lý một chút, tớ đi mua đồ cho cậu." 

Giọng nói sạch sẽ của chàng trai nhè nhẹ run lên, nói xong cũng không đợi cô trả lời đã lập tức cất bước đi ra ngoài, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở cửa phòng học, chỉ để lại Xa Ly Tử đứng tại chỗ khóc không ra nước mắt.

 Cô nghiêng đầu nhìn vết máu trên chiếc quần đồng phục màu xanh, kêu rên một tiếng, duỗi tay bưng kín khuôn mặt nóng ran. Tự lực cánh sinh đi đến toilet, Xa Ly Tử chống cằm ngồi xổm trên bồn cầu, từng cơn đau liên tiếp xuất hiện, giống như có thứ gì đó quấy phá trong bụng. Cô không dám đứng lên, kẻo sẽ làm quần bẩn hơn. 

Ở cửa có tiếng động vang lên, hình như là mấy bạn nữ trong lớp cùng nhau đi vệ sinh, tiếng nước xả xôn xao vang lên, cùng với tiếng nói chuyện phiếm ríu rít. 

"Này, sao không thấy Hạ Chí ở sân thể dục nhỉ, các bạn nam trong lớp chẳng phải đang chơi bóng, nói chuyện phiếm đấy à." 

Đây là giọng của Tô Tiểu Khinh, cô ấy là ủy viên ban văn nghệ của lớp, ca hát đặc biệt hay, bởi vậy Xa Ly Tử có ấn tượng vô cùng sâu sắc với giọng nói của cô ấy. 

"Chậc chậc, cậu nhìn xem, suốt ngày chú ý tới người ta." 

Bên cạnh truyền đến giọng nói trêu ghẹo. Tô Tiểu Khinh ôi chao một tiếng, vô cùng xấu hổ. Âm thanh cười cười nói nói của bọn họ dần dần biến mất ở cửa. Xa Ly Tử chống cằm thở dài. 

Haizz.

Hạ Chí sao vẫn chưa tới... Cô sắp chết vì đau rồi. Đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng gọi tự nhiên. Một giọng nói trong trẻo, từ tính, vang lên trong nhà vệ sinh yên tĩnh. 

"Anh Đào, cậu có ở đó không?" 

"Tớ ở đây!!" 

Xa Ly Tử vội vàng đáp lời liên tục, kéo quần lên rồi khẽ mở cửa, cúi người ra ngoài tìm tòi.Một thiếu niên mặc đồng phục đứng ngoài cửa nhà vệ sinh nữ, mí mắt cụp xuống, vẻ mặt rất không kiên nhẫn, trên ngón tay thon dài là chiếc túi nilon màu đen. 

"Không ai thấy chứ?" 

Xa Ly Tử nhảy tới giống như tên trộm, sau đó kéo chiếc túi trên tay anh, vừa xem vật bên trong vừa khẩn trương hỏi. 

"Không có." 

Hạ Chí trả lời, nhìn cái đầu đen nhánh trước mắt đã không còn mất kiên nhẫn nữa. 

Xa Ly Tử nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, lẩm bẩm: "Nhóm người Tô Tiểu Khinh vừa đi ra khỏi đây, sợ các cậu chạm mặt nhau..." 

Hạ Chí không nói gì, chỉ nhàn nhạt rũ mắt nhìn cô, để mặc một mình cô nói. 

"Đúng rồi, cậu có biết cậu ta thích mình không ——" 

Xa Ly Tử nói tới đây, thuận tiện hóng hớt chuyện.

 "Không biết." Hạ Chí trả lời với khuôn mặt không cảm xúc. 

"Ồ." Xa Ly Tử cũng không có phản ứng gì lớn. 

Từ nhỏ đến lớn, nhà trẻ đến cấp hai, con gái thích anh nhiều vô kể, và thứ chọc hoạ chính là gương mặt kia. Khi còn nhỏ anh có nước da trắng nõn, thành tú giống như tiểu vương tử, sau khi lớn lên vẫn sạch sẽ và xinh đẹp, vĩnh viễn là người hấp dẫn nhất trong đám đông. Huống chi thành tích học tập của anh rất tốt, học lực giỏi, ít nói, tính cách lạnh lùng. Bộ đồng phục rộng thùng thình khi khoác lên người anh trông vẫn bảnh bao và khí chất. Xa Ly Tử tập mãi thành quen, lực chú ý lại đặt lên người mình. 

"May mắn không bị cậu ta nhìn thấy, bằng không với sự chú ý cậu ta dành cho cậu khẳng định sẽ phát hiện ra, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật..." 

Xa Ly Tử thở phào nhẹ nhõm, cầm đồ nói lời cảm ơn rồi xoay người. Hạ Chí vẫn luôn im lặng bỗng cất tiếng gọi cô.

 "Này ——" 

Cô mờ mịt quay đầu lại, một chiếc áo đồng phục mang theo nhiệt độ cơ thể bay tới, vừa lúc trùm lên đầu cô. 

"Che đi." 

Xa Ly Tử một lần nữa không có tiền đồ đỏ mặt. Khi ra khỏi toilet bên ngoài đã không một bóng người, trên hành lang trống trải rải rác vài tia hoàng hôn càng làm cho nơi đây trở nên vắng lặng. Xa Ly Tử mếu máo, chậm rãi đi về lớp.

 Đã gần tới giờ tan học, hầu hết học sinh đã quay về lớp, nơi vốn không có một bóng người hiện tại vô cùng náo nhiệt. Hạ Chí đang ngồi ở chỗ của mình, cụp mắt xuống, nghiêm túc lật quyển sách trong tay. Chàng trai mặc chiếc áo đồng phục xanh trắng ngắn tay, tóc mái buông thõng xuống, cánh tay loã lồ ở bên ngoài, thoạt nhìn sạch sẽ và thoải mái. 

Xa Ly Tử không được tự nhiên kéo chiếc áo rộng trên người, đảm bảo che kín cái mông rồi mới chậm rãi đi vào, ngồi xuống vị trí của mình. Hoa Tự ngồi cùng bàn lập tức nghiêng người, lo lắng nhìn cô. 

"Li Tử, cậu đi đâu vậy, một tiết học chẳng thấy cậu đâu, quần áo trên người cậu...?" 

Cô ấy chần chờ hai giây, ngước mắt thử hỏi: 

"Là của Hạ Chí hả?" 

"Ừm..." 

Xa Ly Tử vô lực nằm ườn ra bàn, nghiêng đầu nhìn phía cô ấy chớp chớp mắt, hiện lên một tia giảo hoạt và hưng phấn. 

"Tự Tự, cậu biết không? Bà dì cuối cùng cũng tới hỏi thăm tớ!"

Từ cấp hai tới nay, các bạn nữ trong lớp đều lục tục biến thành một vị thiếu nữ chân chính, nhưng chỉ có thân thích của cô chậm chạp không đến thăm, có đoạn thời gian Xa Ly Tử còn hoài nghi có phải mình là một đứa con trai hay không. 

Bởi khoảng thời gian trước vừa xuất hiện một tin, có một cô gái lên cấp hai thì phát cơ thể có biểu hiện thuộc về nam giới sau khi kiểm tra sức khỏe. Đấy quả thực là sét đánh giữa trời quang. Xa Ly Tử lo lắng mãi, cuối cùng dưới sự phổ cập kiến thức và trấn an của Hoa Tự, mới miễn cưỡng yên lòng. 

"Vậy thì tốt rồi!"

 Hoa Tự nghe vậy cong cong đôi mắt, cười tủm tỉm ôm cô: 

"Li Tử của chúng ta cuối cùng cũng trưởng thành!" 

"A, nhưng mà rất đau." 

Xa Ly Tử ở trên người cô ấy cọ cọ làm nũng: "Sợ tới mức tớ cho rằng mình bị bệnh, thiếu chút nữa đã tới bệnh viện."

 "Một số người sẽ có phản ứng hơi lớn, ban đầu không có quy luật, thời gian dài thì sẽ ổn thôi. Chắc là do cơ thể cậu phát dục quá muộn, nên mới đau như thế." 

Hoa Tự thử phân tích, nói xong lực chú ý lại quay về bộ quần áo trên người cô. 

"Quần cậu bị bẩn phải không?" 

"Ừm..." Xa Ly Tử ngượng ngùng gật đầu.

 "Bị Hạ Chí thấy được?" 

"Ừm..." Cô lại mặt dày gật đầu, chỉ là lần này bên tai mơ hồ có chút nóng lên, cái câu chảy máu mà anh nói ra phảng phất đang quanh quẩn bên tai. 

Xa Ly Tử nhẹ nhàng kêu rên một tiếng, đem mặt vùi vào cánh tay, chỉ là động tác hơi lớn, không cẩn thận đụng phải bình nước nơi góc bàn.

Hả? Thật nóng. Xa Ly Tử tò mò ngẩng đầu lên, cầm lấy bình nước, độ ấm từng đợt truyền tới lòng bàn tay, hẳn là vừa lấy về. Cô thử vặn nắp bình, trong sức nóng vị ngọt độc đáo của đường đỏ bốc lên. Xa Ly Tử cong đôi mắt, cười tủm tỉm nhìn phía nơi nào đó, tư thế của Hạ Chí vẫn không thấy đổi. 

Anh vẫn đang đọc sách một cách nghiêm túc, ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn dừng trên người anh. Trong ánh vàng rực rỡ, khuôn mặt trắng nõn, thành tú của anh càng trở nên rõ ràng xinh đẹp, lông mi nhỏ dài, nhẹ nhàng run rẩy, tựa như một đôi bướm xinh đẹp mong manh.

 Nụ cười nơi khóe miệng Xa Ly Tử càng thêm mở rộng, nơi đôi mắt đen nhánh lập lòe chút ánh sáng. Ở tuổi dậy thì chàng trai thường mẫn cảm và hay xấu hổ, từ khi xảy ra chuyện này có một đoạn thời gian dài Hạ Chí nhìn thấy cô thường mất tự nhiên, chẳng cười cười nói nói, thân mật khăng khít như trước.Xa Ly Tử đang muốn tìm anh bình tĩnh nói chuyện, người một nhà Hạ Chí lại đi về vùng nông thôn tránh nóng, suốt một kỳ nghỉ hai người chẳng nhìn thấy mặt nhau.

 Trong nháy mắt, khai giảng năm học đầu tiên ở trường cấp ba đã bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net