Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước mắt Xa Ly Tử lập tức ngừng chảy.

Cô mở to mắt, nhìn vào khuôn mặt đã được phóng đại vô số lần với vẻ khó tin. Đôi môi cô từ từ được cạy mở, hơi thở của cả hai hoàn toàn hòa quyện vào nhau.

Cô nhắm mắt theo phản xạ.

Cảm xúc vừa mềm mại vừa xa lạ, ẩm ướt, nóng hổi, có chút ngọt ngào. Xa Ly Tử khẩn trương đến mức quên cả hít thở, trong lúc bị hôn đến choáng váng cô tự hỏi có phải Hạ Chí đã ăn kẹo trước đó hay không.

Sau nụ hôn Xa Ly Tử thậm chí không dám ngẩng đầu, thỉnh thoảng có người đi qua cô sẽ cúi đầu thật thấp để người khác không nhìn thấy sự khác lạ trên môi. Hạ Chí dẫn cô đi về phía trước với nụ cười bất lực trên môi.

"Vậy anh không học đại học hả?" Thật lâu sau Xa Ly Tử ngẩng đầu hỏi anh, giọng nói mềm nhũn nhưng cảm xúc đã bình tĩnh hơn.

"Có." Hạ Chí nghiêm nghị nói. "Đoàn đội sẽ phối hợp với trường học."

"Anh định nộp hồ sơ vào trường nào?"

"Đại học Vân Kinh ở Bắc Thành."

"Điểm đạt chuẩn chứ?" Đôi mắt Xa Ly Tử ngay lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên. Đại học Vân Kinh là trường đại học được xếp hạng hàng đầu trong nước, là sự tồn tại mà vô số người tìm kiếm và khao khát muốn có được.

"Ừ." Hạ Chí cúi đầu bắt gặp ánh mắt của cô, trong mắt mang theo ý cười. Anh xoa đầu Xa Ly Tử, giọng nói dịu dàng.

"Vậy nên mọi chuyện đều tốt, em đừng buồn."

"Vậy chúng ta vẫn có thể gặp nhau thường xuyên chứ?" Xa Ly Tử chớp mắt.

"Căn cứ của đội ở thành phố Kiềm Thành, đi tàu cao tốc cũng mất 1 tiếng." Hạ Chí cười vui vẻ.

"Anh sẽ thường xuyên về thăm em."

Khi mùa hè kết thúc, mọi thứ lặng lẽ lắng xuống. Xa Ly Tử nhận được thông báo từ trường Sư phạm số 1 Nam Thành, Hạ Chí cũng đến Đại học Vân Kinh để báo danh.

Bất tri bất giác đã nửa tháng trôi qua kể từ khi nhập học. Xa Ly Tử giống như một con chim bay ra khỏi lồng, mỗi ngày trôi qua rất hạnh phúc.

Các môn học của trường đại học không quá nặng nề như trung học, ngoài ra ở đây có rất nhiều câu lạc bộ và giải trí ngoại khóa, so với cuộc sống thời trung học thì nhiều màu sắc hơn.

Ngoại trừ việc cô không được nhìn thấy Hạ Chí.

Người ta thường nói khi một đôi tình nhân xa nhau, một ngày không gặp như cách ba thu, nhưng Xa Ly Tử hoàn toàn không có cảm giác ấy. Chỉ đôi khi trong đêm khuya hoặc khi chạm vào những thứ quen thuộc cô mới nghĩ về Hạ Chí.

Anh dường như rất bận rộn, mỗi ngày hai người sẽ câu được câu không nói chuyện với nhau thông qua chiếc điện thoại, thỉnh thoảng gọi một cuộc video trước khi đi ngủ.

Lần đầu Xa Ly Tử thực hiện một cuộc gọi video với Hạ Chí, hầu như tất cả những người trong ký túc xá đều thấy.

Phòng các cô có 4 người, đều trạc tuổi nhau. Sau một đêm trò chuyện đã trở nên thân quen.

Xa Ly Tử là người địa phương, khi nói về phong tục tập quán của quê hương mình cô không thể ngừng nói, ba cô gái nghe đến say mê. Tôi một câu cậu một câu quan hệ đã cải thiện, chưa tới mấy ngày họ đã mười phần thân quen.

Lúc Hạ Chí gọi video tới đã là 10 giờ tối, bốn người đang cùng nhau xem phim trong ký túc xá, với đầy đủ đồ đồ ăn vặt và nước uống.

Đây là bộ phim thanh xuân mới ra mắt, do nam thần của Xa Ly Tử thủ vai chính. Không đúng, phải nói là do nam thần của họ đóng.

Bốn cô gái nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính với vẻ thích thú, cùng nhau cắn hạt dưa và thảo luận về vẻ đẹp siêu thực của nam thần.

Di động của Xa Ly Tử đổ chuông vào lúc này.

"A..." Sau khi nhìn thấy đó là cuộc gọi video, cô do dự một hồi mới đưa tay nhận lấy.

Khuôn mặt không thua một ngôi sao nào của Hạ Chí xuất hiện trên màn hình.

Ánh đèn bên trong sáng đến hơi trắng, các đường nét trên khuôn mặt anh có chút mờ hồ nhưng hình dáng tao nhã vẫn rất bắt mắt.

"Em đang làm gì đấy?" Một giọng nói trầm thấp vang lên trong ký túc xá, xen lẫn với vẻ sạch sẽ đặc thù của chàng trai, khiến người ta nhất thời cảm thấy lỗ tai như sắp mang thai.
Ánh mắt của ba người còn lại lướt qua màn hình di động của Xa Ly Tử, lần lượt kêu lên.

Hạ Chí đang sững sờ thì nhìn thấy phía đối diện có vài khuôn mặt xa lạ.

"Xin chào anh đẹp trai, chúng tôi là bạn cùng phòng của Xa Ly Tử. Tôi tên Phỉ Phỉ ~"

"Này, này—" Người bên cạnh lập tức đẩy cô ấy sang một bên, tiến lại gần màn hình, hào hứng nói: "Xin chào, tôi tên Điềm Điềm, cũng là bạn cùng phòng của Tiểu Đào Đào!"

"Còn có tôi, có tôi! Tôi là Lỵ Lỵ. Anh đẹp trai, anh trông thật giống với mối tình đầu của tôi!"

"Hả?" Ba người kia đồng loạt quay đầu nhìn cô ấy, trăm miệng một lời: "Cậu không phải là mẫu thai solo hả (*)? Có mối tình đầu khi nào vậy?" (Ế từ trong trứng 🤣)

"Hì hì..." Lỵ Lỵ xấu hổ cười, thẹn thùng liếc nhìn Hạ Chí trên màn hình. Mọi người lập tức hiểu ra, kêu to: "Không! Biết! Xấu! Hổ!"

Hạ Chí có vẻ đau đầu, đưa tay lên xoa xoa lông mày. Xa Ly Tử biết anh dạo này bận tới mức không có thời gian để ngủ, cô cầm điện thoại bước ra ban công.

Mọi thứ trở nên yên tĩnh, bên ngoài là một vùng tối om, trên đầu chỉ có một ngọn đèn nhỏ phát ra thứ ánh sáng màu cam, không khí như trở nên ấm áp dịu dàng.

"Vừa rồi em đang xem phim, có chút ồn ào." Xa Ly Tử xấu hổ gãi gãi đầu. Hạ Chí cong khóe miệng, cả người được thả lỏng.

"Có vẻ như bạn cùng phòng của em khá tốt."

"Ừ!" Xa Ly Tử gật đầu lia lịa: "Họ rất dễ hòa đồng."

"Sao họ lại gọi em là Tiểu Đào Đào?" Hạ Chí nhíu mày nghi ngờ.

"Hahaha!!! Bởi vì gọi Anh Đào thì đơn giản quá, Tiểu Đào Đào vẫn dễ thương hơn." Xa Ly Tử cố tình chớp mắt, khuôn mặt đầy ranh mãnh.

Vào ngày đầu tiên đến trường, khi tự giới thiệu về bản thân lúc gặp nhau ở ký túc xá, những người đối diện đều sững sờ, ngạc nhiên. Họ cùng nhau lặp lại cái tên Xa Ly Tử một cách khó tin, mắt trợn tròn.

Sau khi xác nhận rằng họ của cô thực sự là Xa và tên là Ly Tử, cả ba người há hốc miệng rồi miễn cưỡng ngậm miệng, gượng cười vài tiếng, tự lẩm bẩm một mình.

"Ba mẹ cậu thật vui tính."

"Đúng, đúng!!! Quả là những con người đặc biệt."

"Ly Tử à, mẹ của cậu chắc hẳn là người rất dễ thương nhỉ."

Cám ơn nhưng không hề nhé.

Xa Ly Tử nghĩ đến tiếng gầm như sư tử của Phạm Nhiêu Nhiêu, nó thực sự chẳng liên quan gì đến sự dễ thương.

Nhắc đến tên cô thực sự là một giọt nước mắt buồn vui lẫn lộn.

Khi ông bà của Xa Ly Tử còn sống, họ rất gia trưởng. Kể từ ngày sinh ra ông bà chưa bao giờ đến thăm Xa Ly Tử, vì vậy Phạm Nhiêu Nhiêu luôn cãi nhau với Xa Gia Tuấn.

Khi phòng kế hoạch hóa gia đình đến đăng ký là lúc cả hai đang chiến tranh lạnh. Mỗi người ngồi một chỗ, không ai nói chuyện với ai cho đến khi nhân viên hỏi tên đứa trẻ.

Không khí tĩnh lặng ít nhất ba phút.

Không ai nói một lời.

Phạm Nhiêu Nhiêu liếc nhìn Xa Gia Tuấn vẫn im lặng bên cạnh, tức giận đến mức nhìn đĩa anh đào trong phòng khách rồi buột miệng nói.

"Ly Tử! Nó tên là Xa Ly Tử."

"Em! Em sao có thể tùy tiện như vậy?!" Xa Gia Tuấn nghe xong lời này lập tức chỉ trích. Phạm Nhiêu Nhiêu vốn đang nói nhảm, nghe thế thì hạ quyết tâm, tức giận đáp trả.

"Nhà họ Xa các ông chẳng phải không thích con gái à. Tôi tự đặt tên cho con gái mình, không phải việc của các người!"

Xa Gia Tuấn tức giận không nói nên lời.

Tên của Xa Ly Tử đã được ghi vào sổ hộ khẩu theo cách này.

-

Khi Hạ Chí nghe cô nói Tiểu Đào Đào sẽ dễ thương hơn trong mắt anh hiện lên một tia suy nghĩ, gật đầu nói: "Vậy ngày mai anh sẽ ra ngoài mua một ít anh đào."

"Hả? Tại sao?" Xa Ly Tử tò mò hỏi.

"Bởi vì em là anh đào nhỏ...anh muốn ăn em!"

Xa Ly Tử tắt máy xong vẫn còn chóng mặt, lúc trở về ký túc xá cả ba người cùng tiến lên, trăm miệng một lời: "Đào Đào! Mặt cậu bị gì mà đỏ thế?!"

"À, phải không?" Xa Ly Tử đưa tay ra sờ sờ mặt mình rồi lẩm bẩm.

"Ừ! Đỏ bừng luôn, giống như một quả táo chín! Ồ không, là quả anh đào!"

Bùm, mặt Xa Ly Tử càng đỏ hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net