Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Chí bước vào với đầu tóc ướt sũng, áo đồng phục của đội đã thay bằng quần áo ở nhà, áo ngắn tay màu trắng kết hợp quần dài màu xám, sạch sẽ thơm tho.

Xa Ly Tử đi sau anh, căn nhà không có ai ngoại trừ một tia hoàng hôn vàng vọt bên cửa sổ.

Hạ Chí trực tiếp mở cửa tủ lạnh lấy một lon bia, cong ngón trỏ, dùng sức kéo nhẹ.

Ngẩng đầu nhấp một ngụm.

Yết hầu cuộn lên xuống.

Xa Ly Tử ngây người nhìn anh, bất giác nuốt nước bọt.

Bia lạnh tiếp xúc với không khí chỉ trong vài giây bề mặt lon bia đã được bao phủ bởi những hạt sương mịn.

Những ngón tay thon dài trắng nõn cũng ướt đẫm.

Hai loại màu sắc xen lẫn nhau, màu xanh của lon bia xen kẽ với màu trắng da thịt, so với cái cổ giơ lên trước mặt càng hấp dẫn.

"Anh hết giận chưa?" Xa Ly Tử thận trọng hỏi.

Hạ Chí quay đầu nhìn cô.

Có một tia nước trên môi anh, đó là từ lon bia vừa rồi.

Màu đỏ mờ ảo, dù môi mím nhẹ cũng đủ để phân biệt được hình dáng ưa nhìn và độ dày phù hợp.

"Vào." Hạ Chí nhìn cô vài giây, phun ra hai chữ. Anh bước lên lầu mà không đợi Xa Ly Tử trả lời.

Xa Ly Tử đứng đó trong hai giây, cuối cùng cũng làm theo.

Sau vài bước Hạ Chí đã đứng sẵn ở cửa, cầm tay nắm kiên nhẫn chờ cô. Xa Ly Tử lặng lẽ bước vào.

Cánh cửa bị đóng sầm, âm thanh khóa cửa vang lên trong phòng.

Tim đập thình thịch, Xa Ly Tử cảm thấy mình như một con thú nhỏ mắc bẫy.

Chiếc giường quen thuộc năm xưa giờ phút này như lũ cuốn, ngay cả tấm ga trải giường màu xanh nhạt mà anh thường dùng giờ phút này cũng xa lạ.

Cô đứng ở nơi đó không biết làm sao. Hạ Chí cởi giày ngồi lên giường.

"Lại đây." Anh cong một gối, đặt tay lên ra hiệu cho cô.

Xa Ly Tử tiến lại gần, chọn một góc xa anh nhất rồi cẩn thận ngồi xuống, nhìn anh với ánh mắt lấp lóe.

Hạ Chí bật cười, cúi người ôm cô vào lòng.

Xa Ly Tử vẫn rất ngoan ngoãn trong hầu hết thời gian.

Hiện tại cô vừa mới tắm xong, trên người phảng phất mùi thơm sữa nhàn nhạt, từ nhỏ cô đã thích dùng loại sữa tắm này, mùi này khiến người ta muốn vùi vào cổ mà hôn.

Hạ Chí cúi đầu hít sâu một hơi.

Cơ thể phản ứng ngay lập tức.

Môi anh lướt nhẹ qua cổ, xương quai xanh, cằm và sống mũi.

Rất mềm mại và thoải mái, như làn gió nhẹ khẽ vuốt.

Xa Ly Tử hơi ngẩng đầu lên để anh hôn.

Những khoảnh khắc đơn độc hiếm hoi. Dài, yên tĩnh, chỉ có hai người họ.

Hạ Chí di chuyển không nhanh cũng không chậm, lưu luyến nhìn cô.

Cô gái nhắm hờ mắt, môi hơi hé ra, trên mặt lộ vẻ bối rối nhưng cũng giống như hưởng thụ.

Hai má ửng hồng, cả người dịu dàng.

Bộ đồ ngủ có một trái tim nữ tính rõ ràng, là một chiếc váy màu hồng nhạt, với ren và nơ như ngày đó. Bắp chân, cánh tay lộ ra trắng đến mức phát sáng, khiến cô trông càng thêm hấp dẫn.

Hạ Chí hôn lên sau tai cô, ánh mắt dời xuống ngón chân đang yếu ớt đặt trên giường.

Nó tròn đầy như viên trân châu, có màu hồng mềm mại, trắng trẻo mũm mĩm, anh nhịn không nổi lấy tay nắm lấy.

Anh đã muốn làm điều này từ rất lâu trước đây.

Xa Ly Tử đột nhiên co rụt, đỏ mặt  giãy dụa vài cái, cố gắng thoát khỏi tay anh, nhưng càng khiến Hạ Chí chơi đùa, nhào nặn kỹ càng hơn.

"Đừng...đừng, ngứa quá..." Cô nhẹ nhàng cầu xin sự thương xót. Mắt Hạ Chí lóe lên, anh buông cô ra, nhưng trước khi Xa Ly Tử kịp thở phào nhẹ nhõm một nụ hôn mãnh liệt và kéo dài đã trực tiếp rơi xuống.

Môi và răng bị bịt kín, mất dần phương hướng.

Váy bị một tay đẩy lên lên eo, động tác của Hạ Chí rõ ràng là có chút vội vàng hơn trước. Xa Ly Tử bị anh ôm lăn qua một bên, chăn cũng được nâng lên, quấn lấy hai người họ.

Mặt trời dần khuất trên bầu trời, ánh sáng trong phòng mờ ảo, từ cửa sổ nhìn ra những đám mây lớn ánh lên màu đỏ cam nhạt, bầu trời vô cùng xinh đẹp.

Phía xa có một cột điện cao sừng sững, dây điện mỏng như tơ.

Sự tĩnh lặng của buổi tối càng làm cho màu đỏ rực rỡ trở nên yên bình và đẹp đẽ hơn.

Căn phòng không bật đèn càng trở nên mơ hồ, tiếng thở nhẹ đặc biệt rõ ràng trong buổi tối yên tĩnh này.

Cái này đến cái khác, mềm mại và chuyển động.

Hai người làm từ trời sáng đến đêm muộn, đồng hồ điểm tích tắc. Khi Hạ Chí đưa tay đến lần thứ ba Xa Ly Tử đã kéo chăn cuộn mình rồi lăn đến chân giường.

"Không...không đời nào..."

"Em mệt quá..." Giọng cô nức nở, giống như bị ức hiếp vậy. Hạ Chí vội vàng cúi người ôm cô vào lòng.

"Anh sẽ không chạm vào em nữa." Hạ Chí nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng dỗ dành, cổ họng bởi dục vọng trở nên khàn khàn, gợi cảm. Xa Ly Tử khịt mũi rồi chui vào vòng tay anh.

Ôm người yên lặng một hồi Hạ Chí bật đèn lên, trong ánh sáng rực rỡ cảnh vật trong phòng không bị che khuất.

Xa Ly Tử đi tắm rồi ngồi trên ghế ăn đồ ăn vặt, nhìn Hạ Chí đổi ga giường.

Anh dọn dẹp xong với những động tác điêu luyện, ném một đống vào máy giặt, âm thanh ầm ầm vang lên.

Xa Ly Tử kéo dép bước tới.

Chân vẫn hơi mềm nhũn nên chỉ có thể chậm rãi bước đi, khi bước lên sàn gỗ cũng không có tiếng động.

Trên ban công, Hạ Chí đặt hai tay trên máy giặt, cúi đầu như có điều suy nghĩ, nhưng đồng thời lại có vẻ nghiêm túc nhìn thứ gì đó.

Ngay cả mái tóc lòa xòa trên trán cũng khiến khuôn mặt càng thêm thanh tú, điển trai.

Dưới ánh trăng dáng người của anh trông thật mảnh mai, cân đối.

Xa Ly Tử bước tới.

Hạ Chí nhận ra, nghiêng đầu nhìn.

Cô đến bên cạnh, nhón gót chân hôn nhẹ lên yết hầu của anh.

Hạ Chí không kìm được nuốt nước miếng, nơi cô vừa hôn trượt lên trượt xuống. Xa Ly Tử cong miệng, ngẩng đầu hôn một lần nữa.

Hạ Chí đưa tay ôm cô vào lòng.

"Sao em lại muốn hôn chỗ đó?"

Giọng anh hơi khàn bởi hành động vừa rồi của cô. Xa Ly Tử đã đụng vào chỗ đó của anh vài lần khi hai người hôn nhau trước đây. Hạ Chí nghĩ rằng đó là một nụ hôn trong lúc mơ hồ, nhưng bây giờ cả hai đều rất tỉnh táo.

"Đẹp." Xa Ly Tử lẩm bẩm, vùi vào ngực anh.

Hạ Chí cười khúc khích, đưa tay xoa đầu cô.

Hai ngày rất nhanh trôi qua, hầu như cả hai đều tiêu phí trong phòng, sau khi người lớn trở về Hạ Chí cuối cùng cũng quay lại KiềmThành dưới sự đe dọa tính mạng của Kiều Nghiêm.

Kỳ nghỉ hè lặng lẽ kết thúc.

Việc luyện tập của Hạ Chí trong đội ngày càng trở nên căng thẳng, cùng với việc bắt đầu tựu trường. Vòng chung kết toàn cầu Liên Minh Huyền Thoại ngày càng đến gần, đây là sự kiện lớn nhất trong tất cả các giải đấu, tương đương với Olympic thể thao điện tử.

EDA đã nhận được vé tham dự sau trận đấu trước. Các đội xuất sắc nhất trên thế giới sẽ cùng nhau hội tụ tranh tài cao thấp, bạn có thể tưởng tượng vài tháng tới sẽ khó khăn như thế nào.

Cả hai thường chạy đua với thời gian để nói chuyện. Khi video đang bật, anh cũng đang chơi game ở đầu dây bên kia, còn Xa Ly Tử thì làm việc riêng ở đầu dây bên này, thỉnh thoảng họ sẽ nói vài câu.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, tháng 10 đã đến, giải đấu chính thức bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net