I ( Chương 1-30 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
được nơi này, sau đó thấy bên trong có bát quái long quyển phong (vòi rồng) ngưng tụ từ máu, thiếp muốn tới xem, bèn dùng huyễn thuật của Tuyết tộc, nhưng không cách gì tiến nhập kết giới, cuối cùng có một kẻ đi tới nói thiếp là Tinh linh Tuyết tộc, không chờ thiếp nói gì, hắn đã hạ thủ rồi.

- Thủ pháp ám sát của thích khách Ma tộc càng ngày càng lợi hại, không ngờ có thể lợi dụng thực vật, còn có thể kèm thêm độc vào thực vật không độc rồi chế thành ám khí. Hôm nay bọn chúng đã tới vùng ngoài Tam giới rồi, chúng ta phải cẩn thận.

Ngự Nô nói.

- Vậy còn Sầm Hàm, chúng ta phải làm sao?

Tế Qua nói.

- Độc mà nàng ta trúng phải sẽ mau được giải trừ, xem ra chúng ta lần này phải tới lãnh địa của Ma tộc rồi.

- Nhưng ngày mai chính là đêm trăng tròn, còn người Ma tộc cũng sớm đến rồi, vậy càng chứng minh suy luận của chúng ta không sai, vùng ngoài Tam giới có đại sự phát sinh, thời điểm này chúng ta không thể li khai được.

Linh Tường nói.

- Vậy ta trước tiên dùng linh lực giữ ổn tâm mạch cho Sầm Hàm, nếu như không phải dùng linh lực thì có thể duy trì được một khoảng thời gian.

- Sầm Hàm là Tinh linh Tuyết tộc, nàng sẽ do ta bảo vệ.

Tế Qua nói rồi ôm nàng vào trong lòng.

__________________

Chương 13: Thánh Chiến Thuế Biến (3)

Trọn một ngày, nhóm Trần Phong thủ ở vùng ngoài Tam giới. Hôm nay là đêm trăng tròn, nếu như vẫn an nhiên vô sự, thì họ không tiếp tục lưu lại nơi này nữa. Nhưng, đêm nay thực sự sẽ không có chuyện sao?

Vực sâu bên ngoài Tam giới tán phát ra luồng sức mạnh càng ngày càng lớn, Ngự Nô đã từng dùng linh lực bản thân thử, chỉ bay được tới bên trên vực, vậy mà toàn bộ linh lực đã bị biến mất, thậm chí còn không thể bay được, mà chỉ có rơi xuống vực.

Trần Phong đối mặt với vực sâu, nhớ lại rất nhiều sự tình. Thực ra chuyến đi lần này, Châu Tế giao cho hắn một nhiệm vụ bí mật, chính là tiềm nhập Ma tộc, tiêu diệt Ma tộc. Trần Phong hỏi Châu Tế tại sao nhiệm vụ này không cho Vua của Tinh linh Ngũ tộc biết. Châu Tế nói cho hắn hay, trong Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc có nội gián.

Trần Phong đang nghĩ, Ngự Nô cùng hắn chung sống một ngàn năm, dù không thể tiến vào trong tâm lý của mỗi người, nhưng tất cả đều có thể lý giải. Tiên Cụ một dạ trung thành, y hệt như phụ vương hắn, dù lần này Linh Tường gặp phải chuyện rất kỳ quặc, nhưng Trần Phong vẫn tin tưởng Tiên Cụ. Lạc Anh tính tình nóng nảy, ghét ác như thù, không thể che giấu nổi điều gì, luôn nghĩ gì làm nấy, loại người này càng không thích hợp để làm nội gián, trừ phi toàn bộ đều là ngụy trang, nhưng Trần Phong không nhìn ra được chỗ hở nào. Linh Tường thông minh phi thường, nhưng Trần Phong không cảm giác được nàng có chút gì phản bội. Còn Tế Qua, một thiếu niên không thích nói cũng không biết cách bày tỏ nội tâm tình cảm của mình, hắn có tính cách kỳ lạ, luôn bị Thú Lang chiếm cứ thân thể, người như vậy, có khả năng là nội gián sao?

Trước khi lên đường, Châu Tế nói với Trần Phong, rất nhiều bí mật không được tiết lộ đều đã bị người Ma tộc biết, còn khả năng tiết lộ duy nhất chính là Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc, bởi vì những bí mật này chỉ có họ mới biết. Trần Phong nhớ lại lời Châu Tế, nghĩ đến lần bị bùa chú tấn công, vậy rõ ràng có người biết họ sẽ đến mà chuẩn bị trước, nhưng trước đó, ngay cả chính họ cũng đều không khẳng định sẽ tới vùng ngoài Tam giới, thế thì ai khẳng định được? Trừ phi bản thân họ làm, chỉ vậy mới có thể tránh được phòng ngự của mọi người, đương nhiên, còn có một khả năng khác, nhưng cơ hội không lớn, chính là bởi vì huyết bát quái, đối phương theo huyết bát quái tới vùng ngoài Tam giới, do đó cũng khẳng định được họ sẽ cũng theo tới đây.

Trần Phong trong đầu vô cùng rối loạn, hắn thực sự không muốn hoài nghi chiến sĩ của mình. Đêm, rất tĩnh lặng, ánh trăng bạch sắc khiến cho ban đêm hiện ra càng thêm tĩnh lặng, Trần Phong cảm thấy đằng sau sự tĩnh lặng ẩn chứa mưa to gió lớn, hơn nữa, sẽ tới rất mau thôi.

Tiên Cụ vốn không phải là người hay động não để phán đoán sự tình, nhưng điều Linh Tường nói không thể không khiến hắn phải nghĩ ngợi, kẻ cản trở Ý Niệm tiễn của Linh Tường là ai? Trừ Vương tộc Tinh linh Lôi tộc, còn có ai phát huy Lôi Đình quyết lợi hại đến thế?

Linh Tường vẫn đang nghĩ về hai thích khách đó, nhưng cũng như mọi người, nghĩ mãi không ra.

Một trận gió rất nhanh, không phải là gió thổi, mà là do trong không trung có người phi hành rất nhanh, là những người này mang theo cơn gió. Ngự Nô mẫn cảm nhất với gió, mắt hắn dõi theo chuyển động của luồng gió, sau đó thấy một chiếc lông vũ của Linh Tường bắn tới, nhưng bị bật trở lại, lúc này trong cơn gió xuất hiện năm người.

Ngự Nô cảm giác được linh lực phát ra trên người mấy kẻ này, tuyệt đối không kém hơn Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc, họ bày ra thế trận phòng ngự chặt chẽ ngay trước mặt Trần Phong, không để bất kỳ kẻ nào làm thương tổn tới Trần Phong.

- Vua của Tinh linh Ngũ tộc đều tề tựu đông đủ, đích thực là khó thấy a.

Một nam tử mặt góc cạnh rõ ràng, như thể dùng dao khắc lên nói. Thanh âm của gã cực kỳ vang dội, như thể sấm sét giữa trời quang.

- Thích khách của Ma tộc cũng tề tựu không khác gì, xem ra vùng ngoài Tam giới này, các ngươi đã sớm có dự mưu.

Ngự Nô nói. Ngự Nô nhìn thấy mỗi người bọn chúng bên góc mắt trái có một dấu ấn kỳ quái, dấu ấn này Kinh Thiên cũng có, đây là tiêu ký của Thích khách Ma tộc.

- Bên ngoài Tam giới, đêm nay chính là lúc Huyết Oán Kiếm hồi sinh. Uy lực của nó ta nghĩ các ngươi phải rõ nhất chứ, ngủ say hoàn toàn đã một ngàn năm, chúng ta phải thức tỉnh nó trong tay Ma tộc chúng ta.

Nói lời này là một nam tử có bộ tóc trắng phau, toàn thân phát ra hàn khí bức nhân, giống như hàn khí tỏa ra trên người Tế Qua.

- Không phải ai cũng có tư cách làm chủ nhân của Huyết Oán Kiếm, dựa vào các ngươi, cản bản không cách gì khống chế được.

Ngự Nô nói.

- Có hay không có tư cách chúng ta không biết, nhưng các ngươi, đã không còn cơ hội rồi.

Một nữ tử trông tương tự như Lạc Anh nói, bộ tóc và trường bào hồng sắc của ả đều phảng phất như một tầng lửa.

- Cuồng vọng! Để rồi xem cuối cùng là ai không còn cơ hội.

Lạc Anh nộ khí xung thiên, nói xong muốn xông tới, nhưng bị Trần Phong ngăn lại.

- Hiện tại độc trên người các ngươi phải bắt đầu có tác dụng rồi, chớ nên manh động, độc khí công tâm là không có tốt đâu.

Một nữ tử lưng gù xuống nhìn không thấy mặt nói, bộ dạng của ả không giống người, phảng phất như một loại thực vật hay động vật đột biến.

- Thì ra là ngươi.

Linh Tường chỉ vào nữ tử lưng gù nói.

- Nếu như không phải có người giúp, ngươi sớm mất mạng rồi.

- Nói nhiều cũng vô ích, còn nhớ trận công kích của bùa chú đó chứ? Chút thực vật đó là ta dùng huyễn thuật triệu hoán đấy, trên mình chúng có một loại kịch độc tác dụng chậm, vào đêm trăng tròn, cũng là hôm nay, vừa hay độc phát.

Nữ tử lưng gù nói.

Mấy người Trần Phong nghe được tức thì toàn thân lạnh cứng lại, bởi vì lần bùa chú công kích ấy, mỗi người đều đã tiếp xúc với đám cây cỏ, nói như vậy là ai cũng có khả năng trúng độc.

- Ngươi cho rằng chúng ta sẽ tin à? Dựa vào linh lực của ngươi căn bản làm không được đâu.

Linh Tường nói.

- Linh Tường - Vua của Tinh linh Vũ tộc quả nhiên tâm tư cẩn mật, nhưng sự thật không cách gì cải biến, phù chú đó đích xác không phải là của ta, mà là của Thương Xá - chúa tể Ma tộc chúng ta. Vậy các ngươi tin được chưa.

- Tin hay không tin, thử là biết ngay.

Bốn ngọn băng liên bên cạnh Tế Qua đã sẵn sàng.

- Để các ngươi mắt thấy rõ, chúng ta chính là Ngũ đại Thích khách Ma tộc Vũ, Hỏa, Lôi, Tuyết, Độc. Phong thích khách Kinh Thiên cũng đã bắt đầu khởi hành đến, nhưng chúng ta sẽ giết sạch các ngươi trước khi ông ta đến.

Kẻ duy nhất chưa nói gì cũng đã thốt nên lời, tóc ả có màu lam sắc, giống như Linh Tường, xem ra là một cao thủ tạo mộng cảnh.

- Thì ra Thích khách Ma tộc dựa theo Tinh linh Ngũ tộc chúng ta mà bài danh, vậy ngươi là Vũ Thích khách rồi, tương ứng với ta.

Linh Tường chỉ vào nữ tử có bộ tóc lam sắc vừa nói, sau đó tay chỉ vào kẻ nói đầu tiên, nam tử mặt góc cạnh:

- Ngươi phải là Lôi Thích khách, chính là ngươi đã dùng Lôi Đình quyết đánh tan Ý Niệm tiễn của ta.

Khi Linh Tường nói xong câu này, ánh mắt Tiên Cụ di chuyển đến tên Lôi Thích khách này, cực kỳ phẫn nộ.

- Ngươi chính là Tuyết Thích khách.

Linh Tường lúc này chỉ vào kẻ toàn thân tán phát hàn khí, nam tử tóc bạc.

- Còn ngươi nữa, không cần nói nhiều, ngươi là Hỏa Thích khách rồi.

Nữ tử trông giống Lạc Anh gật gật đầu.

- Cuối cùng, Độc Thích khách.

Linh Tường chỉ vào nữ tử lưng gù không trông rõ mặt mà nói.

- Thích khách Ma tộc bài danh chính là khắc tinh của Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc các ngươi. Ngươi đã từng được chứng kiến Lôi Đình quyết của Lôi Thích khách Sát Lệ rồi, ngươi cho rằng nó với Lôi Đình quyết của Tiên Cụ càng lợi hại hơn đấy chứ?

Câu này của Vũ Thích khách Miên Tủng khiến Linh Tường trong lòng sinh ra lạnh như băng, đích xác, Lôi Đình quyết đánh tan được Ý Niệm tiễn của nàng phải hơn một bậc so với Lôi Đình quyết của Tiên Cụ.

- Ta thực sự không hiểu, không ngờ tìm một kẻ phàm trần làm chủ nhân của Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc, chỉ có điều nghe nói ngươi chạy thoát khỏi Thần số mệnh, vẫn cứ coi ngươi là kẻ không giống với người thường, hôm nay vừa gặp, cũng chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi.

Hỏa Thích khách nói vẻ khinh miệt.

- Láo xược! Không được vô lễ với chủ nhân!

Tiên Cụ sớm không kiềm chế nổi.

- Mấy kẻ bọn ngươi, chúng ta căn bản không để mắt đến, duy nhất có năng lực đấu với bọn ta là Phong Trung Chi Thần Ngự Nô thôi, chỉ là có thể, hắn trúng độc không nhẹ a.

Nữ tử lưng còng, Độc Thích khách Khoa Quỳ.

- Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc chúng ta, chỉ có chết trận, không có chết sợ, càng không thối lui, hơn nữa, các ngươi chắc gì đã giết nổi bọn ta.

Tế Qua đã múa băng liên hướng về Ngũ Thích khách tấn công.

- Tế Qua giao cho ta.

Nói lời chính là kẻ hàn khí bức nhân, Tuyết Thích khách Tiên Hạo.

Vua của Tinh linh Ngũ tộc bắt đầu đại chiến với Ngũ đại Thích khách. Ngự Nô trúng độc nặng nhất, hắn rõ ràng không xuất thủ, cũng không bị bất kỳ thực vật nào chạm phải, tại sao có thể trúng độc được? Thực ra mục tiêu duy nhất Ngũ Thích khách muốn đối phó chính là Ngự Nô, bởi vì hắn thực sự quá cường đại. Hôm đó Khoa Quỳ đưa thực vật độc nhất triệu hoán tới bên Ngự Nô, Ngự Nô dùng gió để ngăn lại, nhưng khi Ngự Nô thu gió lại, đồng thời cũng thu về độc chất lợi hại nhất hòa vào trong gió, đây là chuẩn bị mà Khoa Quỳ chuyên tâm dành cho Ngự Nô.

Chương 14: Thánh Chiến Thuế Biến (4)

Khoa Quỳ bị Ngự Nô đả thương bằng chính độc diệp của ả. Mặc dù ả có thể dễ dàng giải trừ độc trong người, nhưng vết thương do huyễn thuật của Ngự Nô gây nên đâu có dễ giải trừ như vậy. Do đó, giờ đây ả cũng phải mang theo vết thương này mà lâm trận.

Ngự Nô dẫu không cách gì xuất toàn lực, nhưng đối phó với Khoa Quỳ so ra vẫn là dễ dàng. Gió do hắn triệu hoán ra biến thành dao đâm về hướng Khoa Quỳ, tuy lưu lại vết thương, nhưng từ vết thương đó lại tuyệt không rơi ra một giọt máu nào. Khoa Quỳ nguyên là một thân toàn độc, nên không hề có máu, Linh Tường khi đuổi theo ả không hề ngửi thấy mùi máu, điều đó cũng chẳng có gì là kì lạ cả.

Nhưng Ngự Nô không thể phân tâm hỗ trợ người khác, vì Khoa Quỳ biết đánh không lại Ngự Nô liền lén lút triệu hoán độc diệp và độc thụ hạ thủ với những người không có sức phản kháng là Trần Phong và Sầm Hàm, Ngự Nô phải kiêm cả công lẫn thủ.

Trước đây Ma tộc có cánh, nhưng trong cuộc chiến lần thứ nhất, Thương Xá hạ lệnh toàn bộ người Ma tộc đều phải cắt bỏ đôi cánh của mình. Có những người chịu không nổi đã chết tại đương trường, những người còn lại bởi vì không bị đôi cánh ảnh hưởng đến luyện tập huyễn thuật nguy hiểm, cho phép tạo ra loại huyễn thuật có thể bay lượn mà không cần cánh, mà loại huyễn thuật cường đại này không chỉ dùng để bay, mà còn bao gồm khả năng công thủ và những phương diện khác, đây cũng là một phương pháp huấn luyện của Thương Xá. Vì vậy, những Thích khách này linh lực phải hơn hẳn năm vị Vua Tinh linh, hơn nữa giờ đây họ đã trúng độc, càng không phải đối thủ.

Tiên Cụ và Sát Lệ đều thuộc về Lôi hệ. Tiên Cụ vì một chiêu Lôi Đình quyết trước đó mà trong lòng phẫn nộ, nên dùng toàn bộ sức mạnh tấn công Sát Lệ, đôi cánh thép đan chặt đến nỗi một ngọn gió cũng không lọt qua được, đao trong tay thủy chung không hề dừng lại, kiểu chiêu thức liều mạng chỉ công không thủ này thực sự khiến Sát Lệ nhất thời khó mà đối phó, liên tục thối lui.

Thực ra chuyện Sát Lệ liên tục thối lui là vì gã với Tiên Cụ tương phản nhau, chỉ thủ không công, gã đợi chiêu Lôi Đình quyết của Tiên Cụ, gã muốn phản kích đúng vào thời điểm chiêu đó phát ra, hơn nữa nhờ vào chính chiêu này mà đánh bại Tiên Cụ.

Lạc Anh và Thệ Phần hai người đều là nữ tử Hỏa hệ. Trên người Lạc Anh dù tán phát nhiệt khí vô hình, nhưng nhiệt khí trên người Thệ Phần lại tạo thành hình, thể hiện linh lực cường đại ra xung quanh.

Lạc Anh hiểu rằng, linh lực của nàng rõ ràng không mạnh bằng ả Thích khách trước mặt, nhưng tuyệt đối không thể lùi bước, một mặt áp chế kịch độc trong nội thể, mặt khác đại chiến với Thệ Phần, gắng hêt sức quyết không lùi một bước, tình thế rất khó khăn.

Tế Qua và Tiên Hạo đứng đối mặt nhau, hàn khí tỏa ra khắp cơ thể đóng thành một tầng băng quanh họ. Tế Qua dùng linh lực làm đóng băng chính trái tim mình, như vậy không để độc tràn vào tim, nhưng linh lực lại không thể phát huy được toàn bộ.

Vô số tuyết hoa và băng đá trải đều tứ tán khắp không gian, bất cứ lúc nào cũng có thể như trường tiễn rời cung, một trường quyết đấu sinh tử bùng lên, nhưng cả hai đều đang đợi chờ đối phương xuất thủ trước, trận quyết chiến giữa họ là tĩnh lặng nhất.

- Ngươi không có cung tên của Vũ tộc, dựa vào cái gì mà tự xưng là Vũ Thích khách?

Linh Tường nói với Miên Tủng.

- Theo ta biết, ngươi chỉ có Vũ Linh Cung, nhưng không có Vũ Tường Tiễn, vậy ngươi có đủ tư cách làm Vua của Tinh Linh Vũ tộc không?

Câu này của Miên Tủng làm trong lòng Linh Tường chợt lạnh, không ngờ bí mật này mà ả cũng biết.

- Về Tinh linh Ngũ tộc chúng ta, các ngươi biết thật tường tận, xem ra nhất định đã tốn không ít công phu.

Linh Tường chuyển hướng chú ý của ả.

- Biết mình biết người, đây là nguyên tắc cơ bản của Thích khách Ma tộc chúng ta.

- Thật hả? Vậy ngươi có biết đến những điểu thú lạ kỳ và cảnh sắc mĩ lệ nơi Dực đảo chăng?

- Linh Tường! Ngươi định đưa ta vào mộng cảnh của ngươi cũng vô dụng thôi, ta mang danh Vũ Thích khách là nhờ vào huyễn thuật tạo mộng cảnh lợi hại hơn ngươi.

Linh Tường chưa từng gặp phải đối thủ lợi hại đến thế, sự lợi hại của đối thủ không chỉ nằm ở huyễn thuật, mà đầu óc cũng thông minh xuất chúng, không ngờ ả phát hiện được chuyện Linh Tường muốn đưa ả vào mộng cảnh một cách dễ dàng đến vậy.

Tiên Cụ hiểu rằng bản thân không trụ được lâu nữa rồi, sử dụng phần linh lực cuối cùng dùng để giữ tâm mạch xuất ra Lôi Đình quyết, lập tức vô số tia sét từ trên trời nhằm đánh xuống Sát Lệ. Sát Lệ không chút hoảng hốt, mà còn mỉm cười, gã đợi mãi cơ hội này. Gã bay đúng vào giữa những tia sét, rồi niệm chú ngữ, là Lôi Đình quyết với linh lực cường đại hơn, vô số tia sét màu đen xuất hiện đánh đứt gãy hết những tia sét trắng bạch của Tiên Cụ, lại còn đánh tới Tiên Cụ. Hắn vội dùng đao và cánh bảo vệ bản thân, nhưng cũng thụ trọng thương, bay ra ngoài vài trượng thổ ra một ngụm máu.

Lạc Anh chưa dùng Luyện Hỏa Thần Sí, bởi vì đối thủ không có cánh, nàng không thích quyết chiến kiểu này, đối thủ đã là Hỏa hệ, vậy phải công bằng. Lạc Anh sử ra Thánh Hỏa quyết, nhưng linh lực của nàng chỉ tạo ra được một đầu hỏa long, độc lại vào tim, thổ máu ngã xuống đất, cây cối xung quanh người đều cháy rụi.

Tế Qua cuối cùng đã động thủ, vô số băng đá bay tới, băng đá từ Tiên Hạo cũng nghênh tiếp, bốn ngọn băng liên tấn công khiến cho Tiên Hạo không thể tiếp cận. Tiên Hạo trong khi giao thủ từ từ xuất ra toàn lực, không dám ẩn táng chút nào, dù Tế Qua trúng độc, nhưng tại sao còn lợi hại như thế? Tiên Hạo nghĩ mãi, nếu Tế Qua không trúng độc, vậy mình chắc chắn không phải đối thủ, gã nắm rõ về Tuyết tộc như bàn tay mình, căn bản không thể có được linh lực cường đại thế này.

- Không có Vũ Tường Tiễn, thì hãy tiếp Ý Niệm tiễn của ta.

Linh Tường nói rồi kéo căng Vũ Linh Cung.

- Vô ích thôi. Ngươi căn bản không dùng được toàn bộ linh lực để tạo thành Ý Niệm tiễn của ngươi, tạo ra rồi cũng không đủ linh lực để bắn tên đi, nếu như gắng gượng bắn ra, thì uy lực của Ý Niệm tiễn tới chỗ ta đã giảm đi rất nhiều, uy lực kiểu đó mà ngươi cho rằng có thể đả thương được ta sao?

Miên Tủng đích thực là một Thích khách lợi hại, phân tích không sai một điểm nào.

Linh Tường từ từ hạ Vũ Linh Cung xuống, chăm chú nhìn Miên Tủng, nhưng toàn thân kẻ này không hề lộ ra một chút sơ hở nào, thực sự khó đối phó, độc trong cơ thể khiến linh lực của nàng đã bị tiêu hao đi rất nhiều, xem ra chịu không được bao lâu nữa.

- Linh Tường, đến lượt ta xuất thủ rồi, đi vào mộng cảnh mĩ lệ do ta tạo ra nào.

Miên Tủng nói xong, Linh Tường cảm giác trời xoay đất chuyển, sau đó mất đi ý thức, hiện giờ trước mặt nàng đích thị là phụ vương nàng, phụ vương mà nàng luôn tưởng nhớ.

Ngự Nô vì bảo vệ cho Trần Phong và Sầm Hàm mà độc đã mau chóng lan ra khắp cơ thể, còn Khoa Quỳ lúc này đã không thể tái chiến, ả đã bị Ngự Nô đả thương rất nặng.

Tiên Cụ, Lạc Anh đã bị Sát Lệ và Thệ Phần đánh bại, từ không trung rơi xuống cạnh Trần Phong, dùng thân thể che chắn cho Trần Phong, dùng sinh mệnh bảo vệ chủ nhân của mình.

Sát Lệ, Thệ Phần, Miên Tủng đã tới, Linh Tường đang tưởng nhớ về phụ vương trong mộng cảnh, Tiên Hạo với Tế Qua còn đang chiến đấu, Tiên Cụ và Lạc Anh dụng toàn lực cố đứng dậy, Ngự Nô đứng giữa, nét mặt lãnh khốc cứng cỏi, thực ra đã sớm không trụ nổi rồi.

- Ngự Nô, chớ có gắng sức nữa, vực sâu ngoài Tam giới, chính là mồ chôn bọn Vua Tinh linh Ngũ tộc các ngươi.

Miên Tủng nói.

- Còn chưa tới lúc kết thúc, kỳ tích đều xuất hiện ở chính giây phút đó.

Lời này của Ngự Nô là phải nghiến răng mà nói.

- Vậy xem xem cái kỳ tích ngu xuẩn của ngươi là gì?

Thệ Phần nói rồi phóng ra một ngọn lửa ập tới nhóm Trần Phong, lúc này ngay cả Ngự Nô cũng không còn sức để xuất thủ ứng cứu nữa, gió phòng hộ quanh người Trần Phong cũng theo linh lực của Ngự Nô mà từ từ yếu đi.

Tiên Cụ và Lạc Anh đều phải rất vất vả mới đứng dậy được, càng không có sức cản lại ngọn lửa đang tới gần, mắt thấy mà không cách nào tránh được, họ dùng chính thân thể mình ngăn đòn này lại. Lúc này Trần Phong và Sầm Hàm đã hôn mê bên trong phòng hộ bằng gió của Ngự Nô, họ không có linh lực để bảo vệ tâm mạch, độc đã vào tim.

Đúng vào lúc ngọn lửa chỉ còn cách Tiên Cụ và Lạc Anh trong gang tấc, thì ngọn lửa đó bất chợt dừng lại, ngưng kết, sau đó hóa thành băng, là Tế Qua, hắn che ngực, bốn ngọn băng liên chọc xuống đất, xuất hiện phía trước nhóm Trần Phong.

Sau đó là đến lượt Tiên Hạo xuất hiện, gã bị Tế Qua đánh trọng thương, ngã xuống bên cạnh Miên Tủng.

- Đây là chuyện gì?

Miên Tủng không dám tin vào mắt mình, Tế Qua không ngờ đánh trọng thương được Miên Tủng. Tế Qua đã trúng độc, còn Tiên Hạo hiểu Tuyết tộc như bàn tay gã, không thể thua, huống chi là trọng thương như thế này.

- Tế Qua từng bị Thú Lang cắn, trong cơ thể hắn có sức mạnh của Thú Lang. Dù Thú Lang từng là Thần thú, nhưng hiện thời đã bị điên, biến thành Ma thú rồi, do vậy mà hắn giờ đây có sức mạnh Thần Ma kết hợp, lợi hại phi thường.

Tiên Hạo nói xong câu này, miệng lại thổ ra một ngụm máu, đông lại thành băng khối.

- Điều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net