25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tiếng đồng hồ. Bữa tiệc tối bày tỏ sự cảm ơn của ông Trần, người tổ chức buổi đấu giá cũng sắp bắt đầu.

Từ Nhược Chi vẫn luôn quan sát Lí Mộ. Cô không nhìn ngó những người xung quanh, lại càng không nói một lời dư thừa nào. Dường như cô hiểu rất rõ nguyên tắc "nói dài nói dai nói dại", chỉ im lặng đi theo sau bà ấy. Sự thể hiện của cô nằm ngoài dự đoán của Từ Nhược Chi. Cô điềm đạm, chững chạc, ung dung mà bình tĩnh.

"Tiểu Mộ à, nếu cháu mệt thì có thể tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một lát."

"Vâng." Cô không từ chối, chỉ nhẹ giọng đáp lời rồi tìm một nơi yên tĩnh để ngồi nghỉ.

Bấy giờ, cô đã hơi đói bụng, bèn lấy một miếng bánh trên khay của người phục vụ, sau đó chậm rãi ăn. Bỗng nhiên, có một li rượu đưa đến trước mặt Lí Mộ. Cô liền ngẩng đầu lên thì bắt gặp một người không thể xuất hiện ở đây.

"Mộc Thành?"

Mộc Thành trong bộ âu phục chỉnh tề, hoàn toàn khác hẳn khi ở bản Lão An. Hắn ngồi xuống đối diện với cô, khí thế mạnh mẽ khủng khϊếp đã giảm đi phần nào. Lí Mộ hết sức kinh ngạc khi gặp được hắn ở chỗ này. Gặp được người quen ở nơi đất khách quê người quả là một niềm vui bất ngờ, mặc dù người quen này luôn hờ hững với cô.

Cô mỉm cười, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng khó đăm đăm như mọi khi. Hắn không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại cô: "Cô đi cùng ai vậy?"

Cô thật thà đáp: "Bà Ngụy."

"Cô và bà ấy có quan hệ như thế nào?"

Giọng điệu của hắn không tốt cho lắm, nhưng Lí Mộ chẳng thèm để ý: "Bà ấy là mẹ của chồng tôi."

Câu trả lời này khiến Mộc Thành lấy làm ngạc nhiên: "Cô đã lập gia đình?"

"Vâng." Cô nở nụ cười thản nhiên: "Anh đã từng gặp anh ấy rồi đấy. Chính là anh Ngụy đã từng cứu chúng ta đó."

Giờ ngẫm lại mới thấy duyên phận thật là một điều kỳ diệu.

Mộc Thành không hỏi nữa, hắn nâng li rượu lên: "Chúc mừng cô."

Nhận được lời chúc mừng của người thân, Lí Mộ vui không để đâu cho hết. Cô nhìn li rượu trước mặt, ngại ngùng nói: "Tôi đang có bầu, không uống được rượu, vậy thay bằng nước nhé!"

Cô nâng cốc nước lên, chạm nhẹ vào li rượu trên tay hắn. Mộc Thành đợi cô đặt cốc nước xuống mới uống một hơi cạn sạch li rượu của mình.

"Tốc độ của cô nhanh thật đấy!" Trong trí nhớ của hắn, Lí Mộ vẫn còn là một cô bé chưa mọc đủ răng. Lúc hắn đang say sưa uống rượu cùng bạn bè, cô chạy đến gọi hắn với mái tóc thắt bím: "Mộc Thành, Mộc Thành, mẹ tôi bảo anh sang nhà tôi ăn cơm."

Bạn bè liền trêu chọc hắn: "Này, dì mày đến tìm mày kìa."

Hồi ấy, hắn đã là một cậu chàng mới lớn, nhưng lại có một "bà dì" chưa thay hết răng. Đó là một điều rất đáng xấu hổ đối với hắn. Khi đó, hắn luôn gườm gườm dọa cô. Thấy hắn dữ tợn, cô lập tức im re, rồi lặng lẽ đứng bên cạnh. Nếu hắn mà không đi cùng cô thì hắn đi đâu, cô sẽ đi theo đó.

"Cô giáo Mộ vẫn ở nhà à?"

Lần trước hắn đi vội do biết tin Mộc Linh qua đời, nên không đến chào hỏi Mộ Lương. Năm hắn bỏ trốn khỏi bản, Mộ Lương vẫn khỏe. Hắn vẫn luôn nhớ rằng bà còn tốt với hắn hơn cả Mộc Linh.

"Mẹ tôi mất rồi."

Nghe xong, Mộc Thành trầm lặng hồi lâu mới mở miệng nói: "Cô cứ sống thật tốt thì bà ấy sẽ rất vui."

Trước khi đi, Mộc Thành để lại số điện thoại cho Lí Mộ và nói: "Tôi không đến dự được đám cưới của cô, nhưng tiệc đầy tháng của bé con, dù lúc đang ở đâu, tôi cũng sẽ đến tham dự. Cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc Mộc Linh, và cảm ơn tất cả những gì cô đã làm cho tôi. Nếu gặp phải khó khăn rắc rối gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi."

Lí Mộ gật đầu: "Vâng. Anh giữ gìn sức khỏe nhé!"

Sau khi Mộc Thành đi, Từ Nhược Chi sai người đến tìm cô. Bà ấy ít nhiều cũng quan tâm đ ến tình hình sức khỏe của cô hiện giờ, do đó không định ở lại đây lâu.

Từ Nhược Chi chào tạm biệt ông Trần, sau đó đưa Lí Mộ về biệt thự nhà họ Ngụy.

Võ Thần Chúa Tể (Vũ Thần Chúa Tể)

Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Trọng Sinh

Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Huyền Huyễn, Dị Giới

Dưỡng Thú Thành Phi

Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Lịch Sử, Cung Đấu

TrướcTiếp

Báo lỗi chương Bình luận

ngôn tình ngọt sủng sắc tiểu thuyết ngôn tình hay nhất đam mỹ h văn nặng wattpad tiểu thuyết lãng mạn phương tây 18 truyện cổ đại xuyên không

cưng chiều vợ nhỏ trời ban rể quý trời cho mai táng tuổi 18 cục cưng có chiêu con đường bá chủ mê vợ không lối về tổng tài anh nhận nhầm người rồi tổng tài anh quá bá đạo rồi thiếu chủ bí mật đạo tình vụng trộm không thể giấu thiên quan tứ phúc đế bá

Hiện menudoc truyen

Truyện

Thắt Lưng Hoa

Chương 30

THẮT LƯNG HOA

30: Ngụy tuần, em đang tức giận đấy

TrướcTiếp

Lúc Từ Nhược Chi và Lí Mộ về đến nhà lớn, thời gian hãy còn sớm, Ngụy Tuần vẫn chưa về.

Từ Nhược Chi bảo quản gia Từ đưa cô lên phòng Ngụy Tuần nghỉ ngơi, còn mình thì đi về phòng riêng.

Sau khi quản gia Từ đóng cửa rời đi, căn phòng yên tĩnh tách biệt hẳn với thế giới hỗn loạn bên ngoài. Bả vai Lí Mộ hơi sụp xuống, cô nằm cuộn tròn trên ghế sô pha, từ từ nhắm mắt lại.

Gần đây, cô thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, mới đầu chỉ định nghỉ ngơi chốc lát nhưng lại ngủ thϊếp đi lúc nào chẳng hay.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Lí Mộ có cảm giác cơ thể đột nhiên bay lên không trung, cô cố mở đôi mắt nhập nhèm ra thì nhìn thấy khuôn mặt in nghiêng đầy dịu dàng của Ngụy Tuần dưới ánh đèn. Sau khi biết là anh, cô dựa đầu vào vai anh và nói với giọng buồn ngủ: "Anh về rồi à."

Anh "ừ" một tiếng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Lí Mộ muốn thức dậy, nhưng hai mí mắt cứ nặng trĩu. Cô nhìn anh hai lần, rồi bất giác nhắm mắt lại, đầu óc mơ màng có thể nghe thấy động tĩnh xung quanh, tuy nhiên cơ thể vẫn không tỉnh táo được. Cô cảm nhận được bàn tay anh đang vuốt v3lưng mình, và giọng nói dỗ dành đầy dịu dàng: "Ngủ đi em!"

Giọng nói của anh khiến cô cực kỳ yên tâm, thế là cô lại chìm vào giấc ngủ. Trong lúc lim dim, Lí Mộ nghe thấy tiếng nước "ào ào" trong phòng tắm, bấy giờ mới lơ mơ nhớ ra là trên mặt mình vẫn còn lớp trang điểm. Cô muốn tỉnh dậy, nhưng cơ thể vẫn chìm trong giấc mộng, đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì hình như Ngụy Tuần từ trong phòng tắm đi ra, cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cho cô.

Giấc ngủ này cứ chập chờn không yên, Lí Mộ cứ lăn tăn về việc mình chưa tẩy trang, tiềm thức luôn nhắc cô ngủ một lát rồi dậy. Cuối cùng, cơn đói bụng đã đánh thức Lí Mộ. Cô mở bừng mắt ra, thấy trong phòng tối đen, một cách tay vắt ngang eo cô. Cô nép vào bên người Ngụy Tuần, nghe tiếng hít thở đều đều của anh, rõ ràng là đã say giấc nồng.

Một lát sau, ý thức của cô mới trở nên tỉnh táo, cô khẽ khàng nhấc tay anh ra khỏi người mình, sau đó định rời giường. Ngụy Tuần ngủ không sâu giấc, động tác rất nhẹ của cô đã nhanh chóng đánh thức anh.

"Tiểu Mộ?" Anh mở mắt ra, khẽ gọi tên cô bằng giọng nói khàn khàn.

Lí Mộ mới hơi nhổm người dậy liền nằm lại trên giường. Cô còn chưa nói gì thì bụng đã kêu ùng ục. Tiếng kêu tuy nhỏ nhưng lại nghe rõ mồn một trong căn phòng tĩnh lặng như tờ. Cô bối rối, lập tức tìm một cái cớ: "Bé con đói rồi."

Hai mắt Ngụy Tuần rốt cuộc cũng đã thích ứng với bóng tối. Anh nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Lí Mộ, bèn cười hỏi: "Con có nói cho em biết là nó muốn ăn gì không?"


Sau đó, anh bật đèn ngủ đầu giường, rồi đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ mới biết đã là hai giờ sáng. Lí Mộ từ trên giường ngồi dậy, nói với anh: "Anh tìm cái gì cho em ăn tạm cũng được. Bây giờ cũng đã muộn quá rồi."

Đây là nhà lớn, cô không muốn khiến người khác để ý.

Ngụy Tuần xoa đầu cô, vỗ về: "Không sao đâu, anh nấu cho em bát mì, chỉ thoáng cái là xong ấy mà. Em ở đây đợi anh nhé."

Nói rồi, anh đi ra khỏi phòng. Lí Mộ lập tức xuống giường, lon ton đi theo sau: "Như thế không hay thì phải?"

Lỡ đánh thức mọi người thì làm thế nào? Cô vô thức bước đi thật nhẹ.

Ngụy Tuần lấy một chiếc áo khoác choàng lên người cô: "Có gì mà không hay, con đói mới là việc lớn đấy."

Trong căn bếp nhỏ của lầu phụ sáng ánh đèn, đây là nơi Từ Nhược Chi thường trổ tài nấu nướng khi cảm thấy hứng thú. Lí Mộ ngồi trên chiếc ghế cao trong căn bếp được thiết kế theo kiểu bán mở. Cô nhìn Ngụy Tuần lấy nồi từ trên kệ xuống, rồi lấy nguyên liệu nấu ăn phong phú trong tủ lạnh ra.

Cô chưa từng thấy anh nấu ăn bao giờ, ngoại trừ lần hai người cùng nấu lẩu ra thì họ hầu như đều ăn ở ngoài hàng, hoặc anh gọi món từ khách sạn. Nhìn anh bận rộn trước bếp, cô cảm thấy trong lòng ấm áp. Ngụy Tuần hỏi cô hôm nay đi cùng Từ Nhược Chi có bị làm khó không. Cô chỉ im lặng.

Thật ra, cô phần nào hiểu được ý của bà ấy. Bà ấy dẫn cô đến một nơi như vậy, không hẳn là để cô làm quen như những gì bà ấy nói, mà là muốn cô hiểu rằng cô và Ngụy Tuần là người của hai thế giới khác nhau. Lí Mộ cảm thấy không thoải mái, cũng hơi phản cảm với cách làm này của Từ Nhược Chi, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến Ngụy Tuần và đứa con sắp chào đời của họ, cô sẽ không nghĩ ngợi nhiều nữa.

Món mì rất nhanh đã được nấu xong. Khi bát mì nóng hổi được bưng đến trước mặt Lí Mộ, cô cười tít mắt, đứng dậy khỏi ghế, thơm lên má anh một cái: "Cảm ơn anh."

Anh cũng đáp lại cô một nụ hôn, rồi đưa đũa cho cô: "Em mau ăn đi!"

Bầu không khí ấm cúng trong căn bếp nhỏ khác hẳn với bóng tối u ám ở những nơi khác trong căn biệt thự. Ngụy Diễn vốn đã quen ngủ muộn từ trên lầu đi xuống, đúng lúc bắt gặp cảnh này. Anh ta đứng trong bóng tối một lát rồi quay người rời đi.

Một bát mì được Lí Mộ chén sạch. Sau đó, cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt sạch sẽ, trở lại giường nằm. Trong lúc chưa ngủ, cô vùi mặt trước ngực Ngụy Tuần, và hỏi: "Hôm nay anh về muộn thế, bận lắm hả anh?"

Thường ngày, anh sẽ nói trước với cô nếu phải về muộn. Vì thế, cô nghĩ hôm nay có lẽ anh đã gặp chuyện gì đó.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà cô cảm thấy cơ thể anh cứng ngắc trong giây lát.

Anh trầm lặng một lúc rồi đáp: "Hôm nay anh đã đi đến một nơi."

Đoạn, anh kể cho cho cô nghe về việc Trịnh Yến Yến gọi điện thoại cho anh. Vừa nghe thấy cái tên Trịnh Yến Yến, trong lòng Lí Mộ liền nhột nhạt. Cô kiên nhẫn nghe anh kể đến đoạn cô ta chạy đi, còn anh đứng nguyên tại chỗ, mới hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Anh vào xe ngồi chờ một lát. Cô ấy gọi điện thoại cho anh nói rằng cô ấy không sao, hai người họ đã trên đường trở về."

Cô không hỏi tiếp. Ngụy Tuần bèn giải thích: "Tiểu Mộ, em đừng cả nghĩ, anh không có ý gì khác, chẳng qua thấy cô ấy gặp khó khăn, anh không thể làm ngơ được."

"Em biết, nếu là người khác, anh cũng sẽ đưa tay giúp đỡ." Lí Mộ ngăn anh giải thích thêm: "Anh không giấu giếm em mà kể hết cho em nghe như này, em hiểu ý anh."

"Em chỉ không rõ một điều." Cô nắm chặt góc chăn, bình tĩnh nói: "Cô ta nói chỉ nhớ số điện thoại của anh và mẹ cô ta, anh không cảm thấy việc này kỳ lạ sao?"

Cô ta không muốn liên lạc với mẹ của mình vì không muốn để bà ấy lo lắng, điều đó có thể hiểu được. Có lẽ cô ta đã cãi nhau với Phùng Triều, nên không muốn liên lạc với anh ta, điều này cũng hợp lí. Song tại sao cô ta lại chỉ nhớ mỗi số điện thoại của Ngụy Tuần. Chẳng phải anh chỉ là một đàn anh khóa trên đối xử tốt với cô ta thôi sao?

"Cô ấy không có bạn thân nào cả, vì vậy mới nghĩ đến anh."

Câu trả lời của anh khiến những ngón tay đang nắm chặt góc chặt của cô thả ra. Cô cười, không tiếp tục chủ đề này nữa: "Em hơi buồn ngủ rồi."

Ngụy Tuần đắp chăn cẩn thận cho cô, lại hôn lên trán cô một cái: "Ừ, ngủ đi em!"

Lí Mộ nhắm mắt lại che giấu sự bất an khi nãy, người cô khẽ run lên. Ngụy Tuần đang ôm cô liền hỏi: "Tiểu Mộ, em lạnh à?"

"Vâng, vừa rồi lỡ để chút gió lọt vào trong chăn." Cô rời khỏi vòng tay anh, nằm ngửa ra và nhắm mắt lại, nhỏ nhẹ nói: "Nằm thế này được rồi."

Trước ngực bỗng trở nên trống rỗng, Ngụy Tuần nhìn khuôn mặt an tĩnh của cô. Anh trầm tư chốc lát, cuối cùng không nói ra lời trong miệng.

Ngoài trời tuyết rơi từ bao giờ, gió lạnh thổi vù vù. Trong căn phòng ấm áp đầy yên bình.

Lúc Ngụy Tuần rời giường, Lí Mộ mở bừng mắt, cô lật đật nhổm dậy, chạy vào phòng vệ sinh. Một lúc sau, tiếng nôn khan của cô vọng ra. Ngụy Tuần đang thay quần áo lập tức bỏ mặc đấy, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh. Lí Mộ đang ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, sắc mặt tái nhợt. Tim anh thắt lại, nhanh chóng đi tới ôm lấy cô, nhè nhẹ vỗ lưng cho cô.

Tình trạng nôn nghén của cô hôm nay còn nghiêm trọng hơn trước rất nhiều. Ngụy Tuần xót cô, lại chẳng thể giúp cô san sẻ nỗi khổ. Cảm giác này còn dày vò hơn cả bị hành hạ.

May mà đứa bé rất ngoan, không "hành" cô quá nhiều. Lí Mộ nôn khan một hồi, cảm giác khó chịu buồn nôn mới dần dần dịu đi. Ngụy Tuần vò khăn mặt bằng nước ấm, lau mặt cho cô rồi đỡ cô về giường nghỉ ngơi. Anh vén những lọn tóc rối lòa xòa trước mặt cô, thấy trán cô đã đẫm mồ hôi, anh lại lấy khăn lau cho cô, sau đó dịu dàng hỏi: "Còn khó chịu không em?"

Cô nhắm mắt lắc đầu. Hôm nay cô trầm hơn thường ngày. Ngụy Tuần lặng lẽ ngồi bên giường, thỉnh thoảng lại hỏi cô không thoải mái ở đâu.

Sự quan tâm của anh khiến cô không thể làm thinh. Đây chắc hẳn là lần đầu tiên của giận anh. Mặc dù đã lâu rồi cô không tức giận, nhưng cô cũng là một con người, nên hiển nhiên sẽ có những cảm xúc của người bình thường.

Cô mở mắt ra nhìn anh và nói: "Ngụy Tuần, em đang giận đấy."

Không phải cô giận anh đã đi gặp Trịnh Yến Yến, mà là giận vì thái độ lảng tránh của anh: "Anh có bao giờ nghĩ rằng thật ra cô ta thích anh, vì thế mới gọi điện cho anh trong tình huống đó, và ngoài số của người thân cô ta, lại chỉ nhớ mỗi số điện thoại của anh không? Nếu cô ta thích anh, lần sau cô ta lại tìm gặp anh, anh có đi không?"

"Tiểu Mộ, anh..."

"Trước đây, em đã nói với anh rồi. Nếu anh thật sự không quên được cô ta, anh cứ nói với em một tiếng, em đều hiểu được. Còn hiện tại, nếu anh ở bên em chỉ vì con và trách nhiệm, em sẽ hận anh đấy. Bây giờ có lẽ cô ta đã thích anh, anh nên làm thế nào đây? Anh đừng vì em mà trốn tránh vấn đề này."

Ngụy Tuần cũng nhìn cô: "Tiểu Mộ, anh không có suy nghĩ gì khác, chỉ hi vọng cô ấy có cuộc sống tốt. Ngoài ra, anh cũng sẽ không vì bất cứ điều gì mà thay đổi. Anh hoàn toàn nghiêm túc với em. Nếu anh đã hứa với em, thì sẽ không lừa dối em."

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, anh cũng nhìn thẳng vào cô. Mẹ cô nói rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, ánh mắt không biết nói dối. Cô ngồi dậy ôm lấy anh: "Vâng, em biết rồi."

Ngụy Tuần vòng tay ôm eo cô, khẽ hỏi: "Em còn giận nữa không?"

"Hết giận rồi ạ." Lí Mộ gác cằm lên vai Ngụy Tuần, rủ rỉ nói: "Nhưng có câu này em vẫn phải nói với anh, dù sao đó cũng là cuộc sống của cô ta, anh không giúp được gì đâu."

Bởi lẽ cô biết, trên đời này không có thứ hạnh phúc nào mà người khác có thể mang lại cho mình.

Nửa đêm trời đổ tuyết, sáng sớm thức dậy đã thấy thế giới bên ngoài được bao phủ trong lớp màn trắng xóa. Lí Mộ lần đầu tiên dùng bữa sáng cùng với mọi người nhà họ Ngụy. Bàn ăn rất yên lặng. Vì sáng nay đã nôn khan một trận nên cô ăn không vào. Từ Nhược Chi thấy thế, bèn bảo Ngụy Tuần đưa cô đến bệnh viện khám. Ngụy Tuần đã xin nghỉ cho cô và hẹn trước bác sĩ Triệu.

Sau bữa sáng, hai người rời đi. Từ Nhược Chi kể lại cho Ngụy Đức Chiêu tình hình tối qua. Ông nghịch ấm trà trong tay, trầm giọng nói: "Cô ta vậy mà lại có thể giữ được bình tĩnh, đúng là tuổi nhỏ mà suy nghĩ không đơn giản. Con đừng nóng vội, hiện giờ sức khỏe của cô ta mới là điều quan trọng. Chuyện sau này cứ để từ từ rồi hẵng nói."

Thần Khống Thiên Hạ

Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Dị Giới

Điên Cuồng Độc Chiếm

Ngôn Tình

Dược Hương Trùng Sinh

Trọng Sinh

TrướcTiếp

Báo lỗi chương Bình luận

đam mỹ quân đội truyện tiên hiệp hài gojo satoru x itadori yuuji ngôn tình hắc bang nữ cường truyện xuyên không hoàn 18+

cưng chiều vợ nhỏ trời ban rể quý trời cho mai táng tuổi 18 cục cưng có chiêu con đường bá chủ mê vợ không lối về tổng tài anh nhận nhầm người rồi tổng tài anh quá bá đạo rồi thiếu chủ bí mật đạo tình vụng trộm không thể giấu thiên quan tứ phúc đế bá

Hiện menudoc truyen

Truyện

Thắt Lưng Hoa

Chương 30

THẮT LƯNG HOA

30: Ngụy tuần, em đang tức giận đấy

TrướcTiếp

Lúc Từ Nhược Chi và Lí Mộ về đến nhà lớn, thời gian hãy còn sớm, Ngụy Tuần vẫn chưa về.

Từ Nhược Chi bảo quản gia Từ đưa cô lên phòng Ngụy Tuần nghỉ ngơi, còn mình thì đi về phòng riêng.

Sau khi quản gia Từ đóng cửa rời đi, căn phòng yên tĩnh tách biệt hẳn với thế giới hỗn loạn bên ngoài. Bả vai Lí Mộ hơi sụp xuống, cô nằm cuộn tròn trên ghế sô pha, từ từ nhắm mắt lại.

Gần đây, cô thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, mới đầu chỉ định nghỉ ngơi chốc lát nhưng lại ngủ thϊếp đi lúc nào chẳng hay.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Lí Mộ có cảm giác cơ thể đột nhiên bay lên không trung, cô cố mở đôi mắt nhập nhèm ra thì nhìn thấy khuôn mặt in nghiêng đầy dịu dàng của Ngụy Tuần dưới ánh đèn. Sau khi biết là anh, cô dựa đầu vào vai anh và nói với giọng buồn ngủ: "Anh về rồi à."

Anh "ừ" một tiếng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Lí Mộ muốn thức dậy, nhưng hai mí mắt cứ nặng trĩu. Cô nhìn anh hai lần, rồi bất giác nhắm mắt lại, đầu óc mơ màng có thể nghe thấy động tĩnh xung quanh, tuy nhiên cơ thể vẫn không tỉnh táo được. Cô cảm nhận được bàn tay anh đang vuốt v3lưng mình, và giọng nói dỗ dành đầy dịu dàng: "Ngủ đi em!"

Giọng nói của anh khiến cô cực kỳ yên tâm, thế là cô lại chìm vào giấc ngủ. Trong lúc lim dim, Lí Mộ nghe thấy tiếng nước "ào ào" trong phòng tắm, bấy giờ mới lơ mơ nhớ ra là trên mặt mình vẫn còn lớp trang điểm. Cô muốn tỉnh dậy, nhưng cơ thể vẫn chìm trong giấc mộng, đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì hình như Ngụy Tuần từ trong phòng tắm đi ra, cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cho cô.

Giấc ngủ này cứ chập chờn không yên, Lí Mộ cứ lăn tăn về việc mình chưa tẩy trang, tiềm thức luôn nhắc cô ngủ một lát rồi dậy. Cuối cùng, cơn đói bụng đã đánh thức Lí Mộ. Cô mở bừng mắt ra, thấy trong phòng tối đen, một cách tay vắt ngang eo cô. Cô nép vào bên người Ngụy Tuần, nghe tiếng hít thở đều đều của anh, rõ ràng là đã say giấc nồng.

Một lát sau, ý thức của cô mới trở nên tỉnh táo, cô khẽ khàng nhấc tay anh ra khỏi người mình, sau đó định rời giường. Ngụy Tuần ngủ không sâu giấc, động tác rất nhẹ của cô đã nhanh chóng đánh thức anh.

"Tiểu Mộ?" Anh mở mắt ra, khẽ gọi tên cô bằng giọng nói khàn khàn.

Lí Mộ mới hơi nhổm người dậy liền nằm lại trên giường. Cô còn chưa nói gì thì bụng đã kêu ùng ục. Tiếng kêu tuy nhỏ nhưng lại nghe rõ mồn một trong căn phòng tĩnh lặng như tờ. Cô bối rối, lập tức tìm một cái cớ: "Bé con đói rồi."

Hai mắt Ngụy Tuần rốt cuộc cũng đã thích ứng với bóng tối. Anh nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Lí Mộ, bèn cười hỏi: "Con có nói cho em biết là nó muốn ăn gì không?"


Sau đó, anh bật đèn ngủ đầu giường, rồi đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ mới biết đã là hai giờ sáng. Lí Mộ từ trên giường ngồi dậy, nói với anh: "Anh tìm cái gì cho em ăn tạm cũng được. Bây giờ cũng đã muộn quá rồi."

Đây là nhà lớn, cô không muốn khiến người khác để ý.

Ngụy Tuần xoa đầu cô, vỗ về: "Không sao đâu, anh nấu cho em bát mì, chỉ thoáng cái là xong ấy mà. Em ở đây đợi anh nhé."

Nói rồi, anh đi ra khỏi phòng. Lí Mộ lập tức xuống giường, lon ton đi theo sau: "Như thế không hay thì phải?"

Lỡ đánh thức mọi người thì làm thế nào? Cô vô thức bước đi thật nhẹ.

Ngụy Tuần lấy một chiếc áo khoác choàng lên người cô: "Có gì mà không hay, con đói mới là việc lớn đấy."

Trong căn bếp nhỏ của lầu phụ sáng ánh đèn, đây là nơi Từ Nhược Chi thường trổ tài nấu nướng khi cảm thấy hứng thú. Lí Mộ ngồi trên chiếc ghế cao trong căn bếp được thiết kế theo kiểu bán mở. Cô nhìn Ngụy Tuần lấy nồi từ trên kệ xuống, rồi lấy nguyên liệu nấu ăn phong phú trong tủ lạnh ra.

Cô chưa từng thấy anh nấu ăn bao giờ, ngoại trừ lần hai người cùng nấu lẩu ra thì họ hầu như đều ăn ở ngoài hàng, hoặc anh gọi món từ khách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh
Ẩn QC