40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
kilomet."

"Hơn 12 giờ tối ngày 25 tháng 10, ở bên một gốc cây ngô đồng gần khách sạn Hoành Đạt đường Trường Nam khu Tường Khẩu, một nhân viên bồi rượu 24 tuổi say rượu đứng nôn mửa, bị hung thủ tấn công, cô ta bị thương rất nặng, xương sọ vỡ nát, hiện tại vẫn đang nằm viện. Lúc đó cô ta mặc một chiếc váy đỏ hở hang, buộc tóc đuôi ngựa. Đường Trường Nam cách đường Trung Sơn hơn 3km, cách đường Công Chính 1km."

"Vụ án này không có vật chứng lưu lại." Hồ Hiệu nói xong, đưa mắt nhìn Kỷ Phương Hủ, anh ta chống ngón trỏ phải lên cằm, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.

"Vụ án cuối cùng xảy ra vào ngày mùng 7 tháng 11 cũng chính là tảng sáng ngày hôm nay..." Thưởng Tâm nói về vụ án cuối cùng, "Trên đường Công Nghiệp, cũng thuộc khu Tường Khẩu, cách nơi xảy ra các vụ án trước chừng hai, ba kilomet, ở chỗ đó có mấy xưởng sản xuất lớn, có rất nhiều công nhân nữ đi làm khuya mới về, khi nạn nhân Quách Khiết tan ca vào tầm đó, có mấy đồng nghiệp hẹn cô ta đi ăn khuya nhưng cô ta nói con mình bị ốm nên phải về nhà chăm sóc, đi về một mình, không ngờ đi đến nửa đường thì... Ôi!" Thưởng Tâm thở dài, "Nghe nói con trai cô ta mới hơn hai tuổi, đứa bé còn nhỏ như vậy đã mất mẹ..."

"Đừng kể tới mấy chi tiết không liên quan nữa." Kỷ Phương Hủ lạnh lùng ngắt lời Thưởng Tâm, không trêu tức bắt hai người nhắc đi nhắc lại vụ án như vừa nãy, lúc này anh ta nghiêm nghị tới đáng sợ, "Khi một tên hung thủ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cấp độ nhẹ gây án thì hắn sẽ chẳng để tâm đến mẹ đứa trẻ nào hết, hắn sẽ không ngừng giết chóc cho tới khi thành phố này không còn phụ nữ mặc đồ đỏ buộc tóc đuôi ngựa nữa thì thôi." Anh ta liếc nhìn Hồ Hiệu, "Còn cô, trong vụ án cuối cùng cô phát hiện được điều gì?"

Hồ Hiệu bị anh ta hỏi một cách đột ngột như vậy, cũng hơi căng thẳng, cô đẩy kính mắt, vội kể lại một lượt những tang vật mình thu thập được, khi nói đến chi tiết tiền của nạn nhân bị cướp sạch, Kỷ Phương Hủ chợt vỗ tay một cái, lẩm bẩm: "Đúng! Chính là chi tiết này!"

"Gì cơ?" Hồ Hiệu chẳng hiểu gì.

"Lòng tham."

"Cướp tiền?" Thưởng Tâm không hiểu, "Trong mấy vụ trước, hung thủ cũng không lấy tiền của bọn họ."

Kỷ Phương Hủ cười khinh bỉ, xem ra cũng không cho lời giải thích của Thưởng Tâm là đúng. Anh ta bắt đầu xoay bút, bút dạ đen xoay tròn đủ kiểu giữa những ngón tay thon dài của anh ta, chưa một lần rơi xuống, hai người các cô cứ thế nhìn anh ta, khoảng mười phút sau, anh ta chỉ bút về phía Hồ Hiệu: "Làm một nhân viên kiểm nghiệm dấu vết, cô có suy nghĩ gì về những dấu vết được lưu lại ở hiện trường mấy vụ án này?"

"Tôi?"

"Bàn luận văn đầu tiên đăng trên tạp chí 'Crime and Punishment' (Tội ác và hình phạt) ở Anh của học giả Duane Gibran mà cô vừa nhắc tới chính là 'Sự ảnh hưởng từ tố chất tâm lý của tội phạm bạo lực đến dấu vết hiện trường'."

"Tôi... tôi cảm thấy tố chất tâm lý của tên hung thủ này cũng không tồi, tính cưỡng chế rất mạnh..."

"Xin cô tập trung hơn." Kỷ Phương Hủ lại bắt đầu xoay bút, "Nếu so sánh với những phân tích tại sao tôi lớn lên ở Anh khi nãy, suy luận của cô lúc này như thể đang đùa tôi vậy."

Hồ Hiệu đưa mắt nhìn anh ta, ánh mắt của anh ta đột nhiên khiến cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Da đầu Hồ Hiệu run lên, mặt đỏ bừng --- Khi nãy cô quả thật nói lấy lệ vì cô không ngờ anh ta lại biết Duane Gibran, vị chuyên gia tâm lý học mà ngay cả thầy hướng dẫn của cô - chuyên gia điều tra hình sự của Bộ công an, giáo sư La Hoàn cũng vô cùng kính trọng.

"Để tôi thử xem nhé." Thưởng Tâm vỗ vai Hồ Hiệu, "Vụ án cuối cùng xuất hiện những điểm khác biệt lớn với ba vụ án trước đó. Một là trong vụ án cuối cùng, nạn nhân bị tử vong; hai là nạn nhân bị đập liên tục, trong khi mấy nạn nhân trước đó chỉ bị đập một cú; ba là tiền của nạn nhân bị cướp sạch; bốn là mấy nạn nhân trước đều đi bộ hoặc đang đứng yên, chỉ có nạn nhân cuối đi xe điện." Thưởng Tâm suy nghĩ một hồi, đột nhiên mở to mắt, "Hung thủ ở vụ án cuối cùng và ba vụ án trước không phải cùng một người, hắn cố ý bắt chước tên hung thủ kia để che giấu tội ác của chính mình?"

Kỷ Phương Hủ nhìn về hướng khác, dáng vẻ thanh cao mà kiêu ngạo --- Anh ta không đồng tình với kết luận của Thưởng Tâm.

Hồ Hiệu vắt óc, nghĩ ra một vài điều nhưng lại không dám nói ra. Hồ Hiệu là người mẫn cảm, cô thấy Thưởng Tâm là sư tỷ của mình, nếu bây giờ mình lại nói khác với sư tỷ, liệu sư tỷ có nghĩ mình là đứa ngông cuồng và coi thường bề trên hay không? Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn im lặng.

"Hung thủ là cùng một người." Rốt cuộc Kỷ Phương Hủ cũng mở miệng lần nữa, "Nếu tôi muốn bắt chước hung thủ giết một người, tôi sẽ đi theo cô ta về nhà rồi chờ cô ta xuống xe mới hành động, dù sao vào một, hai giờ sáng, xuất phát từ bản năng tự vệ của phụ nữ, sẽ không dừng lại trước mặt một người đàn ông dù xa lạ hay quen biết sơ sơ."

Hồ Hiệu cắn môi, vờ như chợt hiểu ra sau đó nói: "Mấy vụ án trước, hung thủ hoàn toàn có cơ hội rat ay giết chết bọn họ nhưng hắn lại không làm như vậy, còn ở vụ án cuối cùng, hung thủ không thể không giết Quách Khiết, có lẽ là do Quách Khiết đã nhìn thấy tướng mạo của hắn."

"Không phải có lẽ là chắc chắn đã nhìn thấy." Kỷ Phương Hủ nói tiếp, "Ngoại trừ vết thương trên đầu và vết bầm ở đùi do bị xe điện đè lên, trên cơ thể nạn nhân không có vết thương khác chứng tỏ cô ta không bị tấn công bất ngờ trong khi đang đi xe, nếu không khi ngã từ trên xe điện khi xe đang chạy, nhất định sẽ bị trầy da ở chỗ khác nữa. Đáng tiếc là cô ta dừng xe, thấy tướng mạo của hung thủ --- hoặc là nói, hung thủ đột ngột nhận ra: Người phụ nữ này phù hợp với yêu cầu 'Mặc đồ đỏ, buộc tóc đuôi ngựa' của mình, mình muốn lấy gạch đập cô ta. Sau đó lại nghĩ, cô ta lại thấy tướng mạo của mình, mình nhất định phải giết chết cô ta rồi ra tay luôn."

Thưởng Tâm: "Ý anh là, trong vụ án cuối cùng, hung thủ còn chưa chuẩn bị xong thì đã gặp phải người xui xẻo phù hợp với yêu cầu của hắn?"

"Sau đây là phân tích của tôi." Kỷ Phương Hủ hắng giọng, "Hung thủ nam, bề ngoài xấu xí, khoảng 35 - 40 tuổi, độc thân, cha mẹ ly dị hoặc mẹ mất sớm, sống với cha nhiều năm. Tuổi thơ từng bị một người phụ nữ hay mặc đồ đỏ và buộc tóc đuôi ngựa sỉ nhục hoặc đánh đập, nhiều năm sau hắn vẫn sống trong sự chỉ trích và chối bỏ, hắn muốn trả thù xã hội. Hoàn cảnh gia đình hắn cũng không khá giả, sống và làm việc hầu như đều ở khu Tường Khẩu, khi ra ngoài thì chỉ lựa chọn phương tiện giao thông là xe buýt, xe đạp, không loại trừ khả năng hắn cũng đi xe điện hoặc xe máy nhưng có hay không cũng chẳng quan trọng vì khi gây án thì hắn đi xe đạp. Hắn không có công việc ổn định, không có ý thức trách nhiệm, thường oán giận cuộc sống, dễ bị kích động, tố chất tâm lý và tố chất văn hóa đều không cao, sống lười nhác lại hơi cố chấp, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cấp độ nhẹ, điều này tôi đã nói rồi. Tháng 7 đến tháng 9 năm nay, vì địa vị xã hội không cao nên hắn đã bị người khác ức hiếp, có lẽ đã bị đánh đập --- Mặt khác, ở nơi này của các vị có loại đồ gì mà dùng xe đạp chở đi bán không?"

"Loại đồ gì?"

"Đồ ăn."

Thưởng Tâm và Hồ Hiệu đều rơi vào mông lung, sau khi phản ứng lại được thì Hồ Hiệu vội ghi ghi chép chép, còn Thưởng Tâm trả lời: "Kẹo mạch nah, kẹo hồ lô, trứng gà lộn, thịt heo khô và bánh ngọt truyền thống."

Cô gái mạnh mẽ cũng là người tham ăn đó.

"Trứng gà lộn?" Kỷ Phương Hủ lặp lại.

Hồ Hiệu ngán ngẩm giải thích cho Kỷ Phương Hủ thế nào là trứng gà lộn, vui vẻ khi thấy Kỷ Phương Hủ cũng chẳng thích thú gì món này, "Loại trừ những món không thể bán vào nửa đêm như kẹo mạch nha và kẹo hồ lô, loại trừ món không thể làm món chính để no bụng như thịt heo khô, nghề nghiệp của hung thủ là người bán hàng rong bánh ngọt truyền thống hoặc trứng gà lộn."

Thưởng Tâm kinh ngạc: "Sao anh biết hung thủ là người bán hàng rong?"

"Vụ án cuối cùng đã khiến hung thủ bại lộ nghề nghiệp của mình --- Nạn nhân họ Quách đang vội về nhà chăm con, tại sao đi nửa đường thì lại dừng xe? Không ăn khuya với đồng nghiệp không có nghĩa là không thể mua đồ ăn khuya trên đường, nhất định là cô ta đang đói, lại nhìn thấy món mà mình muốn ăn nên dừng lại để mua một suất về nhà. Khi cô ta dừng xe lại rồi rút ví ra, tên bán hàng rong kia liền nhận ra cô ta phù hợp với 'yêu cầu' của mình, vừa hoảng hốt vừa hưng phấn, nhân lúc cô ta cúi đầu tìm tiền trả thì đập liên hồi vào đầu cô ta tới khi cô ta chết, sau khi đã được thỏa mãn như cầu tâm lý, hắn thấy tiền trong ví nên nảy sinh lòng tham, bèn cướp sạch tiền trong ví đi. Nhặt tiền xu rơi trên mặt đất tốn nhiều thời gian, hắn chọn bỏ qua, đạp xe rời đi."

Hồ Hiệu cảm thấy khó tin: "Anh thông minh như vậy, sao có thể là bệnh nhân tâm thần được?"

Trước sự nghi hoặc của tiểu thư Hồ tiêu, bệnh nhân tâm thần mỉa mai câu hỏi của cô bằng một câu: "Tâm thần và thiểu năng trí tuệ là hai khái niệm khác nhau, cảm ơn."

3.

Dù đã biết hung thủ làm nghề nghiệp gì nhưng khu Tường Khẩu lớn như vậy, người bán hàng rong nhiều như thế, cũng không thể bắt từng người họ về thẩm vấn được. Hơn nữa, giới truyền thông bắt đầu vào cuộc, trắng trợn đưa tin "Vụ án tên biến thái hành hung, giết người hàng loạt", khiến lòng người hoang mang, không một ai dám mặc đồ đỏ ra phố, đến người buộc tóc đuôi ngựa cũng ít hẳn đi.

Một hôm Hồ Hiệu đi làm về, vào quán ăn đối diện Cục ăn mì vằn thắn một mình, bỏ thêm rất nhiều hồ tiêu mà cô vẫn chưa thấy cay. Hai người bạn học hẹn cô đi dạo phố, sau khi tới đó cô phát hiện ra có một trong hai cô nương ngốc kia mặc áo khoác màu hồng đậm, buổi tối mà nhìn thì không khác gì màu đỏ. Cô vắt hết óc nghĩ kế để giội nước lên người cô bạn, cho cô bạn mượn áo khoác sau đó nhận trách nhiệm khoác cái áo kia về mình.

Nhưng khi tới trạm xe buýt thì cô hoảng hốt phát hiện ra, thôi rồi, bên trong cô mặc áo sơ mi kẻ màu đỏ, bản thân đã biến thành "Mặc đồ đỏ, buộc tóc đuôi ngựa". Hồ Hiệu dường như đã nhìn thấy biểu ngữ trong phòng họp lớn của đơn vị --- Hội nghị báo cáo thành tích tiên tiến của đồng chí Hồ Hiệu. Hồ Hiệu thầm cảm thấy may mắn, bệnh nhân tâm thần nói phạm vi hoạt động của hung thủ thường chỉ loanh quanh ở khu Tường Khẩu, nơi này cách khu Tường Khẩu... đúng một cái cầu!

Xung quanh đây là khu văn phòng, hiện tại chỉ có mình cô đứng đợi xe buýt, trên vỉa hè đỗ đầy ô tô riêng, một chiếc taxi cũng không có, thậm chí khoảng hai phút mới lại có xe chạy qua đây một lần. Lúc đổi quần áo cho bạn thì Hồ Hiệu cũng có ý tưởng riêng nhưng lúc này cô bắt đầu sợ hãi, cô cắn môi dưới, đứng đợi xe buýt số 4 hoặc xe 60, mà còn cuống quýt hơn đợi người yêu lúc đang mặn nồng.

"Người đẹp, ăn trứng gà lộn không?" Một chiếc xe đạp dừng trước mặt cô.

Hồ Hiệu hoàn hồn, nhìn về phía người bán hàng rong nọ. Khoảng 40 tuổi, hơi mập, không cao, tướng mạo bình thường, sau khi nhìn qua vài lần cũng không có mấy ấn tượng, đầu đội mũ lưỡi chai màu đen, có hai cái găng tay vắt ở ghi đông xe đạp, sau xe có một rổ được cố định chặt, phía trên xe che kín khăn bông giữ ấm. Hình tượng này... Hồ Hiệu cảm thấy tất cả máu trong người đều tập trung lên đỉnh đầu giống như đột nhiên phải đứng hát trước sân khấu vạn người, trái tim đập bình bịch.

Sau khi mình từ chối hắn, có lẽ hắn sẽ bỏ đi.

Hung thủ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thấy phụ nữ phù hợp thì sẽ khởi động quy trình "dùng gạch đập". Có khi còn lén lút vòng ra sau cô để đập ấy chứ.

"Bán thế nào?" Hồ Hiệu nhìn thẳng vào hắn, trực giác mách bảo - chỉ cần cô không cúi đầu thì hắn sẽ không có cơ hội hành động.

"Hai tệ bảy một quả."

"Đắt thế, người khác đều chỉ bán hai tệ rưỡi thôi."

"Trứng của tôi là trứng gà quê!"

Đây dường như là một đoạn đối thoại mua bán rất bình thường... Hồ Hiệu tỉnh táo lại, "Tôi mua nhiều hơn, anh tính tròn tiền cho tôi đi."

Bán thế thì lỗ vốn. Hồ Hiệu nghĩ, nếu hắn không phải tên hung thủ kia, sẽ bực bội bỏ đi luôn, nếu hắn đúng là hung thủ thì...

"Được rồi, cô mua mấy quả?"

...Sao tôi lại xui xẻo thế hả giời!!! Trái tim Hồ Hiệu lại bị nhấc lên, lưng ướt đẫm mồ hôi, biết không xong rồi. Cô cố kiềm chế không để giọng nói run rẩy, "Để tôi hỏi mẹ tôi có muốn ăn không đã." Dứt lời, cô lấy điện thoại di động ra, liếc mắt thấy tên bán hàng rong kia đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô. Cô không dám cúi đầu, vội vàng xóa lịch sử cuộc gọi gần đây rồi bấm số Thưởng Tâm.

"Hi, Tiểu Hồ ~"

"Con thấy trứng gà lộn ở đường bán rẻ lắm, con mua mấy quả về mẹ con mình cùng ăn nhé."

"... Thật à?! Thế mua hai mươi tệ đi! Ôi bắt em tốn tiền rồi ha ha ha. Bọn chị chờ em đó nha."*

*Vì tiếng Trung chỉ có xưng hô 'tôi - bạn' nên đoạn này thực ra Hồ Hiệu gọi bạn xưng tôi với Thưởng Tâm, Thưởng Tâm cũng vậy.

Hồ Hiệu ngắt điện thoại, hơi lo lắng, không biết Thưởng Tâm có hiểu được không, "Cho hai mươi tệ." Cô chẳng biết làm sao, đành giả vờ nghiêm túc mua hàng.

"Còn hai mươi mốt tệ tiền trứng, bán hết thì tôi về nhà luôn. Cô mua hết đi, hai mươi mốt tệ thôi."

"... Được." Bệnh nhân tâm thần đã nói, tố chất của hung thủ không cao, cũng không thông minh lắm, có lẽ hắn không biết mục đích gọi điện thoại của cô. Hồ Hiệu rút ví tiền ra, tiền bên trong được sắp xếp theo thứ tự, tiền lẻ sắp lên một chỗ, cô đưa cho hắn một tờ tiền chẵn một trăm tệ.

"Không có tiền trả lại đâu, cô đưa tiền lẻ đi." Hắn từ chối.

Hồ Hiệu nào dám cúi đầu tìm tiền lẻ, "Không còn tiền lẻ, chỉ có từng đấy, không bán thì thôi."

Người bán hàng rong lẳng lặng cúi đầu tìm tiền lẻ, Hồ Hiệu muốn nhân cơ hội chạy trốn nhưng hai chân cô đã mềm nhũn, lúc hắn trả lại 79 tệ, Hồ Hiệu thấy hắn cố ý dúi tiền về phía cô, đế bốn đồng tiền xu rơi trên mặt đất.

Người không đề phòng thì sẽ ngồi xổm xuống nhặt. Hồ Hiệu thấy tay phải của hắn đã luồn vào trong rổ, không biết thứ được lấy ra là gạch hay là trứng gà lộn, tỷ lệ gạch xuất hiện chắc lớn hơn nhỉ?

Nhặt, bị gạch đập một phát chết luôn. Không nhặt, hắn sẽ nghi ngờ, có lẽ vẫn bị gạch đập một phát chết luôn. Hồ Hiệu rơi lệ trong tim, chẳng lẽ hội nghị báo cáo chiến công của Hồ Hiệu sẽ thật sự diễn ra sao? Không được đâu, Hồ Hiệu vật vã đấu tranh tư tưởng, mình vẫn chưa yêu đương bao giờ, mình vẫn chưa có quân hàm, mình vẫn chưa...

Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ tới một điều duy nhất.

Mình không muốn chết.

Nhưng nên làm gì bây giờ?

Hồ Hiệu bỗng nhớ lại những điều mà Kỷ Phương Hủ nói hôm trước, là một tên sát thủ trả thù xã hội vì tinh thần bị tổn thương, hung thủ mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này cần tấn công những người phụ nữ có điều kiện phù hợp để thỏa mãn nhu cầu tâm lý, bọn họ không thể trừng phạt người đã thực sự tổn thương mình, bèn đổ cơn giận lên đầu những người vô tội, đây là biểu hiện của tâm lý biến thái.

Duane Gibran từng viết trong cuốn "Bệnh tâm lý và hoàn cảnh tuổi thơ" rằng: "Bọn họ có tâm lý chinh phục đối với người vô tội, lấy sự đau khổ của nạn nhân làm niềm vui. Thực ra sâu trong tâm tưởng của bọn họ, đằng sau sự chinh phục chính là..."

"Tiền của cô rơi rồi kìa." Người bán hàng rong nhắc nhở với vẻ mặt vô cảm.

Đằng sau tâm lý chinh phục của bọn họ, rốt cuộc là điều gì?

"Có phải trứng gà lộn của anh bị hỏng rồi nên mới bán rẻ cho tôi không?" Hồ Hiệu bĩu môi, chỉ vào rổ hỏi, "Anh đập một quả cho tôi nếm thử đi."

Môi người bán hàng rong giật giật, hắn lẳng lặng lấy một quả trứng gà trong rổ, lại lấy một cái muôi từ trong túi tiền, đập một cái, vỏ trứng vỡ ra sau đó hắn đưa cho Hồ Hiệu. Trứng gà khá nóng nhưng Hồ Hiệu cũng chẳng kiêng kỵ nhiều như vậy, cô cố nén cơn buồn nôn, uống cạn nước bên trong (Hồ Hiệu biết đấy là nước ối), một phôi thai nho nhỏ của con gà cũng lăn vào miệng, mềm nhũn.

"Quá ngon!" Hồ Hiệu nuốt ực một cái, đến trứng gà lộn cô cũng ăn rồi, còn gì không dám làm nữa đây? "Đây là quả trứng gà lộn ngon nhất mà tôi từng ăn! Anh làm thế nào vậy? Anh siêu thật đấy!"

Khuôn mặt vô cảm của người bán hàng rong thoáng thay đổi, hắn vừa hoang mang vừa bất ngờ lại sung sướng nhìn Hồ Hiệu, Hồ Hiệu ăn "ngon lành", mặt mày hớn hở (thực ra là buồn nôn), vốn từ của cô rất nghèo nàn cũng chẳng phải người nhanh mồm nhanh miệng, chỉ đành khen hắn là "Quá siêu", "Giỏi quá", "Sau này đều mua của anh"...

Đằng sau tâm lý chinh phục kỳ thực là khát khao nhận được lời khen ngợi, là mong mỏi nhận được sự công nhận từ người khác --- Duane Gibran, trích trong "Bệnh tâm lý và hoàn cảnh tuổi thơ".

Người bán hàng rong cẩn thận cất trứng gà lộn vào túi nylon, hành động cẩn thận từng li từng tí ấy dường như là sự che chở đối với lời ca ngợi chẳng dễ gì có được này. Hồ Hiệu nhận túi nylon đựng trứng, thấy hắn đánh giá mình từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt lại có chút cảm khái "Tức cảnh sinh tình", sau đó hắn quay xe rồi đạp về hướng khác. Trên con dốc lên cầu, hắn nặng nhọc đạp xe, dưới màn đêm, bóng lưng của hắn vừa buồn bã vừa cô đơn, trái tim Hồ Hiệu chợt thấy chua xót.

Người đáng thương tất có điểm đáng trách, người đáng trách tất có chỗ đáng thương. Sự hình thành tính cách của con người trưởng thành có liên quan sâu sắc tới tuổi ấu thơ, sự thiếu hụt và thương tổn tâm lý, sinh lý sẽ ảnh hưởng tới cả cuộc đời về sau của hắn.

Hồ Hiệu chỉ có một thân một mình, tự biết bản thân không thể đánh thắng một người đàn ông trưởng thành, điều duy nhất cô mong mỏi là "Kẻ hủy diệt đồ đỏ" biến mất trong tầm mắt của mình. Nhưng làm một cô gái mặc đồ đỏ, buộc tóc đuôi ngựa duy nhất trở về từ cõi chết, cô đủ khả năng để nhận ra camera phân bố ở các khu vực mà người bán trứng gà lộn có thể đi qua.

Xe cảnh sát rú còi ập tới, Hồ Hiệu thấy cảnh sát của khu Giang Bắc xuống xe hỏi cô có bị thương không, sau khi ngồi vào xe cảnh sát, cô nhận được điện thoại của Thưởng Tâm: "Tiểu Hồ, em không sao chứ? Em ghét trứng gà lộn như vậy thì làm sao có thể mua về để mọi người cùng ăn được? Chị vội vàng để bộ phận kỹ thuật định vị di động của em rồi nhờ cảnh sát khu vực phái xe tới đó. Em thấy hung thủ rồi?"

Cảm giác an toàn đến từ xe cảnh sát khiến người đã bôn ba cả ngày như Hồ Hiệu thấy mệt lử, "Hắn không tấn công em, khi nào về đến Cục em sẽ miêu tả chân dung của hắn, tìm ra hắn rồi nói sau.

***

Vào buổi chiều Chi đội sẽ tổ chức họp thảo luận phân tích vụ án, tới lúc đó nhất định sẽ yêu cầu cảnh sát hình sự trình bày về quá trình xác định kẻ tình nghi. Thưởng Tâm biết mình không thể nói thật nhưng việc kiểm tra camera theo dõi lại cần thời gian dài và sự tập trung cao độ. Nếu Hồ Hiệu đã cùng mình tới bệnh viện số 17, vậy mình cử Hồ Hiệu tới hỏi Kỷ Phương Hủ tại sao lại có những suy luận kia xem sao.

Lần thứ hai Hồ Hiệu tới bệnh viện số 17 thì đã quen thuộc với quy trình ở đây, viện trưởng Trần nhanh chóng đồng ý, còn cử một hộ sĩ nam dẫn cô tới phòng bệnh của Kỷ Phương Hủ.

Hiệu quả cách âm của tầng số 11 rất tốt nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được một vài tiếng gào thét phẫn nộ hoặc âm thanh đồ vật rơi trên mặt đất. Lúc tới nơi thì Kỷ Phương Hủ đang ngủ.

Mấy giờ rồi mà còn ngủ! Hồ Hiệu ghen tị nghĩ thầm, tới gần thì thấy anh ta vẫn ngủ rất say nhưng không biết vì sao mà quầng mắt hơi thâm như thể đã thức trắng hai, ba đêm. Hồ Hiệu nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt không khỏi nhìn về phía anh ta.

Lông mi Kỷ Phương Hủ rất dài và dày, thỉnh thoảng khẽ động như cánh bướm đêm nho nhỏ. Môi trên hơi mỏng, có lẽ vì mấy ngày hôm nay ít quan tâm tới bản thân nên cằm lún phún râu cũng tăng thêm mấy phần nam tính. Tư thế ngủ của anh rất ngay ngắn, nằm thẳng, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, ngực phập phồng theo từng nhịp thở.

Hồ Hiệu cụp mắt lại tự nhủ, hiện tại không phải lúc để thưởng thức anh ta ngủ đâu.

"Thám tử Kỷ?" Hồ Hiệu đưa tay đẩy đẩy vai anh ta, thấy anh ta vẫn chưa tỉnh, cô bĩu môi, lại đẩy đẩy bờ vai anh ta, "Kỷ Holmes?" Lại đẩy đẩy, "Kỷ Kogoro?"... "Siêu trộm 1169?"

"Xin hãy gọi tôi là Duane Gibran." Anh ta đáp, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Trán Hồ Hiệu chảy xuống ba vạch đen sì.

Anh ta lười nhác dụi dụi mắt, ngồi dậy không nhanh không chậm, mái tóc không ngay ngắn nhưng vẫn đẹp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh