Chương 11: NAM NHÂN NHƯ QUẦN ÁO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  " Thật ra, nương tử cũng thật có duyên với vị tam tiểu thư nha! Không những tên gần giống mà dung mạo cũng có thất bát phân giống nhau..." Hàn Kỳ đạm cười. Hắn chính là nói nương tử và tam tiểu thư, chính là trong lòng hắn, nương tử duy nhất chính là có một, là nàng – Vân Tiếu Khuynh mà thôi. Chứ không phải là tam tiểu thư Vân thượng thư Vân Tiểu Khuynh. Có lẽ với nữ nhân khác sẽ dễ dàng nhận ra tâm ý của hắn, nhưng tiếc thay, Vân Tiếu Khuynh không là nữ nhân thường tình, mà là một nữ tử vô cùng lãnh đạm, tình thương vô cùng thấp nha. Xem ra thất vương gia của chúng ta phải còn cố gắng thêm nhiều nữa!

" Có lẽ vậy..." Vân Tiếu Khuynh gật đầu. Nàng không tin hai chữ kiếp số hay duyên phận nhưng mà chính nàng lại gặp được nó, thế gian này đúng là huyền bí, nhân sinh không bao giờ có thể nắm bắt hay tìm hiểu hết được nó, chuyện tưởng chừng chỉ là truyền thuyết, nhưng lại có thật, vượt thời gian, xuyên thời không, một thế giới hoàn toàn không có trong lịch sử?! những điều này là trí tưởng tượng, là ước mơ của nhân loại không ngờ có một ngày chính nàng lại là người trải qua.

" Nương tử! thế giới của nương tử, có giống như ở đây không?!" Hàn Kỳ tiếp tục tò mò. Vân Tiếu Khuynh lại đáp : " không có! Nơi đó thuộc chế độ ngang hàng, nam nữ bình đẳng, có hàng trăm quốc gia, không có giang hồ, cũng không có khinh công hay võ công cao cường như ở đây"

" Vậy.... có có hoàng đế hay vương gia gì không...." Tiếp tục hỏi

" Không có, người đứng đầu một nước là tổng thống hoặc chủ tịch, là do người dân bầu ra, nếu làm không tốt thì sẽ bị mắng chửi, thậm chí bị cắt chức, tìm người thích hợp lên thay thế...." Vân Tiếu Khuynh không nặng không nhẹ nói

Hàn Kỳ khóe miệng run rẫy, trên đời có chuyện như thế sao. Vân Tiếu Khuynh lại nói tiếp : " ở đó, nam nữ quyền lợi ngang nhau, xã hội một vợ một chồng, nếu trái quy định sẽ bị bỏ tù, cũng giống như hoàng đế nơi đây, nếu có ba ngàn mĩ nhân nhất định bị cảnh sát tống tù chung thân"

" Nương tử! thật sự..." Hàn Kỳ kéo kéo khóe miệng

" Đúng vậy,.." Vân Tiếu Khuynh gật gật đầu

" Nữ nhân cũng giống như nam tử, quyền lợi ngang nhau sao?!" Hàn Kỳ khó có thể tin. Vân Tiếu Khuynh liếc mắt hắn một cái, không mặn không nhạt, lên tiếng : " đối với nữ nhân, nam nhân chính là quần áo, chán rồi thì vứt, kiếm người khác lên thay! Lão công tốt thì phải nghe lời lão bà, lão bà nói một tuyệt đối không nói hai, tiền bạc phải để cho lão bà giữ, không được tàng tư!......"

" Nương tử....." Hàn Kỳ phiết miệng : " nương tử sẽ không chán vi phu, coi vi phu như là quần áo rồi vứt bỏ đấy chứ?!!" Không ngờ thế giới của nương tử chính là như vậy nha, thật kì lạ... nhưng mà cũng không sai, tính tình của nương tử quái lạ như vậy thì nơi đó chắc cũng không kém

Vân Tiếu Khuynh nhàm chán liếc hắn một cái, đã nói bao nhiêu lần nàng không phải là nương tử của hắn, nam nhân này trí nhớ kém thật

" Nương tử,..!!" thanh âm hề hề đáng thương


" Sẽ không!" Vân Tiếu Khuynh lên tiếng, dù gì thì Vân Tiểu Khuynh là nữ nhân cổ đại, chắc sẽ tam tòng tứ đức không vứt bỏ hắn đâu

" Hắc hắc..." Hàn Kỳ được câu trả lời vừa lòng, cười cười, như là nhớ đến điều gì, vội vàng đứng dậy xoay người đi về phía Trung Uyển các

" Ngươi đi đâu vậy?!" Vân Tiếu Khuynh kì lạ hỏi hắn

" Nương tử chẳng phải nói tướng công tốt chính là giao hết tài sản cho nàng sao, ta đi lấy tài sản của ta..." nói đoạn nhanh chóng bước đi, Vân Tiếu Khuynh chưa kịp lên tiếng, bóng lưng của hắn đã khuất dần trong tầm mắt của nàng

Đã bảo ta không phải là nương tử của ngươi, muốn giao cứ chờ Vân Tiểu Khuynh thực sự trở về rồi hãy giao, nam nhân này là ngu ngốc hay là thật sự không hiểu nàng nói gì??!!

Một lát sau, Hàn Kỳ cầm trên tay một cái hộp gỗ đặt xuống bàn, đưa cho Vân Tiếu Khuynh, cười cười : " nương tử! đây là toàn bộ tài sản của ta nha, địa khế, danh sánh tài bảo trong phủ, tiền gởi ngân hàng tư nhân, cửa hàng....cùng với nhiều sinh ý khác trên danh nghĩa của ta... tất cả đều ở đây..!!"

" À...! Còn cái này nữa" Hàn Kỳ lấy ra trong lòng khối mộc bài, đưa cho Vân Tiếu Khuynh, nhỏ giọng nói : " đây là binh quyền của Đông Li, thuộc bộ phận quản hạt của vi phu, giao cho nương tử, nương tử nhất định phải bảo vệ cho tốt nha!" Vân Tiếu Khuynh đôi con ngươi mở lớn nhìn nam nhân cười cười rực rỡ như ánh dương quang nhìn mình, nàng mở miệng, thanh âm bỗng dưng trở nên khô khốc : " ngươi không sợ.... ta bán đứng ngươi sao?!"

Hàn Kỳ nghe vậy, một thoáng sững sốt, nhưng rất nhanh nụ cười vô tâm không phế như thường ngày lại vang lên, y nói : " cho nên nương tử đừng có bán đứng vi phu nha, vi phu sẽ chết đó, nương tử đành lòng sao?!" huống chi..... nếu nương tử muốn dù là tính mạng vi phu cũng không tiếc, một khối mộc bài binh quyền thì có là gì?!! Vân Tiếu Khuynh nghiêm túc nhìn hắn, hàng mi dài khẽ chau, thanh âm dị thường ẩn nhẫn : " Hàn Kỳ, ngươi đừng có nói bậy bạ". Cái gì mà sinh với tử! hắn không biết quý trọng sinh mệnh của mình một chút sao?! Vân Tiếu Khuynh nàng tuyệt đối không chấp nhận, khi nghe nói hắn..,. tử, tâm của nàng một thoáng bén nhọn đớn đau, chẳng qua chỉ là..... không thích thôi!!

" Ta không thích quản mấy cái thứ này, ngươi cầm về đi..." Vân Tiếu Khuynh xoay hộp gỗ cùng mộc bài đưa về cho hắn, nàng không có hứng thú với mấy cái này. Hàn Kỳ không đồng ý, đưa ngược lại cho Vân Tiếu Khuynh, lại nói : " nương tử, vi phu chỉ muốn làm một tướng công tốt thôi, chẳng lẽ nương tử lại không cho vi phu cơ hội này?!"

" Hàn Kỳ, ngươi rốt cuộc là đùa giỡn cái gì xiếc? là ngươi đùa giỡn ta hay là không chịu hiểu, nương tử của ngươi là Vân Tiểu Khuynh chứ không phải là ta, Vân Tiếu Khuynh, ngươi có hiểu hay không?" Lần đầu tiên Vân Tiếu Khuynh phẫn nộ, lớn tiếng quát, Hàn Kỳ ngẩn ra, thu lại nét cười trên gương mặt, y nhìn Vân Tiếu Khuynh, thật sâu, lên tiếng : " nương tử, chẳng lẽ nàng không hiểu vì sao ta không gọi tên 'nàng' mà là gọi là nương tử sao?!!"

Đôi con ngươi của Hàn Kỳ một thoáng mất mác, Vân Tiếu Khuynh sửng sờ : " ngươi..." lời muốn nói cũng không thốt thành lời.... nghẹn cứng nơi cổ họng! Hàn Kỳ hai tay nắm chặt lấy đôi tay của Vân Tiếu Khuynh, gằn từng tiếng, kiên định mà quyết tuyệt : " vương phi của bổn vương duy độc chỉ là nàng, nương tử của vi phu cũng duy độc mình nàng – Vân Tiếu Khuynh mà thôi! Là Vân Tiếu Khuynh chứ không phải là Vân Tiểu Khuynh, là một lũ cô hồn đến từ dị thế chứ không phải là tam tiểu thư của Vân thượng thư. Nương tử, chẳng lẽ lòng của ta nàng không hiểu?!!"

" Chẳng phải ta đã nói ta không thể thích ngươi sao?!" Mãi một lát sau vân tiếu khuynh thở dài nhìn hắn

Hàn Kỳ đạm mạc cười : " không sao! chỉ cần ta thích nàng là đủ rồi"

" Rồi có một ngày ta sẽ đi...." Vân Tiếu Khuynh nhẹ nhàng nhíu mày...

Y đưa tay vuốt nhẹ lên hàng mi thanh tú kia, khe khẽ cười : " không sao! ta nhất định có cách tìm được nàng"

" Ta có gì tốt?! không thông minh, không tinh thông cầm kỳ thư họa, không giỏi võ cùng không hiểu văn...." Vân Tiếu Khuynh nhàn nhạt vấn, rất là khó hiểu

" Vì là nương tử, cho nên cái gì cũng tốt...." Hàn Kỳ cười yếu ớt, vân đạm phong khinh

" Hàn kỳ..." thanh âm lãnh mạc

" Ân..." giọng điệu vui mừng

" Ngươi... là một tên ngốc"

" Ách!.. nương tử, không chê vi phu chứ"

" Bất quá, nam nhân ngốc một chút cũng rất đáng yêu"

" Đa tạ nương tử khen ngợi!..."

Vân Tiếu Khuynh đầu hàng chịu thua, nam nhân lưu manh vô sỉ này chính là khắc tinh của nàng, chắc là vậy! haizzz.... Thôi đi, ký tắc an chi, đến đâu hay đến đó đi, nếu quả thật cả đời nàng ở trong cơ thể này, làm vương phi của hắn cũng không sai. Còn nếu có một ngày nàng biến mất, chỉnh chủ trở lại, 'nàng' cũng có thể ở bên hắn cả đời thôi, nam nhân chẳng phải rất dễ quên sao, hắn sẽ không khó quá.... Không đau lòng... đúng không?!!!

Thật sự không đau lòng chứ?! Vân Tiếu Khuynh, nữ nhân này quả thật rất đạm mạc, đạm mạc đến lãnh khốc, cho nên nàng không bao giờ biết được, nỗi đau của người ở lại thống khổ đến nhường nào, chưa từng gặp cho nên không hiểu, không rõ, cho nên xem nhẹ!

Để rồi, tình càng đậm càng sâu, khi rời đi để lại muôn vàn luyến tiếc, hàng vạn si niệm, lúc ấy Vân Tiếu Khuynh chợt hiểu

Tình một chữ có biết bao nhiêu đớn, bao nhiêu đau, bao nhiêu cay đắng, chua chát cũng nhiều lắm ấm áp cùng ngọt ngào!!! Một khi nếm thử, quyến luyến... hóa thành chấp niệm!

Phượng nghi cung

Xa hoa lộng lẫy

Không khí uy nghiêm, tôn quý

Lấy phượng hoàng làm biểu tượng, cột đình đêu khắc phượng hoàng, đồ vật trong phượng nghi cung, đa số đều có hình loài đểu trong truyền thuyết này

Ngồi ở chủ vị, thái hoàng thái hậu, ung dung cao quý, mỗi giơ tay nhấc chân tràn đầy khí phách hoàng gia

" Hoàng tổ mẫu, người có chuyện gì muốn nói với trẫm sao?!" đương kim thánh thượng ôn hòa mỉm cười, hỏi

" Hoàng thượng, nghe nói thất tôn nhi lấy vương phi, điều này có thật hay không?!" Thái hoàng thái hậu lên tiếng, thanh âm không ra hỉ giận

" Đúng vậy, là trẫm ban hôn cho thất đệ cùng tam tiểu thư của Vân thượng thư...." Hàn Dạ gật đầu

" Hoàng thượng, đại sự lớn như vậy tại sao lại không nói cho bổn cung biết?!!" thái hoàng thái hậu một thoáng nhíu mày, mi gian nhàn nhạt phẫn nộ. Hoàng đế thấy vậy, vội vàng giải thích : " hoàng tổ mẫu, người đừng hiểu lầm, là do trẫm không muốn quấy rầy hoàng tổ mẫu đang vì Đông Li cầu phúc thôi"  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net