Chương 13: THẤT VƯƠNG PHI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nghe thiên hạ đồn đại, thất vương gia dung mạo tuấn mỹ dị thường, đôi hoa đào mắt câu hồn người, tiếu dung trên môi không giảm, sở hoặc thế nhân, quả thật tin đồn không sai, có lẽ trong tất cả con cháu hoàng tộc, không ai có được dung mạo yêu nghiệt như nam tử này, tất cả các nữ tử, thiên kim tiểu thư con nhà quan lại, bất giác ai nấy đều mặt đỏ tim đập không thôi. Dù nghe nói vương gia giết người như ngóe, tàn bạo bất nhân nhưng giờ khắc này, nhìn thấy dung mạo ấy, khí phách ngang tàng hơn người ấy, bọn họ cảm thấy, dẫu sa đọa cũng là cam tâm tình nguyện

Nghe đồn, tam tiểu thư của Vân thượng thư, dung mạo khuynh thành khuynh quốc, tính tình thiện lương am hiểu ý người, nhưng có lẽ lời đồn đôi khi là không nên tin hoàn toàn nha. Dung mạo của bạch y nữ tử này quả thật đủ sức khuynh đảo thế nhân, một thân bạch y như tuyết, nhìn chẳng khác nào tiên tử lạc hạ phàm trần. Chỉ là sóng mắt lãnh đạm vô tâm vô cầu, hình thành nên một loại khí phách đạm mạc, khiến cho người ta khó có thể sổ sàng được. Một tiếu diện vương gia lúc nào cũng cười cợt, một vương phi đạm mạc đến lãnh tình! Cặp đôi này.. quả thật tuyệt phối à nha ^^

" Hàn Kỳ..." Vân Tiếu Khuynh một thoáng nhíu mày, đôi con ngươi quét ngang nhìn tất cả những người đang đánh giá nàng. Ánh mắt đạm mạc, một thoáng lãnh thanh khiến cho bất giác những ánh mắt làm càn thu lại, ai nấy điều cúi đầu lo cho riêng bản thân mình

" Sao vậy nương tử!" Hàn Kỳ tự tiếu phi tiếu

" Chúng ta có gì lạ sao?!" Vân Tiếu Khuynh nhàn nhạt hỏi

" Ách! Sao nương tử lại nói vậy??!" Hàn Kỳ khó hiểu

" Vì cớ gì bọn họ lại nhìn chúng ta..." Vân Tiếu Khuynh nói ra sự thật.

" Ha hả, là vì nương tử xinh đẹp nha" Hàn Kỳ tự hào nói, nương tử của hắn đương nhiên là xinh đẹp nhất. Nhưng mà hắn có chút không thích kẻ khác ngắm nàng, nương tử của hắn, mình hắn ngắm là đủ rồi!

" Ngươi cũng rất đẹp!" Vân Tiếu Khuynh gật gật đầu, âm thanh nhàn nhạt tán thưởng, trong tất cả các nam nhân ở đây, hắn chính là yêu nghiệt nhất

" Hắc! đa tạ nương tử thưởng thức..." Hàn Kỳ đổ mồ hôi hột, nương tử nói chuyện thật thẳng thắn

Vân Tiếu Khuynh ánh mắt đảo qua chỗ gia quyến của hoàng đế, mâu quang dừng lại chỗ vắng vẻ một góc, thanh y nữ tử cùng với tiểu hài tử dường như bị cô lập, đứng một bên, trông hết sức tịch mịch. Vân Tiếu Khuynh bất giác thở dài, đế vương gia! Tối đa tình cũng tối vô tình.

Vân Tiếu Khuynh bước đến chỗ ngồi của Liễu Như Nguyệt cùng Hàn Phong, ngồi xuống bên cạnh, Hàn Kỳ đương nhiên là bước theo, ngồi xuống bên cạnh. Tiểu hài tử thấy Vân Tiếu Khuynh, một thoáng vui mừng, nhỏ giọng gọi : " hoàng thẩm", thanh âm ngọt ngào trĩ nộn của tiểu hài tử khiến cho Vân Tiếu Khuynh khe khẽ cười, một thoáng ôn nhu say lòng người.

Hàn Kỳ gật gật đầu nhìn Liễu Như Nguyệt, hô hai tiếng : " hoàng tẩu" Liễu Như Nguyệt giật mình, cúi đầu. Liễu Như Nguyệt vốn là cung nữ bên cạnh Đức phi, chẳng may một lần vô tình Hàn Dạ say rượu làm càn, cũng sau lần đó tiểu cô nương mới mười sáu tuổi này trở thành mẫu thân, chịu biết bao nhiêu sỉ nhục cùng khinh bỉ của người khác, nhưng vẫn kiên cường sống tiếp, chăm sóc cho Hàn Phong. Tuy không xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng khá thanh tú, vẻ ngoài nhu nhược, nhưng nội tâm tràn ngập quật cường, nữ tử như vậy, đáng nên được tôn trọng. So với các nữ nhân khác chỉ biết tràn ngập ghen tỵ, tranh giành ân sủng, Hàn Kỳ cảm thấy, hai tiếng hoàng tẩu này xưng hô cũng không sai

Có thể được thất vương gia đánh giá cao, trên thế gian này rất hiếm, hầu hết các nữ nhân của hoàng đế, chưa có ai, có ngươi nào mà Hàn Kỳ xưng hô hai tiếng 'hoàng tẩu' cả dù là chính cung hoàng hậu hắn cũng chỉ lễ phép nói một tiếng "nương nương" cho nên Liễu Như Nguyệt được Hàn Kỳ xưng hô như vậy, một thoáng giật mình. Các vị nương nương bên kia nghe được, âm thầm căm hận nhìn Liễu Như Nguyệt, khá lắm một nữ tỳ chẳng qua được quân vương ân sủng một đêm từ một nô tỳ thấp kém đã trở thành một Liễu quý nhân, lại được thất vương gia tôn trọng, không biết khuôn mặt bình thường đó lại có mưu ma chước quỷ gì khiến cho hai nam nhân đứng đầu thiên hạ kia lại để mắt đến?!

" Phong nhi! Dạo này sao rồi..." Vân Tiếu Khuynh nhẹ giọng vấn tiểu hài tử. Mới có hơn ba tháng, hài tử này dường như lớn hơn một chút, thân hình cũng cường tráng lên, không gầy yếu như lúc trước nữa, đôi con ngươi linh động sáng ngời linh khí khiến cho người ta dễ dàng hảo cảm

" Hoàng thẩm, Phong nhi rất hảo.." tiểu hài tử cười rộ lên, rất là đáng yêu. Bây giờ tốt lắm, nó có thể được đến trường, cơm ngày đủ ba bữa, mẫu phi cũng không còn vất vả như trước, các vị hoàng huynh tuy không thích nó nhưng cũng không có dễ dàng bắt nạt nó như trước. Hơn nữa phu tử đánh giá nó rất cao, phụ hoàng cũng từng khen nó vài lần... như vậy tốt lắm

" Hoàng thẩm sức khỏe như thế nào, nghe nói hoàng thẩm bị ốm.." tiểu hài tử lên tiếng, thanh âm ngập ngừng. Nó rất muốn đến thăm hoàng thẩm, nhưng mà không biết làm cách nào để ra cung được cả. Vân Tiếu Khuynh thấy tiểu hài tử một thoáng lo lắng, cảm thấy ấm lòng, xoa xoa đầu tiểu hài tử, nói : " không có gì, hoàng thẩm tốt lắm". Ngẩng đầu nhìn Liễu Như Nguyệt, Vân Tiếu Khuynh gật đầu, nữ tử chỉ mới hai mốt tuổi nhưng ánh mắt tràn đầy mỏi mệt, như là trải qua nhiều thăng trầm, có lẽ nếu không phải vì cốt nhục bản thân, nữ tử ấy đã sớm buông tha trần thế đi.

" Nương nương...." Vân Tiếu Khuynh đạm cười : " người đã mệt rồi, đôi khi cần nghỉ ngơi một chút, mới có sức đương đầu tiếp, vì người mà mình trân trọng nhất..." Liễu Như Nguyệt nhìn bạch y nữ tử ngồi bên cạnh mình, há miệng thở dốc, bất giác khóe mắt một thoáng cay cay, rủ xuống mi mắt, che đi hơi sương còn đọng lại trong mắt, Liễu Như Nguyệt cười nhẹ

Chưa từng có ai nói với nàng như vậy, mới lần đầu gặp thoáng qua thôi, ấy vậy mà nữ tử kia có thể nhẹ nhàng cùng một câu nói bâng quơ dở đi lớp mặt nạ nàng tốn công tốn sức đắp lên bao nhiêu năm

Mệt mỏi?! sao lại không mệt, chẳng qua là cắn răng chịu đựng, cho nên mới chết lặng không còn cảm giác thôi

Gia đình vì nghèo khổ mà bán nàng vào cung làm nô tỳ, không sao nàng nhận mệnh, dù gì tiểu đệ là nam nhi, quan trọng hơn nàng

Vào trong cung, chịu mọi ức hiếp, ghẻ lạnh, không sao! vì nàng rất thật thà, không uyển chuyển trong giao tiếp, cho nên mọi người chán ghét, nàng nhận mệnh

Bệ hạ say rượu đối nàng, nàng chỉ là một nữ nhân bé nhỏ, không có sức chống cự, nàng nhận mệnh

Người trong cung nói nàng vô sỉ, ghẻ lạnh, đánh chửi nàng, vì cốt nhục, nàng nhẫn!

Nàng cũng không rõ, nàng rốt cuộc sai ở đâu, để bị hành hạ giày vò đến như vậy, nhưng mà ôm hài tử bé nhỏ vào lòng, nàng cảm thấy cuộc sống không chỉ đơn thuần là tuyệt vọng, mà còn nhiều điều khác, vì hài tử, nàng nhẫn! tiếp tục sống

Người đời nói nàng vô liêm sỉ, nói nàng là hồ li tinh, nói nàng ..... nhưng có ai biết nàng mệt chết đi được, nàng tạo cho mình lớp mặt nạ lãnh mạc xa cách với mọi người, bảo vệ hài tử của mình... cứ như vậy, mười sáu tuổi còn lắm trẻ con bỗng chốc phải đương đầu nhiều như vậy, nàng học xong trưởng thành, học xong cách bảo vệ mình cùng hài tử của mình

Có lẽ nữ tử này nói đúng, có lẽ nàng cần nghĩ ngơi một chút, mới có sức bảo vệ hài tử của mình, không phải sao?!

" Hoàng thượng giá lâm"

" Thái hoàng thái hậu, thái hậu giá lâm"

" Hoàng hậu giá lâm....."

Vài đạo thanh âm liên tiếp vọng lại, tất cả mọi người dừng mọi hoạt động cung kính quỳ xuống hành lễ : " hoàng thượng vạn tuế, thái hoàng thái hậu thiên tuế......."

" Miễn lễ...." long bào quý khí, đế vương mỗi giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí chất quân lâm thiên hạ. Tất cả các mọi người nói tạ ơn rồi đứng lên. Đế vương ngồi lên ngai vàng, bên cạnh là thái hoàng thái hậu, thái hậu, hoàng hậu... rồi lần lược xếp bậc các vị phi tử theo cấp bậc

" Hôm nay là tân niên, mọi người cứ thoải mái, cùng vui, chúc mừng Đông Li ta lại thêm một tuổi...." hoàng đế hô to, thanh âm vang vọng, uy nghiêm

" Là, bệ hạ...." mọi người đáp lại. Thế là yến tiệc chính thức bắt đầu

Âm nhạc vang lên, đoàn vũ nữ nhảy múa, rực rỡ lộng lẫy

Mọi người thưởng thức yến tiệc, chăm chú nhìn vũ nữ nhảy múa. Không khí hết sức tưng bừng náo nhiệt

Ngồi trên cao, thái hoàng thái hậu nhìn nữ tử bên cạnh Hàn Kỳ, một thoáng nhăn mi, nàng nghiêng đầu nhìn đế vương, lại vấn : " nữ nhân kia chính là thất vương phi?!" Dung mạo rất đẹp nhưng tính cách không quá lãnh bạc đi, nàng thật không thích. Đế vương gật gật đầu, đệ muội vẫn như vậy a, dù ở trong đám đông ồn ào náo nhiệt nhưng quanh thân vẫn toát ra không khí yên tĩnh đến kì lạ, chỉ cần nhìn một chút, lòng bỗng dưng thanh thản lại, có chăng là vì như thế thất đệ với quyến luyến với nữ tử này đến như vậy

" Xem ra thất tôn nhi rất hài lòng với vị vương phi này..." thái hoàng thái hậu đạm mạc lên tiếng. Nhìn thái độ cũng biết, chỉ là nàng không ngờ, mới có mấy tháng mà thất tôn nhi lại động tâm với nữ tử kia, nhìn ánh mắt nhu tình nồng đậm kia, lúc trước đối với Hoa Tuyết Yên cũng chưa đến mức như vậy! thái hoàng thái hậu khe khẽ thở dài...

" Nương tử! sao không dùng thiện nha..." Hàn Kỳ lay lay nhẹ Vân Tiếu Khuynh, nương tử cứ nhìn đám vũ nữ, bọn họ có gì hay đâu! Vân Tiếu Khuynh không quay lại nhìn hắn, âm thanh lãnh thanh : " ta đang xem". Hàn Kỳ nghi hoặc : " xem gì nha!"

" Mỹ nữ..." Vân Tiếu Khuynh vân đạm phong khinh phun ra mấy chữ.! Hàn Kỳ đầu đầy hắc tuyến, đám vũ nữ kia múa tuy đặc sắc một chút nhưng cũng làm gì hay đến mức nương tử nhìn chằm chằm người ta. Mỹ nhân! Nương tử, chính nàng cũng là một đại mỹ nhân thôi, tốt hơn là về soi gương nhìn bản thân mình

" Nương tử, đừng nhìn nữa, bọn họ đâu có đẹp...." Hàn Kỳ oán giận lên tiếng, Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mày, nhìn về phía Hàn Kỳ, lại nói : " Hàn Kỳ! ngươi rất ồn ào". Nói xong quay đầu lại, tiếp tục công trình chiêm ngưỡng mỹ nhân. Cổ đại thôi! Quả thật là địa nhân linh kiệt, người đẹp còn nhiều hơn cả rau quả nữa, từ ngày đến cổ đại, cứ đến đâu nàng cũng thấy mĩ nhân, đúng là nhiều như mây. Nội cái yến tiệc này thôi, hơn phân nữa là nữ tử, trong đó cứ mười người lại có năm sáu người là mỹ nữ rồi. Hàn Kỳ nghe Vân Tiếu Khuynh nói thế, lập tức câm miệng, hắn mà ồn ào sao?! nương tử thật là quá đáng, hắn cũng đẹp vậy, đẹp hơn đám đó nhiều vì cớ gì nương tử không nhìn hắn a. Hàn Kỳ mắt đẹp trừng trừng nhìn đám vũ nữ, khiến cho mấy nữ tử đang múa một thoáng rùng mình. Khí trời đã chuyển xuân, sao mà còn lạnh như vậy nha!

" Bệ hạ, nô tỳ cùng với các vị tỷ muội cũng luyện tập một khúc, hi vọng sang năm nước ta càng thêm thái bình thịnh thế...." Từ trong đám phi tầng của hoàng đế, một hoàng y nữ tử bước ra, dung mạo xinh đẹp, mị nhãn như tơ, thân hình thước tha yêu kiều, phong vân thành thục mị hoặc, nữ nhân nay chính là Đức phi, một trong tứ đại phi tử được hoàng để sủng ái nhất

" Đức phi có tâm...." Hoàng đế vuốt cằm, gật gật đầu

Đức phi, Nghi phi, Thục phi cùng Lan phi cúi đầu hành lễ, sau đó bỗng dưng nhớ đến cái gì, ngẩng đầu mỉm cười, nhẹ giọng lên tiếng : " bệ hạ! nô tỳ nghe nói thất vương phi thông minh hơn người, mười lăm tuổi đã nổi danh là kinh thành đệ nhất tài nữ, cầm kỳ thư họa không gì không thông, chẳng hay có hay không sẵn lòng vì nô tỳ gãy một khúc..."

Hoàng đế chần chờ nhìn sang Hàn Kỳ, Hàn Kỳ lạnh lùng cười, ánh mắt một thoáng lạnh như băng, Đức phi âm thầm kinh hãi

" Ta sẽ không đàn...." Vân Tiếu Khuynh lên tiếng. Nàng đâu có biết chơi mấy cái thứ đàn cổ đó, tài nữ là Vân Tiểu Khuynh chứ không phải nàng nha. Đức phi thấy Vân Tiếu Khuynh thẳng thắng từ chối mình, cảm thấy bực tức cho rằng nàng ta đang xem thường mình, đã lỡ leo lên lưng cọp, không thể xuống được, Đức phi ôn nhu cười, nhẹ giọng nói : " chẳng lẽ bổn cung không đáng để cho thất vương phi đạn một khúc sao?!"

Vân Tiếu Khuynh nhíu mi, miệng mân lên, buồn bực, nữ tử này không nghe là nàng không biết đàn hay sao chứ?!

Nghi phi chen vào, giải tỏa không khí xấu hổ, bèn nói : " thất vương phi vừa mới ốm dậy, có lẽ sức khỏe còn không tốt, tỷ tỷ đừng hiểu lầm, nghe nói Liễu quý nhân cũng có cầm nghệ không sai, sao không đàn một khúc cùng vui"

Liễu Như Nguyệt sắc mặt một thoáng trắng bệch, nhưng rất nhanh định thần lại, nàng cười khổ, nàng vốn xuất thân là nô tỳ, làm gì biết mấy cái thú chơi thanh tao đó, Nghi phi đây là cố ý làm xấu mặt nàng thôi! Vân Tiếu Khuynh nghiêng đầu, nhìn thấy sắc mặt của Liễu Như Nguyệt cùng ánh mắt phẫn nộ ẩn nhẫn quật cường của tiểu hài tử, khe khẽ thở dài, là tội gì đâu?!

" Vậy thì tiểu nữ tử bêu xấu vậy....." Vân Tiếu Khuynh đạm mạc lên tiếng. Đức phi có chút không hờn giận, Nghi phi có chút ngượng ngùng, giường như vị thất vương phi này khá để ý đến Liễu Như Nguyệt  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net