Chương 6: HÀN PHONG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tiểu hài tử phẫn nộ nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hài tử kia, Vân Tiếu Khuynh vỗ vỗ vai nó một chút, lãnh đạm nhìn hài tử kia quát : " câm miệng! chuyện của người lớn trẻ con không nên xía vào". Hừ! nói hoàng thượng nhân cơ hội làm bậy với cung nữ thì nàng còn tin tưởng hơn là cung nữ câu dẫn hoàng thượng, nam nhân có muốn thì nữ nhân mới là được, hừ! nam nhân đều không là thứ tốt, làm mà không dám nhận

" Ngươi dám hung ta, người đâu mau bắt nữ nhân này lại đánh cho bổn hoàng tử..." hài tử kia phẫn nộ quát lớn. Hắn từ nhỏ đến lớn điều bị mọi người phủng trong lòng bàn tay, lần đầu tiên có người dám mắng hắn, nhất định phải đánh cho hả giận. Bọn thái giám tuân mệnh, chuẩn bị ra tay thì thanh âm trầm thấp ẩn nhẩn tức giận vọng lại, khiến cho bọn thái giám run rẫy cơ hồ muốn té trên mặt đất

" Các ngươi muốn làm gì với vương phi của bổn vương a"

Trong quan niệm của bọn thái giám cùng tất cả những người trong cung thì người đáng sợ nhất không phải là hoàng thượng uy nghiêm của bọn hắn, không phải là mặt lạnh tứ vương gia của bọn hắn mà là tiếu diện vương gia Hàn Kỳ này. Cho nên thà đắt tội với hoàng thượng còn hơn đắt tội với thất vương gia chính là tôn chỉ của tất cả người trong cung, nhưng mà hôm nay bọn hắn lại chuẩn bị ra tay với âu yếm vương phi của vương gia. Ô..ô.. bọn hắn muốn chết nha. Nghe đồn vương gia chỉ mới lấy có vương phi có bốn ngày thôi mà ân sủng không ngừng, nghe nói vương phi nói một vương gia không dám nói hai, vương phi nói mặt trời mọc hướng tây thì vương gia tuyệt đối cho mặt trời chính mà hướng tây, cho nên trong cung lại đồn rằng, thôi thà cứ đắt tội với vương gia cũng đừng nên đắt tội với thất vương phi, nhưng mà hôm nay bọn hắn. A ...a..a bọn hắn không cần sống à nha...

" Hoàng.. hoàng thúc..." hài tử kia cúi đầu kính sợ, hoàng thúc là người nó sợ nhất nha, còn đáng sợ hơn cả phụ hoàng

" Uh! Đại hoàng tử, người dường như bất mãn với vương phi của bổn vương??" Hàn Kỳ thiêu mi nhìn về phía đại hoàng tử. Đại hoàng tử hoảng sợ, lùi ra sau mấy bước, lên tiếng : " là tiểu cháu không có mắt... mong.. hoàng thẩm tha lỗi...!!"

" Ân! Từ nay về sau đừng ức hiếp huynh đệ, biết không?" Vân Tiếu Khuynh nói. Đại hoàng tử nghiêm túc gật đầu, Vân Tiếu Khuynh quơ quơ tay, coi như xong , nàng không muốn so đo với tiểu hài tử

" Cái kia... hoàng thúc, tiểu cháu cáo lui..." kính sợ thanh âm nhìn về phía Hàn Kỳ. Hàn Kỳ mỉm cười thân thiết : " ân, đại hoàng tử đi thôi"

Đại hoàng tử như trút gánh nặng ngàn cân, thở phào nhẹ nhõm sau đó lật đật chạy đi. Đám hài tử còn lại líu ríu chào hỏi hai tiếng 'hoàng thúc, hoàng thẩm' rồi xoay người chạy đi theo đại hoàng tử

" Nương tử! không sao chứ?" Hàn Kỳ nắm lấy tay của Vân Tiếu Khuynh, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, nhìn qua nhìn lại mới cảm thấy an tâm, cúi đầu thấy trong tay nàng còn cầm lấy tay của một tiểu hài tử nữa, không hờn giận nhăn mi. Nàng còn chưa có chủ động nắm tay hắn đâu ( Dao Dao : trời ơi! Huynh sao mà hẹp hòi thế không biết >"

" Không sao...." Vân Tiếu Khuynh lắc lắc đầu, cúi xuống phủ bụi còn vướng trên áo tiểu hài tử, thấy một đạo vết máu còn lưu lại nơi cánh tay nhỏ xinh ấy, Vân Tiếu Khuynh đôi con ngươi chợt lóe đau lòng, rất nhanh nhưng Hàn Kỳ sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng có biểu lộ khác ngoài vẻ mặt lãnh đạm hàng ngày, nhưng không phải vì hắn mà là vì tiểu hài tử kia, Hàn Kỳ buồn bực, tổng không thể nói là hắn lại đi ăn dấm chua với tiểu hài tử đi


Tiểu hài tử im lặng theo Vân Tiếu Khuynh bước vào đình nhỏ trong ngự hoa viên, ngoan ngoãn để cho nàng giúp nó băng bó vết thương. Nữ tử tuy gương mặt điềm tĩnh không gợn sóng nhưng động tác rất ôn nhu khiến cho tiểu hài tử mới năm tuổi khắc sâu kí ức ấy vào lòng, dù sau này trưởng thành trở thành một trong những nhân vật tiếng tăm nhất trong vũ đài lịch sử sau này, thì hình ảnh này nó vẫn không sao quên được

" Ngươi tên gì?" Vân Tiếu Khuynh đạm cười, vuốt ve mái tóc của tiểu hài tử, nhẹ giọng vấn. Tiểu hài tử nhỏ giọng đáp : " Hàn Phong..."

" Hàn Phong!!.. Phong nhi..." Vân Tiếu Khuynh thì thầm, đây cũng là một loại duyên sao ? bỗng dưng khóe miệng nhếch lên độ cong hoàn mỹ, chỉ cười thoáng qua nhưng cũng đủ cho Hàn Kỳ ngẩn ngơ, tâm dường như đập nhanh hơn thì phải.!

" Phong nhi! Rảnh thì đến Lăng Hàn vương phủ làm khách đi...." Vân Tiếu Khuynh trước khi ra về, lại ôn nhu xoa xoa đầu tiểu hài tử mà nói như thế

Hàn Phong quay đầu nhìn Hàn Kỳ, lại nhìn Vân Tiếu Khuynh, gật gật đầu, nhỏ giọng nói : " là! Phong nhi nhất định đến"

" Ngoan! Về đi thôi, đừng để mẫu thân chờ....". Vân Tiếu Khuynh phất phất tay, ra hiệu cho tiểu hài tử

Tiểu hài tử gật gật đầu, xoay người bước đi, nhưng một lát sau nó quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng của bạch y nữ tử dần khuất, đôi con ngươi nhảy nhót sung sướng, sau đó điềm nhiên xoay người, bước về phía một góc hoàng cùng, có mẫu thân ôn nhu chờ trước cửa. Dù tất cả mọi người đều nói mẫu thân không biết liêm sĩ câu dẫn phụ hoàng, nhưng trong lòng hắn, mẫu thân là nữ nhân tốt nhất, ôn nhu nhất... và còn cả hoàng thẩm nữa.

" Hàn Kỳ, giúp ta chuyển lại với hoàng thượng một câu...." Vân Tiếu Khuynh vừa đi vừa nói, đôi con ngươi một mảnh trong suốt

" Nga! Nương tử có chuyện gì cứ nói, vi phu nhất định khôi chối từ..." Hàn Kỳ mỉm cười lên tiếng

Vân Tiếu Khuynh liếc y một cái, sau đó nói : " dám làm thì dám nhận, dù có chuyện gì xảy ra thì hài tử, chung quy là vô tội!" nói xong phất tay áo, đi nhanh hơn về phía trước. Hàn Kỳ sờ sờ mũi, lão bà ! nàng hình như giận cá chép thớt nha, vi phu không có tội gì hết mà....!!!

Nhưng dù gì lời của lão bà đối hắn giờ khắc này đã là thánh chỉ, cho nên hắn cấp tốc viết một bức thư đưa cho thái giám đem đến cho hoàng thượng, còn hắn thì nhanh chóng đuổi theo đuôi nương tử đi thôi!

Thất vương gia cùng thất vương phi bước ra khỏi cung, ngày hôm sau hoàng thượng hạ ba đạo thánh chỉ. Thứ nhất phong Liễu Như Nguyệt, mẫu thân của ngũ hoàng tử Hàn Phong làm Liễu quý nhân. Trụ Như Nguyệt điện, ban cho hoàng kim ba vạn lượng, cùng với mười nô tỳ thái giám. Đạo thứ hai thánh chỉ, ngũ hoàng tử năm tuổi, đã đủ tuổi đến trường, bắt đầu ngày mai theo các hoàng tử khác đến phu tử học tập. Đạo thứ ba thánh chỉ, đại hoàng tử bắt nạt huynh đệ, gây tổn thương đến tình huynh đệ hoàng thất, phạt quỳ trước bài vị tổ tông một ngày, Đức phi dạy con không nghiêm, phạt diện bích tư quá một tháng. Ba đạo thánh chỉ vừa ra, hậu cung náo loạn

Khi nghe được tin tức này, Vân Tiếu Khuynh đang ở vân phủ, cười nhạt. Hàn Kỳ đứng bên cạnh, cảm thấy thế sự vô thường, lão bà chính là lợi hại nhất a, một câu nói khiến cho hoàng huynh hạ liên tiếp ba đạo thánh chỉ, thật là cao tay!

" Vương gia... lão gia cho mới ngài cùng vương phi qua đại sảnh dùng thiện..." Tiểu Hồng bẩm báo. Vân Tiếu Khuynh gật đầu, bảo Tiểu Hồng lui xuống, ngắm nhìn hồ cá, đàn cá chép đỏ uốn lượn bay lên đớp mồi, tại nên những đường cong duyên dáng tuyệt đẹp. Một làn gió mát bay ngang qua, thổi bay vài sợi tóc của nàng, chạm nhẹ vào vùng cổ của Hàn Kỳ, lòng của y chợt ngứa như có ai đó dùng lông chim cong cong nó vậy...

" Hàn Kỳ! nghe nói tam tiểu thư của Vân thượng thư không được sủng?!" Vân Tiếu Khuynh như có như không nói

" Uh! Theo điều tra là như vậy... hình như vì tiểu thiếp sở sinh, tính tình khiếp nhược cho nên dễ bị khi dễ..." Hàn Kỳ nhìn sắc mặt của Vân Tiếu Khuynh, cười cười nói :

" Mẫu thân của Vân Tiểu Khuynh đã tử...." đạm mạc thanh âm.

" Ân... khó sinh mà chết, nghe nói Vân Phàm có tình cảm rất tốt với mẹ ruột của Vân Tiểu Khuynh, nhưng vì sinh hài tử mà tử, cho nên Vân Tiểu Khuynh bị giận chó đánh mèo thôi". Hàn Kỳ đáp

" Vậy sao?!" Vân Tiếu Khuynh nhợt nhạt cười, đôi con ngươi nhộn nhạo gợn sóng, nhưng chỉ một thoáng lướt qua, rất nhanh lại trở về vẻ tĩnh lặng như nước

" Trong nhà của Vân Phàm, tất cả là có mấy tử mấy nữ?" một đạo mồi đồ ăn rơi xuống hồ, đàn cá chép nhanh chóng đớp lấy. Hàn Kỳ nhìn tiểu nữ tử trước mặt, dịu dàng cười : " Vân Phàm có năm nữ nhi nhưng không có tử. Đại tiểu thư Vân Tiểu Tuyết, là phu nhân của trạng nguyên năm vừa rồi, nhị tiểu thư Vân Tiểu Nhiễm mười chín tuổi, vị hôn phu là kinh thành đô đốc Trần Lộc. Tứ tiểu thư Vân Tiểu Duyên cùng ngũ tiểu thư Vân Tiểu Thụy là đôi song sinh nữ, năm nay vừa tròn mười sáu"

" Uhm! Xem ra ngươi tìm hiểu thật kỹ...." Vân Tiếu Khuynh lên tiếng. Hàn Kỳ nịnh nọt : " đương nhiên a! tìm hiểu tin tức kỹ để cho lão bà dễ ứng phó với bọn họ thôi" Vân Tiếu Khuynh nhàn nhạt nhìn hắn, sau đó xoay người bước về phía đại sảnh, nam nhân này nhất định là kẻ ngốc cho nên mấy vị tiểu thư kia với trốn nạn mà đẩy 'nàng' ra làm vật thay thế! Uhm.. nhất định là vậy. Bất quá không sao, nam nhân ngốc một chút mới đáng yêu thôi.

Trên bàn ăn, mỗi người một chỗ, mỗi người một suy nghĩ khác nhau, không khí hết sức là ngưng trọng

Ngồi ở chủ vị dĩ nhiên là Hàn Kỳ, bên cạnh là Vân Tiếu Khuynh, còn lại mọi người cứ theo thứ tự mà sắp xếp. Vân thượng thư Vân Phàm ánh mắt phức tạp nhìn tam nữ nhi của mình, hôm nay nữ nhi này không giống với thường ngày, mặt này hình thành nên một loại khí phách cự nhân ở ngoài ngàn dặm. Đối với nữ nhi này, hắn cũng không biết nên đối thế nào cho phải, nhiều năm như vậy lãnh lạc nàng, hắn cảm thấy có lỗi nhưng quả thật nữ nhi rất giống nàng ấy, khiến cho mỗi lần hắn thấy nữ nhi đều nhớ lại nàng ấy, hắn.... không dám đối mặt

Vân Tiếu Khuynh nhàn nhã dùng đồ ăn, không để ý đến tầm mắt của 'thân nhân'. Một thoáng nhíu mày, khẩu vị thức ăn này đa số không hợp với nàng, cho nên nàng cũng không hứng thú nhiều lắm. Hàn Kỳ sao lại không biết Vân Tiếu Khuynh nghĩ gì, hắn đạm cười, lên tiếng : " gọi đầu bếp đem lên vài đạo thức ăn, vị cay chút, vương phi của bổn vương thích dùng đồ cay..."

Vân Phàm giật mình, sau đó sai gã sai vặt đứng gần đó đi làm, nhưng mà lại bị Vân Tiếu Khuynh ngăn lại : " không cần!" Hàn Kỳ nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng, chẳng phải nàng cảm thấy ăn không ngon sao? Vân Tiếu Khuynh lãnh đạm trả lời : " không cần, rất phiền!" Hàn Kỳ nghe vậy, một thoáng run rẫy khóe miệng, nữ tử này..! haizz!!

Gã sai vặt cũng không biết nghe theo ai, đứng ngẩn ra một chỗ, Hàn Kỳ thấy vậy rất là buồn bực, lên tiếng : " không nghe vương phi nói gì sao"

" Là..." gã sai vặt gật đầu, cung kính, khom người quay về chỗ cũ. Mọi người ngượng ngùng tiếp tục dùng thiện, nhưng mỗi người lại tồn tại suy nghĩ cũng tư tâm khác nhau

Vân Phàm một thoáng giật mình, dường như tam nữ nhi rất được vương gia coi trọng, như vậy cũng tốt, mong rằng sau này nàng sẽ sống vui vẻ, hắn sẽ cảm thấy bớt có lỗi hơn, Tiểu Uyển trên trời có linh thiên cũng vui mừng

Đại phu nhân của Vân Phàm âm thầm kinh hãi, nghe đồn thất vương gia tính tình hỉ nộ vô thường, giết người như nghóe cho nên nàng mới để cho Vân Tiểu Khuynh gã sang bên đó, không ngờ lại được vương gia ân sủng như vậy, vậy... nàng ta sẽ không trả thù nàng đó chứ, đại phu nhân toát mồ hôi, đôi con ngươi một thoáng kinh sợ

Nhị tiểu thư Vân Tiểu Nhiễm ngượng ngùng cúi đầu, bộ dáng rất chi là e thẹn, không ngờ thất vương gia lại tuấn mỹ như vậy, nghĩ đến bộ dạng tầm thường của vị hôn phu của mình, Vân Tiểu Nhiễm âm thầm nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt một thoáng liếc qua Vân Tiếu Khuynh, ghen tỵ vô cùng, tiểu tiện nhân kia không ngờ nhân họa đắc phúc, có trượng phu là vương gia tôn quý, mà vương gia lại có vẻ rất yêu chiều nàng, Vân Tiểu Nhiễm âm thầm hối hận, không nên tin vào lời đồn mà bỏ đi mối lương duyên tốt như vậy nha

Còn tứ tiểu thư Vân Tiểu Duyên cùng ngũ tiểu thư Vân Tiểu Thụy dè dặt nhìn Vân Tiếu Khuynh, các nàng cảm thấy tam tỷ hôm nay thật khác thường, không giống vẻ nhu nhược như thường ngày, hôm nay tam tỷ không những đẹp hơn mà khí chất tựa hồ cũng thay đổi, trở nên ...mê hoặc. Vân Tiểu Thụy trộm liếc sang Hàn Kỳ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra tam tỷ có vẻ sống rất tốt, các nàng cũng không cần lo lắng cho tam tỷ

Vân Tiếu Khuynh tuy bình thản dùng bữa nhưng vẫn tinh tế phát hiện các đạo ánh mắt âm thầm nhìn mình, hàng mi thanh tú một thoáng khẽ chau, nàng ghét nhất chính là đang dùng bữa mà có người cứ nhìn mà đánh giá nàng, cảm giác khẩu vị dường như mất đi. Vân Tiếu Khuynh đặt đũa xuống, ngẩng đầu lướt ngang nhìn các thành viên trong gia đình vân phàm, đôi con ngươi nhàn nhạt lãnh đạm  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net