Chương 9: HOA TUYẾT YÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hàn Kỳ mi gian nặng trĩu ưu sầu, nương tử nói chỉ cần qua mùa đông, sức khỏe sẽ tốt lên, vậy là còn hơn mười ngày nữa không chừng nàng ấy sẽ khỏe lại, Hàn Kỳ thở dài, ngẩng đầu nhìn đương kim thánh thượng, thanh âm ủ rũ : " hoàng huynh, làm như thế nào để mùa đông không còn tồn tại nha!"

Hoàng đế đầu đầy hắc tuyến, hắn cảm thấy thà hoàng đệ cứ như trước đây, vô tâm không phế, cười cợt suốt ngày còn hơn là dùng bộ mặt ũ rũ như vậy, hỏi hắn mấy cái vấn đề 'kinh tủng' như thế

" Lão thất, nghe nói Nam Vân quốc, bốn mùa ấm áp, không phân rõ xuân hạ thu đông..." hoàng đế đề nghị

" Đúng nha! Có lẽ mùa đông năm sau bổn vương sẽ đem nương tử đến Nam Vân du ngoạn..." Hàn Kỳ gật gật đầu, hắn làm sao lại quên mất, Nam Vân quốc bốn mùa ấm áp nhỉ, có lẽ ở đó nương tử sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều

" Lão thất nha! Đệ là thân vương..." hoàng đế hảo tâm nhắc nhở, có thân vương nào lại chạy ra khỏi kinh thành đến nước khác du ngoạn vài tháng đâu? Công việc để ai giải quyết nha. Hàn Kỳ nghe vậy, nhíu mi nhìn hoàng đề, cười cợt : " hoàng huynh! Đành phiền huynh một mình chăm chỉ vậy"

Hoàng đế : ......?!!!

Tây Noãn các

Những hàng đào thụ qua mùa đông, bỗng trở nên xơ xác tiêu điều, những cành cây đen sẫm vươn mình trong tuyết, rất kiên cường!

Hồ sen theo cái lạnh cũng trở nên nửa đóng băng, băng dần dần rặng, hồ nước bềnh bồng như trôi như nổi lớp băng mỏng

Những cơn gió cuối mùa đông, mang theo chút gì đó điêu linh, phờ phạc, thổi ngang qua Tây Noãn, rét lạnh

Bên trong thì hoàn toàn ngược lại, không khí vô cùng ấm áp, bước chân vào cánh cửa Tây Noãn, đã cảm nhận được hơi nóng hầm hập của than lửa liên tục tỏa nhiệt.

Vân Tiếu Khuynh đầu tựa vào thành giường, tấm áo lông thật dày bao bọc lấy cả cơ thể nàng, khẽ lim dim mắt, thần thái hết sức an tường. Mùa đông sắp qua, xuân lại đến, nàng có thể nhìn thấy, đào hoa nở rộ...., chắc chắn rất đẹp

Bỗng một bàn tay đặt lên vai của nàng, Vân Tiếu Khuynh khẽ mở mắt, nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, nghi hoặc : " Hàn Kỳ! không phải ngươi đã đi rồi sao?" nghe nói hắn phải xuống Hà Châu để công tác mà

" Nương tử, dường như rất mong vi phu sẽ đi xa nhà ??" Hàn Kỳ phiết miệng, rất là không vui. Nữ nhân này không thể làm bộ yêu thương nhung nhớ hắn dù là một chút cũng không được sao a, thật là!

" Cũng vậy!" Vân Tiếu Khuynh như có như không đáp, hắn ở cũng thế mà không ở cũng vậy, không ảnh hưởng gì nhiều lắm

" Thật đả thương người nha, nương tử thật vô tình!" Hàn Kỳ oán giận, nhưng động tác lại vô cùng mềm nhẹ cúi xuống, chà xát lòng bàn tay, bao bọc lấy đôi tay nhỏ bé nhưng lạnh như băng của nữ tử

Vân Tiếu Khuynh không thèm đáp lại, mức độ 'mặt dày' của nam nhân này đã lên đến cực hạn rồi, dù nói gì cũng vậy thôi

" Nương tử, hơn mười ngày nữa là tân niên nha, khi đó nương tử muốn làm gì??" Hàn Kỳ ngồi xuống bên cạnh Vân Tiếu Khuynh, một tay ôm lấy tay nàng, tay còn lại sửa sang lại mái tóc đen nhánh của nàng, y khẽ mỉm cười rồi hỏi Vân Tiếu Khuynh. Vân Tiếu Khuynh ngáp nhẹ một cái, lấy tay dụi dụi mắt, môi anh đào khẽ mân lại, bộ dáng như vừa mới tỉnh ngủ, rất là đáng yêu! Hàn Kỳ thích nhất chính là lúc nhìn thấy bộ dạng của Vân Tiếu Khuynh sau khi vừa tỉnh ngủ, ngây thơ mang theo biếng nhác, rất mị nhân

" Bình thường ngươi làm gì!" Vân Tiếu Khuynh hỏi lại, tân niên nếu như ở hiện đại thì nàng sẽ đi du lịch, còn cổ đại thì nàng cũng không rõ, dù gì cũng đến cổ đại mới hơn ba tháng

" Trong cung có tổ chức yến tiệc, sau đó về vương phủ ăn bánh trẻo, xem yên hoa..?!" Hàn Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói như vậy, mặc dù hắn không thích yến tiệc nhưng đây là bắt buộc, hoàng huynh sống chết lôi hắn đi, hắn cũng khó chối từ. Còn ăn bánh trẻo là bị Sở thúc 'ép buộc', xem yên hoa... là vì ai đó bắn sẳn trên bầu trời cho nên hắn mới xem ké thôi, nói chung đối với hắn tân niên cũng như ngày bình thường thôi. Nhưng bây giờ thì khác, đây là tân niên đầu tiên nàng và hắn cùng nhau vượt qua nha, cho nên nhất định phải làm chút gì đó đáng nhớ

" Vậy thì chúng ta vào cung tham dự yến tiệc, sau đo về vương phủ ăn bánh trẻo, sau đó xem yên hoa, cũng không sai!" Vân Tiếu Khuynh đáp. Nàng muốn vào cung để xem Phong nhi, mấy tháng không gặp nàng cảm thấy có chút tưởng niệm, bánh trẻo?! nghe có vẻ ngon đó, nàng cũng muốn ăn thử, còn xem yên hoa, có lẽ không rực rỡ như ở hiện đại, nhưng không chừng lại mang phong vị khác

" Nương tử muốn tham gia yến tiệc? hắn nghĩ nàng sẽ từ chối chứ?!" Hàn Kỳ một thoáng nghi hoặc, nhưng nghĩ đến cái gì, sau đó không nói nữa. Nhất định là vì tiểu tử kia a! đáng giận, tiểu hài tử kia có gì đặc biệt mà khiến nương tử chú ý như vậy nha!

" Sao vậy, ngươi không tham gia sao?" Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mày nhìn hắn. Hàn Kỳ cười cười, tà mị nói : " sao lại không tham gia nha, nương tử đi đâu, đương nhiên vi phu phải đi theo phụng bồi rồi"

" Yến tiệc có rất nhiều người tham gia?" Vân Tiếu Khuynh lại hỏi. Hàn Kỳ gật đầu : " tất cả gia quyến của hoàng tộc đều tham gia cùng với quan lại..."

" Thật phiền phức!" Vân Tiếu Khuynh mân miệng, đôi con ngươi một thoáng buồn bực, hoàng cung đúng là đủ xa hoa, đủ phí phạm. Hàn Kỳ nghe vậy, cười cười : " hì hì! Vi phu cũng cảm thấy như vậy". Ồn ào, vô bổ, rất lãng phí +_+

" Thông thường có những gì?!" Vân Tiếu Khuynh thuận tiện tựa vào lồng ngực của hắn, tay chân như dán vào người của Hàn Kỳ, nam nhân này thân thể đúng là ấm áp thật, khiến cho nàng cứ muốn ở luôn trong đó. Hàn Kỳ thuận theo, đỡ lấy, ôm lấy Vân Tiếu Khuynh vào trong lòng, dùng chăn bông trùm lên cả người nàng, tiểu nữ nhân này cơ thể không phải bình thường lạnh nha

" Yến tiệc, thì có ca múa, thi thố tài năng.. rồi dùng thiện.... chắc là như vậy!" Hàn Kỳ nghĩ nghĩ rồi đáp

" Có lẽ là vậy?!" Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn hắn, Hàn Kỳ xấu hổ sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng lên tiếng : " ta chỉ tham gia một chút rồi trốn về a!" hắn chính là không chịu được không khí náo nhiệt tưng bừng thái quá ở nơi đó thôi.

" Vô trách nhiệm!" Vân Tiếu Khuynh nhắm mắt lại rồi phán cho hắn một câu như vậy, Hàn Kỳ chỉ còn biết dở khóc dở cười. Hàn Kỳ nhìn Vân Tiếu Khuynh yên tĩnh trong lòng mình, một thoáng nhăn mày, dường như vài ngày nữa lão thái bà quay về, không biết có làm khó dễ cho nương tử không nữa, ai...!!

" Nương tử?!" Hàn Kỳ khẽ lay. Vân Tiếu Khuynh hơi thở điều điều, dường như lại tiếp tục ngủ. Hàn Kỳ khe khẽ cười, khẽ hôn một chút má của nữ tử, khóe môi cong cong tiếu dung

Nương tử, ngủ ngon!

Lấy Đại Khánh làm trung tâm, bốn hướng còn lại phân thành Đông Li, Tây Hàn, Nam Vân, Bắc Hạ. Hàn Phong đại lục với năm nước lớn cùng hàng trăm nước nhỏ cùng bộ tộc nhỏ phụ thuộc, thế cần bằng gần ba trăm năm nay vẫn giữ nguyên. Chiến tranh giữa các nước không phải là không có, nhưng chưa có cuộc chiến nào đủ lớn để phân chia lại địa giới Hàn Phong đại lục cả

Nằm giáp giữa Đông Li quốc và Bắc Hạ hoàng triều, là dãy Thanh La. Dãy núi cao vạn trượng, cây cối um tùm, xanh tươi mát mẻ, nhưng lại có ít ai dám đến đây. Nghe nói năm xưa có một vị cao nhân đến đây ẩn cư, cho nên xung quanh trăm dặm dãy Thanh La này điều bày ngũ hành bát quát trận, nếu chẳng may có người lạc vào thì khó mà thoát được, rất nhiều cao thủ võ lâm, nhiều người tò mò mà đến, kết quả là chưa có một ai có thể quay về được, cho nên một đồn mười, mười đồn thành một trăm..... kết quả là hơn bốn năm năm nay, không có ai dám bén mảng đến gần dãy Thanh La này

Dãy núi khá cao, đứng từ dưới nhìn lên, cảm giác như nó muốn chọc trời vậy, bạch vân uốn lượn, nhơ mơ như thật, mang cảm giác thần tiên, nơi đây nhất định là thế ngoại đào nguyên

Quả thật không sai, Thanh La khung cảnh xinh đẹp, là một trong những mỹ cảnh hùng vĩ tráng lệ nhất đại lục. Trên là vân vụ uốn lượn, dưới là cổ thụ um tùm, hàng ngàn loại thảo dược quý hiếm, tất cả các loại hoa muôn màu khoe sắc, đẹp tuyệt trần, sâu trong lòng Thanh La, một thác nước hùng vĩ đổ ầm ầm từ trên cao xuống, như là nước từ trên trời rơi xuống vậy, đẹp tuyệt luân, cảnh vật diễm lệ đến như vậy, rất tiếc ít có ai có thể đích thân nhìn thấy

Nhưng ít có ai cũng không có nghĩa là không có ai, từ trong đám hoa cỏ xanh tươi, như ẩn như hiện vạc áo của một người

Ánh mặt trời nhè nhẹ chiếu sáng, những đường nét vàng xinh đẹp chiếu thẳng, xuyên qua không trung, tạo nên những đường vàng óng ả, phảng phất chiếu nhẹ lên mái tóc đen huyền của người kia

Một bàn tay đưa lên, hất mái tóc đen huyền của mình sang một bên, để lộ một bên gương mặt trắng nõn thanh tú

Hồng y thiếu nữ ngẩng đầu, đôi con ngươi bị ánh mặt trời chiếu vào khiến cho nàng cảm thấy khó chịu, đưa tay che lên trước mặt, xoay người tránh đi ánh dương quang

Ba ngàn tóc đen được quấn nhẹ bởi một thanh bích ngọc trâm, hồng y diễm lệ, chỉ nhìn sơ qua hình dáng của thiếu nữ cũng có thể đoán được đó là một mỹ nhân

" Tuyết Yên!" Từ đâu vọng lại thanh âm của một lão giả, hồng y thiếu nữ chợt quay đầu lại để lộ dung nhan thanh lệ xinh đẹp

Ôn nhuận như khối tuyết ngọc, thanh thuần tựa đóa u lan chính là hình dung về hồng y thiếu nữ này. Thiếu nữ cũng khoảng mười chín đôi mươi, ngũ quan đẹp như họa, mâu quang tựa làn thu thủy, mi mục thanh tú, môi hồng chúm chím, khá lắm mười phần mỹ nhân bại hoại

" Sư phụ!" Thiếu nữ mỉm cười, thanh âm ôn nhu, nữ tử này nhất định rất dịu dàng cho nên khí chất mới ôn hòa như vậy. Bạch y lão giả, mày phát phi dương, chắc tuổi cũng hơn bán trăm, da dẻ hồng hào, tóc đã bạc gần hết nhưng tinh thần rất tinh tường

" Tuyết Yên, con đến đây cũng được ba năm rồi đúng không?!" Lão giả mỉm cười, ngồi xuống tảng đá gần đó, vẫy vẫy tiểu đệ tử, bảo thiếu nữ lại gần. Thiếu nữ theo lời lão giả, tiến lại ngồi đối diện cùng lão, thái độ cung kính, chăm chú lắng nghe

" Là, sư phụ, đồ nhi đến nơi đây đã được ba năm bốn tháng..." hồng y thiếu nữ, Hoa Tuyết Yên đạm cười, đôi con ngươi nhàn nhạt u sầu

" Tuyết yên, nhớ nhà sao?!" lão giả ôn nhu xoa xoa đầu thiếu nữ

" Ân ..." Hoa Tuyết Yên gật đầu. Sao lại không nhớ?! Không biết phụ mẫu của nàng như thế nào rồi, còn huynh ấy.. ra sao? có hay không còn nhớ đến nàng?!

" Tuyết Yên, độc trên người của con đã giải gần hết, chỉ cần uống thuốc đúng giờ thì thêm một vài tháng nữa sẽ hoàn toàn khỏi hẳn" lão giả lên tiếng

" Thật sao, sư phụ!" Hoa Tuyết Yên kinh hỉ nhìn bạch y lão giả. Nàng cứ tưởng cổ độc trong người mình thêm vài năm nữa mới hoàn toàn chữa hết nha, còn một vài tháng nữa là nàng có thể hoàn toàn khỏe mạnh, như vậy là có thể trở về gặp huynh ấy rồi!

" Đúng vậy.." bạch y lão giả gật gật đầu, nhìn tiểu đồ nhi của mình vui vẻ như vậy, một thoáng đau đầu, ý trung nhân của đồ nhi hình như ba năm trước bị mất trí nhớ, nếu như Tuyết Yên biết được, không biết sẽ đau lòng ra sao đây, đứa nhỏ này đáng yêu lương thiện, hi vọng cuộc sống sẽ hạnh phúc

Hoa Tuyết Yên khe khẽ cười, đôi con ngươi sáng ngời vui sướng, huynh nhất định đang chờ ta đúng không? Yên Nhi sắp về rồi, từ rày về sau, chúng ta vĩnh không xa nhau nữa. Thiếu nữ đẹp tuyệt trần, cười rạng rỡ, rất rạng ngời, rất ôn nhu khiến cho người ta bất giác cảm thấy ấm lòng....

" Tham kiến thái hoàng thái hậu, thiên tuế, thiên thiên tuế..." tất cả bá quan hàng loạt quỳ xuống, cung kính trước xa giá trước mặt. Từ bên trong xa giá, một cánh tay giơ ra, gã thái giám đưa tay cẩn thận nâng người trong xa giá xuống

Quần áo quý giá đẹp đẽ, lão phụ nhân tuổi tác cũng hơn bảy mươi nhưng bảo dưỡng tốt lắm, mái tóc điểm bạc phong sương, đầu cắm phượng sai, cốt cách tôn quý ung dung, đôi con ngươi sáng quắc, không giận tự uy, nữ nhân này quanh thân tỏa khí chất uy nghiêm vô thượng  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net