Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vương Nguyên Nhi....! Con có muốn chuyển trường qua học gần Tiểu Khải không??? Trường học gần nhà, lại có Tiểu Khải đi cùng, hơn nữa trong trường còn có rất nhiều đồ chơi, rất nhiều bạn nhỏ, nhỏ nhỏ đáng yêu chơi với con nữa nha. - má Vương lớn ( từ giờ gọi mẹ Vương Tuấn Khải là như vậy nha ) sau khi bàn bạc với ba mẹ Vương Nguyên thì quay qua hỏi ý kiến bé. Dù sao đây cũng không phải là cái thời cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nên vẫn là phải hỏi qua ý bé, nếu bé gật đầu một cái thì mới tính đến thủ tục tiếp theo.

Thế nhưng chuyện này lại khiến Vương Nguyên cực kì khổ sở. Bé muốn đi học cùng ca ca, nhưng bé cũng không muốn rời xa cô Tiểu Mạn ( cô giáo của bé ) , không muốn rời xa các bạn của lớp học Hoa Hướng Dương, đặc biệt là bé không muốn xa Tiểu Mễ Phàm ( bạn thân của Tiểu Nguyên từ khi mới vào mẫu giáo ), không có bé thì ai sẽ đi học cùng Tiểu Mễ Phàm, ai bảo vệ Tiểu Mễ Phàm chứ. Aiya.... Khó nghĩ quá rồi đó nha...

Nhìn vẻ mặt Vương Nguyên biến đổi liên tục từ vui vẻ, phấn khích sang tiếc nuối, buồn bã rồi lại hoang mang đến khổ sở khiến má Vương lớn chỉ biết lắc đầu cảm khái.... thật là nhóc con đáng yêu.
- Nếu con hiện tại chưa thể nghĩ ra, vậy cũng không cần vội, từ từ nghĩ, con cũng có thể về phòng nói chuyện với Tiểu Khải, rồi nó sẽ cho con lời khuyên, như vậy không phải sẽ dễ dàng hơn rồi sao?

Đúng a~ sao lại không nghĩ ra chứ. Mấy ngày nay ở cùng ca ca, Vương Nguyên phát hiện ca ca rất thông thái nha, mọi câu hỏi bé đặt ra đều được ca ca giải đáp, mà câu nào nghe cũng rất hợp tình, hợp lí. Hơn nữa chuyện này khó nghĩ như vậy, một mình bé căn bản không nghĩ ra được a.

- Tiểu Khải~~~ ca ca ~~~!!!

Mang theo tâm tư muốn nhận được chỉ giáo của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên vừa chạy bành bạch lên phòng vừa gọi í ới. Nhưng chính là tìm quanh phòng cũng không thấy, thậm chí bé còn có ý nghĩ liệu có phải ca ca muốn chơi trốn tìm với bé hay không, thế là rúc đầu vào gầm giường, miệng thì thào gọi:

- Tiểu Khải... ca ca có trong này không? Tối quá nha Tiểu Nguyên không thấy đường. ( cạn lời )

Sao lâu như vậy mà không thấy tiếng động gì a??? Bé bắt đầu thấy đáng sợ rồi nha. Thế nhưng mà lúc muốn đi ra thì bé lại phát hiện: đầu bé mắt kẹt trong đây mất rồi. Vừa rồi rốt cuộc là làm thế nào mà chui vô được vậy. Có ai không, cíu bé với, híc..... bé không thích bóng tối như vậy đâu.

- oa ~ oa~ ...!

Lòng Vương Nguyên cảm thấy nếu không thể tự cứu mình thì phải kêu thật to để tìm người cứu mình. Thế là bé bắt đầu khóc, khóc đến lợi hại, khóc đến mức mọi người trong nhà và cả Vương Tuấn Khải đang ngoài vườn cũng phải tá hoả mà chạy vào.
- Tiểu Nguyên ( tiểu thiếu gia ) ...làm sao vậy???

  Cảnh trước mặt thật khiến người xem phải đen mặt, Vương Nguyên hai tay, hai chân buông thõng, đầu thì mắc lại dưới gậm giường. Thấy có người đến cứu mình thì đã ngừng khóc, giọng mũi thút thít:

- Em không ra được, mau cứu em !!!

- Em sao tự dưng lại chui vào đó vậy.

Vương Tuấn Khải nói mấy người làm đến nâng lên một góc giường để đầu Vương Nguyên có thể lọt qua, căn bản nếu cố sức lách thì vẫn có thể ra ngoài nhưng là Vương Tuấn Khải không muốn bé bị đau a.

- Em tìm anh không được nên nghĩ anh muốn chơi trốn tìm....

- Em là nghĩ anh sẽ chốn dưới gầm giường sao??? Vương Nguyên, anh căn bản chui không có lọt đâu a~

Bây giờ thì nó thấy bản thân mình thực quá ngu ngốc mà, lúc đó chỉ để tâm chuyện muốn nói với ca ca mà căn bản không quan tâm đến mọi thứ, nhìn lại cái khe hẹp vừa nuốt trọn cả quả đầu mình mà thấy thật đáng uỷ khuất.

- Tiểu Khải, dì nói muốn em chuyển đến trường mẫu giáo gần trường của anh học, nhưng là em cảm thấy có rất nhiều vấn đề nghĩ không ra.

- Em là nửa muốn đi nửa không muốn?

- Đúng a, đúng a... có thể đi học cùng ca ca em rất rất vui, nhưng em cũng không muốn xa các bạn , còn có Tiểu Mễ Phàm, không thể xa ...

Tiểu Mễ Phàm là đứa nào??? Vương Nguyên, em dám vì một tên nhóc con mà do dự không theo anh. Được! Đã vậy anh sẽ triệt để đá thằng đó ra khỏi trí nhớ của em.

- Tiểu Nguyên, em và các bạn sau này dù không muốn thì cũng phải xa nhau, chỉ có ca ca là sẽ không bao giờ rời bỏ Tiểu Nguyên nửa bước, hơn nữa, ca ca không phải rất tốt với em sao? Chẳng nhẽ anh lại không bằng người tên Mễ Phàm đó.

Vương Tuấn Khải nắm bắt tâm lí rất nhanh, nên chỉ cần một câu là có thể đánh vào điểm mấu chốt rối rắm trong đầu Vương Nguyên, gỡ tan mọi đắn đo của bé.

Vương Nguyên là thấy Vương Tuấn Khải nói rất có lí, sau này bé sẽ thường xuyên về chơi với Tiểu Mễ Phàm, còn có bé sẽ dùng điện thoại gọi điện nói chuyện với bạn ý, vậy sẽ không sợ bạn ý quên mình. Hơn nữa, bé cực kì không muốn ca ca không vui khi nghĩ bé quan tâm người khác hơn ca ca đâu.

- Dì ơi, dì ơi.

Sau khi thông suốt, Vương Nguyên ngay lập tức đi nói với má Vương lớn về quyết định của mình để sớm được đến trường cùng ca ca. Bé rất muốn thấy ca ca khi đi học sẽ như thế nào nha.

- Dì ơi.... con muốn chuyển trường đến học cùng ca ca, con đã nghĩ kĩ rồi.

Vậy là ngày mai lập tức bé có thể đi học rồi. Thế nhưng mà tối hôm đó, bé không ngủ được. Bé hồi hộp a~

- Tiểu Khải, cô giáo có đáng sợ không?

- Cô giáo không có đáng sợ, cô rất thích mấy bạn nhỏ trắng trắng tròn tròn giống Nguyên Nguyên.

- ài... em hồi hộp quá ngủ không được rồi.

- Ca ca hát cho em nghe, nghe xong liền có thể ngủ.

Hai đứa nhỏ nằm ôm nhau tiến vào giấc mộng. Và sáng hôm sau...

- Tiểu Khải... Tiểu Khải.... ca ca..... dậy thôi, đi học thôi.... - Vương Nguyên nhún a nhún trên người Vương Tuấn Khải với mục đích kéo người ra khỏi ổ chăn.

- Tiểu Nguyên, giờ này cô giáo còn đang ngủ, trường còn chưa có mở nha.

- Hứ.... mặt trời soi đến mông rồi sao có thể còn sớm nữa. Em biết nhìn đồng hồ đó nha. Đã là 6h sáng rồi đó. Tiểu Khải .... dậy thôi.

Sau khi chu chéo lôi Vương Tuấn Khải dậy, cuối cùng hai bé cũng ra được khỏi nhà. Vương gia vốn rất gần trường học nhưng Vương Tuấn Khải trước đến giờ đều lười biếng kêu quản gia trở mình đi . Nhưng bây giờ bên cạnh có Vương Nguyên, người ta là cần phải ra dáng một anh trai lớn nên rất tự giác mà nắm tay Vương Nguyên đi bộ đến trường. Vừa đi vừa nói chuyện vân vân mây mây quên trời quên đất.

Trường mầm non Ban Mai Xanh và Tiểu học Chí Trung nằm sát nhau, chỉ cách có một con ngõ đi vào khu dân cư, Vương Tuấn Khải lúc trước cũng học mầm non ở đây nên rất thân thuộc. Dẫn Tiểu Nguyên vào phòng lớp tìm cô giáo báo danh:

- Lão sư. Em ấy tên Vương Nguyên, hôm qua ma ma con đã chuyển hồ sơ của em ý đến trường rồi. Hiện tại Tiểu Nguyên sẽ học ở đây. Mong lão sư sẽ giúp đỡ.

Vương Tuấn Khải nghiêng mình làm đúng chuẩn một học sinh mẫu mực. Khiến Vương Nguyên vô cùng ngưỡng mộ. Hôm nay ca ca mặc đồng phục trường có bảng tên trên ngực, còn có balo trên vai, nhìn thật soái, đẹp trai quá.

- Tiểu Nguyên, ở lớp phải nghe lời cô giáo biết chưa, phải chú ý an toàn, không được bất cẩn làm bản thân bị thương, còn có, tuyệt đối không được để bất kì ai chiếm vị trí số một trong lòng Nguyen Nguyên ngoài ca ca. Có nghe rõ chưa?

- Tiểu Nguyên rõ rồi, ca ca... Tiểu Nguyên sẽ rất nhớ anh a. - sao mà có cảm giác như sẽ không bao giờ gặp lại vậy.

- Giờ cơm trưa ca ca sẽ qua ăn cùng Tiểu Nguyên, bây giờ ca ca phải vào học rồi, Tiểu Nguyên vào lớp đi - trước khi đi còn không quên hôn chụt lên trán bé, khiến cô giáo chứng kiến một màn ngọt ngào này thật quá mức ganh tị .

- Chào các bạn, mình là Vương Nguyên, mình mới từ Trường mầm non Minh Nguyệt chuyển đến, mong mọi người sẽ giúp đỡ mình nha.

- wow.... thật đáng yêu quá nha . Tiểu Nguyên, mau qua đây, qua đây.... ngồi cạnh mình đi. Nhìn thật ngon quá mà..... - một bạn nhỏ béo mập với quả đầu mì tôm ngồi ở bàn thứ hai vẫy tay với bé. Nhìn cậu bé kia có vẻ rất dễ gần nha. Thế là Vương Nguyên lạch bạch xách balo đến ngồi kế bên bạn học béo mập .

- Mình tên Mặc Uy, nhà mình ở gần trường, nhà cậu ở đâu? Chúng mình có thể cùng đi học không?

- Nhà mình ở ngay chỗ ngã ba đó, là nhà có cái cổng màu đen to thật là to . Thực ra đấy là nhà ca ca mình, mình hiện tại ở với ca ca.

- oa... thật gần nha... nhà mình cách nhà ca ca cậu có một chút thôi. Sáng mai mình qua gọi câu cùng đi học được không?

- Tất nhiên là được a

Tính tình Vương Nguyên hoà đồng, hoạt bát, rất nhanh đã quen được với rất nhiều bạn, mọi người đều rất quý mến bé đó.

Giờ ăn trưa, Vương Tuấn Khải thực sự chạy qua ăn cơm cùng Vương Nguyên, vì má Vương lớn đã gọi điện nhờ vả cô giáo nên chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn. Vương Nguyên ham ăn nên cũng không quá vất vả trong việc dỗ bé ăn cơm. Nhưng Vương Tuấn Khải muốn nhìn thấy bé nên mới qua đây thôi. Hơn nữa, sau khi ăn xong còn có thể ôm bé ngủ, thật quá ư thoải mái. Nhưng có một điều khiến Vương Tuấn Khải rất trướng mắt là cái tên Mặc Uy kia cư nhiên cứ quấn riết lấy bé con của cậu, với cái tư tưởng chiếm hữu thái quá, Vương Tuấn Khải rất khó chịu. Nhất định tối nay phải nói Vương Nguyên không được để cho thằng đó sờ mó lung tung, thật tức chết được mà.

Lúc tan học, Vương Tuấn Khải đứng trước cửa lớp chờ Vương Nguyên. Nhưng khi cả lớp chào lão sư ra về, Vương Nguyên lại nắm tay cái tên Mặc Uy kia, nói với cậu rằng nhà Mặc Uy ở gần nhà cậu nên Mặc Uy muốn đi chung. Đi chung thì cũng không cần nắm tay như vậy có được không. Vương Tuấn Khải đến giật tay Vương Nguyên ra khỏi tay bạn học néo mập, khi Vương Nguyên còn đang ngơ ngác thì hôn chụt cái lên môi bé:

- Tiểu Nguyên, chúng mình về nhà thôi. - rồi chen vào giữa Vương Nguyên và Mặc Uy. Bé vẫn chưa phát hiện ra điều khác thường ở chỗ nào đâu.

Tối hôm đó, Vương Tuấn Khải làm mặt lạnh với bé làm bé uỷ khuất cơm cũng không muốn ăn, đùi gà bé yêu thích nhất cũng nuốt không trôi. Sau khi hỏi được ra nguyên nhân rồi hứa sau này sẽ không để Mặc Uy chạm vào như vậy nữa thì ca ca mới nguôi giận hôn hôn trán bé rồi ôm bé đi ngủ.

- Tiểu Nguyên... ca ca chỉ thương một mình em. Nên em tuyệt đối không được để tâm đến ai ngoài anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net