Tiểu lý phi đao hồi 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thẳng vào người của Tiểu Phi. Như một chiếc pháo thăng thiên, Tiểu Phi bắn thẳng mình lên và tà tà rơi xéo xuống cách đó gần ba trượng.

Cho đến bây giờ nghĩa là sau khỏi chấm đất Tiểu Phi mới hay rằng chân mình đã bị trúng ám khí từng trong ống tiêu của Thiết Dịch tiên sinh.

Hắn không thể gượng đứng được nữa, đành phải ngồi khuỵu xuống đất.

Da mặt trắng bệnh của Thiết Dịch tiên sinh chừng như có máu trở lại, ông ta vừa thở vừa cười :

- Bữa nay ta đã học được của ngươi một điều hay, đó là không bao giờ nhường ai ba chiêu cả. Nhưng đồng thời ngươi phải nhớ rằng ngươi cũng đã học được một điều không dở : khi đã ra tay thì phải làm cho đối phương ngã quị nếu không ngươi sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa

Tiểu Phi nghiến răng nhìn mấy mũi ám khí ghim sâu trên cẳng của mình và nói như rít từng tiếng một :

- Bài học này nhất định ta sẽ không bao giờ quên được.

Thiết Dịch tiên sinh hướng mắt :

- Tốt, vậy ngươi hãy đi đi.

Tiểu Phi chưa trả lời, thì đã nghe nhiều tiếng bước chân dập dồn chạy tới.

Vfa có tiếng người kêu :

- Tiền bối, Thiết Dịch tiền bối đã giết được tên câu trệ ấy rồi chứ?

Thiết Dịch tiên sinh cau mày ngó Tiểu Phi và gắt nhỏ :

- Đi mau, ta không giết ngươi, ta cũng không bằng lòng để cho ngươi chết vào tay người khác. Đi mau.

Tiểu Phi tung mình một cái lăn ra ngoài hai trượng.

Chân không đi được, hắn di động thân mình bằng hai cánh tay.

Nhưng hắn sẽ biết mình sẽ không thể đi xa được và mặt tuyết trắng ngời kia sẽ là nơi ghi lại vết tích cho bọn Triệu Chính Nghĩa.

Và tự nhiên, dù biết thế, hắn cũng không có cách nào khác nữa.

Huống chi, trong khi đó Tiểu Phi đã cảm nghe ngực mình đang tức nghẹn, máu ứ như muốn trào lên, cho dù không ai đuổi theo, tự hắn cũng không chống chọi được bao lâu nữa.

Điều mong mỏi nhất đối với hắn bây giờ là gặp được Lý Tầm Hoan, để nói cho họ Lý biết rằng hắn đã hết sức rồi.

Giữa lúc Tiểu Phi đang chói tay trườn tới và trong lòng đang mang băn khoăn thì chợt có một bóng người lao vút tới bên mình hắn.

* * * * *

Trong gian phòng của Long Tiêu Vân thắp một cây đuốc sáng.

Gương mặt trắng bệt bịnh hoạn của Lý Tầm Hoan phớt một lớp hồng hồng.

Hắn vẫn ho sừ sụ.

Long Tiêu Vân im lặng ngồi nhìn người em kết nghĩa.

Chờ cho Lý Tầm Hoan ho dứt, Long Tiêu Vân mới kê sát chén rượu và nghiêng nhẹ vô miệng hắn.

Uống xong chén rượu, Lý Tầm Hoan mỉm cười :

- Đại ca, anh xem không giọt rượu nhỏ ra ngoài đấy. Cho dù ai bắt tôi treo ngược lên nhưng cứ hễ cho chén rượu vào môi thì nhất định tôi sẽ không bao giờ để đổ ra ngoài một giọt.

Muốn cười nhưng miệng Long Tiêu Vân lại trở thành như mếu :

- Tại làm sao hiền đệ không để cho anh giải huyệt?

Lý Tầm Hoan cười :

- Tôi là một con người rất khó mà dừng lại ở nửa chừng lắm, nếu để anh giải huyệt thì rồi tôi lại sẽ nghĩ tới việc đi ngay.

Long Tiêu Vân nói :

- Bây giờ... bây gì thì họ không có ở đây, nếu hiền đệ...

Lý Tầm Hoan ngắt lời :

- Đại ca đến bây giờ mà anh vẫn chưa hiểu ý tôi sao?

Long Tiêu Vân thở ra :

- Anh hiểu, nhưng...

Lý Tầm Hoan cười :

- Tôi biết anh muốn nói gì rồi, nhưng thực thì anh đâu có gì đâu phải đối với tôi, anh đã đem tôi từ kho chứa củi lên đây vừa tâm tình vừa có rượu uống, như vậy tình huynh đệ đã thỏa mãn lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net