Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mắt nói ra việc này mà hoàn toàn không né tránh tầm mắt cô, ánh mắt cũng không dao động bất định. Khoảnh khắc đó, Đông Đông biết hắn nói thật, nhưng cô vẫn còn chút nghi ngờ khó hiểu.

"Nếu... chàng chưa từng... vậy sao chàng đối với việc đó... hiểu rõ như vậy?"

"Có phần là nghe được, có phần là nhìn thấy." Hắn nói mà mắt cũng không buồn chớp.

"Nhìn thấy...?" Cô há hốc mồm, che phắt gương mặt nhỏ lại, la lên thất thanh: "Sao chàng lại đi nhìn người ta..."

"Không phải nhìn người ta, chuyện này có sách." Hắn cười cắt ngang tiếng la của cô.

"Có sách?" Đông Đông giật mình, trợn to mắt, ngạc nhiên thốt lên: "Chàng nói thật hay đùa?"

"Có cả hình minh họa nữa." Hắn bế cô lên, bước về phía giường.

"Hình minh họa?" Cô tiện tay vịn vào vai hắn, quên bẵng mất ngượng ngùng, chỉ hiếu kỳ hỏi dồn: "Chàng lừa ta sao? Loại chuyện này... sao lại có người vẽ sách chứ?"

"Đương nhiên là có." Hắn bế cô lên giường, để cô ngồi xuống chiếc giường hẹp, cười nói: "Còn bán rất chạy nữa."

"Sao chàng biết nó bán chạy..." Cô chợt im bặt, hít mạnh vào một hơi, gương mặt nhỏ lại hồng ửng lên, khó tin hỏi: "Chàng in bán sao?"

Hắn lại cười: "Ta từng nghĩ tới, nhưng nếu ta dám in Xuân Cung đồ thật, tổ tiên nhà ta mà biết thì sẽ tức tới mức đội mồ sống dậy mất."

"Vậy sao chàng biết nó... bán chạy chứ?"

"Vì phường in tranh." Hắn nằm nghiêng bên cạnh cô, kéo chăn đắp kín hai người, đưa tay giữ mặt cô, rồi nhìn cô cười khẽ: "Là mua giấy nhà ta."

"À." Đông Đông bừng tỉnh, kéo chăn che tới cằm, đôi mắt to lúng liếng đang xoay vòng vòng bỗng trở lại trên mặt hắn.

"Cái đó..." Cô không dằn được muốn nhìn hắn, hỏi tiếp.

"Ừ?" Hắn buồn cười chờ cô nói.

"Cái xuân gì đó... là xuân trong mùa xuân sao?"

Tuy cô không nói rõ nhưng hắn biết cô đang hỏi chuyện gì.

Dịch Viễn ngắm cô, gật đầu: "Đúng vậy."

"Cung thì sao?" Cô hỏi tới.

"Cung trong cung điện."

Cô im lặng một thoáng, đôi mắt hạnh trợn thật to, khuôn mặt nhỏ ngượng chín.

"Đúng rồi, nàng nghĩ không sai đâu." Hắn nở ra chút ý cười gian tà, nói với cô: "Chính là ý đó, trong sách sẽ vẽ xen kẽ đủ loại Xuân Cung đồ này, nàng muốn xem không?"

"Ta... Ta... chả thèm..."

Đông Đông lắc đầu nguầy nguậy, xấu hổ xốc chăn phủ hết cả người. Nào ngờ hắn lại thò tay kéo cô lại, lần này dứt khoát để cô nằm sấp lên người hắn trong chăn. Tư thế này vô cùng thân mật, từ đầu tới chân cô đều dán hết lên người hắn, làm cô muốn cuộn tròn người lại. Nhưng thân thể hắn thật ấm áp, nằm sấp kiểu này còn thoải mái vô cùng, hệt như sinh ra là để dành cho cô vậy. Mỗi một tấc một góc đều vừa khít tới bất ngờ, thích hợp để sưởi ấm cho cô hơn tất cả mọi thứ, làm hại cô trong phút chốc không rời ra nổi.

Kết quả cô còn chưa kịp cuộn người lăn ra, thì dù hắn không ép cô ngẩng đầu lên nữa, nhưng bàn tay lại xoa lưng cô, chậm rãi tới lui, y như đang sờ mèo vậy. Sự vỗ về ấm áp làm cô càng dễ chịu hơn, chẳng tài nào suy xét thiệt hơn nữa, chỉ cảm thấy toàn thân mình thả lỏng.

Để thành thân, cô đã căng thẳng cả ngày, mà thân thể hắn lại làm người ta thoải mái hết sức. Cô có thể cảm giác được nhịp tim theo quy luật của hắn đang đập vào cô đều đặn.

Cảm giác này làm người ta an tâm, rất an tâm.

Trong lúc chưa hay biết, Đông Đông đã quên mất xấu hổ, cơn buồn ngủ kéo tới, thoáng chốc cô đã chìm vào mộng đẹp.

~ Hết chương 26 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net