Gnar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi băng giá bao phủ Freljord, nơi đây từng là một vùng đất căng tràn nhựa sống - thật vậy, nếu ai đó có thể nhìn thấy vùng đất này qua đôi mắt của Gnar.

Là một yordle non trẻ với nguồn năng lượng dồi dào, Gnar cùng đồng loại của mình sinh sống trong một bộ tộc nơi vùng đất phương bắc. Dù nhỏ bé đến nỗi những dấu chân gần như không thể in hằn trên tuyết, tính khí của cậu lại trái ngược hoàn toàn với những sinh vật khổng lồ hơn cậu gấp nhiều lần, và cậu ta sẽ luôn bập bẹ chửi rủa mỗi khi có điều gì đó không vừa ý. Cũng vì vậy, Gnar cảm thấy gắn kết những sinh vật to lớn và thông minh kia, những sinh vật luôn cố tránh xa người phàm. Đối với Gnar, họ cũng như những yordle khổng lồ với bộ lông trắng muốt... và với cậu thế đã là đủ.

Trong khi những bộ tộc cùng nhau du hành khắp vùng lãnh nguyên, nhặt nhạnh những loài quả mọng mọc dại và những bụi rêu ngon lành, Gnar lại dành thời gian kiếm tìm những thứ thiết thực hơn, như những hòn đá, hòn sỏi, hay những xác chết thối rữa của những con chim. Món đồ quý giá nhất mà cậu tìm được là một mảnh xương hàm của một con drüvask. Khi nhặt được nó từ mặt đất lạnh giá, cậu đã kêu lên vui sướng và ném nó đi xa nhất có thể.

Và nó hạ cánh cách đó chỉ hai bước nhảy.

Cảm thấy thích thú với thành công ban đầu, Gnar đã đem chiếc "boomerang" theo mình đến tất cả mọi nơi. Vùng đất này dù đã đem lại cho cậu những món đồ chơi mới - những mẩu sợi lấp lánh, những giọt mật ngọt, hay những vòng tròn kỳ lạ - nhưng chẳng thứ nào có thể sánh được với niềm vui được ném và nhặt thứ vũ khí chết chóc ấy. Cậu tự cho mình là một thợ săn, và theo đuổi những đàn thú hoang chẳng hề để tâm đến cậu.

Nhưng ngay cả cậu cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi đang dần đến với vùng đất này. Bầu trời trở nên u tối hơn. Những cơn gió trở nên lạnh lẽo hơn. Và những tộc người đã từng du hành cùng nhau, giờ lại trở mặt và săn đuổi nhau...
Những yordle trắng khổng lồ sẽ biết phải làm gì. Gnar muốn tìm đến họ.

Dùng tất cả những kỹ năng săn đuổi của mình, cậu theo dấu họ đến một đỉnh núi phủ tuyết phía trên một dãy núi khổng lồ, xa hơn nhiều so với những nơi mà cậu từng đi qua. Và trong khi đang âm thầm tiến đến, cậu thấy có rất nhiều người phàm đã ở sẵn đó, vượt xa con số mà cậu có thể đếm được. Điều này thật thú vị, nhưng có vẻ như không có ai lấy gì làm vui vẻ thì phải.

Rồi mặt đất rung chuyển, và nứt đôi ra. Lần đầu tiên trong đời Gnar, cậu có lẽ đang chứng kiến tất cả mọi người trở nên giận dữ. Những người phàm la hét. Những yordle khổng lồ gầm lên.
Nhưng rồi sự xuất hiện của con quái vật đã khiến tất cả câm lặng.

Dần trồi lên từ vực thẳm vừa mới hình thành, những chiếc sừng khổng lồ, những xúc tu hủy diệt, và một con mắt, rực cháy với một thứ ánh sáng kỳ dị khiến lông của Gnar dựng ngược. Khi nhìn thấy một vài người phàm bắt đầu bỏ chạy, Gnar bắt đầu cảm thấy một cơn đau kỳ lạ nơi lồng ngực - nó như là khi cậu nghĩ đến việc sẽ đánh mất chiếc boomerang, hoặc là sẽ chẳng bao giờ được ôm ấp lần nữa. Thứ sinh vật kinh tởm đó đang muốn làm hại những người bạn của cậu.

Và điều này khiến cậu nổi giận. Trong khoảnh khắc đó, Gnar thực sự nổi điên.

Những gì cậu có thể thấy là con quái vật. Trong chớp nhoáng, cậu đã nhảy trên không trung, lao về phía nó. Bàn tay cậu nắm chặt một quả cầu tuyết... cậu chỉ nghĩ thế thôi. Nhưng thật ra, đó là cả một tảng đá khổng lồ được nhổ lên từ bên sườn núi, bởi Gnar giờ đây đã to lớn như những yordle trắng khổng lồ rồi. Gnar sẽ tiễn con quái vật này trở về nơi mà nó thuộc về, bằng một cú đập thẳng vào mặt nó.

Nhưng cú đánh đó đã không bao giờ trúng đích. Gnar chỉ cảm thấy một cơn lạnh, giá buốt hơn bất kì mùa đông nào, những tưởng nó như có thể biến cả không khí thành băng tuyết - và thật như thế, bởi thứ ma thuật đó đã xuyên qua lớp lông dày của cậu và đóng băng cậu tại chỗ ngay lập tức. Mọi thứ, kể cả con quái vật, đều trở nên im lặng. Sức mạnh và cơn giận của cậu bé yordle dần tan biến. Một sự mệt mỏi lan tỏa trong cơ bắp, và cậu dần chìm vào giấc ngủ.

Gnar đã ngủ một giấc thật dài. Rồi cuối cùng cậu cũng thức dậy, giũ bỏ lớp băng tuyết bao phủ trên vai mình, và thở hổn hển. Mọi người xung quanh đã biến mất. Chẳng còn con quái vật nào để chiến đấu, hay những người bạn để bảo vệ, cậu một lần nữa cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé và cô độc.

Vùng đất này cũng đã đổi thay quá nhiều. Băng tuyết giờ đây ở khắp mọi nơi, phủ một bức màn trắng muốt lên mọi cảnh vật nằm trong tầm mắt của cậu. Dù vậy, cậu vẫn rú lên vui sướng khi nhìn thấy chiếc boomerang yêu quý của mình nằm ngay bên cạnh, và rồi nhanh chóng lẩn đi để tìm kiếm thứ gì đó cho cuộc săn của mình.

Ngay cả đến bây giờ, Gnar vẫn chẳng thể hình dung được điều gì đã xảy ra trong cái ngày định mệnh ấy, hay làm cách nào cách mà cậu lại thoát được. Cậu chỉ đơn giản là cảm thấy tò mò trước thế giới mới vừa mở ra trước mắt, với quá nhiều đồ vật lạ kỳ để lượm lặt, hay những địa điểm mới mẻ để khám phá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net