PANTHEON - MŨI GIÁO BẤT DIỆT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Atreus được sinh ra giữa những sườn núi khắc nghiệt của Đỉnh Targon, và được đặt tên theo một vì sao trong chòm sao đại diện cho Chiến Tranh - được biết đến với cái tên Pantheon.

Từ khi còn trẻ, anh đã biết rằng chiến trận là định mệnh của mình. Như mọi người khác trong bộ tộc, anh được huấn luyện để tham gia Ra'Horak, đội quân của tộc Rakkor. Chưa bao giờ là chiến binh mạnh mẽ nhất, nhưng Atreus vẫn luôn kiên định, luôn đứng dậy dù cho bầm dập và hay đổ máu đến mức nào đi chăng nữa, hết lần này đến lần khác. Dần dần, anh trở nên đối địch đối với một trong những đồng đội của mình, Pylas - nhưng dù bị đánh ngã bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh vẫn đứng dậy. Pylas cũng phải ấn tượng trước sức chịu đựng phi thường ấy, và giữa máu đỏ nơi thao trường, một tình anh em chân chính đã được sinh ra.

Atreus và Pylas là hai trong số những người Rakkor bị rơi vào cuộc phục kích của một đám man tộc, và họ là những người duy nhất sống sót. Khi Thượng Nhân Mặt Trời từ chối tiêu diệt những kẻ xâm lăng ấy, Atreus và Pylas thề rằng bọn họ sẽ đích thân nắm lấy sức mạnh của Thượng Nhân bằng cách leo lên Đỉnh Targon.

Như mọi bậc tiền nhân, họ lại một lần nữa đánh giá thấp sự tàn khốc của chuyến đi, và Pylas đã gục ngã ngay trước khi họ đến nơi. Chỉ còn mỗi Atreus đứng vững khi bầu trời mở ra, biến anh trở thành vật chủ của một Thượng Nhân thần thánh, với thứ sức mạnh đủ để phục hận.

Nhưng kẻ quay lại Rakkor sau đó không hề là một phàm nhân, với ngọn giáo và tấm khiên lấp lánh ánh sáng thượng giới. Mà đó là đích thân Thượng Nhân Chiến Tranh, Pantheon. Phán xét Atreus là không xứng đáng, bởi anh từng là một chiến binh chỉ biết đến mùi thất bại, ngài tước đoạt cơ thể của anh nhằm theo đuổi mục đích riêng của mình - một nhiệm vụ được xem là quá sức đối với người phàm.

Bị ném đến chốn sâu thẳm trong tâm trí mình, Atreus chỉ giữ được những ký ức mơ hồ về việc Thượng Nhân trừng phạt những Darkin, những vũ khí sống được tạo ra từ một thời kì đã bị quên lãng.

Cuối cùng, Pantheon đã ra trận tại một chiến trường cách Đỉnh Targon không xa để đối đầu với tên Darkin Aatrox, kẻ đang muốn vươn đến đỉnh núi. Trận chiến giữa họ nổ ra giữa bầu trời, quét tan những đội quân người phàm dưới chân... cho đến khi điều không thể đã xảy ra. Lưỡi kiếm sát thần của tên Darkin găm sâu vào ngực Pantheon, một đòn chí mạng đã xóa sổ chòm sao Chiến Tranh khỏi thượng giới.

Nhưng khi Thượng Nhân dần chết đi, Atreus - phàm nhân mà ngài đã cho là yếu ớt - đã một lần nữa tỉnh giấc. Bị đâm xuyên lưỡi kiếm của Aatrox, và sức mạnh của Thượng Nhân đang dần tàn lụi, anh đã lấy chút hơi tàn và nhổ toẹt vào mặt tên Darkin. Aatrox chỉ cười nhạo và bỏ đi, để mặc Atreus chết dần.

Nhiều giờ sau, khi lũ quạ vừa đáp xuống, Atreus lại đứng dậy trong đau đớn, lần mò về Rakkor với chỉ một vệt máu để lại. Sau một cuộc đời với đầy những thất bại, thì ý chí sống, cùng cơn thịnh nộ chất chứa bởi sự phản bội, là đủ để anh từ chối cái chết đã thậm chí chạm đến chính hiện thân của Chiến Tranh.

Atreus hồi phục dần trong trang trại nhà Pylas, được chăm sóc bởi Iula, vợ góa của người bạn thân. Nơi đó, Atreus đã nhận ra rằng mình đã bỏ cả đời ra để ngắm nhìn những vì sao trên kia, mà không nghĩ đến những thứ ở ngay bên dưới. Không giống như những vị thần, người phàm chiến đấu bởi họ buộc phải làm thế, vì tử thần luôn chực chờ họ. Hết lần này đến lần khác, những mối hiểm họa không dứt.

Thật vậy, bọn man tộc giờ lại đe dọa đến những ngôi làng phía bắc Rakkor, trong đó có cả nông trại của Iula. Dù đáng ra phải vài tháng nữa anh mới có thể cầm lại ngọn giáo, Atreus đã quyết tâm tự mình chấm dứt mối tai ương này, và rời đi với những món vũ khí Thượng Nhân đã cùn đi.

Tuy nhiên, khi đến nơi, anh thấy những kẻ tử thù của mình cũng đang bị tấn công. Anh nhận ra trong tiếng than khóc ấy, trong mùi máu tanh ấy... rằng họ đã đối đầu với Aatrox.

Chính Aatrox đã đưa lũ man tộc đến vùng đất Targon này, Atreus nhận ra. Dù họ có là kẻ thù của anh đi chăng nữa, họ cũng chỉ giống như những người Rakkor mà thôi - những người phàm bị kéo vào trận chiến giữa những thực thể hùng mạnh hơn. Atreus bỗng thấy căm thù cả lũ Darkin lẫn Thượng Nhân. Họ chẳng khác gì nhau. Họ chính là vấn đề.

Atreus lao mình vào giữa đám man tộc và Aatrox. Nhận ra tấm khiên và ngọn giáo của Thượng Nhân đã gục ngã trong tay mình, tên Darkin chế nhạo anh - Atreus giờ còn hy vọng gì, nếu không có nguồn sức mạnh của Pantheon. Nhưng dù đòn đánh của Aatrox có khiến anh ngã quỵ, chính ý chí của anh đã một lần nữa thắp sáng ngọn giáo Thượng Nhân, giữa những tiếng than khóc của phàm nhân xung quanh... và bằng một bước nhảy hùng mạnh, anh tung một đòn chí mạng cắt rời cánh tay của tên Darkin.

Lưỡi kiếm và tên Darkin gục ngã. Chỉ còn mỗi Atreus đứng vững, chứng kiến vì sao đơn độc mang tên anh rực sáng trên bầu trời thượng giới.

Dù luôn khao khát trở về với trang trại của Iula, Atreus nguyện thề sẽ dành hết thời gian còn lại để chống lại những Thượng Nhân, ác quỷ, hay tất cả những kẻ nắm giữ nguồn sức mạnh quá lớn, bởi chúng chỉ mang đến sự hủy diệt. Từ bỏ cái tên của chính mình, anh đã trở thành Pantheon mới - ngọn giáo Thượng Nhân được thắp sáng bởi ý chí chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng.

Và bởi Pantheon thần thánh đã chết đi, Chiến Tranh buộc phải tái sinh dưới hình hài một phàm nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net