chương 3 : Thế giới thứ 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ――[ Thế giới công lược thứ ba bắt đầu. Nhiệm vụ: Lấy được lời tỏ tình của Triển Luật; Đuổi vợ cả đi cũng không bị Triển Luật trách phạt.]

[ Bởi vì nam chủ có tính chất đặc biệt, nên ở thế giới này sẽ tăng chức năng lưu trữ. Chức năng đó sẽ biến mất sau khi ra khỏi thế giới.]――

[ Chúc ngài chơi vui vẻ.]


Đứng ở hành lang hoa lệ lấy màu đỏ làm chủ đạo, Ngô Khiết Tào hít mấy hơi thật sâu.

Mãi đến khi không thể nhét thêm không khí vào phổi nữa, cô mới đẩy cánh cửa trước mặt ra.

Bên trong và bên ngoài cánh cửa là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Trên chiếc giường lớn màu đen có một cô gái;

Bức màn màu đen ngăn lại tất cả ánh sáng bên ngoài;

Ngồi trên chiếc ghế màu đen là một người đàn ông tuấn mỹ;

Tất cả đều là màu đen, đập vào mắt khiến cho người ta cảm thấy thật áp lực.

Ngô Khiết Tào cung kính cúi đầu chào người đàn ông kia, khi đứng thẳng dậy thì dùng giọng điệu bình thản thông báo: "Thiếu chủ, lão gia kêu ngài lập tức đi qua đó."

Triển Luật không quan tâm đến Ngô Khiết Tào, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt đơn giản cũng không thèm cho cô.

Giờ phút này, lực chú ý của anh đặt hết lên cô gái đang nằm ở trên giường kia.

Triển Luật khẽ nghiêng người, chạm lên mái tóc hơi lạnh xõa tung phủ trên ga giường. Không hiểu tại sao những sợi tóc rối tung này lại có một sự dụ hoặc kỳ lạ đối với anh. Triển Luật đụng khẽ vào mặt cô gái: "Đừng cố gắng rời khỏi tôi, Hạ Hạ, em trốn không thoát đâu."

Giống như nghe thấy tiếng nói đến từ địa ngục, Hạ Hạ lập tức co rúm lại, khiến Triển Luật cười khẽ một tiếng.

Thật lâu sau, giọng nói run run mang theo khẩn cầu của Hạ Hạ vang lên: "Cầu xin anh, thả tôi ra...... Van cầu anh...... Triển Luật, anh như vậy chúng ta không thể thương lượng được đâu ......"

"Thương lượng? Đó là cái gì? Tôi nghĩ hậu quả của việc thương lượng chính là để em đi ra ngoài thông đồng với người đàn ông khác đấy......" Triển Luật nhíu mi, "Em chỉ cần ngoan ngoãn nằm ở trên giường, chờ tôi đến, nhận lấy sự bảo hộ của tôi là được."

"Thiếu chủ, lão gia vẫn đang chờ ngài."

Vẫn không để ý tới Ngô Khiết Tào đang cắt ngang chuyện của mình, anh đặt một nụ hôn lên sườn mặt của Hạ Hạ, dùng chất giọng khàn khàn đặc biệt thông báo: "Lát nữa tôi sẽ quay lại nhìn em."

Sau khi đứng dậy, Triển Luật kinh thường liếc mắt nhìn Ngô Khiết Tào một cái, ý bảo cô đi theo, rồi dứt khoát ra khỏi phòng.

Ngô Khiết Tào không quên đóng cửa lại, nhắm mắt chạy đuổi theo sau.

"Cô tới nhà họ Triển đã bao lâu rồi?"

"Ba năm."

"Vậy thì hẳn cô biết tính tình của tôi."

"...... Đúng vậy."

"Tôi ghét nhất là bị người khác quấy rầy khi đang làm chuyện của mình. Nếu việc này còn tái diễn, tôi sẽ giết cô~"

Thờ ơ quét mắt nhìn bóng lưng Triển Luật đi ở phía trước, Ngô Khiết Tào mặt không đổi sắc, giọng nói lại mang theo sự trang nghiêm hiếm có: "Vâng."

Không biết đã qua bao lâu, hai người mới đi tới đích đến — thư phòng.

Lưu loát vặn tay nắm, thậm chí còn không thèm gõ cửa, Triển Luật trực tiếp nghiêng người đi vào trong.

Tất nhiên là Ngô Khiết Tào không có tư cách để vào đó, vì thế cô dừng lại đứng ở trước của phòng lẳng lặng chờ đợi. Cho dù hiệu quả cách âm có tốt hơn nữa thì Ngô Khiết Tào vẫn có thể nghe được tiếng đồ đạc rơi vỡ bên trong.

Đây là một câu chuyện xưa cũ rích.

Cô gái trẻ Hạ Hạ trong quá trình trả thù tập đoàn Vân Thiên báo mối hận giết cha mẹ, không ngờ lại trêu chọc phải thiếu chủ hắc bang Triển Luật. Thời gian hai người ở chung dần dần phát sinh tình cảm, tình cảm sâu đậm đến mức có thể mặc áo cưới kết hôn được rồi. Nhưng vô tình, Hạ Hạ lại phát hiện ra cha mẹ vô tội của mình không phải chết vì bất hòa trong làm ăn với tập đoàn Vân Thiên như cô vẫn nghĩ, mà là chết trong khi vô tình gặp phải trận quyết đấu giữa các bang phái hắc đạo.

Về phần bang phái hắc đạo kia, hiển nhiên là bang lớn nhất của nhà họ Triển.

Trong quá trình kết giao, Hạ Hạ nhận ra bạn trai mình là một hầm băng lạnh lùng, và là kẻ có mối thâm thù đại hận với mình.

Vì thế Hạ Hạ bỏ trốn, Triển Luật truy đuổi. Hạ Hạ lại trốn, Triển Luật tiếp tục đuổi theo. Rốt cuộc, trong khi đang lẩn trốn, Hạ Hạ lại quyến rũ thiếu gia Vân Lan của tập đoàn Vân Thiên. Điều đó khiến Triển Luật vô cùng phẫn nộ, trực tiếp xách cô về nhà bắt giam, thậm chí còn còng cả tay.

Nói tóm lại, hai người nháo qua nháo lại chỉ vì bốn chữ — tương ái tương sát. (yêu nhau lắm cắn nhau đau)

Không thể nói Triển Luật không thương cô, mà cũng không thể nói Hạ Hạ không thương anh. Có lẽ trong mắt của những người khác, đôi tình lữ này chỉ đang chơi trò chơi tình ái mà thôi.

Nhưng trên thực tế, tình yêu không giống như trong tiểu thuyết, trò vờn qua vờn lại này không vui một chút nào.

Thật là nhàm chán, giống như hai con quỷ nhỏ ngây thơ. Ngô Khiết Tào dựa lưng vào tường, âm thầm bình luận.

Không biết qua bao lâu, tới khi đám người canh gác tổng bộ đến thay ca, Triển Luật với bộ mặt sa sầm mới bước ra, phất tay áo ý bảo Ngô Khiết Tào đi theo.

Triển Luật rất cao, chạy bộ cũng giống như vận động viên chuyên nghiệp, lại càng không cần so sánh với tốc độ đi bộ bình thường của Ngô Khiết Tào.

Triển Luật bước đi thật nhanh ở phía trước, Ngô Khiết Tào đành phải cố gắng theo sau, mắt thấy đã sắp hết hành lang rồi.

Đột nhiên Triển Luật phá vỡ trầm mặc: "Ông cụ muốn cô đi theo tôi."

"...... Tôi đã biết, thiếu chủ."

"Không không không," Liên tục nói ba từ "không", Ngô Khiết Tào nhìn Triển Luật giơ ngón trỏ lên lắc lắc rồi nói tiếp, "Tôi không có ý này."

Anh đột nhiên dừng lại, Ngô Khiết Tào nhất thời không kịp phản ứng. Động tác của Triển Luật nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sức công phá vô hạn.

"Haiz......" Triển Luật khẽ thở dài một hơi, không có hành động gì khác nữa. Anh tiếp tục đi về phía trước, nhưng đúng lúc Ngô Khiết Tào nghĩ rằng chuyện chỉ có thế thì Triển Luật đột nhiên quay ngoắt lại, hung hăng bóp chặt cằm của cô.

Lực đạo rất lớn, Ngô Khiết Tào cảm thấy cằm mình sắp bị tháo rời ra tới nơi.

Khuôn mặt đẹp đẽ của ác quỷ gần trong gang tấc, từng chút từng chút sát gần lại, nhẹ giọng nói bên tai cô như đang thủ thỉ với tình nhân: "Cô mới ở nhà họ Triển ba năm?"

Ngô Khiết Tào khẽ gật đầu.

"Nhưng...... những người đi theo tôi, dù chỉ làm công việc quét rác cũng phải lăn lộn ở nhà họ Triển ít nhất năm năm. Ông già kia chính là như vậy, sợ thằng con trai độc nhất này bị kẻ thù của ông ta đặt bẫy tiêu diệt."

"Giống như thế này này," Triển Luật lấy ra một khẩu súng, vừa nói vừa để họng súng vào giữa thái dương: "Pằng ~, người thừa kế của ông già sẽ không còn rồi."

"Như vậy...... Cô nói tôi nghe xem, một cô gái mới vào nhà họ Triển được ba năm sao lại được ông già coi trọng, thậm chí còn muốn đặt ở bên người tôi?"

"A......" Triển Luật tiếp tục tự suy đoán: "Tôi quên mất, cô là một cô gái đấy. Thế này thì phải đổi cách hỏi rồi. Cô làm cách nào lên được giường của ông ta? Người phụ nữ lạnh lùng như cô trong lúc làm chuyện đó sẽ kêu lên chứ? Kêu êm tai không?" Tựa hồ quá chán ghét, Triển Luật "chậc" một tiếng.

Bất kỳ người nào bị kẻ khác dùng giọng nói như rắn độc phun vào lỗ tai đều cảm thấy không thoải mái, cho dù kẻ đó có khuôn mặt tuấn mỹ không giống người thường.

Hiện tại, Ngô Khiết Tào đang rơi vào loại trạng thái không thoải mái này, cho dù có tức giận vì bị nhục mạ, cô vẫn tận lực duy trì biểu cảm bình tĩnh, đứng thẳng trả lời: "Thiếu chủ, nếu tôi ...... đã lên được giường của lão gia, thì lão gia cũng sẽ không sắp xếp cho tôi ở bên cạnh ngài."

Ai nhìn vào cũng có thể dễ dàng nhận ra Ngô Khiết Tào đang giả bộ trấn định.

Triển Luật tựa hồ cảm thấy hứng thú với phản ứng của cô, đôi môi đỏ tươi khẽ nhếch lên: "Ồ...... Thật không?"

"Đúng vậy."

"Nhưng thật đáng tiếc......" Nói được nửa câu, Triển Luật lại ngừng lại, đợi đến khi Ngô Khiết Tào vẫn đang cúi đầu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, anh mới chậm rãi nói tiếp: "Tôi không tin."

"......"

Khẽ cười gạt tóc mai ra sau vành tai Ngô Khiết Tào, Triển Luật nhe răng nanh nhằm xuống mục tiêu, cắn mạnh.

Ngô Khiết Tào chắc chắn vành tai đã bị cắn chảy máu rồi, nhưng cô vẫn quật cường không chịu kêu đau.

Triển Luật thì ngược lại, thản nhiên ngậm lấy chỗ vừa cắn, mập mờ nói: "Tôi không cần biết cô giở thủ đoạn gì, cũng không quản tới mưu đồ của cô."

Rốt cuộc Triển Luật cũng chịu nhả ra, không thèm nhìn Ngô Khiết Tào lấy một cái, trực tiếp xoay người rời đi: "Chỉ cần cô không quên bổn phận của mình là được. Ừm...... Mà việc này không cần tôi nhắc nhở cô cũng biết. Có lẽ tôi nên nhắc nhở cô không nên vượt quá bổn phận."

Đi được vài bước, Triển Luật nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau truyền tới, "Đừng đi theo." Anh nói.

Vì vậy, Ngô Khiết Tào dừng ngay tại chỗ, giơ tay chạm vào vành tai mình bị cắn, rồi nhìn chằm chằm vào màu máu đỏ tươi trên đầu ngón tay, cô chậm rãi trả lời:"...... Vâng."

Khoảng chừng 40 phút sau, cô khẽ xoa bóp cái chân đau nhức vì phải đừng trong thời gian dài, rồi đứng dậy, đi thẳng đến căn phòng giam giữ Hạ Hạ.

Đúng như cô dự đoán, Triển Luật đã đi qua đây. Cho nên khi cô vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng từ trong phòng truyền ra. Khóe miệng Ngô Khiết Tào khẽ nhếch lên, nhưng bộ dạng lại ra vẻ như đang quan tâm: "Cô đừng khóc."

"Không cần cô lo! Nếu cô thực sự quan tâm tới tôi thì hãy thả tôi đi!"

Linh hoạt tránh thoát được chiếc gối đầu Hạ Hạ ném tới, Ngô Khiết Tào bước từng bước đến gần, giữ chặt lại tay của Hạ Hạ đang ra sức giữa dụa, ma sát mạnh vào còng tay lại càng thêm sưng đỏ: "Tôi sẽ thả."

"Nếu cô mà không...... Cô nói cái gì?"

"Tôi sẽ thả," Ngô Khiết Tào không ngại lặp lại: "Tôi sẽ thả cô ra, chỉ có điều không phải bây giờ."

Hạ Hạ có chút do dự không tin, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cô gái trước mặt: "Thật sao?"

"Hiện tại tôi sẽ chụp một bức hình của cô, để cho Vân thiếu gia biết cô đang ở nơi này. Như vậy anh ta sẽ phái người...... À không, anh ta sẽ tự mình tới cứu cô, được không?"

"Thật vậy sao?"

"Tôi đã nói rồi, là thật."

"Nếu như cô là người xấu thì sao đây?"

"Tin tưởng tôi, Hạ Hạ......" Ngô Khiết nhặt chiếc gối đầu bị ném xuống dưới đất lên, đặt vào chỗ cũ; bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển như mèo nhỏ, "Hiện giờ ngoài tôi ra, cô không thể dựa vào ai cả."

"...... Được rồi."

——— ————————–

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Ngô Khiết Tào gửi ảnh chụp đi cùng với lời nhắn: Lão gia, cô gái này là nhược điểm của thiếu gia. Đa tạ ngài đã cho tôi cơ hội làm việc cống hiến cho nhà họ Triển.


Trích lời của Ngô Khiết Tào: Ở trong tình yêu, không có thời gian để chơi trò "tương ái tương sát".

Trong trò chơi này, trừ phi tình cảm thật vững chắc, nếu không một khi không nắm chắc được mức độ của nó, nó sẽ dễ dàng xuất hiện lỗ hổng để phá vỡ.

Phải bắt đúng lấy thời cơ đó mà xông vào thì mới có thể một đòn giành thắng lợi!

Bởi vậy tôi mới nói, những kẻ chơi trò 'yêu nhau lắm cắn nhau đau' đều là ăn no rửng mỡ.

Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.

  Cửa phòng làm việc thường ngày của Triển Luật bị mở ra.

Nghe thấy tiếng vang, tầm mắt của anh di chuyển từ văn kiện nhìn lên, thấy Ngô Khiết Tào đang ôm một chồng tài liệu lớn đi vào thì không khỏi nhíu mày.

Ngô Khiết Tào tất nhiên là có chú ý đến điểm này, vì vậy cô trưng ra vẻ lo lắng hiếm có trên gương mặt mà Triển Luật hoài nghi nó đã bị tê liệt từ khi sinh ra: "Thiếu chủ, chỉ cần hoàn thành công việc đợt này thì có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi."

"Ừm.....Cô cảm thấy công việc tôi đang làm chỉ là chuyện trong một sớm một chiều? Ngày nào ông già kia còn chưa nghỉ, thì ngày đó tôi vẫn phải duy trì hoạt động của cái tập đoàn này."

"Thiếu chủ, tôi......"

"Cô thật phiền," Triển Luật đánh gãy lời của Ngô Khiết Tào, dùng tốc độ khiến người khác giật mình lấy súng lục ở trong ngăn kéo ra, lau chùi tỉ mỉ, sau đó ưu nhã giơ lên nhắm thẳng vào Ngô Khiết Tào: "Nếu còn nhiều lời phiền phức như vậy, tôi giết."

Lúc trước Triển Luật đã nói 'Ông già kia nói cô đi theo tôi' cũng không phải là lời nói suông.

Thực tế, mấy ngày nay Ngô Khiết Tào đã làm việc bên cạnh Triển Luật rồi.

Vậy nên cô mới có thể khiến Triển Luật phiền chán mình đến mức này. Tuy nhiên hiện giờ phiền chán tạm thời cũng là một loại phương thức thu hút sự chú ý.

Cố gắng không phát ra tiếng động, Ngô Khiết Tào đặt cốc sữa đã chuẩn bị trước lên trên mặt bàn: "Thiếu chủ, nếu mệt rồi thì uống một chút sữa đi, vẫn còn nóng."

Triển Luật cười lạnh, tiếng cười khiến người ta phải run rẩy nổi da gà.

Mà cốc sữa kia, để tận đến lúc làm việc xong vẫn luôn đặt ở chỗ đó, không vơi đi giọt nào. Còn Triển Luật thì đã sớm ra khỏi phòng tới chỗ Hạ Hạ rồi.

Ngày nào cũng như thế này.

Hai ngày nay, hành trình của Triển Luật gần như cố định: Rời giường, dùng điểm tâm, làm việc, thăm Hạ Hạ, ăn cơm trưa, thăm Hạ Hạ, làm việc, không uống sữa.

Hai ngày nay, hành trình của Ngô Khiết Tào cũng gần như cố định: Kêu Triển Luật rời giường, nhìn Triển Luật dùng điểm tâm, cùng Triển Luật làm việc, cùng Triển Luật thăm Hạ Hạ lại còn phải nháy mắt ra hiệu, nhìn Triển Luật ăn cơm trưa, cùng Triển Luật thăm Hạ Hạ nhân tiện nháy mắt ra hiệu, cùng Triển Luật làm việc cộng thêm đưa sữa.

Rốt cuộc, sau khi nhận văn kiện trong tay Ngô Khiết Tào đến ngày thứ tư, Triển Luật đã không thể nhịn được nữa.

Anh giả bộ muốn tiếp nhận văn kiện, nhưng đúng lúc Ngô Khiết Tào thả văn kiện ra lại rụt tay về.

'Bộp' một tiếng, tập giấy A4 rơi tán loạn xuống mặt đất, có vài tờ rơi đến bên cạnh chân Triển Luật, bị anh vô tình giẫm lên. Trên nền giấy trắng phau xuất hiện vết giày màu đen.

Triển Luật vươn bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cổ Ngô Khiết Tào:"Nói đi, mục đích của cô là gì?"

Ngô Khiết Tào đứng im bất động, mặt không nhăn mày không nhíu nói: "Thiếu chủ, vấn đề này mấy hôm trước ngài đã hỏi qua rồi."

"Ồ? Thật không?"

"Đúng vậy."

"À." Triển Luật thở ra một hơi, làm mấy sợi tóc nhỏ bên má Ngô Khiết Tào khẽ lay động: "Cô nhất định phải cho tôi một lý do. Không có ai đối xử tốt với một người vô điều kiện cả, rõ chưa?"

"......"

"Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi đã nói, cô không được vượt quá bổn phận, cô thật sự tuân thủ chứ?"

"...... Đúng thế, thiếu chủ."

"Vậy cô nói cho tôi biết, cốc sữa tươi này là sao?"

"......"

"Không muốn trả lời? Hay là ...... không dám trả lời?"

Nghe được giọng nói mang theo sự uy hiếp, Ngô Khiết Tào cảm thấy lưng mình toát ra mồ hôi lạnh, cô nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay.

Đôi tay kia hiện giờ đã quen thuộc với cái cổ mảnh khảnh của cô.

Do dự mãi, cô mới trả lời: "Bởi vì tôi...... thích ngài!"

'Rắc' một tiếng.

Triển Luật dùng tay không bẻ gãy cổ của Ngô Khiết Tào, ngay trước thời điểm mất đi ý thức, cô chỉ nghe thấy một giọng nói nguội lạnh vang lên: "Đúng là một cô gái không thành thật."


–[ Bởi vì người chơi không tự động lưu trữ, nên không thể đọc lại các tập tin. Bạn có thể lựa chọn bắt đầu trò chơi lại một lần nữa. ]

[ Hoặc là bạn có thể lựa chọn mất 500 điểm để đọc tập tin mà hệ thống lưu trữ.]

...... Tôi không muốn bắt đầu lại một lần nữa.

[Đã trừ đi 500 điểm, chúc bạn chơi vui vẻ.]


"Thiếu chủ, vấn đề này mấy hôm trước ngài đã hỏi qua rồi ."

"Ồ? Thật không?"

"Đúng vậy."

"Cô nhất định phải cho tôi một lý do. Không có ai đối xử tốt với một người vô điều kiện cả, rõ chưa?"

"......"

"Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi đã nói, cô không được vượt quá bổn phận, cô thật sự tuân thủ chứ?"

"...... Đúng thế, thiếu chủ."

"Vậy cô nói cho tôi biết, cốc sữa tươi này là sao?"

"......"

"Hừm......" Triển Luật có chút tức giận, không chỉ cười mỉa mà còn hừ lạnh. Tận lực bình ổn lại cảm xúc, anh tiếp tục mở miệng,"Không muốn trả lời? Hay là...... không dám trả lời?"

Vừa nói, đầu ngón tay anh vừa chạm nhẹ vào làn da của Ngô Khiết Tào, hai ngón tay bắt chước tư thế đi đường mà khiêu vũ ở trên đó. Nhảy chán rồi, bàn tay nhẵn nhụi lại đặt trên cần cổ của Ngô Khiết Tào, không tiếng động mà uy hiếp.

"......"

Nhìn Ngô Khiết Tào quật cường ngậm chặt miệng, Triển Luật khẽ mỉm cười, khiến cho khuôn mặt vốn tuấn mỹ lại càng thêm tinh xảo mỹ lệ.

Đôi môi chậm rãi mở ra, anh thầm thì: "Tôi không cần một kẻ câm điếc."

'Rắc......'


[ Trừ tiếp 500 điểm, chúc bạn chơi vui vẻ.]


"Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi đã nói, cô không được vượt quá bổn phận, cô đã thật sự tuân thủ chứ?"

"......"

"Không muốn trả lời à? Vậy cô nói cho tôi biết, cốc sữa tươi này là sao?"

Không dám tiếp tục yên lặng nữa, Ngô Khiết Tào dè dặt thử mở miệng: "Chỉ là một cốc sữa mà thôi, đây là việc chúng tôi phải làm, thiếu chủ."

Dường như bị câu trả lời lớn mật ngoài dự đoán của Ngô Khiết Tào làm cho kinh ngạc, Triển Luật nhíu mi:"Nếu tôi có thể tự đoán được lý do cô làm thế này thì sao?"

"Ngài đoán đi?"

Chính là thế này, đối mặt với một kẻ tâm thần, thì nhất định cũng phải thần kinh theo anh ta.

"Wow~ là ai cho cô cái dũng khí cùng tôi nói chuyện kiểu này?"

Ngô Khiết Tào nói càng trơn tru: "Ngài đoán đi?"

Chỉ có như vậy mới có thể khơi gợi hứng thú của anh ta. Chỉ cần một chút hứng thú thôi, anh ta cũng sẽ không dễ dàng giết người như vậy — quả thực là giống như dí chết một con kiến.

Triển Luật không lên tiếng trả lời.

Anh trở lại như bình thường, cẩn thận sửa lại nếp nhăn trên vạt áo, tư thái cực kỳ tao nhã quay về bàn làm việc.

Chống khuỷu tay lên trên bàn, Triển Luật có chút hứng thú liếc mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của Ngô Khiết Tào, trông cô có vẻ như đang trấn định nhưng thực ra lại đang vô cùng sợ hãi: "Cô như vậy thú vị hơn so với hình tượng khối băng kia đấy."

Lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này Ngô Khiết Tào mới dám ngẩng đầu lên đối diện với Triển Luật: "Đa tạ thiếu chủ khích lệ."

Cứ duy trì loại trạng thái này, Ngô Khiết Tào đứng thẳng tại chỗ, không chịu rời đi, cũng không dám mở miệng nói chuyện.

Thật lâu sau, Triển Luật tức giận cầm cốc thủy tinh lên, ngửa đầu uống sữa ở bên trong.

"Đúng rồi thiếu chủ," Ngô Khiết Tào lên tiếng, đến khi thấy Triển Luật nhìn về phía mình mới nói tiếp: "Tôi nghĩ...... đưa cô Hạ Hạ ra ngoài chơi một chút thì có tốt hơn không?"

"Cô đang nói đùa?" Triển Luật nghi hoặc, vành môi còn đọng lại một ít sữa, hình ảnh này khiến cho anh không thể nào trưng ra bộ dạng uy nghiêm như ngày thường.

"Thiếu chủ, cô Hạ Hạ không phải là sủng vật được nuôi dưỡng ở trong nhà. Ngài yên tâm, tôi lấy tính mạng ra đảm bảo, sẽ không để cho cô ấy chạy thoát. Tôi cam đoan."

"Tôi không biết tình cảm của hai người lại tốt như vậy đấy."

"Tình cảm của chúng tôi vẫn luôn tốt, vậy nên tôi là người thích hợp nhất để ra ngoài tản bộ với cô ấy. Thiếu chủ, ngài không phát hiện ra sao? Cảm xúc của cô Hạ Hạ càng ngày càng xuống dốc."

Triển Luật một hơi uống hết chỗ sữa còn lại.

——— ————————–

"Tiểu Khiết, cô đề nghị như vậy mà không bị phạt sao?"

Hạ Hạ áy náy nhìn Ngô Khiết Tào đang giúp mình mặc quần áo, "Nếu để tôi chạy thoát thì cô làm sao bây giờ?"

Loại thiện lương bất kể thời gian và địa điểm này quả nhiên lúc nào cũng vô dụng.

Ngô Khiết Tào nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Hạ Hạ, còn thật cẩn thận chải đầu giúp cô: "Tôi không sao, chỉ là tôi không thể chịu nổi cái kiểu giả nhân giả nghĩa của Triển Luật nữa rồi."

Rõ ràng chính Hạ Hạ cô mới là kẻ giả nhân giả nghĩa nhất, một mặt thì muốn chạy thoát khỏi nhà giam, mặt khác thì lại ra vẻ hỏi người giúp mình chạy thoát có bị phạt hay không. Cũng đâu có quan tâm gì đến biện pháp cứu giúp người mà mình gọi là "ân nhân" kia.

"Tiểu Khiết......" Hạ Hạ quay lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net