Chương 196-197: Cái này xem tâm tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt mê man, nhịn hồi lâu rốt cục có chút bất đắc dĩ hướng tới cô hỏi: "Em rốt cuộc có biết cái gì là bạn gái hay không?"

"A? ?" Tiểu Thỏ tiếp tục vẻ mặt mê man nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Bạn gái không phải là có thể ở lại nhà anh, cùng nhau ăn cơm với anh, cùng nhau đi ngủ cùng nhau chơi đùa sao?"

". . ."

Trình Chi Ngôn nhịn không được trợn trắng con mắt, đây đều là lời mẹ anh nói trước kia, cô ậy mà đến bây giờ còn nhớ rõ.

" Trừ bỏ những thứ này?"

" Trừ bỏ những thứ này..." Tiểu Thỏ khổ sở suy nghĩ, sau một lúc lâu ngẩng đầu lên, vẻ mặt hưng phấn hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Trừ bỏ những thứ này còn có thể từ bạn gái trở thành vợ!"

". . ."

Trình Chi Ngôn nhíu mày, đôi mắt trong suốt thâm thúy nhìn Tiểu Thỏ nói: "Vậy hiện tại em chẳng lẽ chưa cùng anh ăn cơm chưa cùng anh đi ngủ cùng nhau chơi đùa sao?"

"Ách. . ."

Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, nói cũng phải a, hiện tại không phải Trình Chi Ngôn quang minh chính đại thừa nhận cô là bạn gái, nhưng cô cũng đã thực hiện chuyện bạn gái nên làm a...

"Vậy...Vậy ý tứ chính là... Thực ra em đã là bạn gái của anh rồi hả?" Tiểu Thỏ có chút không dám hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

"..."

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó lắc đầu: "Không...Em còn không biết bạn gái rốt cuộc là có ý tứ gì."

"A?" Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình đều bị anh làm rối loạn, "Vậy bạn gái rốt cuộc là có ý tứ gì a..."

Đôi mắt Trình Chi Ngôn hơi hơi nheo lại, nhìn đỏ ửng nhàn nhạt trên cổ trắng nõn của Tiểu Thỏ, rốt cục nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, thanh âm thản nhiên nói: "Anh nói cho em một chút..."

"A.... . ." Tiểu Thỏ mê man gật gật đầu.

Trên cổ lại truyền đến một trận cảm giác giống trên vành tai vừa rồi, cảm giác mềm mại ấm áp dọc theo cổ dài nhỏ của cô, chậm rãi lan ra.

"Em..." Tiểu Thỏ mới vừa định mở miệng kháng nghị, cổ của cô rất ngứa a, liền nghe được thanh âm trầm thấp của Trình Chi Ngôn vang lên ở bên tai nói: "Chịu đựng!"

"A.... . ."

Nhưng mà cái loại cảm giác cực kỳ ngứa này thật sự làm cho cô cảm thấy có chút khó chịu a...

Tiểu Thỏ nhắm mắt lại liều mạng lẩm nhẩm: Ta nhịn, ta nhịn nhịn....

Oa. .. Tại sao tim đập càng lúc càng nhanh rồi....

"Cái kia. . . Anh nước chanh?" Tiểu Thỏ rốt cục nhịn không được mở miệng hướng tới Trình Chi Ngôn cúi đầu hô một câu.

"Uh'm?"

"Anh không phải nói muốn nói cho em bạn gái rốt cuộc là có ý tứ gì sao?" Tiểu Thỏ khó hiểu hỏi một câu, "Tại sao anh không nói liền một mực gặm cổ của em a..."

". . ."

Trình Chi Ngôn có chút rầu rĩ ngưng động tác, đột nhiên dùng lực cắn trên cổ Tiểu Thỏ một cái.

"Ôi. . ." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên cổ tê rần, vội vàng đưa tay che chỗ bị cắn.

" Tựa như vừa rồi vậy." Trình Chi Ngôn đứng thẳng lên, trong đôi mắt khôi phục một mảnh trấn tĩnh hướng tới Tiểu Thỏ thản nhiên nói: "Gặm vành tai và gặm cổ đều là việc làm bạn trai sẽ làm với bạn gái."

"A?" Tiểu Thỏ cả kinh, lắp bắp hỏi: "Mỗi... Mỗi ngày đều phải gặm sao?"

"Cái này xem tâm tình." Ngón tay thon dài của Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng chạm môi mình một chút, khóe môi cong hướng tới Tiểu Thỏ cười mê hoặc nói: "Cũng có khả năng một ngày muốn gặm nhiều lần."

Cái gì?

Tiểu Thỏ nhất thời khiếp sợ rồi, mỗi ngày gặm liền thôi, vậy mà còn muốn một ngày gặm nhiều lần?

"Vậy... Trừ bỏ gặm vành tai và gặm cổ?"

"A.... . . Còn có thể gặm chỗ khác." Trình Chi Ngôn mỉm cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo lấy cổ áo áo lông của Tiểu Thỏ, cúi đầu lại gặm một hồi trên xương quai xanh xinh xắn tinh xảo của cô nói: "Nơi này cũng có thể, còn có bả vai, ngón tay..."

"Chỗ nào đều có thể gặm?" Tiểu Thỏ khiếp sợ.

" Uh'm, chỗ nào cũng có thể gặm." Trình Chi Ngôn vô cùng bình tĩnh trả lời một câu.

...

Tiểu Thỏ có chút xoắn xuýt.

Vậy bạn gái không phải giống như xương của chó, vẫn đều phải bị gặm đủ loại...

" Cho nên em phải nghĩ rõ ràng." Trình Chi Ngôn đứng thẳng lên, hai tay ôm ở trước ngực, biểu tình lạnh nhạt hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Nếu như sau khi suy xét đồng ý làm bạn gái Cố Ninh Thư mà nói, mỗi ngày bị cậu ta gặm rồi...."

". . ."

Tiểu Thỏ nhất thời toàn thân nổi lên một tầng da gà.

" Không được, không được!" Tiểu Thỏ lắc đầu liên tục, kia làm sao có thể, từ nhỏ đến lớn người thân mật cùng cô như vậy chỉ có một người Trình Chi Ngôn a.

"Ngoan." Trình Chi Ngôn hết sức hài lòng nhìn phản ứng của Tiểu Thỏ, ánh mắt rơi vào trên môi hồng nhuận.

Môi của cô xinh xắn tinh xảo sáng bóng giống như anh đào, làm cho người ta nhìn nhịn không được muốn âu yếm, chỉ là...

Trình Chi Ngôn nhìn trong mắt vô tội và khiếp sợ của cô, cuối cùng đánh mất ý niệm này...

Thôi, vẫn lại là quá nhỏ rồi... Không hạ thủ...

"Vậy..." Tiểu Thỏ tinh tế tiêu hóa lời Trình Chi Ngôn hồi lâu, cuối cùng có chút lo lắng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Sau này em nhất định phải mỗi ngày đều cho anh nước chanh gặm nhiều lần sao?"

Thời điểm Trình Chi Ngôn nghe thế, rốt cục nhịn không được bật cười.

Anh đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, trong thanh âm mang theo một tia ý cười ôn nhu nói: "Không, em còn phải lớn lên một chút... Nếu không thì anh sẽ có ác cảm."

"A.... . ." Tiểu Thỏ cái hiểu cái không gật gật đầu, chỉ cần không phải mỗi ngày bị gặm, vậy cô yên tâm.

Chỉ là cô nghĩ lại, nhịn không được lại hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Vậy mỗi ngày Đồng Đồng đều phải bị Cố Ninh Thư gặm sao?"

"Cái gì?"

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn Tiểu Thỏ.

!!!!

Không xong! Nói lỡ miệng....

Một đôi tay Tiểu Thỏ vội vàng che miệng mình, hướng tới Trình Chi Ngôn dùng lực lắc đầu nói: "Không có gì, không có gì, cái kia ...Khụ khụ... Bài tập hôm nay em còn chưa viết a, em trước...Em lên lầu làm bài tập!"

Cô nói xong câu đó liền nhanh như chớp hướng tới trên lầu chạy tới.

Trình Chi Ngôn cau mày đứng tại chỗ, có chút nghi hoặc nhìn Tiểu Thỏ, sau một lúc lâu rốt cục phản ứng kịp.

Cái gia hỏa Trình Thi Đồng kia! Thế nhưng nhỏ như vậy liền bắt đầu yêu sớm!

Yêu sớm còn chưa tính! Vậy mà còn bạn trai nhỏ của nó cùng nhau tính kế trên đầu anh!

Trình Chi Ngôn cười lạnh một tiếng, hừ, thù này không báo không phải quân tử.

Về phần Tiểu Thỏ sao...

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cầu thang trống không, nhịn không được đưa tay sờ sờ cánh môi mình.

Cô còn nhỏ như vậy, giống như là một đóa hoa chưa nở rộ, anh cẩn thận tưới, cẩn thận che chở, chỉ còn chờ cô từ từ lớn lên.

Nhưng mà dù sao kém bảy năm, chờ đợi, cũng có vẻ dài dằng dặc như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC