Chương 407-411: Đối xử không thể quá bất công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà Trình Thi Đồng vừa mới đi đến cửa văn phòng Trình Chi Ngôn liền nghe được trong văn phòng truyền đến tiếng nói chuyện.

Thanh âm kia... Nghe qua dường như có phần quen tai.

Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư nhìn thoáng qua lẫn nhau, nhíu nhíu mày.

" Thanh âm này..." Cố Ninh Thư đè thấp thanh âm mở miệng, hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Hình như là cô giáo Anh ngữ?"

"Tớ cảm giác giống." Trình Thi Đồng vẻ mặt cảnh giác liền gật gật đầu, trong lòng nháy mắt chuông báo động mãnh liệt.

Tiểu Thỏ a Tiểu Thỏ, tớ cho cậu đi theo tớ cùng nhau tới đây, cậu không tới, hiện tại tốt đi! Có người nói chuyện phiếm cùng chú nhỏ trong văn phòng bạn trai cậu sau lưng cậu a!

Trình Thi Đồng khẽ cắn môi, không được, chú nhỏ là chồng Tiểu Thỏ, tuyệt đối không thể bị cô giáo Anh ngữ cướp đi!!

Cô nghĩ như vậy lập tức liền đưa tay gõ gõ cửa, lớn tiếng nói: "Thầy giáo Trình, xin hỏi thầy có đây không?"

Tiếng nói chuyện trong văn phòng nhất thời ngừng lại.

Sau một lát, thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp mà lạnh nhạt từ trong phòng làm việc truyền ra nói: "Vào đi."

Trình Thi Đồng đưa tay đẩy cửa văn phòng ra, cùng Cố Ninh Thư hai người một trước một sau tiến vào.

Trong văn phòng to như vậy, Trình Chi Ngôn đang ngồi ở sau bàn công tác của mình, trước mặt là một bản giáo trình, trong tay còn cầm một cây bút máy, dường như đang viết ở mặt trên.

Mà cô giáo Anh ngữ bọn họ ngồi trên sofa cách đó không xa, hai mắt lấp lánh nhìn Trình Chi Ngôn, biểu tình tràn đầy đều là chờ mong.

"Thầy giáo Trình, danh sách báo danh đại hội thể dục thể thao chúng em đã tập hợp xong, cho thầy xem một phen." Lúc Trình Thi Đồng đi qua bên cạnh cô giáo Anh ngữ, rất bình tĩnh liếc cô ấy một cái sau đó mới cầm danh sách trong tay đưa cho Trình Chi Ngôn.

Cố Ninh Thư không nói chuyện, chỉ là đi theo sau lưng Trình Thi Đồng, cũng yên lặng chuyển danh sách ở trong tay.

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên đưa tay tiếp nhận hai danh sách trong tay bọn họ, cúi đầu nhìn kỹ.

Trong văn phòng nhất thời một mảnh im ắng.

" Bạch Tiểu Thỏ... Tham gia chạy một nghìn năm trăm mét??" Trình Chi Ngôn nhìn danh sách trong tay, trong mắt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Trình Thi Đồng?

"Vâng..." Trình Thi Đồng có chút chột dạ nhìn anh, đưa tay chỉ chỉ tên bên cạnh Tiểu Thỏ nói:"Em cũng tham gia chạy một nghìn năm trăm mét a, thầy xem, ở đây cũng có tên của em a!"

Chú nhỏ, chú đối xử không thể bất công đến nước này đi? ?

Rõ ràng phía trên giấy trắng mực đen đồng thời viết tên hai người cô cùng Bạch Tiểu Thỏ, vì sao chú cũng chỉ hỏi một người Tiểu Thỏ a? ?

Trong ánh mắt Trình Thi Đồng rõ ràng truyền đạt tin tức như vậy.

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, tiếp tục cúi đầu nhìn danh sách.

Trình Thi Đồng người này anh vẫn là biết rõ, từ nhỏ đến lớn thành tích thể dục vẫn tốt lắm, thuộc loại phát triển toàn năng, về phần Tiểu Thỏ sao... Ha ha ha... Trừ bỏ thành tích văn hóa không tệ, ở phương diện thể dục mặc dù không tính là ngu ngốc nhưng mà các hạng kiểm tra cũng chỉ là vừa mới đạt tiêu chuẩn mà thôi.

Cô thậm chí có dũng khí đi tham gia thi chạy một nghìn năm trăm mét?

" Được rồi, thầy đã biết, danh sách này thầy lại nhìn, nếu như không có nghi vấn gì mà nói cứ như vậy giao lên rồi." Trình Chi Ngôn nhìn những cái hạng mục phía sau một phen, hai tay sắp xếp hai giấy báo danh, gật gật đầu hướng tới Trình Thi Đồng nói.

"A.... . ." Trình Thi Đồng lên tiếng, nhưng là không có rời khỏi.

" Còn có chuyện gì sao?" Trình Chi Ngôn thấy Trình Thi Đồng hồi lâu không nhúc nhích, liền lại mở miệng hướng tới cô hỏi.

"Khụ khụ, cái kia chú nhỏ a. . ." Trình Thi Đồng dùng lực ho một chút, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn sâu xa hô một tiếng.

". . ." Trình Chi Ngôn híp híp mắt, không biết cô vì sao đột nhiên gọi mình như vậy.

" Chú nhỏ?" Cô giáo Anh ngữ ngồi ở trên ghế sofa hơi run sợ một chút, ánh mắt của cô ấy ở trên người hai người Trình Thi Đồng và Trình Chi Ngôn đổi tới đổi lui, sau đó kỳ quái nói: "Hai người là chú cháu?"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn không có phủ nhận, nhàn nhạt lên tiếng.

"A.... . . Trách không được anh sẽ đến cái lớp này a, thì ra bởi vì cháu gái anh ở chỗ này a." Cố Nhược Nhân nhất thời vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nhìn hai người bọn họ.

Trình Thi Đồng cứng ngắc cười cười, ha ha ha....Cô giáo Cố đùa giỡn cái gì a, chú nhỏ tới lớp chúng ta cho tới bây giờ cũng không là vì em a! Chú là vì thím nhỏ được chứ! Thím nhỏ a!

"Còn có chuyện gì?" Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc Trình Thi Đồng một cái, thuận miệng hỏi.

"Chú nhỏ a, tối hôm nay chú cùng nhau hẹn hò với thím nhỏ sao? ?" Trình Thi Đồng chớp chớp mắt, cố ý đem thanh âm nói được rất lớn, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

". . ."

Ánh mắt Trình Chi Ngôn dạo qua một vòng trên người Cố Nhược Nhân và cô, nháy mắt liền rõ ràng dụng ý Trình Thi Đồng nói những lời này.

"Thím nhỏ?" Cố Nhược Nhân lại là vì những lời này của Trình Thi Đồng sửng sốt một phen, trong mắt cô nghi hoặc nhìn về phía Trình Chi Ngôn hỏi: " Anh đã kết hôn rồi hả ?"

" Ai?Cô giáo Cố...?" Trình Thi Đồng quay đầu, một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn Cố Nhược Nhân nói: "Không phải a, mặc dù chú nhỏ cùng thím nhỏ còn chưa kết hôn, nhưng mà hai người bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cùng nhau sinh sống nhiều năm như vậy, không kết hôn thực ra cũng không sai biệt lắm a."

"A.... . ." Bộ dáng Cố Nhược Nhân giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Có một số việc không thể nói tuyệt đối như vậy, cho dù là thanh mai trúc mã chỉ cần không có kết hôn liền nói không chính xác sau này có thể sinh ra cái thay đổi gì hay không, cô trước kia có bạn tốt thanh mai trúc mã, cùng một chỗ đều đã mười bốn năm, đến cuối cùng còn không phải chia tay, đều tự tìm người yêu mới, cả đời không qua lại với nhau, cho nên nói... A... Xấu hổ a, thầy giáo Trình, không phải cố ý nói anh với bạn gái anh không thành được..."

". ." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn cô ấy, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng không nói gì.

Trình Thi Đồng hận không thể lập tức xù lông, cái gì không thành được a! ? Không thành được em gái cô! Nếu không nhìn mặt mũi cô là giáo viên của tôi, lão tử đã sớm đi lên phun cô được chứ?

Cố Nhược Nhân thấy Trình Chi Ngôn không nói lời nào, nhịn không được liền có chút chột dạ, anh sẽ không là thật là thật bởi vì những lời này của mình tức giận đi? ?

"Không sai biệt lắm cũng nên tan tầm rồi. " Trình Chi Ngôn trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cục lạnh lùng mở miệng nói: "Các em nếu như không có chuyện gì mà nói, thầy đi trước."

"Ai. . . Cái kia..." Cố Nhược Nhân vội vàng từ trên ghế sofa đứng lên, bộ dáng vẻ mặt thẹn thùng nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Cái kia... Không biết anh thuận tiện đưa tôi đến đường Tam Kiều được không, tôi muốn ngồi xe công cộng ( xe bus) về nhà."

Không biết xấu hổ! Thật sự là quá không biết xấu hổ rồi ! !

Trong ánh mắt Trình Thi Đồng đều nhanh muốn phun lửa.

Đường Tam Kiều cách trường học bọn họ bất quá đi đường năm phút đồng hồ, cô sao không biết xấu hổ muốn người ta thuận tiện lái xe đưa cô?

Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn trên mặt Cố Nhược Nhân một chút.

Thanh âm trong veo mà lạnh lùng nói: "Xin lỗi, hôm nay tôi đưa Đồng Đồng về nhà, còn muốn đi đón bạn gái tôi, trên xe có lẽ không đủ ngồi, lần sau đi."

"..." Biểu tình trên mặt Cố Nhược Nhân nháy mắt liền cứng lại rồi.

Ngọn lửa trong ánh mắt Trình Thi Đồng nháy mắt liền dập tắt toàn bộ, cô cười hì hì nhìn Trình Chi Ngôn, liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy a, xấu hổ, cô giáo Cố, bởi vì ngày hôm qua em liền cùng chú nhỏ nói, để cho chú mang em cùng Cố Ninh Thư cùng nhau trở về, hơn nữa buổi tối còn hẹn thím nhỏ cùng nhau ăn cơm, cho nên, thật sự xấu hổ a."

" Ha ha... Không sao...Cô cũng là thuận tiện hỏi một chút..." Cố Nhược Nhân có chút xấu hổ cười cười, đưa tay phất phất tóc rơi bên tai mình, đôi mắt nhìn Trình Chi Ngôn, ngữ khí thoải mái nói: "Như vậy thầy giáo Trình, ngày mai gặp."

"Uh'm." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt gật đầu, không nói thêm gì.

Trình Thi Đồng mắt thấy cô giáo Anh ngữ bọn họ đi ra văn phòng, lúc này mới quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, hai tay chống nạnh nói: "Chú nhỏ, chú được a, mới đi làm ngày thứ hai, liền đem linh hồn nhỏ bé cô giáo Anh ngữ chúng ta ôm lấy, may mắn cháu tới kịp nếu không thì Tiểu Thỏ chẳng phải là muốn đau lòng rồi."

" Nói loạn cái gì a?" Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng giống như Tiểu Lão Hổ đứng ở trước mặt mình nói: "Đi thôi, đưa cháu."

" Thật đúng là đưa cháu a?" Trình Thi Đồng vẻ mặt thụ sủng nhược kinh nhìn Trình Chi Ngôn, sau đó lắc lắc đầu nói: "Không không không, hay là thôi đi, xe chạy bằng điện của cháu còn ngừng trong trường học, tối hôm nay chú đưa cháu đi trở về, buổi sáng ngày mai lại không phụ trách đưa đi, cháu không đi xe của chú a."

" Quyết định như vậy đi, dù sao chú chính là khách khí một chút." Trình Chi Ngôn thấy Trình Thi Đồng càng không ngừng lắc đầu cũng chẳng muốn khuyên nữa, lập tức cầm lấy cái chìa khóa trên bàn công tác, lại xách áo khoác treo ở trên ghế lên, liền đi.

Dựa vào! !

Chú chính là khách khí một phen! ?

Trong lòng Trình Thi Đồng lập tức liền không dễ chịu rồi.

" Chú nhỏ, cháu nghĩ rồi, buổi sáng ngày mai cháu có thể đi xe tới đây, cũng có thể ngồi xe công cộng tới đây, cho nên chú vẫn là đưa cháu về nhà đi!" Trình Thi Đồng đưa tay kéo góc áo Cố Ninh Thư, lập tức đuổi kịp Trình Chi Ngôn nói.

"A.... . . Lại đổi chủ ý rồi hả ?" Trình Chi Ngôn hơi hơi quay đầu, thanh âm lành lạnh hướng tới cô hỏi.

" Đúng vậy a, phụ nữ đều là thay đổi." Trình Thi Đồng kéo miệng, vẻ mặt xấu hổ tươi cười nhìn Trình Chi Ngôn.

" A... Phụ nữ?" Trình Chi Ngôn ý vị thâm trường lập lại hai chữ này một lần, ánh mắt nhìn trên người Trình Thi Đồng và Cố Ninh Thư, giống như trong lúc đó hai người bọn họ thật sự đã xảy ra cái gì.

Khuôn mặt thanh tú Cố Ninh Thư nháy mắt liền đỏ.

Trình Thi Đồng vỗ vào trên lưng Trình Chi Ngôn, giận dữ hét: "Chú suy nghĩ cái gì a! ?"

"Không có gì, nhớ cháu nói là cái thay đổi... Phụ nữ." Trình Chi Ngôn cố ý lại tăng thêm ngữ khí hai chữ phụ nữ, sau đó không đợi Trình Thi Đồng mở miệng liền trực tiếp bấm điện thoại cho Tiểu Thỏ nói: "Uy? Tiểu Thỏ, anh xong...Anh chờ em ở garage tầng ngầm."

Chờ Tiểu Thỏ đeo cặp sách chạy đến garage tầng ngầm, Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư đang đứng tại lối vào ga ra chờ cô.

Thấy Tiểu Thỏ tới đây, Trình Thi Đồng vội vàng hướng tới cô vẫy vẫy tay nói: "Nơi này nơi này!"

"Đồng Đồng??" Tiểu Thỏ đeo cặp sách chạy tới, trong mắt nghi hoặc nhìn Trình Thi Đồng nói: "Sao cậu ở trong này a?"

" Ha ha, chú nhỏ nói hôm nay đưa tớ về nhà, vì che chở cho hai người tớ cũng chỉ có thể hy sinh a." Trình Thi Đồng vẻ mặt anh dũng hy sinh nhìn Tiểu Thỏ, lập tức đưa tay túm tay áo của cô hướng tới địa phương xe Trình Chi Ngôn ngừng chạy tới.

Trình Chi Ngôn đang dựa vào trên cửa xe, cúi đầu xem tin tức trên di động, nghe được tiếng bước chân Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng đã chạy tới anh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua các cô, mỉm cười nói: "Đến đây?"

"Uh'm." Tiểu Thỏ gật gật đầu, đưa tay kéo cửa xe phía bên ghế lái ra, liền ngồi xuống.

Cố Ninh Thư và Trình Thi Đồng chui vào bên trong phía sau xe.

Trình Chi Ngôn nhìn bọn họ đều đã ngồi xong, lúc này mới chuyển xe ra khỏi chỗ đậu xe, sau đó một cước đạp xuống chân ga xe hướng tới lối ra ga ra qua đi.

"Tiểu Thỏ, tớ nói với cậu, tớ cảm thấy cô giáo Anh ngữ có vấn đề, tớ nói cậu còn chưa tin, vừa rồi tớ ở trong văn phòng chú nhỏ cô giáo Anh ngữ liền ngồi ở chỗ kia nói chuyện phiếm đủ loại câu dẫn chú nhỏ, cuối cùng còn muốn để cho chú nhỏ đưa cô về nhà a!" Trình Thi Đồng vừa lên xe liền hướng Tiểu Thỏ nói liên miên: "Thật sự là thật quá đáng, cũng không hỏi thăm một chút chú nhỏ có phải hoa có chủ hay không, a.. Đúng rồi, hỏi thăm cũng vô dụng, trong mắt cô ấy, chỉ cần không có kết hôn đó chính là không thành, cô ấy còn có cơ hội!"

"..." Tiểu Thỏ quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trình Thi Đồng nói: "Làm sao mà cậu biết?"

" Ở trong phòng làm việc cô ấy vừa mới nói a." Trình Thi Đồng vẻ mặt lòng đầy căm phẫn hướng tới Tiểu Thỏ nói: "May mắn đúng lúc tớ mở miệng, ngăn lại cô ấy si tâm vọng tưởng với chú nhỏ, bằng không thì chỉ bằng tính cách cậu ngươi như vậy, nhất định không phải là đối thủ của cô ấy."

"Đồng Đồng, đừng nói lung tung." Trình Chi Ngôn đang lái xe nhíu mày hướng tới Trình Thi Đồng ở phía sau thản nhiên nói.

"Cháu nói lung tung thế nào, lời nói của cháu là thật a, không tin cậu hỏi Cố Ninh Thư, cậu ấy cũng ở đó." Trình Thi Đồng đưa tay túm túm cánh tay Cố Ninh Thư, lôi kéo cậu làm chứng cho mình.

Cố Ninh Thư vẻ mặt nhức đầu nhìn cô.

"Tiểu Thỏ, tớ nói với cậu, cậu nhất định phải nhìn chú nhỏ, người này sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc đại học hai ngươi hai nơi cách xa nhau, đó là không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào chú nhỏ tự giác, hiện tại hai ngươi đều đã ở bên trong một ngôi trường, cậu lại không coi chú, cậu cẩn thận những cái giáo viên nữ độc thân trong trường học, một đám hướng tới chú nhỏ bổ nhào tới a!" Trình Thi Đồng túm tay Tiểu Thỏ, lời nói thấm thía hướng tới cô nói.

"..." Tiểu Thỏ nhẹ nhàng kéo kéo môi, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt.

Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến một cước giẫm lên phanh xe, ngừng ở ven đường, hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Được rồi, cháu có thể xuống xe rồi."

"Gì?"

Trình Thi Đồng ngẩn ra, quay đầu nhìn về ngoài cửa sổ xe, mới vừa ra cổng trường năm phút đồng hồ a, vừa đến chỗ đường Tam Kiều cô giáo Anh ngữ nói, sao chú khiến cho mình xuống xe a?

"Bên kia." Trình Chi Ngôn đưa tay chỉ chỉ trạm xe buýt cách đó không xa nói: " Cháu có thể ngồi xe công cộng trở về, cũng có thể đi bộ đi trở về trường học lấy xe chạy bằng điện, tùy tiện cháu lựa chọn, chú đều không can thiệp."

"Chú nhỏ! Chú như vậy có phần quá đáng? Cho dù nói như thế nào vừa rồi cũng là cháu bảo vệ trong sạch của chú a!"

Trình Thi Đồng trợn to mắt nhìn Trình Chi Ngôn trên ghế lái, lòng tràn đầy buồn bực.

"Vừa rồi chú đưa cháu, lại cũng không nói đưa cháu đến cửa nhà." Trình Chi Ngôn quay đầu lại, đôi mắt trong suốt cười như không cười nhìn cô nói: "Là cháu lý giải sai lầm rồi đi? ?"

". . ."

Trình Thi Đồng nháy mắt ngớ ra, sau một lúc lâu cô hướng về phía Trình Chi Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: "Xem như chú lợi hại."

Nói xong câu đó, cô liền mở cửa xe, túm Cố Ninh Thư xuống xe.

Trình Chi Ngôn từ trong cửa xe vươn tay đi ra, làm tư thế "Bye bye" với cô, liền dẫn Tiểu Thỏ nghênh ngang mà đi.

Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Trình Thi Đồng đứng ở bên đường cái phát giận, nhịn không được hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, anh lừa Đồng Đồng như vậy thật sự không thành vấn đề sao? ?"

Trình Chi Ngôn hơi hơi quay đầu, hai mắt nhìn lướt qua trên người Tiểu Thỏ, khóe môi gợi lên tươi cười nói: "Em còn giúp nó nói chuyện, em có biết mình bị nó lừa gạt hay không?"

"A?"

"Nó đăng kí cho em thi chạy một nghìn năm trăm mét đại hội thể dục thể thao, em biết không?" Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhìn chăm chú vào đường phía trước, thuận miệng hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

"Ách. . ." Tiểu Thỏ ngẩn ra, cô chỉ biết là Trình Thi Đồng nói tùy tiện báo cho mình một cái, không nghĩ tới cô ấy vậy mà báo cho mình một nghìn năm trăm mét??

Bình thường cô chạy tám trăm mét đều đã khó có thể đạt tiêu chuẩn... Chạy một nghìn năm trăm mét...

Mặt Tiểu Thỏ lập tức liền tái rồi.

"Bây giờ còn đau lòng Đồng Đồng sao? ?" Trình Chi Ngôn hướng về phía cô ảm đạm cười, thuận miệng hỏi.

". . ."

Tiểu Thỏ không nói, chỉ là yên lặng tính toán ở trong lòng chính mình chạy một nghìn năm trăm mét mà nói, cần cố gắng nhiều mới có thể sẽ không là cuối cùng.

Chỉ là xe mở ra Tiểu Thỏ đột nhiên phát hiện có phần không quá đúng lắm.

"Anh nước chanh, chúng ta không phải về nhà sao?"

" Không phải." Trình Chi Ngôn bình tĩnh đỡ tay lái quẹo trái, thanh âm trầm giọng hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tối hôm nay Hạ Phong mời ăn cơm."

"Anh Hạ Phong?" Tiểu Thỏ giật mình, sau đó kỳ quái nói: "Anh ấy về thành phố Z rồi hả ?"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn mỉm cười, "Hiện tại cậu ta là biên tập thực tập trang web lớn nhất thành phố Z, nghe nói cuộc sống mỗi ngày như cá gặp nước, nhất định phải hẹn anh ăn cơm, khoe khoang bản lĩnh hành văn của cậu ta một chút."

" Bản lĩnh hành văn?" Tiểu Thỏ có chút khó hiểu nhìn anh kỳ quái nói: "Em nhớ rõ lúc trước các anh đều là ban khoa học tự nhiên a."

"Đúng vậy, cậu ta bỏ lý theo văn." Trình Chi Ngôn mỉm cười, một giây sau đã lái xe vào bãi đỗ xe dưới đất nhà hàng.

Buổi tối ăn cơm cùng Hạ Phong hẹn ở tại một quán cơm Thái Lan.

Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn vừa đi vào cửa tiệm cơm, hai người mỹ nữ phục vụ mặc váy dài kiểu Thái liền đi lên cười tít mắt hướng tới bọn họ hô một tiếng: "Tát ngõa địch tạp."

Trình Chi Ngôn gật gật đầu, ánh mắt nhanh chóng quan sát bên trong một vòng, sau đó thuận miệng hỏi: "Hạ tiên sinh đặt vị trí ở đâu?"

" Mời đi theo tôi, Hạ tiên sinh đã đến phòng được bao rồi." Mỹ nữ phục vụ hướng tới bọn họ mỉm cười, tiện tay làm một cái động tác "Mời" nói: "Bên này."

Trong phòng được bao, Hạ Phong đã chờ bọn họ rồi.

Gian phòng được bao này trang trí cũng là dựa theo riêng biệt của Thái Lan, bên trong có cây gồi cao lớn, Phật tượng màu vàng, còn có đủ loại gối ôm cùng đệm dựa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC