Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những giọt nước mắt ấy như tuôn trào, Eunhi nhìn anh ngạc nhiên mà hỏi:
- Jeon Tổng à, ngài sao vậy? Tôi làm gì sai sao?
Bỗng nhiên anh ôm chầm lấy cô thật chặt, chặt đến nỗi lồng ngực cô như không thở nổi. Anh vừa khóc vừa nói:
- Em đã trở về thật rồi, Ami. Là em thật rồi.
- Jeon Tổng à, tôi là Eunhi, không phải là Ami.
- Em đừng nói dối anh, em đúng là Ami của anh.
- Ngài đừng như vậy nữa mà, tôi biết ngài rất nhớ vợ mình, nhưng mà không phải ai ngài cũng tưởng là vợ như vậy được đâu.
- Anh không nhầm. Em đã quay trở về bên anh mà.
Anh ôm cô chặt hơn như chưa bao giờ được ôm, Eunhi thấy thật khó thở:
- Jeon Tổng à, tôi không thở được.
Anh liền thả cô ra mà lo lắng:
- Em có sao không? Anh xin lỗi.
- Tôi không sao.
Anh mỉm cười, đưa tay đặt lên gò má cô âu yếm:

- Em đã thay đổi nhiều rồi. Có phải thời gian qua em rất vất vả đúng không?
- Ngài đang nói gì vậy? Tôi không phải Jeon Phu nhân, thì tôi phải khác cô ấy là đúng rồi.
- Dù em có hoá thành tro, anh cũng vẫn nhận ra em. Em là Ami của anh.
Eunhi mệt mỏi mà thở dài:
- Tôi phải nói với ngài bao nhiêu lần rằng tôi không phải Ami, tôi là Eunhi.
- Em vẫn cố chấp giả vờ sao? Em đã khiến anh đau khổ suốt một năm trời, bây giờ em vẫn muốn hành hạ anh nữa sao?
- Tôi kh.......ưm....ưm....
Anh ghì chặt cô lại mà hôn lên môi cô ngấu nghiến. Anh sẽ cho cô phải thừa nhận mình là Jeon Phu nhân, vợ của Jeon Jungkook anh. Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng với sức lực kém cỏi ấy sao có thể kháng cự lại sức mạnh của anh. Anh thưởng thức đôi môi mềm lại của cô, Eunhi không làm gì được nên đành chấp nhận để anh hôn. Nhưng không hiểu sao, mùi vị này thật quen thuộc, hình ảnh cô đang ôm hôn một người đàn ông bỗng hiện lên trong đầu. Cô muốn cảm nhận nhiều hơn nữa mùi vị ấy, nhắm mắt lại mà kết hợp cùng anh. Anh cảm thấy hạnh phúc khi cô chủ động như vậy, anh di chuyển tay xuống eo cô mà ôm chặt, áp sát vào người mình. Eunhi đặt tay lên ngực anh mà kết hợp nhuần nhuyễn, anh có thể cảm nhận được đây chính là Ami.
Một lúc sau, anh nhả môi cô ra, áp trán mình vào trán cô mà thủ thỉ:
- Em thừa nhận mình là Ami chưa?
Đôi môi cô như sưng tấy lên, hơi thở trở nên gấp gáp vì nụ hôn kéo dài. Cô định hình lại mà đẩy anh ra:
- Tôi hết giờ làm rồi, tôi phải về đây.
Cô bước đi, anh kéo tay cô lại:
- Em định trốn anh nữa sao?
- Tôi thực sự không phải Ami mà anh nói.
- Em bị sao vậy? Sao em lại cố chấp không nhận ra anh?
- Chỉ là tôi không phải là người mà Jeon Tổng muốn tìm. Với một kẻ hèn mọn như tôi làm sao có thể là vợ của Jeon Tổng anh cơ chứ?
- Có điều gì xảy ra với em trong suốt một năm qua vậy? Sao em lại đối xử với anh như vậy?
- Thực ra, kí ức của tôi đã bị mất vào khoảng 1 năm trước. Tôi không biết mình là ai nữa, nhưng chắc chắn tôi không phải Jeon Phu Nhân của ngài đâu. Tôi đâu dám trèo cao như vậy.
Anh như sững người lại khi nghe những lời cô nói. Không lẽ, cô đã quên hết mọi thứ, quên hết những kí ức đẹp đẽ của hai người hay sao?
Anh cầm hai vai cô an ủi:
- Không sao, nếu em quên anh sẽ khiến em nhớ lại. Hãy quay về với anh.
- Tôi không thể. Tôi không hề quen biết anh, sao mà tôi có thể đi với anh chứ? Tôi đã hứa sẽ tìm lại ba cho con của tôi. Tôi không thể đi theo anh.
- Con? Con của chúng ta sao? Con đang ở đâu?
- Sao tôi có thể nói cho anh biết được? Với lại anh đâu phải ba của nó.
- Thôi được rồi. Anh sẽ không ép em phải nhớ. Anh sẽ dùng thời gian để chứng minh em là của anh, và con em cũng là con của anh.
Eunhi bỏ đi trước mặt anh, cô sẽ phải nhanh chóng về nhà với con.

Anh đi theo dõi cô suốt dọc đường về. Vừa đến nơi, đã thấy một chàng trai trên tay bồng một đứa bé mà ra đón cô. Jungkook bắt đầu nhăn mặt:
- Cậu ta là ai? Sao...sao Ami lại ở đó? Không lẽ.... không....không...không có chuyện đó đâu. Eunhi nói muốn tìm ba của con mà, cô ấy sao có thể lấy người khác được.
Jungkook lo lắng mà đứng chờ trước ngôi nhà, anh chỉ biết ngước nhìn lên đến khi ánh đèn điện tắt hẳn. Anh nhìn lên mà rưng rưng:
- Cuối cùng, em đã trở về rồi. Anh nhất định sẽ không đánh mất em lần nữa đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net