C10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
và "Ngốc" nữ.
A, thật tốt! Hoàng tử và công chúa rốt cuộc có thể "Từ đó trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn" .
Nhưng mà, khi có một sinh mệnh nhỏ hình thành, hai người bọn họ sẽ phải nhận một chức vụ khác, quấy rầy vợ chồng bọn họ ân ái, làm cho bọn họ cực khổ, đợi đến lúc tiểu bảo bảo sinh ra, cô giáo Kỷ nhớ đến cuộc sống yên bình này, đột nhiên không chịu nổi tiểu bảo bảo kích thích do đứa trẻ khóc.
"Cái gì vậy! chúng ta cũng chỉ báo tin thôi, cũng có giúp được gì đâu." Tiểu Vĩ buồn buồn chu cái miệng nhỏ nhắn, vẫn còn để ý đến việc mình không có cơ hộ thể hiện. "Nói đi nói lại, công lao lớn nhất cũng phải nói đến chú Hạ Lan."
"Công lao đương nhiên đầu tiên phải nói đến chú Hạ Lan!" Tiểu Mạc không chịu nổi trợn mắt lên. "Nếu mà công lao về cậu, vậy bây giờ đứng bên cạnh cô giáo Kỷ không phải chú Hạ Lan mà là cậu đó, Đại Ngốc Nghếch!"
"Không sai." Tiểu Trăn cười gật gù tán thành, bỗng chốc phun ra một câu hỏi, "Tiểu Vĩ, không phải cậu muốn cùng cô giáo Kỷ kết hôn à?" Trong tin tức đều không phải đã nói, nam nữ cách nhau ba mươi hai tuổi cũng có thể kết hôn à, hơn nữa còn là người phụ nữ lớn hơn! Cô giáo Kỷ và tiểu Vĩ chỉ cách nhau mười bốn tuổi, nói không chừng tiểu Vĩ cậu ta....
"Bậy, nói bậy!" Tiểu Vĩ mặt đỏ bừng lên, đầu lắc qua lắc lại như giã tỏi. "Tớ.... tớ không muốn cùng cô giáo Kỷ kết hôn!"
"Có thật không? Cô giáo Kỷ đau lòng quá!" Đột nhiên giọng nói của Kỷ Lục Đề vang lên.
Vừa đúng lúc kết thú buổi chụp ảnh, cô và Hạ Lan Bình đi đến sau lưng ba đứa nhỏ, đang muốn hỏi một chút bọn nhỏ muốn đi chơi ở đâu, không ngừ vừa ra đã nghe thấy tiểu Vĩ "tỏ tình", làm hại hơi đau lòng một chút.
"Cô giáo Kỷ!" Ba đứa nhỏ nói thầm bị nghe được, vẻ mặt đỏ lên lúng túng, trong đó tiểu Vĩ tối đen.
"Xin lỗi, tiểu Vĩ, cho dù cháu có muốn nghĩ như vậy cũng không còn kịp rồi." Ôm lấy hông của Kỷ Lục Đề để thị uy, Hạ Lan Bình cười vui vẻ. "Cô ấy là của chú!"
"Hạ Lan Bình!" Kỷ Lục Đề nũng nịu đánh anh một cái. "Anh nói bậy bạ gì vậy!?"
Cuối cùng cũng có một ngày, cô sẽ bị những lời nói không suy nghĩ của anh dọa chết!
"Thật là..." Tiểu Vĩ ghen tỵ trợn mắt nhìn cánh tay trên hông Kỷ Lục Đề, haz -- vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc --
Mặc dù cô giáo Kỷ không phải là người quá đẹp, nhưng tính cách lại rất tốt, nếu như muốn lấy cô ấy làm vợ .... Miễn cưỡng, vẫn được!
"Mệt mỏi sao? Chúng ta đi ăn gì, hay là muốn đến nơi nào chơi đây?" Kỷ Lục Đề kéo chiếc váy vừa dài vừa nặng, không chú ý đến ý tốt của Tiểu Vĩ.
"Được, được! em muốn ăn 'Khẳng Đức Cơ'." Tiểu Mạc giơ hai tay tán thành.
"MacDonald" lần trước bắt chẹt kẹo sữa bò rồi, hôm nay chú Hạ Lan mời khách, đổi "Khẳng Đức Cơ*" ăn xem ha ha.
(*)KFC
"Em muốn đi xem 'Harry Porter'!" Nghe nói có phù thủy còn có quái thú! Tiểu Trăn đã mong đợi thật lâu, rốt cuộc tìm được cơ hội để xem.
"Được! vậy tiểu Vĩ thì sao? Em muốn đi đâu?" Tiểu Mạc và Tiểu Trăn đã nói yêu cầu, vậy Tiểu Vĩ? Kỷ Lục Đề cúi người hỏi.
"Ừ, em muốn..." Tiểu Vĩ cẩn thận liếc Hạ Lan Bình, có chút xấu hổ lại có chút để ý.
"Nói đi, Tiểu Vĩ, chú Hạ Lan mời khách!" Hạ Lan Bình buồn cười nhìn tiểu Vĩ kỳ cục, anh có thể đoán được tâm tư đứa trẻ này.
Khi còn bé, bé nam nào không lén thầm mến một cô giáo xinh đẹp chứ, đây chỉ là một "Bệnh trạng" chung mà thôi?
Được Hạ Lan Bình cổ vũ, tiểu Vĩ rốt cuộc lớn tiếng nói ra suy nghĩ cũng là nguyện vọng rất lâu rồi của cậu bé. "Em muốn đo chơi trò chơi!" Tốt nhất là có thể mua một số thứ... chữ số bảo bối, chiến sĩ Kim Cương.... những đồ chơi mà cha mẹ không mua cho, chú Hạ Lan sẽ mua cho cậu!
Hạ Lan Bình và Kỷ Lục Đề đồng thời sửng sốt một chút, đồng thời nhìn nhau cười khẽ một tiếng.
Ôi chao! Đều là lần trước thuận miệng bịa ra chuyện gây họa, nhưng mà, nên cho bọn nhỏ một ít phần thưởng.
"Được, chúng ta đi ăn "Khẳng Đức Cơ" trước, sau đó đi xem 'Harry Potter', cuối cùng là đi mua đồ chơi có được không?" Hạ Lan Bình chấp nhận toàn bộ, "Nhưng mà, nói trước, mỗi người chỉ có thể mua ba loại đồ chơi, nhiều tiền hơn là để lại cho cô giáo Kỷ đó!" Chơi thì chơi, mua cũng mua, điều kiện vẫn phải nói mới được.
"A!"
"Qúa tuyệt vời!"
"Vạn tuế!" Ba đứa bé vui mừng nhảy lên, trong nháy mắt tiếng hoan hô như sấm động.
"Cái này... Ba món đồ chơi có nhiều quá không?" Kỷ Lục Đề kéo áo anh nhỏ giọng hỏi, chỉ sợ nuông chiều mấy đứa bé quá.
"Ai bảo bọn nhỏ giúp anh đưa em không sứt mẻ gì lấy về nhà?" Cho nên công lao lớn như trời, coi như là cảm ơn.
"Ba hoa!" Hiện tại cô phải mắng người nhiều hơn một chút, dĩ nhiên Hạ Lan Bình là mục tiêu tốt để cô tập.
"Đi thôi, chúng ta thay quần áo trước."
Trong tiếng bọn nhỏ cười đùa, Hạ Lan Bình khẽ vén tóc cô, hạnh phúc tràn đầy.
Hoàn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net