C6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cho cô bao nhiêu tài sản, nhưng ít nhất cũng mấy triệu?
Bởi vì cuộc sống cô vẫn tự do được, nên cô đối với khái niệm này rất mơ hồ, thường ngày cô vẫn nhàn hạ, hài lòng đối với cuộc sống hiện tại, dường như khiến cô quên mất khoản tiền này, càng không nghĩ đến có người muốn động đến khoản tiền này. Có lẽ Hạ Lan Bình nói đúng, cô thật sự rất ngốc.
Chỉ là, khả năng nhận biết của cô còn kém hơn bọn nhỏ, điểm này khiến cô bị đả kích lớn.
"Yên tâm, co giáo Kỷ, cô không cần lo lắng không ai lấy cô." Tiểu Vĩ vỗ vỗ tay cô, chỉ vào ngực mình. "Nếu lỡ không ai muốn lấy cô, cô hãy chờ em lớn em sẽ lấy cô."
"Chờ cậu lớn lên, cô giáo Kỷ cũng già rồi." Tiểu Mạc khinh thường cười nhạo cậu nhóc.
"Chồng trẻ vợ già, không tệ đâu, rất lưu hành." Tiểu Trăn bỏ phiếu tán thành.
"Đúng không, vẫn là Tiểu Trăn theo kịp thời đại." Tiểu Vĩ hả hê cười.
Kỷ Lục Đề lại dở khóc dở cười.
"Lần trước chúng ta không phải đã gặp ông Vương sao? Tớ nhớ ông ấy từng nói, người thuê phòng trọ của ông ấy đều là người trẻ tuổi." Tiểu Trăn dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên thốt ra một câu như vậy. "Như vậy ông chủ của văn phòng thám tử Hạ Lan cũng còn trẻ?"
Còn lại hai nhỏ một lớn đứng sững sờ, trừ Kỷ Lục Đề, hai tiểu quỷ khác đều xoay người híp mắt cười, vẻ mặt mập mờ nhìn chằm chằm Kỷ Lục Đề.
"Em.....các em tại sao lại nhìn cô như vậy?" Kỷ Lục Đề bị bọn nhỏ nhìn khiến cho trong lòng sợ hãi, bất giác xoa xoa cánh tay.
"Cô giáo Kỷ, cô vừa mới nói cô gần đây đang làm việc bên văn phòng thám tử?" Tiểu Mạc lên tiếng.
"Umh, đúng vậy!" Cô có loại dự cảm không phải rất tốt.
"Ông chủ đối với cô có tốt không?" Hỏi là Tiểu Vĩ.
"Umh, cũng tốt." Còn chưa đến mức "Độc hại" cô, chẳng qua là "Ngược đãi" cô mà thôi.
"Người đó rất già sao?" Tiểu Mạc lần nữa cướp được quyền phát ngôn.
"Ừ, có chút, anh ấy ba mươi tuổi rồi." Hơn cô sáu tuổi.
"Thanh niên tài tuấn, chú ấy rất có tiền sao?" Dễ nhận thấy đây là độ tuổi mà Tiểu Trăn có thể chấp nhận, nhưng mà tiền mới quan trọng.
"À, cô không biết!" Đây là lời nói thật.
"Chú ấy lớn lên đẹp trai à?"
"Không tính là quá kém." Đây là bức cung sao? Cô khóc không ra nước mắt.
"Ý cô là cũng tạm được à?"
"Ừ.......... có lẽ vậy."
"Chú ấy thích cô à?"
"............... Không rõ lắm." Anh ta vẫn chưa nói qua!
Ba đứa bé nháy với nhau, cuối cùng trăm miệng một lời nói: "Cô giáo Kỷ, chúng em muốn thăm hỏi ngài Hạ Lan."
Kỷ Lục Đề khóe miệng khẽ co quắp, cảm thấy tai họa sắp xảy ra.
Ba nhỏ một lớn cứ như vậy ở trong lòng Kỷ Lục Đề rất lâu, rất lâu, Ngưu Nãi Đường ngồi trong phòng khách hoàn toàn bị lãng quên, anh ngồi yên, ngồi yên..... cho đến khi ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net