Q1. Chương 12 - Người không vì mình trời tru đất diệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Thiệu Nghĩa đi khỏi phòng rồi ta liền nghe thấy tiếng bước chân lại gần giường, theo sau đó lại một bàn tay khác sờ lên mặt ta. Khác với sự ấm áp của Trần Thiệu Nghĩa, bàn tay của Hồ Phúc vô cùng lạnh, lại có cảm giác nhớt rít khiến thâm tâm ta cảm thấy ghê tởm. Tay hắn lướt từ trán ta cho tới cần cổ rồi lật năm ngón tay bóp chặt. Ta có thể đoán được Hồ Phúc không hề có yws tốt với ta, nhưng lại không ngờ tới hắn có thể làm tới nước này. Ta hiểu rõ nếu ta tỉnh lại lúc này, dám chắc mười phần hắn sẽ giết người diệu khẩu nên dù cơ thịt toàn thân căng cứng, ta không có cách nào khác là tiếp tục giả vờ hôn mê.

Đúng lúc ta bị ngạt thở tới mức không chịu đựng được nữa, chuẩn bị dùng hết sức lực đẩy Hồ Phúc rồi thừa dịp kêu cứu thì may thay ngoài cửa có tiếng người bước vào.

"Công công tới mà không báo trước làm dân nữ không tiếp đón kịp thời mong ngài đừng để bụng nha." Giọng này còn ai khác ngoài Thanh Liên. Trong thời khắc thập tử nhất sinh lại có thể nghe thấy giọng người của mình khiến lòng dạ đang rối bời của ta thả lỏng hơn một chút, bàn tay đang đặt trên cổ ta cũng liền trượt xuống góc chăn.

"Thanh Liên cô nương không cần lo lắng, ta tới là để truyền khẩu dụ khẩn cấp của quan gia tới Đốc Tướng quân thôi."

"Ôi, trong triều lại có việc đại sự gì xảy ra sao?"

"Chuyện của triều đình trước nay có chuyện nào là không phải đại sự, cô nương chỉ cần yên tâm tin vào quan gia thôi."

Ta nghe tiếng Thanh Liên cười khúc khích, không cần phải hé mắt nhìn ta cũng có thể tưởng tượng dáng vẻ xinh đẹp của nàng ấy. Trong lòng bồn chồn muốn tên Hồ Phúc này đi thật nhanh để có thể tỉnh lại hỏi nàng ấy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

"Kỳ thật quan gia cũng nhờ ta chuyển lời tới cô nương, mong cô nương nhanh chóng quyết định ngày tiến hành đại sự."

"Công công không phải không biết, sản nghiệp của tiểu thư trải rộng khắp Đại Việt, Ai Lao và Chăm Pa, lưng lận bạc vạn, người làm vô số, đủ loại thành phần từ bần nông tới đạo tặc, gần đây còn chiêu dụ được cả Sơn miêu trong núi. Nàng ta không những là người giảo hoạt mà còn biết cách đối nhân xử thế nên ai ai cũng là người trung thành, muốn chỉ trong mấy tháng trời mà lên xong danh sách cụ thể chi tiết về số sản nghiệp ấy đã khó, làm sao ta có thể chỉ trong thời gian ngắn mà thâu tóm tất cả trong tay?"

"Cô nương chớ nói đùa, quan gia giao việc này cho cô nương đương nhiên là vì tin tưởng cô nương có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này. Nói cho cùng, con người ai chẳng trọng lợi ích cá nhân trên tình nghĩa, đến cả người bên cạnh cùng lớn lên với Đoàn Điểm là cô nương còn có lúc thức thời đổi chủ, đám người kia liệu có khó khăn đến mức ấy không."

"Công công không cần phải nói móc ta, như ngài đã nói, con người không vì mình thì trời chu đất diệt. Cái ta muốn Đoàn Điểm vĩnh viễn không thể cho ta, vì thế ta mới chuyển sang phụng sự cho quan gia. Nhưng cả ta và quan gia đều không muốn hại nàng ấy. Nếu nàng ấy tự nguyện giao ra tất cả sản nghiệp để phò đế nghiệp thì đương nhiên chúng ta đều mong muốn nàng ấy có một kết cục viên mãn nhất. Ta biết ngài tuy làm việc cho quan gia nhưng chủ của ngài là Bảo Từ phu nhân, đương nhiên ngài không muốn phò trợ người sau này sẽ có thể tạo bất lợi cho nàng ấy như ta. Nhưng hiện tại chúng ta vẫn còn là người trên cùng một con thuyền, ngài bộc lộ sự bất mãn với ta sớm như vậy có thông minh không?"

"Cảm ơn cô nương đã nhắc nhở, đương nhiên ta vẫn nhớ được từ giờ đến khi cô nương vinh hiển mặc áo phượng, ngồi kiệu son tiến vào hậu cung thì chúng ta vẫn là châu chấu trên cùng một chiếc lá tre. Nhưng năm mới đang cận kề, quốc khố cần được bổ sung ngay lập tức, sự nhẫn nại của hoàng thất có hạn, mong cô nương biết tùy cơ xử lý. Ta xin cáo từ trước."

Ta không biết bản thân mình nghe được cuộc nói chuyện này có tính là may mắn hay không?

Cơm đau đớn trong tâm khiến ta không những không muốn khóc mà lại muốn cười lớn. 

Đến cả chị em cùng lớn lên bên cạnh còn có thể phản bội ta thì ta còn tin tưởng ai được đây?

Hơn hai mươi năm ở cạnh nhau, ta cứ ngỡ nàng ấy cũng hướng tới cuộc sống tự do tự tại như ta, lại không ngờ rằng mục đích cuối cùng của nàng ấy là trở thành nữ nhân của nhà vua. Vì để không đi vào vét xe đổ của tiền triều, nữ nhân ngoại tộc không bao giờ có được quyền lực trong hậu cung họ Trần. Hơn nữa, với xuất thân từ thanh lâu của bọn ta, kể cả ta có mang tài sản cả đời làm chỗ dựa cho nàng ấy thì cũng không thể nào khiến nàng ấy đường đường chính chính được kiệu son rước vào hậu cung. Giả sử ta có cách nhét nàng vào hậu cung rồi thì nàng cũng chỉ có thể cúi mặt làm nô tỳ chứ nào dám mơ tưởng được người ta nể phục. Nhưng nếu người hậu thuẫn của nàng ấy là nhà vua thì khác, chỉ cần một lời của Trần Thuyên sẽ có cả tá hoàng thân quý tộc muốn nhận nàng làm nghĩa nữ. Với thân phận mới, nàng ấy muốn trở thành hoàng phi cũng không phải là không thể. Thảo nào nàng ấy nói, thứ nàng ấy muốn, Đoàn Điểm ta vĩnh viễn không thể cho.

Nhưng ta không hiểu nổi, từ trước tới nay, ta chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Trần Thuyên, hắn đòi bao nhiêu, ta đưa bấy nhiêu, có những khi dù ta phải bấm bụng bán tháo tất cả hàng hóa đang có trong cửa hàng cũng phải lo cho đủ tiền để đưa cho hắn, tại sao hắn lại phải sử dụng đến hạ sách này để cướp lấy tất cả của ta?

Ta đã làm gì khiến hắn tức giận đến thế?

Vì ta chống đối không chịu nghe theo lời hắn sao? 

Trong khi ta suy nghĩ mông lung, dường như Thanh Liên cũng không hề muốn nán lại nhìn ta quá nhiều. Chỉ một lúc sau, ta liền nghe thấy tiếng cửa đóng và bước chân đi xa dần.

Vết thương trên lưng ta không còn đau đớn nhưng lồng ngực lại thắt chặt, cơn đau âm ỷ trong dạ dày ngày càng rõ ràng khiến ta phải cuộn người lại.

Đau quá, đau đến mức ta muốn cứ thế này mà ngất đi lần nữa mặc kệ ai muốn làm gì thì làm.

...

"Tiểu thư ... tiểu thư ... ."

Ta tỉnh lại lần nữa là do bị lay tỉnh, trong đầu chỉ nhớ mang máng khi cơn đau dạ dày cuộn lên ta nhỡ cầu mong cho mình ngất đi, không ngờ lại được ngất đi thật. Ta vừa mở mắt ra liền thấy khuôn mặt lo lắng của Chi thị, liếc mắt ra phía sau nàng ấy thì đã thấy một rừng người lố nhố già trẻ lớn bé. Phân nửa trong số họ là người hầu làm việc trong thanh lâu mà ta biết, phân nửa còn lại thì ta không nhận ra.

Ta cố gượng chống tay ngồi dậy thì cùng lúc ấy ngoài cửa có giọng người quát lớn.

"Giải tán mau, giải tán mau, có gì hay mà nhìn, người bệnh vừa tỉnh cần yên tĩnh."

Theo sau giọng nói ấy là một nam nhân cao lớn lạ hoắc, hắn vừa vào cửa liền đuổi hết người làm ra ngoài, ai nấy dù là người cũ hay người mới, vừa nhìn mặt hắn liền vội vàng khúm núm đi ra. Có nhiều người làm cũ muốn há miệng nói gì đó với ta, bị hắn nhìn tới liền cúi mặt chạy vội. Ngay cả Chi thị, vừa thấy hắn cũng chỉ trao đổi với ta một ánh mắt ý chỉ cẩn thận rồi cũng quy củ cúi người đứng sang bên cạnh giường. Hắn đi thẳng tới trước mặt ta rồi trợn mắt nhìn sau đó mới quay lại phía sau nói.

"Bẩm quan gia, đúng là Đoàn Điểm tiểu thư đã tỉnh lại."

Lúc này ta mới để ý phía sau lưng hắn có mấy người tiến vào. Một người trong số đó vội vàng chạy tới trước mặt ta, ta còn chưa nhìn kỹ hắn là ai thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy.

"Tạ ơi trời phật, nàng tỉnh lại rồi."

Nghe được giọng nói, ta mới nhận ra người đang ôm mình là Trần Thiệu Nghĩa.

" Ừ, ta tỉnh lại rồi." Ta đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Trần Thiệu Nghĩa trả lời hắn, qua bờ vai hắn ta thấy được Trần Thuyên cũng bước vào, theo phía sau hắn là Thanh Liên cùng một tên thái giám. 

Ta không biết đã bao lâu trôi qua từ lần cuối cùng chúng ta giáp mặt, nhưng dường như với ta hắn trở nên vô cùng xa lạ. Từng bước đi, cử chỉ đều vô cùng trầm ổn, toát ra phong thái đế vương không thể nhầm lẫn. Thấy ta bị Trần Thiệu Nghĩa ôm, Trần Thuyên tỏ ra sững sờ rồi hai hàng lông mày của hắn dần nhíu chặt lại. Thấy hắn rồi, ký ức những gì đã xảy ra trong suốt quãng thời gian hôn mê khiến ta cảm thấy vô cùng chán ghét. Vừa chạm phải ánh mắt của hắn, ta liền nhanh chóng nhìn qua Thanh Liên. Nàng ấy vẫn xinh đẹp như mọi ngày, cử chỉ đúng mực, tao nhã, thanh khiết như hoa sen. Đôi mắt ngân ngấn nước nhìn ta lộ rõ vui mừng, vừa bước qua thềm cửa nàng vội vàng chạy đến.

"Tiểu thư, tiểu thư tỉnh lại rồi."

Lúc này, Trần Thiệu Nghĩa đã buông ta ra, hắn cẩn thận sắp xếp chăn gối phía đầu giường để ta có chỗ dựa rồi mới đứng dậy nhường chỗ cho Thanh Liên nhào vào lòng ta khóc. Tuy trong lòng rất giận nhưng ta vẫn đưa tay vuốt tóc và lau nước mắt cho nàng ấy.

"Thanh Liên ngoan, ta không có việc gì rồi."

Nghe lời ta nói xong nàng lại càng khóc lớn, nước mắt như trân châu rơi xuống thành từng dòng khiến ai nhìn cũng phải đau lòng. Ta đành bất lực ôm lấy nàng ấy rồi nhìn Trần Thuyên cầu cứu. Dù gì ba chúng ta cũng là bạn cùng lớn lên từ nhỏ, nàng ấy còn không từ mọi thủ đoạn, thậm chí bán rẻ ta để trở thành phi tử của hắn, thiết nghĩ có lẽ hắn cũng nên gánh chút trách nhiệm. Thấy ta như vậy, Trần Thuyên vẫn chỉ im lặng, bất ngờ là người lên tiếng lại là Trần Thiệu Nghĩa lúc này đang đứng cạnh ta.

"Thanh Liên cô nương xin cẩn thận, Đoàn Điểm tiểu thư vừa mới tỉnh lại, e rằng thân mình vẫn còn rất yếu."

Nghe lời Trần Thiệu Nghĩa nói dường như Thanh Liên cũng nhận ra mình diễn xuất hơi lố. Nàng ấy liền thút thít lùi ra xa nhưng vẫn nắm chặt tay ta không buông. Tới lúc này, người anh em tốt của ta mới chịu mở miệng nói.

"Đoàn Điểm vừa tỉnh lại, cần yên tĩnh, các người lui xuống hết đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net