Q1. Chương 18 - Vua có thể nhóm lửa nhưng dân không thể đốt đèn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hiệu suất làm việc của Đoàn Nhữ Hải quả nhiên vô cùng tốt, từ chỗ ta đi vào hoàng cung qua mấy tầng lớp thái giám, thị vệ, tới được chỗ Trần Thuyên cũng hết nửa ngày, lại thêm thời gian thánh chỉ truyền tới thêm nửa ngày nữa, ta đã chuẩn bị sẵn hai ngày chờ đợi được câu trả lời. Ai dè đâu mới qua giờ cơm trưa ngày hôm sau đã có người tới cửa.

Góc áo vàng kim vừa bước qua thềm cửa, ta đã giật mình tới rơi cả cái kéo đang dùng để cắt hình nhân giấy. Ta nhờ Đoàn Nhữ Hải xin bỏ lệnh cấm túc chứ có nhờ hắn thỉnh người đến đâu. Nhưng trong hoàn cảnh này, ta không còn cách nào khác vội vàng đứng dậy hành lễ.

"Dân nữ cung nghênh quan gia, quan gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Đứng dậy đi, mới nhốt em mấy hôm mà sao đã bầy bừa hết thế này."

Ta vừa ngẩng đầu thì thấy Trần Thuyên đang nhăn nhó mặt mày nhìn khắp sân viện đầy mảnh giấy vụn và khung đèn lồng vất khắp nơi. Phía sau lưng hắn, Thanh Liên đang che miệng cười, đôi mắt mỹ nhân cong cong thành hình trăng khuyết. Vừa nhìn qua là ta biết ngay Trần Thuyên đi thăm ta là phụ, kiếm cớ tới hẹn hò với mỹ nhân mới là chính. Vì thế ta cũng chẳng thèm khách khí bĩu môi trả lời hắn.

"Quan gia nói đùa, dân nữ là loại người không quen hưởng an nhàn, đột nhiêu bị cấm túc một chỗ bao nhiêu ngày nên buồn tay buồn chân thôi ạ."

Hắn không thèm trả lời ta mà đi lên cầm mấy cái lồng đèn ta mới dán và mấy con giống giấy trên bàn ngắm nghía một hồi. Ngắm xong mới thở ra một câu khiến lòng người bi phẫn.

"Quá xấu, em làm gì cũng tốt, chỉ có làm nữ nhân là hơi thất bại."

"Phì." Ta trợn mắt nhìn qua Thanh Liên đang run rẩy vì nhịn cười, trong lòng vừa tức vừa nghẹn. Hai người các ngươi muốn diễn uyên ương thì đi về phòng đóng cửa mà diễn, mắc mớ gì chạy tới chỗ ta.

Đúng lúc ta đang soạn lời sỉ vả cặp uyên ương vô duyên thì Đoàn Nhữ Hải kịp thời bước vào làm bia đỡ đạn.

"Quan gia vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế."

Thấy hắn bước vào, Thanh Liên liền lặng lẽ lùi ra đứng sau lưng ta, để lại một khoảng trống giữa hai người bọn ta và Trần Thuyên. Có vẻ như mỹ nhân vừa tách ra thì quan gia lập tức trở nên khó ở, hắn lườm Đoàn Nhữ Hải đang quỳ dưới đất rồi mới phiền chán nói.

"Đứng dậy đi, chuyện chi phí đến đâu rồi?"

"Bẩm quan gia, tuy vi thần được quan gia giao phó chăm lo chuyện kinh doanh của cô nương nhưng trên danh nghĩa cô nương vẫn là thương gia, ấn chủ nhân của Bách Nguyệt hội cũng ở trong tay nàng ấy, có những chuyện không phải nàng ấy thì không giải quyết được, vì thế hạ quan đặc biệt tới đây để xin ý kiến của cô nương."

Đoàn Nhữ Hải báo cáo xong liền chuyển mắt sang nhìn ta, ý chỉ "Chuyện ngươi cần, ta đã làm xong, bây giờ sao?"

Ta đang khó chịu trong người nên đương nhiên không có tâm trạng giúp người cao hứng, vì thế liền giả vờ ngây thơ nói.

"Đại nhân khiêm tốn rồi, ta đã xem xong hết sổ sách nửa năm nay của mấy trăm cửa hàng do đại nhân cai quản, quả thật đại nhân làm việc chặt chẽ, hiệu quả cao còn hơn cả ta. Nếu như có vấn đề mà ngài không giải quyết nổi thì sao ta có thể giải quyết đây?"

Có lẽ Đoàn Nhữ Hải không ngờ được ta lại ăn cháo đá bát, đột ngột lật mặt như vậy nên sắc mặt rất không vui vẻ, hắn định nói gì đó thì ngoài cửa bỗng có người bước vào, dáng người cao lớn, oai vệ, khuôn mặt tuấn tú. Vừa thấy hắn ta liền cảm thấy gió xuân dạt dào. Mới mấy ngày không gặp mà ta nhớ mỹ nhân này chết mất.

"Mạt tướng khấu kiến quan gia, quan gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Ta thấy sắc mặt Trần Thuyên sa sầm lại khi hắn nhìn tới Trần Thiệu Nghĩa, hắn tiến một bước tới trước che tầm mắt ta rồi mới nói.

"Miễn lễ, tướng quân không ở trong doanh trại làm công vụ mà lại chạy tới đây là ý gì? Lần trước nghe dạy dỗ chưa đủ sao?"

Trần Thiệu Nghĩa tuy bị Trần Thuyên mắng nhưng vẫn ngây ngô gãi đầu khoanh tay trả lời.

"Bẩm quan gia, hôm nay là ngày nghỉ của mạt tướng, lại nghe nói Đoàn Điểm cô nương đã khỏe nên mới muốn tới thăm nàng ấy."

Trong tất cả những người ở đây, ta có thiện cảm nhất với Trần Thiệu Nghĩa nên đương nhiên chẳng tiếc cho hắn một nụ cười. Ta chạy về phía hắn rồi trực tiếp kéo tay hắn.

"Mấy ngày không gặp đốc tướng quân, chàng khỏe không? Em đợi mãi mới tới ngày được giải bỏ cẩm túc, đang định ra ngoài tìm chàng đi dạo phố. Thật may quá chưa kịp đi thì chàng đã tới đây rồi." Ta còn đang vui vẻ líu lo với mỹ nhân thì đột nhiên bị một tiếng quát làm cho hoảng hồn.

"Đoàn Điểm, quay lại đây."

Ta trợn mắt quay lại nhìn thì đã thấy Trần Thuyên với khuôn mặt giận giữ đi như gió tới kéo tay ta lại, vừa kéo vừa mắng.

"Em nhìn em xem, làm nữ nhân mà giữa ban ngày ban mặt lôi lôi kéo kéo nam nhân như thế còn ra thể thống gì? Chiều nay ở nhà chép mười lần nữ tắc cho trẫm."

Lúc nãy hắn chê ta làm nữ nhân thất bại ta đã nhịn, giờ ta làm nữ nhân không thất bại thì hắn lại mắng ta không biết giữ nữ tắc, trong phút chốc máu nóng của ta dồn thẳng lên đỉnh đầu, ta liền giật tay lùi lại.

"Bẩm quan gia, dân nữ với đốc tướng quân thuần túy là bằng hữu lâu ngày, tình cảm hoàn toàn trong sáng, mong quan gia đừng nói những lời như vậy khiến người khác hiểu lầm."

"Em ..." Trần Thuyên cũng đùng đùng tức giận lập tức ra lệnh. "Tất cả mọi người cút ra ngoài, không có lệnh của trẫm, không ai được phép bước vào nửa bước."

Ta lớn lên cạnh Trần Thuyên, cái tính nóng nảy của hắn cũng chẳng lạ gì nên cứng đầu đứng khoanh tay trợn mắt nhìn hắn thách thức. Chẳng ngờ ta còn không sợ đã có người thay ta cầu tình.

"Quan gia bớt giận, Đoàn Điểm cô nương chỉ là nhất thời nóng giận chứ nàng ấy không hề có ý xúc phạm bệ hạ. Mong quan gia khai ân, bỏ qua cho nàng ấy một lần."

Trần Thiệu Nghĩa nhanh chân chặn trước mặt ta rồi hướng Trần Thuyên quỳ xuống. Hành động này của hắn khiến tim ta chợt nảy lên, bao nhiêu năm nay ta vì người khác đấu tranh lăn lộn, chưa từng có ai chịu đứng che chắn trước mặt ta. Hắn tuy quỳ trước mặt Trần Thuyên nhưng sống lưng thẳng tắp, bờ vai vững vàng, một hành động này cũng đủ khiến khóe mắt ta nóng lên.

"Đốc tướng quân có phải lo lắng hơi quá rồi không, Đoàn Điểm cùng trẫm lớn lên, chuyện giữa trẫm và nàng ấy có lẽ tướng quân còn không hiểu hết. Nàng ấy ra sao cũng chưa đến lượt tướng quân phải ra mặt xin lỗi. Lui ra đi."

Giọng nói của Trần Thuyên vô cùng lạnh lùng, lạnh tới mức khiến ta cảm thấy xa lạ. Hắn chỉ đứng đó khoanh tay từ trên nhìn xuống Trần Thiệu Nghĩa nhưng khí thế đế vương cũng đủ át người. Ta bỗng nhiên có chút lo sợ, liền kéo Trần Thiệu Nghĩa dậy đẩy hắn ra ngoài cửa.

"Em biết chàng đang lo lắng cho em, nhưng quan gia nói đúng, bệ hạ sẽ không làm gì em đâu. Chàng cứ về trước, ngày khác em sẽ đi tìm chàng."

Nghe ta nói vậy, Trần Thiệu Nghĩa mới miễn cưỡng cúi chào Trần Thuyên rồi đi ra, tới cửa rồi vẫn còn lưu luyến quay lại. Thấy hắn trẻ nhỏ đáng thương, ta đành mỉm cười rồi khoát tay. Sau đó những người đang đứng quanh sân viện cũng lục tục đi hết. Chẳng mấy chốc, đã chỉ còn có ta và Trần Thuyên ngồi cầm cốc trà đối diện nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net