Q1. Chương 19 - Mồm miệng đi trước chân tay là một tội lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạo này có chuyện gì mà anh dễ nóng giận như vậy?"

Trần Thuyên lặng thinh không trả lời ta, hắn im lặng uống trà, dáng vẻ như không thèm để ai vào mắt. Tức mình ta liền bỏ vào phòng.

"Muốn đi đâu? Ngồi xuống." Ta trợn mắt nhìn Trần Thuyên, hắn nghĩ ta là con chó, con mèo hay sao mà gọi thì đến đuổi thì đi.

"Em thấy trong người thế nào?" Hắn hỏi.

"Nếu không vận động mạnh thì không có vấn đề." Ta thật thà trả lời, ai bảo hắn là vua còn ta chỉ là dân đen làm chi.

"Tết năm nay đã có dự định gì chưa?"

Câu hỏi của hắn hơi đột ngột, ta cũng mất một lúc suy nghĩ, ta sinh ra ở Vạn Nguyệt lâu này, lớn lên ở đây, làm việc ở đây, bao nhiêu năm kinh doanh dù đi đâu cũng trở lại đây. Hàng năm, đến dịp Tết, các cửa hàng và thanh lâu đóng cửa, tửu quán chỉ duy trì hoạt động cầm chừng, người làm thay phiên nhau nghỉ ăn Tết mười ngày, ta cũng sẽ tự cho mình một khoảng thời gian thảnh thơi.

Ngày mẹ còn sống, trong ba ngày Tết, bà thường kéo ta đi lễ lập xuân, dâng hương cầu tài. Ra Tết sẽ là thời gian đi khắp nơi thăm hỏi bạn hàng, đối tác buôn bán. Sau này mẹ mất rồi, vì lý do để tang nên ba năm nay cứ đến Tết ta sẽ không ra khỏi cửa, việc thăm hỏi đối tác sẽ giao hết cho các cửa hàng trưởng còn bản thân ta sẽ nằm nhà tính toán sổ sách, buồn chán thì đọc sách hoặc làm ổ trên giường. Đột nhiên bây giờ bị Trần Thuyên hỏi, ta mới giật mình nhớ ra hình như năm nay sổ sách đã có người tính toán, việc kinh doanh đã có người lo, đành nhún vai trả lời.

"Em chưa biết, chắc ở đây ăn Tết với các chị em thôi. Họ cũng rất đáng thương, ai có nhà thì còn có thể về thăm, nhưng nhiều người không có nhà thì chỉ có thể ở lại đây. Chắc em sẽ làm gì đó đặc biệt chút, giao thừa thì tập trung ăn lẩu, đánh bài, từ mùng năm sẽ rủ họ đi du xuân, lễ chùa."

Hắn nhìn ta một lúc rồi mới tiếp tục nói.

"Tướng quân Phạm Ngũ Lão năm nay sẽ trở về kinh thành ăn Tết."

"Em biết." Ta gật gù tiếp tục dán đèn lồng, hiềm một nỗi lọ hồ dán do bị để bên ngoài lâu đã hơi cứng lại mà người hầu thì bị Trần Thuyên đuổi đi hết, ta đành phải lúi húi tự nhóm cái lò lửa nhỏ trên bàn để quấy lại hồ.

"Em không định về nhà một lần sao?" Trần Thuyên hỏi. Ta liền bật cười với hắn.

"Nhà của em là ở đây. Anh đừng nói đùa." Miệng ta trả lời hắn, tay vẫn quấy hồ không nghỉ. Cái loại hồ dán làm bằng bột nếp này tuy có mùi thơm nhẹ nhưng nếu không quậy nhanh tay thì sẽ bị cháy ngay.

Đột nhiên cổ tay ta bị Trần Thuyên chặn lại.

"Em nghiêm túc một chút được không?" Ta ngẩng đầu nhìn hắn, biết không cách nào trốn tránh, đành bắc nồi hồ khỏi bếp lò, để nó sang bên cạnh rồi mới nói.

"Được rồi, nghiêm túc mà nói, bản thân em không cảm thấy cần thiết phải nhận người cha này. Chuyện giữa ông ấy và mẹ, em không biết tường tận, nhưng chắc chắn mẹ có lý do riêng khi lựa chọn không đoàn tụ với ông ấy. Bao nhiêu năm nay em tự lập cũng cảm thấy rất hạnh phúc, em thấy ông ấy cũng có cuộc sống riêng hạnh phúc không kém. Đã như vậy thì tội gì miễn cưỡng nhìn mặt nhau. Anh cảm thấy sau bao nhiêu năm không trở về kinh thành, lần duy nhất trở lại lại thấy chồng rước con gái riêng về nhà, Anh Nguyên quận chúa sẽ vui vẻ sao? Tết nhất là dịp đoàn tụ, cần gì phải phá đám người ta."

Nói rồi ta nhấp một ngụm trà, bình trà này được ủ từ trước khi Trần Thuyên tới nên giờ rất ngấm, nước trà xanh ngắt trong chén sứ men trắng nhìn rất là vui mắt. Ta nhìn chán nước trà trong chén rồi lại uống cạn cả chén trà mà vẫn không thấy Trần Thuyên nói gì, đành phải nhìn qua hắn. Đập vào mắt ta là bàn tay của hắn lơ lửng trên đỉnh đầu, ta vội vàng lấy tay che trán hô lên.

"Quân tử động khẩu chứ không động thủ nhé. Có gì thì từ từ nói."

Trong phút chốc, vẻ mặt Trần Thuyên chuyển sang đỏ bừng, hắn dí trán ta nói.

"Thật là hết cách với em. Không về phủ tướng quân thì vào cung ăn Tết, trẫm sẽ cho Đoàn Nhữ Hải chuyển lệnh bài ra vào hậu cung cho em, cấm được tìm cớ trốn."

Trong lúc ta còn ngơ ngác chưa kịp nhận mệnh, hắn lại tiếp tục.

"Bắt đầu từ ngày mai trẫm sẽ vô cùng bận nên không thể đến thăm em được. Tháng này em tập trung nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho trẫm, thích làm gì thì làm, chơi gì thì chơi nhưng việc kinh doanh thì không cần đụng tới. Trẫm mà biết em giấu diếm sờ mó vào sổ sách thì sẽ chặt tay em."

"Ô, chắc anh không biết, mấy hôm trước Đoàn Nhữ Hải tới xin em chỉ cách kiếm tiền cuối năm để bù vào quốc khố, bây giờ anh không cho em động chạm vào sổ sách kinh doanh, thế nghĩa là muốn em giúp hắn hay không giúp hắn."

Dường như Trần Thuyên cũng không lường trước việc Đoàn Nhữ Hải tới tìm ta chỉ điểm, hắn hơi lộ vẻ ngạc nhiên rồi lông mày đột nhiên nhíu chặt. Một thoáng sau, hắn mới lấy lại vẻ lãnh đạm thường ngày nói.

"Chuyện này trẫm sẽ giao người khác lo, em không cần suy nghĩ nhiều."

Tự dưng có người gánh hộ cục nợ, ta đây mừng còn không kịp, vì thế liền nhanh chóng chuyển chủ đề, tránh cho Trần Thuyên cơ hội kịp hối hận.

"Chuyện tiền bạc coi như xong, bây giờ em có thể hỏi rốt cuộc anh muốn tác hợp cho em và Trần Thiệu Nghĩa hay là không muốn? Trước khi bọn em khởi hành thì anh một hai tâng bốc hắn. Giờ em gần như đồng ý thì anh lại ngăn cản là sao?"

Người làm ăn thường vô cùng rõ ràng trong tình cảm, yêu là yêu mà không yêu thì xách guốc đi về. Bản thân ta cũng không ngoại lệ, từ khi tỉnh lại, ta có thể thấy rõ phản ứng của Trần Thuyên vô cùng bất đồng, ý tứ không rõ ràng, mà trong quan niệm của ta, loại chuyện đại sự cả đời này không đáng để giấu diếm.

"Em thật sự có tình cảm với hắn?" Trần Thuyên không trả lời mà hỏi lại ta.

"Có thể nói là không ghét, nếu trước sau gì cũng phải gả cho ai đó thì em tình nguyện gả cho hắn." Ta nhún vai trả lời không cần suy nghĩ, nói lời thật lòng thì chẳng có gì phải hổ thẹn.

Ta không ngờ người nói lời ấy là ta nhưng người có phản ứng thái quá lại là Trần Thuyên. Hắn đập bàn chỉ mặt ta mắng.

"Cưới gả là chuyện đại sự cả đời, em sao có thể dùng cái thái độ tùy hứng như thế?"

Ta cũng đập bàn mắng lại hắn.

"Thế cuối cùng anh muốn thế nào, không gả thì anh mắng em đại nghịch bất đạo, gả thì anh mắng em tùy hứng. Thôi được, nếu anh muốn một lời khẳng định thì được, em thích Trần Thiệu Nghĩa, thích đến chết đi sống lại, không phải hắn thì thề cả đời không gả cho người khác. Đã đủ nghiêm túc cho anh chưa?"

"Em ..."

Trần Thuyên vừa há miệng định mắng ta gì đó thì ngoài cửa vang lên tiếng loảng xoảng khiến bọn ta giật mình quay lại. Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, mà vị Tào Tháo này còn mặt đỏ tai hồng, tay chân lóng ngóng đang quỳ thụp xuống nhặt cái bát đổ chỏng chơ trên mặt đất. Ta đưa tay vỗ đầu rồi che kín mặt vì thẹn trong khi Trần Thuyên thì nghẹn họng. Hắn phải ho khan hai tiếng rồi mới hướng người đang quỳ ngoài cửa viện nói.

"Trẫm đã lệnh tất cả mọi người ra ngoài, vì sao đốc tướng quân lại ở đây?"

"Bẩm quan gia, đã đến giờ cô nương uống thuốc mà không ai dám đem qua đây nên mạt tướng liền tự tiện quyết định. Mong quan gia không trách tội."

Trần Thuyên nghe xong lý do thì rất bình tĩnh ra lệnh.

"Tội thì miễn, nhưng thuốc đã đổ, ngươi ra ngoài cho người sắc bát thuốc khác rồi đợi trẫm ở tiền sảnh. Trẫm cần ngươi vào hoàng cung một chuyến, có việc cần ngươi làm."

Ta không hiểu làm cách nào Trần Thuyên có thể bình tĩnh đến thế còn ta thì không cách nào dám bỏ tay che mặt xuống. Thật quá mất mặt, nhất là trong cái tình huống ta là miệng mồm đi trước chân tay, nói là để chọc tức Trần Thuyên chứ chưa bao giờ thật sự có ý định lấy hắn.

Đợi nghe thấy tiếng chân của Trần Thiệu Nghĩa đi xa dần ta mới dám bỏ tay khỏi mặt. Nhìn qua Trần Thuyên thì đã thấy hắn cúi đầu bóp trán đầy vẻ bất lực. Ta dở khóc dở cười đẩy vai hắn.

"Em là người trong cuộc còn chưa gấp, anh lo lắng cái gì."

Lời ta nói cứ như chạm vào cái vẩy ngược nào đó của Trần Thuyên, hắn tức giận nhìn ta rồi phẩy tay đứng dậy.

"Chuyện hôn nhân đại sự không phải chuyện đùa, đợi cha em trở về rồi bàn tiếp."

Tuy hắn không quay người lại nhưng dường như Trần Thuyên đọc được sự chống đối của ta, hắn nói tiếp.

"Dù em nghĩ thế nào, gả cho ai, thì bà mối cũng không thể nào mang sính lễ tới thanh lâu hỏi cưới. Muốn gả thì cũng phải phục hồi thân phận tiểu thư tướng phủ rồi gả."

Hắn cứ như vậy bỏ đi không cho ta cơ hội phản bác, mà ta cũng không nghĩ ra lý do gì để phản bác, chỉ còn biết trợn mắt nhìn hắn đi khỏi cửa.

.......................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net