Q1. Chương 2 - Đi xa là phải chuẩn bị kỹ càng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lời vàng ngọc của bệ hạ chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, ta có thể thấy rõ cặp lông mày chim ưng đẹp như tranh vẽ của Trần Thiệu Nghĩa dính chặt vào nhau khi hắn cúi người nhận mệnh. Ta hả hê vỗ tay ba cái, lập tức từ trong ngã rẽ bên cạnh ào ra hơn hai chục cái xe bò kéo, ba cái đi đầu quả thật diêm dúa đủ loại màu sắc, mấy cái phía sau lại vô cùng tầm thường. Khi tới trước mặt chúng ta, người đi đầu liền duyên dáng cúi người thừa rằng.

"Nô gia thỉnh an quan gia, quan gia vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. "

Nàng ấy có giọng nói dịu dàng tươi mát như mưa xuân, dáng người yểu điệu, sắc nước hương trời, khuôn mặt như trăng rằm, xinh đẹp rạng ngời mà không chói lóa. Đôi mắt nàng long lanh như làn thu thủy, phong tình vạn chủng, một cái liếc mắt cũng đủ hút hồn mấy chục anh hùng xấu số đứng hàng đầu khiến bọn hắn tay chân bủn rủn, miệng mồm há hốc, chảy nước dãi ròng ròng. Đây chính xác là hoa khôi đầu bảng Vạn Nguyệt lâu của kinh thành Thăng Long, hồ ly tinh mê hoặc nam nhân trong truyền thuyết, kẻ thù của tất cả nữ nhân trong thiên hạ, thuộc hạ đắc ý nhất của ta, Thanh Liên cô nương. Ta sảng khoái nhảy xuống khỏi lưng ngựa, ngả ngớn cầm tay Thanh Liên, tự mình giật cái phướn của tên hầu đằng sau lưng che cho nàng ấy.

"Ai dô, Thanh Liên bảo bối của ta, thiệt thòi em phải ra tận nơi này đưa tiễn thật khiến ta lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Đám vô dụng các người còn không biết mang cái quạt đi quạt cho cô nương đỡ nóng."

Thanh Liên che miệng phì cười rồi thì thầm vào tai ta.

"Em đã sắp xếp đâu ra đấy cho tiểu thư rồi, tiểu thư yên tâm, vẫn như mọi khi, việc kinh doanh phía Van Nguyệt lâu và Tân Nguyệt quán đã có em, việc buôn bán của Bách Nguyệt hội thì cửa hàng trưởng sẽ trực tiếp đưa sổ sách vào cung cho bệ hạ."

Thanh Liên là người cùng ta lớn lên, sẻ chia hoạn nạn, còn các cửa hàng trưởng cũng là do ta một tay thu nhận và đào tạo, đây cũng chẳng phải lần đâu tiên ta đi xa kinh thành, đương nhiên không có lý do gì để nghi ngờ hiệu suất làm việc của bọn họ. Ta liền ngó nghiêng đánh giá mấy chục cái xe bò chở hàng hóa đặc biệt đã chuẩn bị trước, ba cái đầu tiên là nhằm mục đích thu hút sự chú ý nên diêm dúa nổi bật, màu sắc chói lọi, nội thất xa hoa, tiện nghi như phòng ở, hai mươi cái phía sau thì giản dị chất mấy thùng hàng và còn chừa chỗ cho bốn người ngồi.

Không ngoài dự đoán, Trần Thuyên nhìn ta gật đầu hài lòng còn Trần Thiệu Nghĩa cũng quên cả giận dỗi mà tròn mắt. Ta tuy vô cùng hả hê nhưng ruột gan vẫn không quên đau thắt vì tiếc tiền. Thật ra, chuẩn bị ngần này thứ chỉ trong một buổi sáng quả thực không dễ, cũng không hề rẻ, để che giấu mấy trăm binh sĩ thiện chiến qua mười mấy cái cửa khẩu vào kinh đô Đồ Bàn thực sự không phải dễ.

Đầu tiên, thương nhân buôn bán các loại hàng hóa bình thường đương nhiên không cần và không có khả năng nuôi nhiều bảo tiêu như vậy. Vì thế ta không chọn các loại hàng hóa thông thường như ngũ cốc, vải vóc mà phải là các loại hàng cực kỳ trân quý, nguy cơ rủi ro cao, yêu cầu bảo dưỡng phức tạp, ví dụ như đồ gốm men xanh quý hiếm, ngự tửu xa hoa, tơ lụa thượng đẳng, trang sức ngọc trai, ngà voi, kỳ nam, dược liệu quý như linh chi, nhân sâm trăm năm và các loại dược hoàn bổ dương, dưỡng nhan. Mỗi thứ phải để một thùng riêng, bọc kín bằng nhiều lớp giấy dầu, chèn góc bằng rơn rạ, các thùng này sau đó phải được phân loại kỹ càng, sắp xếp theo thứ tự trên thùng xe.

Sau khi xem xét xong ta liền quay sang Trần Thiệu Nghĩa dặn dò.

"Đốc tướng quân, ta, ngài và tỳ nữ của ta sẽ ngồi ba chiếc xe bò đi đầu. Hai mươi chiếc xe bò phía sau đã được thiết kế đặc biệt, thùng xe có hai ngăn, ngăn phía dưới để áo giáp và vũ khí. Người của ta đã để sẵn hàng hóa trân quý và nhu yếu phẩm ở ngăn phía trên. Các vị tráng sĩ mời giao lại áo giáp và vũ khí cho người của ta rồi chia hai mươi người một nhóm đi quanh mỗi cái xe bò. Mỗi xe bò có chỗ cho bốn người ngồi, các vị tráng sĩ có thể chia ca để ngồi nghỉ. Xe bò kéo tuy không nhanh bằng cưỡi ngựa, nhưng không gây chú ý lớn mà sức bền cao. Chúng ta ngày đi đêm nghỉ sẽ tới thành Đồ Bàn vừa kịp trước đại lễ bốn mươi chín ngày vua Chiêm."

Dặn dò xong xuôi ta liền nhảy lên cái xe bò đi đầu, bên trên đã có Linh thị và Chi thị là hai tỳ nữ thân cận của ta pha trà cầm quạt ngồi đợi sẵn. Ta cầm chén trà uống xong một hơi mà vẫn thấy Trần Thiệu Nghĩa ngồi trên lưng ngựa trao đổi gì đó với Trần Thuyên. Trong lòng ta không khỏi cảm thấy phiền chán nên liền dặn dò Linh thị ra ngoài giục.

Trong lúc chờ đợi, ta tranh thủ lim dim tập trung ngẫm nghĩ, làm sao trong thời gian ngắn ở Chiêm thành vừa có thể tẩu tán hết đống hàng hóa trân quý mang theo, lại vừa có thể tạo ra hiệu quả đánh lạc hướng để Trần Thiệu Nghĩa và Trần Khắc Chung thuận lợi cứu công chúa, thành công đào thoát. Đang miệt mài suy nghĩ thì bỗng thấy xe bò rung lắc, một đôi giầy gấm đen và vạt áo tơ lụa thượng đẳng xuất hiện nơi cửa xe, sau đó Trần Thuyên cúi người tao nhã đi vào. Ta rất thức thời vội vàng đứng lên rót trà xum xoe mời hắn.

"Ai dô, dân nữ thật đáng chết, cứ mải mê suy nghĩ cho hành trình chuyến này mà quên mất không tiếp đón quan gia chu đáo, mong bệ hạ nhân từ bỏ qua cho dân nữ nha."

Trần Thuyên cũng hiểu bản tính của ta nên còn không thèm hừ một cái mà tự nhiên đi tới ghế bên cạnh ta ngồi xuống, hắn nhận lấy chén trà trên tay ta ngửa cổ uống cạn rồi rất không khách khí đặt cộp xuống mặt bàn. Hắn đưa mắt quét một vòng qua hai tỳ nữ của ta, khiến họ giật mình vội vàng chạy lấy người, để mặc ta trân trối đứng giữa xe, ngồi không được, chạy chẳng xong.

"Chuyến này trẫm giao em đi cùng Thiệu Nghĩa là để hắn bảo vệ an toàn cho em chứ không phải cần em quản hắn."

Ta cúi mặt suy nghĩ lời vàng ngọc của bệ hạ, không khỏi than thầm, ta không quản hắn thì ngài bảo hắn bảo vệ ta thế nào? Thuộc hạ của ngài lại còn là hoàng thân quốc thích, ta đi cùng hắn mà hắn mất một miếng thịt thì ngài và vị quốc trượng cao cao tại thượng kia lại chẳng tùng xẻo ta làm thịt nhúng lẩu hay sao? Ta chưa kịp nghĩ lời xu nịnh thì đã bị long trảo búng cho một cái vào trán, mạnh đến mức ta suýt đập đầu vào thành xe.

"Nhóc con, em lại suy nghĩ linh tinh đến đâu rồi. Trẫm chỉ dặn dò Thiệu Nghĩa và người của hắn theo sát hành động của em để kịp thời hỗ trợ, trẫm không ngờ hắn lại đem ý mình hiểu thành mệnh lệnh hành quân mà sắp xếp nhiều kỵ mã như thế. Tuy nhiên cách làm của em rất thông minh, không hề khiến trẫm thất vọng."

Ta đương nhiên chẳng thèm để ý cái lời khen rẻ rách của hắn, chỉ cúi đầu nhận mệnh. Hắn thấy ta im lặng thì lại tiếp tục lải nhải.

"Trẫm thấy lá thư của Huyền Trân gửi có điểm đáng nghi vì thế chuyến này sợ rằng có cạm bẫy đợi sẵn. Em ấy tuy là công chúa hòa thân, nhưng thời điểm được gả sang Chăm Pa thì vua Chiêm đã có vương hậu. Mà vinh dự hỏa táng tuẫn tiết của người Chăm thì chỉ có vương hậu được quyền hưởng, em ấy dù là nhị vương hậu thì cũng chỉ cùng lắm phải xuất da mà thôi. Cho dù vì lý do nào đó em ấy phải tuẫn tiết thì thế tử cũng không cần thiết phải dời đại lễ tới bốn mươi chín ngày, trẫm ngờ rằng Chiêm Thành muốn tìm cơ hội để đòi lại của hồi môn đã dâng cho Đại Việt năm ngoái. Khi em tới nơi thì bí mật để Thiệu Nghĩa liên lạc với Trần Khắc Chung, bên hắn, trẫm cũng đã có chuẩn bị sẵn. Trong bất kỳ tình huống nào cũng nhất định không được để lộ ra em là người của hoàng thất Đại Việt, Trần Thiệu Nghĩa sẽ tự biết cách bảo vệ em an toàn rời khỏi Chiêm Thành."

Ta vẫn cúi đầu nhận mệnh nhưng đương nhiên trong lòng có đến tám phần nghi ngờ năng lực của Trần Thiệu Nghĩa. Nếu là trên chiến trường, ta đương nhiên có thể giao đầu mình cho hắn bảo vệ, nhưng còn trong loại nhiệm vụ cần độ nhạy bén và giảo hoạt cao thế này, dù nghĩ thế nào ta vẫn thấy có điểm không an tâm. Dường như hiểu điểm lo lắng trong lòng ta, bàn tay của Trần Thuyên liền nhẹ nhàng vỗ đầu ta.

"Em yên tâm, hôm nay Thiệu Nghĩa có chút sơ sót vì dù sao hắn cũng chưa bao giờ cùng nữ nhân hợp tác. Nhưng hắn không phải người ngu ngốc, trẫm tin tưởng sau một tháng đi đường, em và hắn sẽ học được cách tín nhiệm lẫn nhau. Trẫm đảm bảo, hắn là một nam nhân tốt."

Trái tim ta đột nhiên nhói lên nhưng lại không thể để lộ ra cho người trước mặt. Ta liền dùng điệu bộ ngả ngớn chống cằm nhướn mày nhìn hắn.

"Quan gia, ngài lại định giúp dân nữ mai mối đấy à?"

Dường như bị ta nói trúng, Trần Thuyên liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa tránh né ánh mắt của ta. Từ góc nhìn này, ta còn thấy rõ, dưới ánh nắng chói chang, vành tai hắn hơi hồng lên. Hừ, hắn nghĩ ta vẫn còn là ranh con mười tuổi hay sao? Từ ngày hắn đăng cơ, năm năm nay hắn vẫn không ngừng tìm cách gả ta đi, hết trạng nguyên, tú tài, hàn lâm bây giờ lại đến tướng quân. Ta tự nhủ bản thân phải bình tĩnh không nổi đóa đánh cho hắn một trận nên nhẫn nhịn nói.

"Dân nữ tạ ơn quan gia lo lắng, nhưng mà thân phận dân nữ ti tiện làm sao với tới hoàng thân quốc thích. Ba năm nay tuy dân nữ để tang mẹ nên không nghĩ tới việc thành gia lập thất. Nhưng bệ hạ có từng nghĩ, dân nữ thân là đại thương buôn tiền tài không thiếu, đến từng tuổi này vẫn chưa lấy chồng thực ra là do dân nữ không muốn chứ không phải không tìm được ai phù hợp không?"

Ta nói xong lời ấy liền cúi mặt uống trà không thèm nhìn hắn nữa.

"Đoàn Điểm!" Trần Thuyên cao giọng quát. "Em đừng có cứng đầu, làm gì có chuyện nữ nhân không muốn lấy chồng. Trẫm đã nhận lời với mẹ của em sẽ chăm sóc em đến hết đời cũng coi như anh trai trong nhà. Anh trai như cha, em định cứ ở vậy cả đời nhưng trẫm không đồng ý."

Ta đã cố tình nhịn nhưng hắn lại được thể to giọng mắng ta, lại còn đạp bàn gọi cả tên cả họ ta, một người quen chỉ tay năm ngón sai sử người khác như ta làm sao có thể chịu đựng được, ta liền chẳng nể nang chỉ thẳng mặt hắn mắng.

"Trần Thuyên, anh đừng quên, anh không phải anh trai của em, càng không phải cha em. Anh đừng mơ tưởng chuyện em sẽ ngoan ngoãn gả đi . Anh đưa ai tới em sẽ đánh đuổi người đó, đến lúc anh bỏ cuộc thì thôi. Còn nếu anh dùng thân phận quan gia hạ chỉ tứ hôn thì tình nghĩa anh em chúng ta coi như đoạn tuyệt."

Mắng hắn xong ta lại cảm thấy cực kỳ tuổi thân, nước mắt đua nhau rơi đầy mặt. Mười mấy năm sống chết bên nhau mà hắn còn không hiểu ta sao? Hắn nhìn ta khóc một hồi liền phất tay áo phiền chán bỏ đi. Trước khi nhảy xuống khỏi xe bò còn không quên ném lại một câu:

"Đoàn Điểm cứ đợi xem trẫm sẽ trị em thế nào."

Câu nói của hắn khiến ta càng không thể kiềm chế, cầm đại ấm trà nóng trên bàn mà ném khỏi cửa xe, cùng lúc tiếng loảng xoảng vang lên ta cũng hét lớn.

"Khởi hành."

Trần Thuyên chết tiệt, ta nguyền rủa hắn cả đời ăn uống không tiêu, sống chết cùng nhà xí. Ta biết, hắn cũng biết lời mẹ ta giao phó ta cho hắn đâu phải vì muốn hắn làm anh trai của ta. Ta biết mình không xinh đẹp lại mang thân phận con gái kỹ nữ nên từ lâu đã tự chặt đứt dây tơ tình trong lòng, tự coi mình là thuộc hạ của hắn, vào sinh ra tử, cúc cung tận tụy. Hắn thì hay rồi, lại năm lần bảy lượt muốn đẩy ta vào tay nam nhân khác. Ta mặc kệ, sau chuyến này ta thề sẽ đoạn tuyệt với hắn, ta sẽ biến mất, vĩnh viễn không nhìn mặt hắn nữa. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net