Q1. Chương 21 - Con vịt đến chết cái mỏ vẫn còn cứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm ấy đương nhiên ta không ngủ nổi, phần vì ấm ức, phần vì bỗng nhiên cảm thấy lo sợ những tháng ngày sắp tới trong cung. Ta tuy biết Trần Thuyên vẫn còn một phần tình nghĩa dành cho mình nên ba mươi trượng kia, ta mong là hắn sẽ lệnh thuộc hạ giơ cao đánh khẽ. Nhưng hoàng cung là chốn đầm rồng hang hổ, quy tắc tầng tầng lớp lớp, sai một li đi một mạng, hắn bắt một kẻ vốn quen tự tung tự tác như ta vào cái chốn ăn thịt người ấy thì khác nào ném con giun vào hồ cá, thả thỏ con vào hang hùm. Càng nghĩ ta càng thấy sợ, chính vì thế khi Chi thị dùng đôi mắt đỏ quạch, sưng húp kéo màn để gọi ta dậy vào buổi sáng, ta suýt hét lên vì tưởng mình gặp phải cô hồn dã quỷ vội vàng ôm lấy nàng ấy xem xét.

"Sao thế này, ai bắt nạt em? Nói cho ta biết ta đánh tàn phế cả nhà hắn." Ai dè, nàng ấy không những không cảm động trước sự quan tâm của ta mà lại càng khóc to hơn, vừa khóc vừa nấc cụt nói.

"Hức ... không phải em ... hức... là tiểu thư ..hức ...sắp bị đánh tàn phế.... hức ... vết thương của tiểu thư vừa khỏi ... hức... ba mươi trượng ấy ... hức ... làm sao người chịu được.... quan gia ... hức.... còn bắt người làm nô tỳ... hức... khác nào... ngài ấy muốn giết tiểu thư .... hu hu hu..."

Ta ù ù cạc cạc sâu chuỗi lời của nàng ấy, đột nhiên thấy ấm lòng. Thì ra nhóc con này đang lo lắng cho ta. Ta bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, không biết có nên tiếp tục nhờ nàng ấy xuống bếp trộm một túi máu heo để làm đạo cụ hay không? Nghĩ đi nghĩ lại, nếu trong lúc lĩnh trượng ta bày ra cảnh máu thịt bầy nhầy, không cần đợi quan sai hành hình bị dọa thì khéo Chi thị đã vỡ tim mà xỉu trước. Chính vì thế, ta đổi từ mang theo túi da đựng máu heo thành mặc quần áo bông dày cộp, mong là ba mươi trượng kia đánh nhanh, hạ chuẩn, không dây dưa, tránh cho ta khổ sở lâu dài.

Trống canh vừa điểm giờ mão, thị vệ của hoàng cung đã đạp cửa xông vào. Đi đầu là Hồ Phúc cầm theo thánh chỉ. ç

Hắn vừa thấy ta, khuôn mặt kênh kiệu liền nở một nụ cười khả ố, hắn từ tốn nâng thánh chỉ quá đầu, khiến mắt ta dù muốn phun lửa cũng đành cụp xuống nghe chỉ.

"Phụng thiên thừa vận, quan gia ban lệnh, dân nữ Đoàn thị trà trộn vào đoàn thuyền của hoàng gia, gây rối loạn trật tự, khi quân phạm thượng. Nay quan gia khai ân không xử tội chết, phạt Đoàn thị ba mươi trượng làm gương, giáng xuống làm nô tỳ thô sử, hôm nay giờ ngọ ba khắc hành hình."

"Dân nữ tạ chủ long ân." Ta dùng hết khả năng của bản thân hét lớn cho hả giận. Thôi được, nước cờ này là tự ta đi lỗi, ta đây cam bái hạ phong nhận hình. Nói rồi ta giật lấy thánh chỉ trong tay Hồ Phúc, hắn cũng chẳng thèm lộ ra điểm phật ý mà chỉ thong thả nhướn mày phẩy tay cho hai nữ thị vệ tóm lấy tay ta.

Trong lúc hai người đó chuẩn bị bẻ quặt tay ta ra sau lưng, ta liền nhanh tay lấy từ trong áo một tấm kim bài vàng chói hô lớn.

"Kim bài do quan gia ngự ban ở đây, kẻ nào dám càn rỡ."

Quả nhiên đám người này đều là chó săn trung thành của hoàng thất, vừa thấy ánh vàng kim liền lập tức lùi lại quỳ thụp xuống hô vạn tuế, ngay cả Hồ Phúc dù vô cùng giận giữ cũng phải phủi vạt áo quỳ xuống cúi đầu, nhưng hắn vẫn không hề sợ hãi mà đe dọa ta.

"Tiểu thư nên suy nghĩ rõ ràng, tấm kim bài này vốn chỉ để tiểu thư dùng đi lại trong cung, không có giá trị cứu mạng, nếu người cứ quyết chống đối, dùng nó để chạy trốn, nếu bị bắt lại hình phạt sẽ không chỉ là ba mươi trượng đâu."

Ta vội ôm ngực biểu hiện sợ hãi, sau đó liền ngồi xổm trước mặt Hồ Phúc đáp lại bằng vẻ ngây thơ vô số tội.

"Ai da công công nghĩ nặng cho dân nữ rồi, thiên hạ này ngàn dặm hoàng thổ đều nằm trong bàn tay của quan gia, dân nữ dù ra được khỏi đây thì cũng biết trốn đi đâu. Dân nữ chỉ là thấy mấy vị tỳ nữ đây tay chân cứng cáp, mình đồng da sắt, sợ các vị bóp mạnh một cái là xương cốt không còn. Vì quá khiếp sợ nên mới mượn oai của quan gia để mưu cầu một chút thoải mái cho bản thân mà thôi."

Biểu hiện khó ở như ăn phải phân chuột trên mặt Hồ Phúc rất khiến ta hài lòng. Dù sao tên này ngay từ đầu đã chẳng có thiện cảm với ta, tội gì ta phải mất công tìm cách lấy lòng hắn. Nhưng ở đây có không ít người của hoàng cung đại nội, ta muốn họ tung ra một cái tin đồn Đoàn Điểm này có quan gia chống lưng, ngoài quan gia thì không có kẻ nào có tư cách ức hiếp ta.

Quả nhiên khắp trời đất này không có ai to bằng nhà vua, ta giơ một tấm kim bài liền đổi được biểu hiện xum xoe khúm núm của đám nữ thị vệ cùng thái giám. Tuy nhiên ta cũng không muốn có lời đồn bản thân cậy uy vua mà kiêu căng, vì thế liền hào phóng phát cho mỗi người một cái hồng bao rồi ngoan ngoãn mang theo Chi thị bước đi. 

Ngoài cửa sau của Vạn Nguyệt lâu, tuy không có xe vàng kiệu ngọc, nhưng ít ra Trần Thuyên cũng cho người áp giải ta bằng một cái xe ngựa xập xệ, không đến nỗi bị phơi mặt bêu dài cả đoạn đường tới cổng hoàng cung.

Cửa cung đóng lại sau lưng, ta liền biết thời gian vênh váo của mình đã hết bởi lẽ trong căn phòng hành hình, trên dưới nữ quan, nữ tỳ nơi này đều mang khuôn mặt lạnh lẽo như nước mùa Đông, trên các bức tường treo đầy hình cụ ghê rợn. Họ chẳng nói chẳng rằng lột ta sạch sẽ cho tới khi chỉ còn cái yếm và nội khố rồi đẩy ta nằm úp sấp trên một cái phản gỗ lạnh căm căm, có hai nữ tỳ đi lên buộc chặt hai tay ta vào chân phản rồi có một người đứng nơi đầu ta đọc thánh chỉ. Đọc xong cũng không thèm báo trước, lập tức có trượng rơi xuống lưng ta. Ta nghe rõ tiếng bộp bộp cùng tiếng người đếm bên tai, mỗi một tiếng vang lên, ta lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đảo lột, xương sườn va vào nhau lục cục, đau tới run rẩy, đặc biệt là vết thương vừa đóng sẹo trên lưng như có thể nứt ra bất cứ lúc nào.

Đã có lúc ta muốn hét lên thật lớn, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt hả hê của Hồ Phúc ta lại tự nuốt tiếng kêu vào trong cổ họng, trợn mắt mím môi nhìn hắn thách thức. 

Sau mười mấy trượng hạ xuống, ta thấy Chi thị đứng bên cạnh hắn chân tay đã bủn rủn ngã ngồi xuống đất, nước mắt lạch cạch như vỡ đê. Ta cảm thấy bị nàng làm cho mất mặt, ta liền chuyển qua lườm thẳng nàng ấy. Lườm cho đến lúc nàng ấy tự động lấy khăn lau sạch nước mắt trên mặt rồi đứng dậy cho chỉnh tề mới thôi.

Người bên cạnh đếm tới hai mươi lăm trượng, toàn bộ lưng và mông ta đã đau tới tê dại, không còn phân biệt được khi nào thì trượng hạ xuống nữa. Ngay từ đầu, ta đã nghĩ phải giữ oai phong Đại thương gia, không được khóc, không được ngất nhưng lúc này ta quả thật không còn chống đỡ nổi. Trong đầu không khỏi tự giễu.

"Đoàn Điểm à Đoàn Điểm, đây là bài học nhớ đời, người làm ăn không bao giờ được tự chui đầu vào rọ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net