Q1. Chương 24 - Tết nhất đến nơi mà còn họp gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa qua rằm tháng chạp, toàn bộ hoàng cung tất bật chuẩn bị cúng ông Công ông Táo và đêm giao thừa. Xong việc dọn dẹp ở Cung Quang Triều, ta và Chi thị liền bị người của đại thái giám Hồ Lộc gọi tới phòng bếp để giúp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đến lúc công việc xong xuôi thì trời đã tối mịt. Hồ Lộc cho một tốp thái giám tới phòng bếp để tiếp tục công việc, thả cho đám cung nữ bọn ta đi về.

Ta và Chi thị lúc này đã mệt lử, đói tới mức hoa mặt chóng mày, da bụng dán vào da lưng, dìu nhau xiêu vẹo đi về nơi ở của mình. Trong đầu ta lúc này quả thực không thể không hận Trần Thuyên tới thấu xương, nếu không vì một mệnh lệnh tùy hứng của hắn, lúc này ta có lẽ đã ngồi gác chân ăn lẩu, uống rượu cùng bọn chị em trong Vạn Nguyệt lâu chứ có điên đâu mà hành hạ bản thân như thế này. Hoàng cung vô cùng rộng lớn, bọn ta phải đi qua không dưới mười cung điện lớn nhỏ mới về tới Cung Quang Triều, về tới Cung Quang Triều rồi lại phải đi qua vườn hoa, hồ nước, cung điện để tới được dãy phòng ở của người hầu.

Vừa bước qua cửa phụ của Cung Quang Triều, ta liền cảm thấy đám người hầu đang vô cùng căng thẳng, động chạm nhẹ nhàng, đi lại lấm lét như sợ cử động mạnh một cái sẽ rơi mất đầu. Bình thường ta sẽ hóng hớt tìm hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hôm nay vì quá buồn ngủ, ta liền kéo Chi thị đi men theo lối nhỏ về nơi ở của mình. Ai dè, ta có lòng ẩn thân nhưng người khác lại không cho ta mặt mũi. Chẳng đi được mấy bước, ta liền bị một đám người chặn lại, càng không ngờ người đi đầu lại là tam đại thái giám Phúc Lộc Thọ, gương mặt mỗi người đều lộ vẻ khẩn trương, lo lắng vô cùng đặc sắc.Thấy ta đứng trợn mắt nhìn, Hồ Phúc liền mở lời.

"Cùng bọn ta tới chính phòng, Quan gia đang tìm ngươi."

Ta chẳng làm gì sai nên mang theo tâm lý tò mò cùng ba vị Phúc Lộc Thọ đi gặp Trần Thuyên. Thấy xung quanh vắng người ta liền kéo Hồ Thọ hỏi.

"Nô tỳ xin mạo phạm hỏi công công, quan gia tìm nô tỳ vì việc gì thế?"

Ta tuy chỉ hỏi mình Hồ Thọ nhưng cả ba vị Phúc Lộc Thọ đều quay qua nhìn ta, sau đó lại nhìn nhau rồi Hồ Thọ mới trả lời.

"Cô nương tuy bị phạt làm nô tỳ nhưng trên thực tế không phải thật sự là người làm công ở đây, bọn nô tài không dám để cô nương xưng nô tỳ. Chuyện của chủ nhân bọn nô tài không dám nói bừa, cô nương vẫn nên hỏi trực tiếp quan gia thì hơn."

Thái độ cung kính của ba tên này khiến ta sửng sốt. Kể từ khi ta bị giáng làm nô tỳ, bình thường nếu ta giở trò xum xoe nịnh bợ, bọn hắn cũng không ngại tỏ vẻ chủ nhân, vậy mà hôm nay lại bày đặt khách khí với ta, điều này khiến ta đột nhiên hơi chột dạ.

Quả nhiên vừa tới chính phòng, ta đã thấy cả gian đại sảnh có vài người đang ngồi nói chuyện, ai trong số đó cũng đều là những nhân vật ta không cách nào đắc tội. Ta vội vàng cúi gập người ôm bụng nghẹn ngào nói.

"Ai da, nô tỳ đột nhiên cảm thấy đau bụng quá, liệu các vị công công có thể cho nô tỳ đi nhà xí trước khi vào đó không?"

Ta không nói thì thôi, vừa nói xong cả ba vị Phúc Lộc Thọ liền vây ta vào giữa, người giữ tay, người đẩy lưng gần như là xách cổ ta ném qua cửa khiến ta đứng không vững mà quỳ thụp xuống.

"Nô tỳ thỉnh an quan gia, quan gia vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Thỉnh an Đại Vương, Thái Hậu, Đại vương thiên tuế, thái hậu thiên tuế. Thỉnh an Thượng tướng quân, Anh Nguyện quận chúa."

Ta miệng thì hô lớn, mặt thì cắm xuống đất mà trong lòng thì rủa thầm, còn có mười mấy ngày nữa là ba mươi Tết, mấy vị này không ở nhà mình chuẩn bị đón Tết, khi không chạy đến đây làm gì?

"Bình thân, ngươi có biết trẫm cho truyền ngươi đã bao lâu rồi không?"

Ta nghe lệnh Trần Thuyên vội vàng đứng dậy, lau hai bàn tay vào gấu áo rồi mới khoanh tay, cúi người, liến thoắng thanh minh cho bản thân.

"Bẩm quan gia, bọn nô tỳ được Hồ Lộc công công điều tới phòng bếp để giúp chuẩn bị cho tiệc đón năm mới ạ. Nô tỳ không biết được quan gia có việc cần sai bảo, mong quan gia không trách tội."

Đáp lại ta là tiếng hừ nhẹ, những người ở nơi này ta đều biết. Nếu gặp gỡ ở ngoài cung ta còn dám thưa gửi với họ, tuy nhiên, ở nơi hoàng cung này họ đều là người có quyền hô phong hoán vũ, một cái hắt xì cũng đủ dìm chết con kiến hôi như ta. Vì thế giải thích cho bản thân xong, ta liền ngoan ngoãn ngậm chặt miệng đứng đợi. Một khắc sau liền nghe tiếng cười của lão cáo già Hưng Đạo đại vương.

"Thôi được rồi, quan gia đừng dọa con nhóc này nữa. Hôm nay chúng ta tới đây là để bàn gia sự, mấy cái lễ quân thần này dẹp sang một bên được không? Đoàn Điểm qua đây với lão phu."

Ta ngước đôi mắt tràn đầy cảm kích nhìn lão cáo gìa rồi nhảy tót ra sau lưng lão. Dù sao, trong số những người đứng trong phòng này, ta vẫn tin tưởng lão nhất, đơn giản bởi vì một dũng tướng cả đời cầm quân đánh giặc ngoại xâm như lão chắc chắn sẽ cảm thấy sỉ nhục nếu như phải tính kế một con nhãi đáng tuổi cháu mình như ta.

Lúc này có Hưng Đạo Đại Vương làm chỗ dựa, ta cảm thấy có vài phần tự tin liền ngẩng đầu xem xét tình hình xung quanh. Ngồi ở vị trí chủ vị, Trần Thuyên định nói gì đó, nhưng vì một lời từ ông ngoại của hắn mà hắn đành ngậm miệng, hai hàng lông mày hơi nhíu lại. Ngồi bên cạnh lão cáo già là Khâm Từ thái hậu, vị này từ khi Trần Thuyên lên ngôi đã đóng cửa tụng kinh niệm Phật, không hiểu sao hôm nay cũng có hứng thú đến góp vui, tuy nhiên khuôn mặt bà ta vẫn vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn lười liếc ta một cái. Ngồi đối diện Đại vương và Thái Hậu chính là vợ chồng Thượng tướng quân và Anh Nguyệt quận chúa, hai người này một người nhìn ta trân trân dáng vẻ như không tin nổi còn một người thì soi mói ta từ trên xuống dưới.

Nếu xét quan hệ dây mơ rễ má giữa mấy người này, đây có thể coi là một cuộc gặp mặt gia đình vì cả Khâm Từ thái hậu và Anh Nguyệt quận chúa đều là con gái của Hưng Đại Đại Vương, thượng tướng quân Phạm Ngũ Lão là con rể ngài, còn Trần Thuyên là cháu ngoại. Ta đợi một khắc thì liền nghe Trần Thuyên mở lời trước.

"Đoàn Điểm, hôm nay gọi ngươi tới đây là muốn làm rõ thân phận của ngươi. Dù muốn dù không, nếu ngươi đã có liên hệ với hoàng tộc, từ chối nhận tổ tiên chính là tội khi quân."

Lời phủ đầu của Trần Thuyên khiến ta có chút không phản ứng kịp. Tuy hắn đã từng không dưới một lần đề cập với ta, ta cứ nghĩ hắn sẽ tôn trọng lựa chọn của ta, hoặc ít nhất cho ta thời gian để suy nghĩ, không ngờ hắn lại dùng cách đe dọa trực tiếp như vậy. Trong lòng ta liền lập tức nổi lên suy nghĩ chống đối, ngươi đã ép ta thì đừng trách ta cá chết lưới rách. Tuy nhiên, ta còn chưa kịp mở miệng thì đã có người khác thế chỗ nói trước.

"Ồ, vị tiểu thư này thì ra lại có thân thế phức tạp như vậy, không biết ngươi có vật nào chứng minh thân phận không? Nếu có thì ngươi đừng ngại đưa ra, bất cứ ai trong phòng này cũng có thể thay ngươi làm chủ."

Người vừa cất tiếng nghe qua thì vô cùng từ ái, quan tâm, nhưng ta có thể thấy rõ ràng bà ta đang có ý uy hiếp. Anh Nguyệt quận chúa nhìn ta cười như không cười. Thường ngày ta không phải loại người dễ bị người khác uy hiếp, cộng thêm việc bà ta là nguyên nhân gián tiếp dẫn tới một đời đau khổ của mẹ ta. Ta càng yêu thích việc không để bà ta toại nguyện nên khoanh tay cúi người chậm rãi nói.

"Đa tạ các vị chủ nhân đã quan tâm tới nô tỳ, nô tỳ lớn lên bên mẹ, chỉ từng gặp cha hai lần nhưng công lại cũng chẳng được trọn vẹn nửa buổi, ấn tượng và tình cảm với ngài ấy cũng không nhiều lắm. Đến một khắc cuối cùng, mẹ cũng không nguyện ý nhắc đến ngài ấy. Hơn hai mươi năm nay, trước là mẹ chắm sóc, sau là nô tỳ đã quen tự sinh tồn, cũng chưa từng thấy có điểm nào bất tiện. Chính vì thế, nô tỳ muốn tôn trọng nguyện vọng của mẹ, người cha này, nô tỳ không có ý định nhận."

Ta vừa dứt lời, gian chính phòng rộng lớn của Cung Quang Triều liền trở nên lặng ngắt. Tất cả mọi người, ngay cả Khâm Từ thái hậu đều hướng mắt nhìn ta dáng vẻ như không tin nổi. Dựa vào lời của Anh Nguyệt quận chúa, ta đoán được những người ở đây vốn đã có thỏa thuận sẵn để bà ấy lên tiêng trước kích động ta, khiến ta hiếu thắng mà nhận lại người cha này. Trong tình huống thông thường, nếu ta là một cô nương bình thường, có lẽ ta cũng sẽ rơi vào cái bẫy này của họ, nhất là việc nhận lại người cha này đối với ta chỉ có trăm lợi mà không có một điểm hại. Tuy nhiên họ quên đi một chuyện, ta từ lâu đã tự lo được cho bản thân, cũng tự tin chẳng cần phải dựa dẫm vào ai để sống sót. Nếu nhận người cha này, ta không những chẳng có thêm lợi lộc, có khi còn lôi kéo một đám phiền phức. Mà nhất là trên tất cả, ta biết mẹ khi qua đời không nguyện ý nhắc tới cha chính là bởi bà không muốn ta cả đời bị trói buộc trong lễ giáo thế gia, vậy thì phận làm con gái như ta sao có thể làm trái mong muốn của bà.

Ta đã truyền đạt xong ý của mình, cũng không có ý định quá quan tâm những người ở đây suy nghĩ gì nên quy quy củ củ đứng đợi sau lưng lão Đại Vương. Thật bất ngờ, ta vốn đợi phản ứng của Trần Thuyên và thượng tướng quân nhưng lại thấy lão Đại Vương đứng dậy đối diện ta, khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị.

"Tự cổ chí kim, dân Đại Việt ta luôn tôn đạo hiếu làm đầu, cha ngươi tuy không có ơn dưỡng dục nhưng cũng có công sinh thành, phận làm con phải phụng dưỡng cha mẹ là đạo lý thiên kinh địa nghĩa. Không phải ngươi muốn bỏ là bỏ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ngươi nghĩ ngươi còn có mặt mũi mà tiếp tục nhìn người đời hay sao?"

Từng chữ của lão cáo già như từng nhát dao cứa vào tim ta, chỉ một thoáng chốc ta bỗng cảm thấy như mình đang chống lại cả thế giới. Suốt bao nhiêu năm nay, ta đi theo trợ giúp Trần Thuyên, ta có thể bị thiên hạ phỉ nhổ, có thể bị Trần Thuyên trách mắng nhưng lão luôn là người khai sáng, chỉ điểm cho từng bước đi của ta. Ta không ngờ giờ phút này chính lão lại là người phản đối quyết định của ta. Ta không khỏi tự hỏi, tại sao phải làm như vậy? Ta nhận lại cha thì lão có lợi lộc gì đâu?

Lý trí ta hiểu rõ rằng trong tình huống này tốt nhất là không nói gì cả, nếu bản thân ta chưa gật đầu thì cũng chẳng ai làm gì được nhưng trái tim ta lại cảm thấy cực kỳ ấm ức. Vì thế ta nhìn thẳng người cha từ nãy tới giờ vẫn im lặng nói lớn.

"Nô tỳ hiểu hết những lời Đại Vương trách mắng, nhưng nô tỳ không còn là đứa trẻ con, cũng hiểu được đôi khi có những loại sự thật không phải ai cũng muốn chấp nhận. Nếu cha của nô tỳ suốt hơn hai mươi năm qua chưa một khắc cảm thấy cần tìm lại nữ nhân đã từng cùng mình đầu ấp tay gối và con gái đã thất lạc, thì có lẽ bây giờ ông ấy cũng không nguyện ý bỗng dưng đảo lộn cuộc sống hoàn hảo của mình. Nếu đã như vậy, dù nô tỳ có nguyện ý phụng dưỡng thì chắc gì ông ấy đã vui vẻ. Nếu các vị ở trong hoàn cảnh của nô tỳ, thay bằng vì một lý do nào đó mà phải gượng ép tiến lại phía nhau, chi bằng mỗi người lùi một bước, ông ấy cứ đi đường dương quang, nô tỳ tiếp tục đi cầu độc mộc, nước sông không phạm nước giếng, có gặp nhau cũng coi như xa lạ có phải tốt hơn không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net