Q1. Chương 26 - Con nhà công, không giống lông cũng giống cánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi chúng ta trở lại điện Diên Hiền, vừa đúng lúc cung nữ và thái giám đã bắt đầu dọn dẹp những đĩa đồ ăn mặn trên mặt bàn, người qua lại quy quy củ nhưng khá rối mắt. Có lẽ chính vì vậy, suốt một đoạn đường qua khu vực của quan lại và người nhà, hầu như không có ai để ý đến bọn ta. Lan thị đưa ta đi về phía tay phải của nhà vua và thái hậu, ngay chân bậc thang đi lên long ỷ, chính là vị trí của Thượng tướng quân Phạm Ngũ Lão và Anh Nguyệt quận chúa. May mắn cho ta, lúc này cả hai người đó đều đang bận chúc rượu phía hoàng tộc, tuy nhiên ở chỗ ngồi của họ vẫn còn nhóm bốn người con trai đang ngồi nói chuyện huyên náo. Ta không muốn họ để ý tới mình nên chỉ quy củ đứng ở phía sau như một tỳ nữ, nhân tiện quan sát bốn người anh hờ này. Ta tuy chưa bao giờ gặp mặt bốn người này nhưng cũng nghe nói nhiều lời đồn đại về họ.

Điện Súy thượng tướng quân Phạm Ngũ Lão và Anh Nguyện quận chúa tuy làm phu thê hơn hai mươi năm nhưng lại không có con cái. Nghe nói, mười mấy năm trước, khi hai người còn chưa hưởng tân hôn trọn vẹn thì xảy ra chiến sự Ai Lao. Thượng tướng quân cùng quận chúa vì quân vụ bận rộn nên ngày đêm ngựa không ngừng vó chạy tới chiến trường, chính vì vậy mà nửa đường quận chúa đã sảy thai, sau này cũng không có con được nữa. Để tránh cảnh nhà neo người, sau khi đánh tan quân Ai Lao, họ nhận nuôi bốn người con trai của các vị phó tướng đã tử trận. Vì vậy, những người này tuy được nhận nuôi sau khi quận chúa gả cho Thượng tướng quân nhưng có người còn hơn cả tuổi ta. Tất cả bốn người đều được đặt tên theo các loại binh khí lần lượt là Phạm Ngũ Cung, Phạm Ngũ Khiên, Phạm Ngũ Thương, Phạm Ngũ Lĩnh ý chỉ quyết tâm hi sinh hạnh phúc bản thân để bảo vệ non sông bờ cõi Đại Việt của vợ chồng thượng tướng quân.

Tuy nhiên, bản thân ta không đồng ý với kiến giải của thiên hạ, bởi người ta thường nói con nhà công không giống lông cũng giống cánh, nếu khả năng hữu hạn về chữ nghĩa của ta là thừa hưởng từ cha, rất có thể ông ấy tùy tiện đặt mấy cái tên này đơn giản là vì ... lười nghĩ. Tính ra năm nay ông ấy chỉ mới bốn mươi mà đã có năm đứa con, ai mà biết trong tương lai còn có hoặc nhân nuôi thêm bao nhiêu đứa nữa, binh khí trong thiên hạ nhiều vô kể, chẳng bao giờ lo cạn ý bí từ.

Bốn vị Cung Khiên Thương Lĩnh lúc này đang châu đầu bàn tán về sự náo nhiệt nơi kinh đô, sau đó lại chuyển chủ đề sang mấy hôm nữa đi đâu ăn chơi. Nghe tới đây, ta nghĩ trong lòng quả nhiên là đám võ biền quanh năm ở nơi sơn dã, có tiền cũng không có chỗ tiêu. Nếu có cơ hội, ta phải rỉ tai Thanh Liên tìm cách lôi kéo hết đoàn binh tướng đi theo Thượng Tướng quân tới kinh thành ghé qua thanh lâu và tửu quán nhà ta, nhìn khí thế đoàn quân tiến về kinh thành hôm ấy thì rõ ràng Trần Thuyên đã trọng thưởng cho họ không ít, chỉ nghĩ tới túi tiền rủng rỉnh của họ mà ngọn lửa tham tiền trong lòng ta đã cháy phừng phừng.

Trong lúc ta đang tính kế hèn kiếm tiền, đột nhiên, người trẻ tuổi nhất trong số bốn vị Cung Khiên Thương Lĩnh kéo ba người còn lại nói nhỏ.

"Hôm trước, em nghe cha mẹ nói người con gái thất lạc của cha hiện đang ở bên quan gia. Các anh nghĩ nàng ấy là ai trong số các nữ nhân đang ngồi ở kia?"

Khi không ngồi một bên cũng bị trúng tên, ta giật nảy mình theo phản xạ nhìn về hướng họ chỉ, thì ra ở bên dưới đài cao đối diện của điện Diên Hiền còn có một dãy bàn ngồi khá khuất, ta nheo mắt nhìn kỹ thì có mấy nữ nhân xinh đẹp mặc cung trang cầu kỳ đang ngồi ở đó. Người nổi bật nhất đương nhiên chính là Huy Tư hoàng phi, những người còn lại chắc chắn là cung phi cấp thấp của Trần Thuyên. Ta lại nghe một người trả lời.

"Nghe nói người đó từng là thanh mai trúc mã của quan gia, ta chắc chắn không thể là một phi tần bình thường."

Nói đến đây, hắn liền chỉ mặt ta hỏi.

"Ngươi, qua đây."

Ta thấy bốn vị này tuy là nam nhân mà lại thích buôn chuyện như nữ nhân nên cảm thấy vô cùng thú vị, muốn trêu họ một chút, liền xum xoe đi qua.

"Các vị tướng quân có gì cần dặn dò nô tỳ."

"Ngươi là tỳ nữ trong hoàng cung, vị nào trong số mấy cung phi bên kia có chức vị cao nhất."

Ta giả vờ rướn cổ nhìn ngó một hồi rồi đoán đại.

"Nô tỳ vốn làm ở nhà bếp, cơ hội gặp các vị quý nhân không nhiều, nhưng nô tỳ nghĩ người ngồi gần quan gia nhất, đương nhiên chính là người có chức vị cao nhất."

Bốn vị Cung Khiên Thương Lĩnh liền gật gù phẩy tay đuổi ta về chỗ cũ rồi chụm đầu tiếp tục bàn bạc.

"Các anh nghĩ nếu ta qua đó chúc rượu thì có phạm thượng không? Dù sao cũng là chị em cùng nhà, người ta lại còn là nữ nhân của quan gia, chúng ta phải giữ phép tắc mới được."

Ta đứng bên cạnh hóng hớt cũng tặc lưỡi gật đầu, ừ suy luận có trước có sau, về tình về lý đều tính tới cả. Quả nhiên thấy bốn vị tiểu tướng quân đồng tâm gật gù rồi cử vị nhìn có vẻ lớn tuổi nhất cầm chén rượu đi qua đó. Hắn hùng hổ vỗ đùi đứng dậy, một tay cầm bình rượu, tay còn lại cầm chén rượu toan nhấc bước đi thì đột nhiên khựng lại. Ta lúc này vốn đã xoa tay chờ xem kịch vui thấy vậy cũng rùng mình cảm thấy nguy hiểm. Đúng là họa vô đơn chí, người đó suy nghĩ một lúc, lại đảo mắt một vòng, đến lúc hắn nhìn thẳng mặt ta thì liền nhếch miệng ngoắc tay.

"Ngươi nhìn qua có vẻ lanh lợi hiểu chuyện, chắc chắn hiểu mấy thứ nghi lễ rườm rà ở đây hơn ta, cùng ta đi qua chúc rượu phu nhân."

Như tiếng sét giữa trời quang, ta vội vàng rối rít thoái thác.

"Nô tỳ vốn chỉ là nô tài phòng bếp, ngày thường đến các đại công công còn khó gặp, nào đã được diện kiến quý nhân lần nào, chỉ cần liếc mắt nhìn các vị ấy đã đủ khiến nô tỳ tim đập chân run, làm sao nô tỳ dám đứng trước mặt quý nhân chứ. Tiểu tướng quân tha cho nô tỳ. "

Thấy ta sợ tới vỡ mật như vậy, người đứng trước mặt liền nhăn chặt hai đầu lông mày càm ràm.

"Bảo ngươi đi cùng để nhắc nhở ta quy tắc cung đình chứ có bắt ngươi nói thay ta cái gì đâu. Không cần phải sợ, cứ đứng sau bản tướng, nếu có ai trách tội, bản tưởng thay ngươi nhận hết."

Nói rồi hắn không thèm đợi ta trả lời đã trực tiếp ném cái bình rượu cho ta cầm rồi nắm cổ tay ta kéo đi. Mắt thấy sự việc dần đi quá xa, ta không khỏi cuống lên ngồi bệt xuống sàn để cản lực kéo của hắn lại. Không ngờ rằng một màn giằng co này còn khiến nhiều người chú ý tới chúng ta hơn, chẳng mấy chốc ta đã nghe tiếng quát vang trời.

"Phạm Ngũ Cung, ngươi đang làm loạn cái gì vậy hả?"

Lúc này bọn ta vẫn đang đứng trong khu vực của quan lại, còn chưa tới cả bậc thang trước mặt nhà vua, thế mà đã nghe tiếng Trần Thuyên đập bàn gầm lớn. Nhà vua vừa lên tiếng, toàn thể điện Diên Hiền liền lặng ngắt như như chốn nghĩa địa lúc nửa đêm. Lúc này, ta thà chết cũng không muốn ai nhận ra mình, chính vì thế liền cúi mặt vào hai đầu gối nhắm mắt giả chết. Ai dè người đang nắm tay ta lạ đường hoàng quì một chân khoanh tay nói sang sảng.

"Bẩm quan gia, tiểu tướng chỉ muốn đi qua chào hỏi người em gái trong nhà chưa từng gặp mặt. Hiềm một nỗi em ấy giờ đã là tần phi trong cung, tiểu tướng không hiểu biết nhiều lễ nghi chốn cung đình nên mới muốn nhờ nữ tỳ này đi cùng nhắc nhở. Không ngờ lại khiến nàng ấy sợ tới không đứng được."

Nếu khi Trần Thuyên quát lên, toàn đại điện liền lặng ngắt như chốn nghĩa địa lúc nửa đêm thì bây giờ toàn thể những người có mặt đến thở mạnh còn không dám. Lúc này bàn bên cạnh liền vang lên tiếng người thì thầm nghị luận.

"Điện Súy thượng tướng quân quả nhiên thâm tàng bất lộ, đột nhiên mọc ở đâu ra một người con gái, đã gần hai mươi năm ông ta chưa về kinh thành mà vẫn có cách nhét con gái vào hậu cung."

Ta hé mắt nhìn thử thì thấy thượng tướng quân Phạm Ngũ Lão cùng Anh Nguyệt quận chúa đều đang hớt hải chạy lại quỳ xuống, ông khoanh tay nói.

"Mạt tướng thỉnh tội với quan gia, là con trai lỗ mãng nhất thời hiểu lầm làm loạn tiệc cung đình, xin quan gia giơ cao đánh khẽ."

Đây coi như là lần thứ ba ta nghe giọng nói của cha, trong lòng có chút xúc động nên hơi hé mắt nhìn ông ấy. Từ góc độ của ta, chỉ có thể nhìn rõ một nửa mặt bên của cha nhưng có thể nhìn rõ quai hàm sắc nét cùng làn da bánh mật. Ông có tấm lưng và đôi vai đặc biệt rộng. Đột nhiên ta hơi tò mò, không biết ngày ấy mẹ thích điểm gì ở ông?

"Thượng tướng quân nói thật đơn giản, đây là yến tiệc hoàng gia. Chẳng phải là gia yến nhà ngài mà thiếu tướng quân muốn làm gì thì làm. Quan gia mà giơ cao đánh khẽ thì còn gì là thể diện hoàng gia."

Ta đang quỳ hướng về Trần Thuyên mà giọng nói lại tới từ phía sau nên không thể nhìn người nói là ai. Tuy nhiên ta biết được chốn quan trường hung hiểm, cây cao đón gió lớn, cha ta lại là giữ chức Điện Súy Thượng tướng đã lâu, công trạng trong tay toàn là hàng thật giá thật, dĩ nhiên sẽ có nhiều người chướng mắt ghen ghét. Tuy nhiên, trong lúc này, ta lại hiếu kỳ muốn xem thái độ của Trần Thuyên trong chuyện này thế nào. Quả nhiên, không lâu sau khi người kia lên tiếng, ta liền nghe Trần Thuyên hắng giọng.

"Mục đích trẫm tổ chức bữa tiệc tối nay là để cùng đón năm mới với chúng ái khanh, nâng cao tình cảm quân thần. Nếu thượng tướng quân có thể giải thích rõ ràng cho bá quan văn võ, trẫm đương nhiên sẽ không trách phạt tiểu tướng quân."

Trần Thuyên vừa dứt lời, ta liền như bừng tỉnh đại ngộ. Từ nhỏ, chỉ có hắn chèn ép người khác chứ nào để ai tùy ý làm loạn trước mặt mình, ai mà khiến hắn chịu thiệt một thì hắn cũng phải trả gấp mấy lần. Kể từ khi đăng vị, Trần Thuyên thường không bỏ qua cơ hội giết gà dọa khỉ nào, cứ nhìn vào chuyện của ta và Trần Thiệu Nghĩa là đủ hiểu. Lúc này Phạm Ngũ Cung làm loạn yến tiệc hoàng cung, dù là vì lý do gì thì cũng khó tránh khỏi tội khi quân, nặng thì chém đầu, nhẹ thì cũng phải chịu đau đớn thân thể. Thế mà lúc này Trần Thuyên phá lệ niềm nở nói chỉ cần giải thích rõ ràng hắn sẽ bỏ qua.

Bỏ qua cái đầu hắn, rõ ràng là hắn kiêng nể binh quyền trong tay Điện súy thượng tướng quân, thảo nào, dạo này hắn cố tình hết lần này đến lần khác, thậm chí hi sinh cả giao tình với ta để khiến ta nhận cha. Có lẽ lão hồ ly đã già yếu, mắt thấy binh quyền trong tay mình đang dần chuyển sang lớp thuộc hạ dưới trướng nên đã rỉ tai với Trần Thuyên kế này để lấy một cái ân tình với vợ chồng Điện Súy thượng tướng quân và Anh Nguyệt quận chúa. Chỉ cần hắn thành công thì có thể làm chơi mà ăn thật, chẳng phí công phí sức mà nuốt trọn hơn trăm ngàn binh lực trấn thủ biên giới Ai Lao. Đương nhiên, nếu hắn muốn hoàn toàn yên tâm với sự trung thành của cha thì càng không thể nhắm mắt dâng toàn bộ khối gia sản béo bở trong tay ta cho ông ấy. Lý do đơn giản là bởi cha đã nắm binh quyền, nếu đột nhiên có thêm tài lực, dù là thằng ngu cũng sẽ không tránh khỏi suy nghĩ soán vị.

Càng nghĩ, ngọn lửa tức giận trong lòng ta càng cháy mạnh, được lắm, mối hận này ta thề sẽ trả lại cho hắn cả vốn lẫn lãi.

"Khởi bẩm quan gia, chuyện này vốn là một nỗi hổ thẹn của mạt tướng. Trước khi đầu quân dưới trướng Hưng Đạo Đại Vương, mạt tướng từng có một vị phu nhân. Ngày ấy, giặc Thát tràn qua cũng đúng lúc phu nhân mang thai. Tuy nàng ấy cũng là một nhân sĩ giang hồ nhưng không thể cùng theo mạt tướng tới chiến trường nên đã ở lại kinh thành. Không ngờ tới, một lần chia ly ấy là bặt tin tới hơn hai mươi năm. Lần này nhận thánh chỉ trở về kinh thành, mạt tướng cũng muốn nhân dịp tìm lại phu nhân và con gái. Không ngờ sau bao nhiêu dò hỏi lại chỉ nhận được tin dữ là phu nhân đã qua đời, còn con gái hiện đã lưu lạc vào hoàng cung. Có lẽ con trai đã hiểu nhầm thành một trong các vị phu nhân có thể là người con gái ấy."

Ông ấy vừa dứt lời, Trần Thuyên lập tức phụ họa.

"Thì ra Điện Súy thượng tướng quân lại là một người nặng tình như vậy, đã hơn hai mươi năm vẫn nhớ thương cố phu nhân không quên. Nếu mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, đương nhiên trẫm sẽ không trách tiểu tướng quân. Về chuyện của người con gái kia, nếu người đã ở trong hoàng cung thì chỉ cần một lời nói, trẫm sẵn sàng giúp ái khanh."

Quả là quân xướng thần tùy, ta vẫn biết chuyện mẹ ở lại quản lý tổ chức mật thám của hoàng thất là bí mật, nhưng họ có thể nghĩ ra một đoạn tình nghĩa lâm ly như thế cũng thật nhọc công. Một chút cảm tình với cha vừa mới chớm nở trong lòng ta liền lập tức tan biến. Thì ra ông ta cũng chỉ là loại người vì mặt mũi bản thân mà sẵn sàng nói dối, quả nhiên ta không nên tiếc nuối gì, ai biết sau này ông ta có dùng hôn sự của ta để cầu lợi cho bản thân hay không.

Lúc này ta vẫn ngoan ngoãn quỳ thấp, cúi sát mặt xuống đất nhưng hai tai vẫn dỏng lên hết cỡ để lắng nghe những cuộc đối thoại xung quanh.

"Sau ba cuộc chiến tranh, số bách tính bị ly tán thân nhân nhiều vô số, huống hồ cố phu nhân ở thời điểm đó đang có thai, đúng là không tiện theo quân, quyết định của ngài là vô cùng đúng đắn. Thượng tướng quân không nên cảm thấy hổ thẹn."

"Đúng như vậy, hạ quan cũng biết rất nhiều bách tính bị ly tán mà không có cách nào tìm lại được thân nhân, lại nói Thượng tướng quân là đại công thần của Đại Việt, hi sinh tình riêng để bảo vệ non sông bờ cõi, là tấm gương cho trăm họ. Nếu ngài cần giúp đỡ tìm lại tiểu thư, chỉ cần tướng quân cho phép, tất cả chúng ta đều nguyện ý giúp ngài. "

"Đúng vậy, thượng thư đại nhân nói rất có lý, thượng tướng quân chỉ cần cho chúng ta biết ngài cần gì, chúng ta sẽ tận lực giúp đỡ."

Không hiểu bắt đầu từ người nào, chỉ sau vài câu nói, toàn thể đại điện liền trở thành một mớ hỗn độn, người nọ át người kia thề nguyền sống chết giúp đỡ ĐIện Súy thượng tướng quân đến cùng. Quả nhiên, người làm quan bò được đến điện Diên HIền thì không có ai là đèn cạn dầu, chỉ một phản ứng nhỏ từ nhà vua mà đều đồng lòng gió chiều nào xuôi chiều ấy, tâng bốc cha ta tới tận trời. Tận đáy lòng, ta cảm thấy kinh tởm tới buồn nôn nhưng vẫn phải ngồi yên bất động, nơi này đã là chiến trường của nam nhân, một nô tỳ như ta không có tư cách chen lời.

"Các ái khanh bình tĩnh."

Đợi cho người trong đại điện thề thốt chán chê, Trần Thuyên mới lên tiếng chấn an, lập tức không khí xung quanh liền trở nên im lặng, hắn lại nói tiếp.

"Thịnh tình của chúng ái khanh quả thật khiến trẫm vô cùng cảm động, chứng tỏ triều đình Đại Việt đều trên dưới đồng lòng, lá lành đùng lá rách. Nếu tất cả đã nhiệt tình như vậy, trẫm nghĩ thượng tướng quân đừng nên khách sáo. Nếu ngài đã biết người con gái đó là ai thì cứ mạnh dạn chỉ ra, nếu còn chưa biết thì có thể miêu tả qua một đặc điểm nhận dạng, trẫm sẽ lệnh toàn bộ phi tần và cung nữ trong cung nghiệm thân. Đêm nay là đêm giao thừa, là dịp người nhà đoàn tụ nếu như Thượng tướng quân có thể tìm lại con gái ngày hôm nay thì quả thật là điềm lành báo hiệu một năm mới an cư lạp nghiệp cho toàn thể bách tính Đại Việt."

Hắn càng nói, sống lưng ta càng lạnh, tay chân dần trở lên bủn rủn khi nhớ tới vết bớt đỏ ở gót chân. Vết bớt này có thể ngay cả Chi thị và Linh thị cũng không biết tới nhưng ngày bé ta cùng Trần Thuyên thường xuyên cùng nhau chân trần trèo tường đi chơi, hắn hẳn vô cùng quen thuộc. Hắn đưa ra chủ ý này trước toàn thể bá quan văn võ, khác nào ngầm nói cho ta rằng mọi sự đã định. Tại sao mọi chuyện lại tới nước này, mười mấy năm tình nghĩa giữa ta và hắn còn không đánh đổi được một lần được lựa chọn hay sao?

"Vi thần tạ ân điển của quan gia, quan gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Tuy nhiên đây là chuyện gia sự nhà vi thần, dù vì lý do gì, quả thật vi thần đã có tội lớn với phu nhân và con gái. Người con gái này hôm nay cũng có mặt tai đây, nếu mọi chuyện đã tới nước này mà con bé vẫn không muốn xuất hiện thì vi thần nghĩ hẳn con bé vẫn cần thêm thời gian. Vi thần nguyện ý đợi cho tới khi con gái tình nguyện nhận lại người cha này."

Ta thật sự bất ngờ, không cách nào kìm chế bản thân ngồi thẳng người nhìn sang ông ấy, không ngờ, cha tuy đang quỳ khoanh tay giữa điện Diên HIền cũng đang ngoái đầu nhìn ta, đôi mắt ônng vô cùng trong sáng, chân thành. Ta lúc này bắt đầu hoài nghi, lẽ nào ông ấy thật sự muốn bù đắp cho ta, hay có lẽ lời nói vừa rồi chỉ đơn giản là lùi một bước, vừa dùng kế lạt mềm buộc chặt khiến ta phải dao động, vừa chứng tỏ bản thân là người trọng tình trọng nghĩa, thành công lấy được tín nhiệm của Trần Thuyên. Ta lại nhìn lên đài cao thì vô cùng bất ngờ thấy dáng vẻ không thể tin được trên mặt Trần Thuyên. Rõ ràng hắn không hề mong đợi câu trả lời này của cha, hắn nhíu mày nhìn qua lại giữa ta và ông ấy rồi mới thở dài nói.

"Điện Súy thượng tướng quân là người dày dặn sa trường, nếu như khanh đã nói vậy thì chắc chắn trong lòng đã có chủ ý riêng. Chuyện hôm nay coi như là một hiểu lầm, tất cả về chỗ đi."

Trần Thuyên đã cho qua thì không còn lý do nào để đám đại thần tiếp tục câu chuyện, vì thế bữa tiệc lại tiếp tục, ta cúi đầu theo chân Phạm Ngũ Cung về lại vị trí ngồi của nhà hắn, tiếp tục chức trách của một nô tỳ. Phân nửa buổi tối sau đó, tuy thi thoảng Anh Nguyệt quận chúa có quay sang nhìn ta, ánh mắt bà ấy lộ rõ vẻ do dự, nhưng chồng của bà ấy lại tuyệt nhiên không nhìn ta một lần khiến ta tuy không tình nguyện nhưng trong lòng khó trách có chút cảm giác mất mát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net