Q1. Chương 27 - Có ấm ức thì phải tìm đúng người mà khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi trống canh điểm đúng giờ hợi, nhà vua liền lệnh toàn thể bá quan văn võ cùng ra sân rồng phía trước điện Diên HIền để bắt đầu hội hoa đăng chuẩn bị đón giao thừa. Thánh chỉ vừa ban xuống, ta đi theo toàn thể tỳ nữ xếp thành hàng dài bên sườn đại điện, đợi toàn thể quan khách đi ra rồi mới bắt đầu dọn dẹp bàn tiệc do họ để lại.

Chỉ trong một khắc hỗn loạn ấy, tay ta đột nhiên bị một ai đó kéo mạnh. Bị tấn công bất ngờ, ta rất muốn kêu lên, nhưng có lẽ do hai ngày liền làm việc liên tục không ngủ nên nhất thời đầu óc quay cuồng, cổ họng chỉ phát ra một tiếng "Ơ!" thì đã nhận ra khuôn mặt mỹ nhân trước mặt. Hắn nhét ta vào một khoảng hẹp giữa phướn lụa bảy màu, còn dùng tấm lưng cao lớn của bản thân che tầm mắt ta lại.

Mới một tháng không gặp mà Trần Thiệu Nghĩa có vẻ gầy đi không ít, khuôn mặt xinh đẹp như hoa giờ lại trở nên góc cạnh rắn rỏi khiến ta có chút giật mình không nhận ra nên bật thốt lên.

"Ai da, sao mới một tháng gác thành không gặp mà chàng lại gầy thành cái dạng này?"

Có vẻ như mỹ nhân không dự đoán trước ta sẽ nói như vậy nên mặt hắn nghệt ra một lúc rồi mới bật cười, hắn giơ tay nhéo nhéo má ta nói.

"Nàng còn nói ta, không phải mới một tháng làm nô tỳ mà nàng cũng vừa xanh vừa gầy như tàu là chuối sao?"

Ừ lời hắn nói khiến ta nhớ tới tình trạng thê thảm của bản thân nên không khỏi cảm thấy cực kỳ ấm ức.

"Thiệu Nghĩa ... hức" Ta không báo trước trề miệng khóc, nước mắt như mưa, khiến hắn giật mình vội vàng lùi một bước thấp giọng dỗ.

"Sao thế này? Sạo tự nhiên lại khóc? Ngoan ... có gì ấm ức thì nói với ta. AI ức hiếp nàng?"

"Ta ...hức trước giờ cứ nghĩ tuổi thơ bị ngược đãi trong thanh lâu của mình đã đủ thảm, ..hức ... bây giờ ... hức ... vào cung làm nô tỳ phòng bếp mới biết thế nào gọi là làm trâu làm ngựa cho người khác chà đạp. Ta còn toàn vẹn đứng trước mặt chàng thế này là còn may đấy. ... hức ... Chàng biết không, ... hức ... trong hoàng cung này ta là nô tỳ hạ đẳng nhất, đến cả một thái giám bình thường cũng có cách khiến ta sống không bằng chết."

Đúng là lâu rồi không khóc, vừa nấc vừa nói đúng là đòi hỏi kỹ thuật cao, than nghèo kể khổ một hồi cũng đủ làm cho ta thở hổn hển như mới chạy thục mạng nửa ngày, nhìn sang Trần Thiệu Nghĩa thì lại thấy hắn còn quẫn bách hơn cả ta. Hắn nói:

"Tất cả chuyện này chung quy là do ngày ấy ta không suy nghĩ kỹ đã đón nàng lên thuyền, khiến nàng bị liên lụy. Nàng cố chịu đựng qua hôm nay, ngày mai ta sẽ tìm cơ hội vào cung cầu xin quan gia, dù người muốn trừng phạt thế nào ta cũng mang nàng ra khỏi chỗ này. "

Ta than nghèo kể khổ với hắn chủ yếu là để xả hết những ấm ức trong lòng chứ thật ra cũng không phải mong chờ hắn có thể giúp đỡ. Ta hiểu hơn bất cứ ai, đây là chuyện giữa ta và Trần Thuyên, nếu ta không cứng đầu thì hắn cũng chẳng tới mức hà khắc, chẳng có ai cứu nổi ta ngoài chính mình. Nhưng nhìn đôi môi Trần Thiệu Nghĩa mím thành một đường thẳng, lông mày nhíu lại, bàn tay bên hông hắn nắm chặt, bỗng nhiên trong lòng ta lại cảm thấy ngọt ngào. Đừng trách ta dễ bị dụ, hai mươi mấy năm cuộc đời ta, ngoài mẹ và tỳ nữ thân cận cũng chưa từng có ai hi sinh bản thân vì ta như vậy.

"Thật ra chàng có thể không cần làm thế." Tuy ta muôn nói như vậy với hắn nhưng đột nhiên trong lòng lại muốn được ích kỷ một lần vì thế liền cười xấu xa vỗ vai hắn.

"Cố lên, ta biết chàng có thể làm được mà, hạnh phúc tương lai của ta nhờ cả vào chàng."

"Nàng ... nàng ..." Trần Thiệu Nghĩa đột nhiên lắp bắp sau đó ta thấy hắn hít sâu rồi nhìn thẳng vào mắt ta nói. "Yên tâm. Trần Thiệu Nghĩa ta xin thề, dù mất cái mạng này cũng sẽ không phụ lòng nàng đâu."

Giọng nói của hắn lúc này đột nhiên vô cùng trầm, như thể hắn đang thề thốt chuyện trăm năm khiến khuôn mặt già nua của ta lập tức nóng bừng, ta nghe tim mình lỡ một nhịp sau đó liền đập thình thịch như trống trận, có phải hắn hiểu lầm gì đó hay không?

"Quan gia lệnh nô tài tới nhắc nhở Đốc tướng quân lập tức tới sân Rồng, hội hoa đăng chuẩn bị bắt đầu rồi ạ."

Không cần quay sang nhìn ta cũng biết kẻ có giọng nói vừa cao the thé vừa lạnh như nước mùa đông này là ai. Ta vốn muốn quay sang chửi cho hắn một trận nhưng nghĩ thân phận mình hiện tại không phù hợp nên đành ngậm miệng cúi mặt. Có lẽ Trần Thiệu Nghĩa cũng cảm thấy không tiện tiếp tục nói chuyện, hắn chỉ khẽ thì thầm với ta mấy chữ rồi vội vàng theo Hồ Phúc ra khỏi đại điện.

Hắn đi rồi, ta cũng chẳng dám dời bước, chỉ có thể ngồi thụp xuống ôm lấy khuôn mặt nóng rần rần. Hắn nói "Tin tưởng ở ta."

"Khụ khụ."

Ai đó ho khan khiến ta giật bắn mình, một chút ngọt ngào mới chớm trong tim liền cứ thế mà bay biến, ngẩng đầu lên thì đã thấy bộ mặt xảo quyệt của Hồ Lộc. Hắn đang đứng nhìn ta, ánh cười lấp lánh trong mắt, nhìn vô cùng gợi đòn.

"Quan gia lệnh nô tài đưa cô nương về cung Quang Triều nghỉ ngơi."

Ta không trả lời, ôm một bụng nghi ngờ nhìn hắn, lại thấy hắn tủm tỉm cười.

"Cô nương yên tâm, lần này là ý của quan gia, không phải chủ ý của nô tài."

Đoạn đường từ điện Diên Hiền về cung Quang Triều, Hồ Lộc đi kèm cạnh ta sát rạt. Ta vẫn ôm hận hắn tính kế mình nên không thèm mở miệng nói chuyện, ấy thế nhưng mà có vẻ tâm trạng hắn cực kỳ tốt nên cứ lải nhải không ngừng khiến đầu óc ta quay cuồng. Hắn hết tám chuyện Trần Thuyên hàng ngày vất vả thế nào rồi lại nói chuyện Thượng tướng quân công trạng uy vũ ra làm sao, sau cùng còn nói chuyện nhà thượng tướng quân chỉ có bốn người con nuôi, nếu ta nhận lại cha, ta sẽ vừa là đích nữ kiêm luôn đích tử, phú quý, tiền đồ vô lượng, muốn phu quân kiểu nào cũng có thể. Mắt thấy cánh cửa cung Quang Triều trước mặt, sức chịu đựng của ta đã đến giới hạn, vì thế liền ngắt lời Hồ Lộc.

"Không giấu gì công công, nô tỳ vô cùng quen thuộc đường đi lối lại ở cung Quang Triều này. Không biết bệ hạ muốn nô tỳ đợi ngài ấy ở đâu? Nô tỳ có thể tự mình tới đó. Công công có thể quay trở lại hầu hạ quan gia.Đêm nay là giao thừa, công vụ bận rộn, nô tỳ không dám làm chậm trễ tiền đồ vô hạn của công công."

Nói tới câu cuối ta còn cố tình nhấn giọng để nói móc Hồ Lộc, cốt là muốn chọc giận hắn để đuổi hắn đi, ai dè hắn lại tiếp tục che miệng cười nói.

"Ai da, cô nương thật là khiêm tốn, chắc cô nương quên rồi, hồi tối nô tài đã nói tiền đồ của nô tài đặt cược tất cả vào cô nương. Làm sao nô tài dám qua quýt với người chứ. Người ta nói tiễn Phật phải tiễn tới Tây thiên, nô tài không ngại hầu cô nương thêm một đoạn đường nữa đâu."

Cái giọng the thé của hắn khiến ta rùng mình, tuy nhiên, ta biết, nếu ta chưa có quyền lực đủ để khiến hắn kính sợ mà lại muốn bản thân không bị thiệt thòi thì tốt nhất không nên đôi co quá nhiều, vì thế ta đành nhẫn nhịn nói.

"Công công đã không ngại phiền thì sao nô tỳ dám không nghe theo chứ, nhờ người tiếp tục dẫn đường cho nô tỳ."

Thấy ta ngoan ngoãn, Hồ Lộc liền mỉm cười hài lòng, khoanh tay đi phía trước, đám cung nữ, thái giám đang treo đèn pháo dọc hành lang vừa thấy hắn liền khúm núm dạt sang hai bên. Chúng ta đi một đường tới căn phòng ta ở trước khi bị đuổi tới phòng bếp thì dừng lại, hắn quay sang nói với ta.

"Quan gia đặc biệt dăn dò, qua đêm nay đã là năm mới, cô nương không cần tiếp tục làm việc của nô tỳ nữa. Nô tài đã dặn Chi thị chuẩn bị sẵn nước nóng. Tiệc giao thừa có thể kết thúc muộn, cô nương cứ thoải mái nghỉ ngơi, nếu cần gì, cô nương có thể sai người hầu hầu hạ."

Không đợi ta trả lời, Hồ Lộc liền quay người đi thẳng, nhìn cái dáng vẻ hớn hở của hắn, ta biết hôm nay ít nhiều hắn đã lấy lại được một phần tín nhiệm của nhà vua rồi. Trần Thuyên đột nhiên thay đổi thái độ, khiến đầu óc vốn đã mờ mịt do hai ngày không ngủ của ta lại càng có thêm nhiều câu hỏi, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu. Hắn có ý gì đây? Vừa đấm vừa xoa, lạt mềm buộc chặt ?

Ta thụ động bước vào phòng, Chi thị đã đang chống tay ngủ gà gật. Ta thương nàng vất vả liền gọi nàng dậy rồi cho nàng đi nghỉ trước. Đợi nàng đi rồi, ta mới cầm một bộ y phục sạch sẽ đi tắm. Ngồi trong thùng nước nóng, ta vò đầu bứt tai suy nghĩ một lúc liền thấy thái dương hai bên giật liên hồi, đầu đau như búa bổ nên quyết định mặc kệ, mặc áo, lên giường, đắp chăn, đi ngủ.

Dù ngày mai trời có sập thì hôm nay vẫn phải ngủ một giấc cho ngon đúng không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net