Q1. Chương 30 - Người trong cung làm gì có ai thật sự ngu ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ta nói với Trần Thuyên muốn ở trong phòng nghỉ ngơi mấy ngày thật ra là giận lẫy nhất thời. Ấy thế mà ta lại phát sốt thật, tuy không phải sốt quá cao hay ốm liệt giường, liệt chiếu nhưng chân tay nhức mỏi, đầu óc ong ong, cổ họng nóng ran như bị ai đốt. Mấy ngày sau đó, dù ngoài trời mưa tạnh nắng quang, tiếng đàn ca rộn rã nhưng ta vẫn bị Chi thị nhét kỹ trong một đống chăn ngồi trên giường rên hừ hừ. Ta cố gắng nặn vài giọt nước mắt rưng rưng nhìn nàng ấy, Chi thị lại kiên quyết khoanh tay giáo huấn ta.

"Tiểu thư đừng phí công vô ích, người mà không khỏe lại thì đừng nghĩ bước ra khỏi phòng này. Người quên rồi sao, từ nhỏ người đã hay ốm vặt, không uống thuốc đều đặn thì mấy hôm ốm vặt sẽ thành ốm nặng, tiểu thư không thương em phải ngày đêm chăm sóc người thì cũng phải thương bản thân chứ. Bây giờ Linh thị không có ở đây, nhà bao việc, tiểu thư tốt nhất là ngoan ngoãn nằm đây cho em."

Nàng ấy mắng ta như mẹ chồng mắng nàng dâu mới khiến ta cực kỳ tủi thân, dẩu môi cãi lại.

"Chi thị, ta mới là tiểu thư của em đấy nhé. Em thừa biết tiểu thư nhà em yêu nhất xem náo nhiệt, chẳng mấy khi được ở trong hoàng cung, lại còn đúng dịp thị phi hội tụ như này, ta phải đi xem cho hết chứ."

"Phì ..."

Ta chưa dứt lời đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng cười vọng vào, vừa nhìn ra đã thấy khuôn mặt đáng ghét của Hồ Lộc. Thấy ta nhìn hắn, hắn liền cúi rạp người nói.

"Nô tài được lệnh của quan gia tới đặc biệt chăm sóc cho cô nương, vốn đã tới từ sớm nhưng cô nương vẫn còn đang nghỉ ngơi nên không tiện vào làm phiền."

Ta biết thân phận mình hiện tại tuy vẫn không rõ ràng nhưng đương nhiên đã không còn là cung nữ hạ đẳng trong phòng bếp, nên không việc gì phải sợ hãi hay bợ đỡ tên thái giám này. Chỉ trách hắn số đen, xuất hiện đúng lúc ta đang khó ở trong người liền không muốn cho hắn mặt mũi, quay mặt hắng giọng nói móc.

"Ai da, thì ra là Hồ Lộc công công, mấy hôm nay công vụ trong cung bận rộn, chỗ dân nữ lại chẳng có nhiều việc, sao dám làm phiền đến công công. Hay là ngài cứ quay lại chỗ quan gia đi thôi."

Không ngờ ta đã cao giọng đuổi khách nhưng Hồ Lộc lại đủng đỉnh bước qua thềm cửa đi vào bên trong, hắn chắp tai vái ta một cái rồi tủm tỉm nói.

"Ấy chết, cô nương nói thế là đánh giá thấp tầm quan trọng của bản thân rồi, bây giờ bất cứ công vụ nào của hoàng cung cũng không quan trọng bằng cô nương đâu."

Ta trợn mắt nhìn hắn, sau đó lại nhíu mày nói.

"Công công không nên nói đùa, lời này dân nữ nào dám gánh. Trong hậu cung này, ngoài quan gia còn có thái hậu, phu nhân, hoàng phi, cung tần, nào đến lượt một nhân vật nhỏ như dân nữ gây sóng gió. Lời này mà để người có lòng nghe được, dân nữ có mấy cái mạng cũng không đủ để cứu công công. "

Hồ Lộc vẫn điềm nhiên mỉm cười thần bí, mắt nhìn Chi thị rồi lại nhìn về phía cửa, ta hiểu ý liền sai nàng ấy đóng cửa lại, đợi khi trong phòng chỉ còn hắn và hai người bọn ta, hắn mới mở miệng nói.

"Nô tài nghe nói khi cô nương còn ở ngoài cung, thích nhất là tới các trà quán nghe lời đồn trong dân gian. Bây giờ vừa hay cô nương lại bị ốm không xuống được giường, hay là nô tài kể vài chuyện để cho cô nương giải khuây nhé."

Ta thấy đề nghị này quả thật không tệ, tuy ta biết Hồ Lộc là người không đáng tin, nhưng dù sao quanh ta thời điểm hiện tại cũng không thiếu người như hắn, hắn nói thì cứ việc nói, ta không để vào lòng thì cũng chẳng mất gì. Vì thế liền nhàn nhã dựa người vào thành giường gật đầu.

"Đề nghị thú vị thế này mà dân nữ lại từ chối thì thật là uổng phí thịnh tình của công công. Mấy chuyện ngồi lê đôi mách này thường mất rất nhiều thời gian, Chi thị, em đi chuẩn bị một bình trà cùng mấy đồ ăn vặt tới đây đi."

Chi thị vâng lời, nhưng bước đi lại ngập ngừng, ta biết tính hóng hớt của nàng ấy lại nổi lên nên phì cười nói.

"Đi nhanh về nhanh, yêu tâm, đợi em về mới bắt đầu nói chuyện."

Dõi theo bóng dáng ba chân bốn cẳng chạy của Chi thị, Hồ Lộc bật cười nói.

"Không hổ là tỳ nữ thân cận bên cạnh cô nương, thật là vô cùng ... hoạt bác."

Nhìn điệu cười nửa miệng của Hồ Lộc ta bỗng cảm thấy có chút xấu hổ nên hắng giọng nói.

"Công công chê cười rồi, nàng ấy theo ta bôn ba kinh doanh khắp nơi. Làm nghề buôn bán, mồm miệng không nhanh nhẹn không được."

"Ấy, nô tài nào có ý chê cười, ở lâu trong cung này, nô tài biết người nhanh nhẹn mới có tiền đồ vô lượng, tỷnhư nàng ấy, tỷ như nô tài, lại giống như ... cô nương."

Ta hơi ngạc nhiên vì không nghĩ lại nghe một lời khen thật lòng từ hắn, trong lòng không khỏi nổi lên một trận hiếu kỳ, vì thế liền lựa lời đáp lại.

"Thứ cho dân nữ ngu muội, lời công công nói là có ý gì?"

Hắn vui vẻ phẩy phẩy tay trả lời ta.

"Ấy, cô nương đừng quá khiêm tốn, trong thiên hạ này, nếu cô nương tự nhận ngu muội thì làm gì có ai dám vỗ ngực tự xưng thông minh. Không giấu gì cô nương, nô tài không giống như Hồ Phúc và Hồ Thọ, hai người bọn hắn vốn xuất thân thế gia, vì cha mẹ phạm tội mà bị đày làm nô tài, tuy nhiên con người bọn hắn vẫn còn giữ nhiều phong phạm quý tộc, rất nhiều chuyện đều khinh thường không làm. Nô tài thì khác, cũng giống như cô nương, nô tài vốn xuất thân bần hèn, vì nhà nghèo quá mà mới ba tuổi đã bị bán vào trong cung làm thái giám, nỗi khổ gì cũng đã trải qua. Ở trong hậu cung này, loại người nhiều nhất chính là nữ nhân, có loại tranh sủng nào mà nô tài chưa từng thấy, tuy nhiên nô tài chưa gặp người nào như cô nương. "

Ta cười xòa với Hồ Lộc, ta còn lạ gì cái mánh lới vuốt đuôi ngựa này của hắn.

"Công công nói đùa rồi, phàm là nữ nhân được tôn làm chủ nhân trong hậu cung này có người nào tần thường, nếu không thạo câm kỳ thi họa thì cũng là dạng đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên. Muốn tìm người thô thiển như ta đương nhiên là khó. Nếu ta không may mắn phụng sự cho quan gia từ nhỏ thì chắc gì đã với được tới cổng sau của hoàng cung."

Hồ Lộc im lặng nghe ta nói, sau đó lại điềm nhiên nhấp trà, qua làm hơi nước từ chén trà trên tay hắn, ta có thể thấy đôi mắt cáo già của hắn kín đáo quan sát ta, không khác gì thú dữ săn mồi, khiến ta không hề thoải mái. Hắn nói.

"Cô nương là người kinh doanh tửu quán, lẽ nào không biết đạo lý người ăn quen sơn hào hải vị đôi khi lại bị thu hút bởi những thức ăn dân dã tầm thường hay sao? Đặc biệt là với chủ nhân hoàng cung này, cô nương càng đối xử với ngài ấy không giống như một nhà vua, ngài ấy sẽ càng bị cô nương thu hút."

Ta hơi ngẩn ra nhìn Hồ Lôc, ta biết hắn có ý đồ riêng, nhưng dường như hắn đi hơi xa. Trần Thuyên mà có ý đồ với ta thì lẽ nào còn phải đợi đến lúc ta quá lứa lỡ thì như bây giờ hay sao? Lại nói, bao nhiêu năm nay hắn vẫn kiên trì nhiệt tình mai mối cho ta đấy.

"Công công, ngài có hiểm lầm gì đó về chuyện giữa ta và quan gia không?" Ta tuy không thích tên thái giám này thật nhưng để hắn có vọng tưởng hão huyền thì thật không phúc hậu, vì thế tốt bụng chỉ điểm cho hắn.

"Cô nương là người trong cuộc nên không nhìn rõ thôi." Dường như Hồ Lộc vẫn không nhận ra ẩn ý trong câu hỏi của ta, hắn lại còn mỉm cười nói tiếp. "Tóm lại, tương lai của nô tài đặt cược cả vào cô nương rồi."

Ta nghĩ hắn nói chuyện khôi hài vì thế liền hào sảng vỗ đùi nói.

"Ha ha, được thôi, nếu một ngày nào đó ta có chỗ trong hậu cung này, nhất định không bao giờ quên ơn chỉ điểm của công công."

Đúng lúc ấy, Chi thị đẩy cửa bước vào, vừa thấy ta cười lớn nàng ấy liền hờn dỗi.

"Tiểu thư không giữ lời, rõ ràng người hứa là đợi em quay lại, công công mới bắt đầu kể chuyện mà."

"Đâu có, là nô tài thấy cô nương ngồi đợi cũng buồn nên nói chút chuyện khôi hài chọc cho nàng vui vẻ thôi." Hồ Lộc nhanh chóng nói đỡ cho ta.

Chi thị liền cười cười đặt bình trà lên bàn rồi mang cho ta một đĩa hạt dưa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net