Q1. Chương 35 - Tình cảm thuở ban đầu, thật là ngọt đến sún răng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta cứ như vậy nhắm mắt một hồi, cho tới khi cần cổ ân ẩn đau mới lười biếng đứng dậy, vươn vai giãn gân cốt một chút. Ngoái nhìn thấy người trên giường vẫn đang ngủ, ta nghĩ chắc hắn còn ngủ rất lâu, vì thế liền rón rén mang chậu nước đã lạnh ra ngoài, tính đun một bình trà nóng rồi qua thư các lấy mấy quyển sách mang về đọc đợi hắn tỉnh lại.

Ta cứ nghĩ mình đã vật lộn trong phòng với Trần Thuyên rất lâu, không ngờ khi bước ra bên ngoài ánh nắng chiều đông nhàn nhạt vẫn còn đổ nghiêng trên thềm cửa. Ta không vội vàng, chậm rãi bưng chậu nước đi ra cửa viện, khi còn cách cánh cửa viện đóng chặt khoảng mười bước thì nghe một giọng nói quen thuộc vọng vào.

"Ta có việc tìm Tĩnh Huệ tiểu thư, phiền công công vào trong thông tri một tiếng." Người vừa nói rõ ràng là Trần Thiệu Nghĩa.

"Lúc này sợ là không tiện, sáng nay quan gia vì quá cao hứng nên đã uống rất nhiều rượu, Tĩnh Huệ tiểu thư đang chăm sóc bệ hạ. Nếu không có vấn đề gì quá quan trọng, vẫn là phiền tướng quân đợi hôm khác tới bái phỏng thì hơn." Người vừa lên tiếng trả lời là Hồ Phúc, chỉ có qua giọng của hắn, sự việc vốn đường hoàng chẳng có gì mới có thể nghe thành mờ ám như vậy. Ta hơi cảm thấy tức giận nên dùng chân đá mạnh cửa viện, quả nhiên, vì Hồ Phúc đang đứng chắn ở cửa nên bị đập một cái rất mạnh vào lưng. Thấy khuôn mặt đau đớn nhăn nhó của hắn, ta mới hả hê nói.

"Ai da, thật xin lỗi quá, công công có bị đau ở đâu không? Công công thông cảm, tay ta bận bưng chậu nước này nên đành phải dùng chân mở cửa."

Hồ Phúc thân là đại tổng quản, nào có dễ dàng chịu nổi ấm ức nên hắn lập tức trợn mắt nhìn ta, nhưng lúc này thân phận ta đã khác, hắn muốn làm gì cũng còn phải e dè cái vị phụ thân công trạng hiển hách kia của ta mới được. Vì vậy, tuy gân xanh đã nổi đầy trán, Hồ Phúc vẫn quy củ chắp tay vái ta nói.

"Cô nương vất vả chăm sóc thánh thượng, bọn nô tài cảm kích còn không đủ, lẽ nào lại dám cả gan oán trách người. Không biết cô nương ra đây là có gì phân phó."

Ta nháy mắt một cái trấn an Trần Thiệu Nghĩa rồi mới quay sang Hồ Phúc vênh mặt ra lệnh.

"Quan gia uống quá nhiều rượu, vừa đặt lưng xuống là đã ngủ rất say. Ta đã giúp người lau mặt, đắp chăn, chắc phải một lúc nữa bệ hạ ấy mới tỉnh, công công cứ yên tâm đợi ở đây thôi, có vấn đề gì ta sẽ gọi. Tuy nhiên ta bồi quan gia ở trong này không tránh khỏi buồn chán, phiền công công mang chậu nước này đi đổ, sau lại cho người gọi tỳ nữ của ta tới đây, mang thêm cho ta một bình trà, vài món điểm tâm và mấy quyển sách nhé."

Quả nhiên ta quen làm người ở trên, cảm giác ra lệnh cho người khác vô cùng thoải mái, mà ngược lại Hồ Phúc bị ta sai khiến thì khuôn mặt vô cùng khó ở. Ta thấy hắn do dự liền tiếp tục bồi thêm.

"Công công yên tâm, mọi việc ở đây đã có ta lo liệu, nơi này là tướng phủ, thủ gác sâm nghiêm, lại có Đốc tướng ở đây, chắc chắn không ai có thể làm hại bệ hạ."

Hồ Phúc nghe ta nói vậy thì đành hậm hực bỏ đi. Thực ra nơi này ngoài hắn còn có vài tên thái giám khác, nhưng có lẽ hắn không muốn ở lại nơi này để bị ta bắt nạt nên viện cớ bỏ chạy. Nhìn bóng hắn đi thoăn thoắt, ta không khỏi thắc mắc lúc trước là Hồ Lộc mang Trần Thuyên tới đây, sao bây giờ lại đổi thành Hồ Phúc gác cửa rồi.

"ĐIểm, nàng có khỏe không ?"

Câu hỏi của Trần Thiệu Nghĩa khiến ta giật mình cũng không khỏi cảm thấy chột dạ vì đã phân tâm mà quên mất hắn vẫn đang đứng bên cạnh. Kể từ đêm mưa hôm ấy, đã hơn năm ngày ta không nhìn thấy hắn, lại cộng thêm những áy náy sẵn có trong lòng, ta đột nhiên không biết nên đối mặt với hắn như thế nào. Vì thế lúc này ta chỉ dám lí nhí trả lời.

"Ta rất khỏe, còn chàng thế nào."

"Ta không có vấn đề gì."

Hắn tuy nói vậy nhưng ta vẫn có thể nhận thấy hắn xanh xao khác thường, lại nhớ tới hắn vì ta mà chịu trăm trượng, lại còn phải quỳ trong mưa lạnh một ngày, lòng dạ không khỏi xoắn xuýt lại vì thế liền ngỏ lời.

"Nơi này là cửa viện hút gió, ta nghe nói chàng cũng vừa bị nhiễm lạnh, hay là vào trong nói chuyện đi. "

Hắn nhìn ta gật đầu đồng ý, chúng ta ngồi lại bên bàn đá trong sân viện, ngay phía sau là gian phòng Trần Thuyên đang ngủ. Dù sao ta cũng mang tiếng đang chăm sóc hắn, không dám tự chủ trương đi quá xa. Bọn ta vừa ngồi xuống bên bàn, Chi thị cũng kịp lúc mang theo người hầu bưng đồ tới, lại đợi một hồi cho tới khi bọn họ đi hết, trong viện chỉ còn ta, Chi thị và Trần Thiệu Nghĩa, ta mới quay sang Chi thị dặn dò.

"Nơi này có ta là được rồi, em vào trong phòng đứng trông nhé, cố gắng đừng tạo tiếng động gì làm kinh động quan gia, nếu bệ hạ tỉnh dậy thì ra đây gọi ta."

Chi thị gật đầu vâng lệnh, ta nhìn nàng ấy đi vào trong phòng rồi mới quay sang châm trà cho Trần Thiệu Nghĩa.

"Thời tiết hôm nay lạnh như vậy, chàng dùng một ly trà ấm đi."

Trần Thiệu Nghĩa rất nghe lời tiếp lấy chén trà từ tay ta nhấp một ngụm rồi mới nói.

"Ta nghe nói mấy hôm trước nàng ốm rất nặng, còn sốt tới ngất xỉu, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?"

Lời hắn nói trầm thấp, gương mặt vô cùng chân thành khiến ta cảm thấy ấm áp vì thế rất thật tâm trả lời.

"Ta khỏe nhiều rồi, tuy vẫn còn phải uống thuốc nhưng đi lại hoặc làm việc nhẹ thì không có vấn đề. Còn chàng thì sao? Ta nghe nói hôm mồng một chàng chọc giận quan gia, bị phạt một trăm trượng, lại còn quỳ trong mưa lạnh một ngày, sao chàng ngốc thế?"

Ta tuy trách hắn nhưng trong lòng lại vô cùng hối hận, nếu không phải vì ta ương bướng làm theo ý mình, sao có thể liên lụy hắn thảm như thế. Trần Thiệu Nghĩa nghe ta nói xong, khuôn mặt hơi hồng, hắn gãi đầu định nói gì đó, ta biết tỏng liền lập tức phủ đầu trách cứ.

"Chàng đừng có nói chàng là quân nhân, chịu khổ quen rồi đấy nhé. Chàng lớn tướng thế này rồi, dù có quan tâm ai hay muốn cứu giúp ai thì cũng phải có trách nhiệm với bản thân trước chứ. Chàng thử nghĩ xem, nếu chàng ốm nằm một chỗ rồi thì còn có thể làm gì cho ai được nữa."

Ta nói xong mới giật mình cảm thấy lời mình vừa nói sao giống giọng Chi thị hàng ngày hay giáo huấn ta. Không ngờ chỉ trong một khắc lơ đãng ấy, bàn tay ta liền bị người nắm lấy, Trần Thiệu Nghĩa nhìn thẳng vào đôi mắt hốt hoảng của ta nói.

"Nhưng người mà ta muốn cứu giúp ấy không phải ai khác mà chính là nàng. Ta không hiểu về nhi nữ tình trường, nhưng chỉ cần thấy nàng khóc là ta không thể chịu nổi. Trước khi lý trí ta kịp suy nghĩ cho chín chắn thì bản thân đã hành động trước rồi. Điểm, ta không muốn giấu diếm nàng nữa, ta nghĩ, ta yêu nàng mất rồi."

Lời thổ lộ tới đột ngột không báo trước lại còn trực tiếp như vậy khiến đầu óc ta lập tức trống rỗng, trái tim trong ngực đập thình thịch, không thể làm gì hơn là ngơ ngẩn nhìn hắn. Bàn tay bị hắn nắm chặt bỗng chốc trở nên nóng bỏng, ta cố gắng mấp máy môi muốn nói gì đó để phá vỡ không khí ngượng ngùng này, nhưng lời phát ra chỉ là những chữ lắp bắp không rõ ràng.

"Ta ... chàng ... chuyện này ..."

Có lẽ dáng vẻ ta quá mức chật vật vì thế Trần Thiệu Nghĩa liền mỉm cười vuốt nhẹ tóc mai của ta, khi hắn làm hành động này, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ sủng nịnh khiến ta bị nhìn mà không thở nổi.

"Nàng yên tâm, ta nói ra những lời này chỉ là muốn nàng cảm nhận rõ ràng tình cảm của ta vô cùng chân thành và nghiêm túc. Suốt khoảng thời gian qua ta đã để ý kỹ, dường như nàng vẫn chưa hề dành tình cảm cho ai. Không biết ..."

"Tiểu thư, quan gia đã tỉnh, bệ hạ lệnh tiểu thư vào hầu."

Tiếng Chi thị gọi khiến cả ta và Trần Thiệu Nghĩa giật mình, trên khuôn mặt hắn liền tỏ rõ vẻ mất mát. Ta tuy cảm thấy nhẹ nhõm nhưng lại có chút thương hắn, chắc chắn hắn phải can đảm lắm mới nói ra những lời này, bởi lẽ bàn tay hắn cầm tay ta lúc này đã đầy mồ hôi. Ta không muốn khiến hắn buồn vì thế trở tay mình nắm tay hắn nói.

"Chuyện này hơi đường đột, hôm nay tâm trạng ta còn rất ngổn ngang. Thú thật, trước hôm nay, không phải ta không thấy tâm ý của chàng ,nhưng không hiểu phần tâm ý ấy có phải là tình cảm luyến ái hay không nên chưa dám mơ tưởng liệu gả cho chàng sẽ ra sao? Cho ta suy nghĩ một thời gian nhé."

Ta không dám trực tiếp đồng ý tiếp nhận tình cảm của hắn, nhưng trước những lời chân thành của hắn lại không có cách nào phũ phàng từ chối thẳng thừng. Quả thật, sau những việc hắn làm, ta đã cảm động rồi. Lần đầu tiên lòng ta nảy sinh một chút hoài nghi cùng tham luyến dựa dẫm, cha cũng chưa từng bảo vệ mẹ tới mức không màng cả tính mạnh thế này, liệu ta có thể giao phó cả đời cho hắn hay không?

Trần Thiệu Nghĩa nghe câu trả lời của ta thì tỏ ra hơi thất vọng nhưng rất nhanh sau đó hắn liền gật đầu nở nụ cười. Nụ cười của mỹ nhân quả nhiên tươi mát đẹp mắt, ta thấy hắn vui vẻ thì yên tâm đứng dậy.

Ta muốn quay vào trong phòng, không ngờ lại bị một đôi tay ôm chặt từ phía sau, chỉ trong chớp mắt, lưng ta liền bị vây chặt trong một lồng ngực rộng lớn.

Ta không thể ngờ, Trần Thiệu Nghĩa thường ngày hay ngại ngùng, một khi để tâm lại có thể lớn mật như vậy. Cái ôm mạnh bạo đó của hắn khiến khuôn mặt già nua của ta đỏ bừng, trong một khảnh khắc đó trái tim ta đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cũng may nơi này ngoài ta và hắn thì không còn ai khác, vì thế ta liền run rẩy vỗ nhẹ mu bàn tay hắn nói.

"Ta phải vào trong hầu quan gia, chàng mau đi đi."

"Nàng không biết lúc này ta vui sướng thế nào đâu. Đừng để ta phải đợi lâu nhé." Hắn lưu luyến thì thầm vào tai ta lời ấy, lại còn lợi dụng lúc ta cứng người thẹn thùng mà hôn lên tóc mai ta một cái rồi mới sảng khoái quay người đi.

Cửa viện vốn ở hướng Tây, Trần Thiệu Nghĩa dù quay đi rồi nhưng cái bóng của hắn vẫn đổ dài che chở cho ta. Hắn vốn đã cao nên chỉ cần vài bước đã đi ra tới cửa viện còn bản thân ta lại ngơ ngác nhìn theo hắn. Ta cảm thấy toàn thân nóng hầm hập như phát sốt, tận đáy lòng còn mang dư vị tiếc nuối ngọt ngào.

........................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net