Q1.Chương 40 - Mùa Xuân ra cửa gặp ôn thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên suốt đoạn đường, chúng ta đi qua không ít các đoàn người ngựa rực rỡ khác, tùy theo độ xa hoa của các cỗ xe ngựa, ta cũng có thể đoán được ít nhiều thân phận của người trên xe. Những người đó thấy đoàn nhà chúng ta, người có ý thì sẽ sai người hầu đưa thiếp hẹn ngày khác chào hỏi, có kẻ vụ lợi sẽ mặt dày tới mời các anh trai cùng đi xã giao với bọn hắn. Tuy nhiên các anh trai nhà ta biểu hiện rất khá, hầu như chỉ cần một hai câu đã thành công đuổi bọn hắn đi xa.

Lúc này, bọn ta đã tới cuối đường Hàng Ngang, trước mặt liền hiện lên một toàn lâu nguy nga tráng lệ. Ngước nhìn cánh cửa lớn đóng chặt treo dãy đèn lồng đỏ rực rỡ, ta cảm thấy như người xa xứ lâu ngày trở về quê hương, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

"Mọi người nhìn toàn lâu trước mặt, đây chính là Vạn Nguyệt lâu nổi tiếng nhất kinh thành. Các cô nương nơi đây không chỉ vô cùng xinh đẹp, đàn hay, múa giỏi mà còn nổi tiếng nhờ có các đôi bàn tay vô cùng khéo léo, mọi người nhìn cửa hàng vô cùng đông đúc ngay bên cạnh kia, đồ thủ công nơi này đều là tác phẩm của các nàng ấy."

"Em gái, theo như ta biết, loại nữ nhân yên hoa như nơi này đâu có đáng để em nói về họ một cách tôn trọng như vậy." Người vừa hỏi là chị dâu cả Đoàn Thị Mai, câu hỏi của chị ấy cũng khiến ta phải giật mình ngẫm lại lời nói của mình. Người chị dâu này tuy không xuất thân trong phú quý nhưng cha của chị ấy cũng là một vị nho gia, gia giáo lễ nghi đều dạy cho chị ấy từ nhỏ. Với cái đầu óc bảo thủ ấy, muốn chị ấy hiểu cho hoàn cảnh các cô nương nơi này quả thật hơi khó.

"Thật ra sinh ra làm nữ nhân, không ai muốn mình có kết cục trở thành bông hoa cho ngàn người dày xéo, nhưng mỗi cô nương nơi này đều có một đoạn quá khứ không thể nói, ai cũng có lý do riêng. Em nghĩ nếu chúng ta không thể giúp gì cho họ thì cũng đừng nên coi thường họ. Ít ra họ cũng kiếm tiền bằng chính sức lực của bản thân, không ăn bám cũng không trộm cắp của ai."

Bình thường trong tình huống vui vẻ như thế này, ta sẽ tặc lưỡi bỏ qua không tranh luận để tránh làm hỏng không khí, nhưng không hiểu sao nghĩ tới bản thân mình cũng từ nơi này khôn lớn lại không quản được miệng mình. Quả nhiên ta vừa dứt lời, dường như chị dâu cả bị lời của ta làm cho bẽ mặt nên chỉ hừ một tiếng rồi buông rèm xe ngựa xuống, không khí xung quanh liền trở nên trầm mặc. Ta lúc này mới cảm thấy hơi áy náy, vì thế liền vắt óc suy nghĩ cách đổi chủ đề. Không ngờ, chó cắn áo rách, ta thì đang bối rối, cả đoàn người lại bất chợt bị chặn lại.

Dường như đã có kinh nghiệm từ trước, anh ba và anh tư lập tức giục ngựa lên phía trước hô lớn.

"Bọn ta là người của phủ Thượng tướng, người tới mời xưng tên họ."

"Hạ quan Đoàn Nhữ Hải ra mắt các vị tướng quân và phu nhân, chúc các vị tướng quân và phu nhân năm mới vạn sự bình an, phúc lộc như ý. Mong các vị tướng quân thứ lỗi vì đường đột tới chào hỏi. Tuy nhiên hạ quan có chuyện gấp cần cầu kiến Tĩnh Huệ tiểu thư. Mong tiểu thư niệm tình ân nghĩa trước đây bớt chút thời gian cùng hạ quan trao đổi vài điểm."

Ô, mấy hôm nay ta đang nhìn trời tự hỏi bao giờ thì có người gấp gáp không đợi được, ai ngờ ngày đầu mới ra khỏi cửa đã có người chặn lại ngay thế này, trong lòng không khỏi cảm thấy khoan khoái như thú dữ gặp mồi săn. Anh ba và anh tư đang chặn phía trước thấy ta không lên tiếng liền khó xử quay đầu nhìn ta.

"Em gái, chuyện này là thế nào." Người lên tiếng là anh cả Phạm Ngũ Cung.

Ta cố tình phớt lờ câu hỏi của ba người anh trai, để Đoàn Nhữ Hải đợi thêm một lúc rồi mới che miệng tỏ ra vẻ ngạc nhiên.

"Ai da, thì ra là Đại nhân, tiểu nữ chúc đại nhân năm mới vạn sự như ý. Mà sao mới có hơn một tháng không gặp đại nhân đã già đi chục tuổi thế này. Tiểu nữ tài thô học cạn, sao xứng cùng Đại nhân đàm đạo cơ chứ, hay là thế này đi. Hôm nay cha mẹ tiểu nữ đều ở trong phủ, đại nhân có thể trực tiếp tới thỉnh giáo họ. "

Quả nhiên nghe lời ta nói, mặt Đoàn Nhữ Hải liền lộ ngay vẻ nhăn nhó như ăn cơm mà nhai phải sạn, nôn ra thì tiếc mà nuốt vào thì nghẹn. Hắn trợn mắt nhìn ta, ta đương nhiên cũng chẳng sợ gì mà trợn mắt nhìn lại hắn. Nói cho cùng, thân là nam nhân mà nhìn chằm chằm nữ nhân giữa phố cũng chẳng vẻ vang gì. Da mặt ta vốn dày, có bị nhìn nhiều một chút cũng không mất đi miếng thịt nào, ta lại muốn thử xem da mặt hắn mỏng bao nhiêu. Tuy nhiên, nhà vua chưa lo, thái giám đã vội, ta không ngờ được người lên tiếng phá tan không khí giương cung bạt kiếm này lại là thằng nhóc nhà anh trai.

"Cô ơi, chúng ta đã đi tiếp được chưa ạ."

Nó vừa nói xong, bọn trẻ con cũng nhao nhao phản ứng, hai chị dâu vội vàng dùng cả hay tay bịt mồm chúng nó lại, tuy nhiên vậy cũng đủ khiến ai đó thấy khó mà lui. Đoàn Nhữ Hải khoanh tay vái dài anh ba và anh tư nói.

"Là hạ quan đường đột làm phiền nhã hứng của các vị tướng quân cùng người nhà, mong các vị không để trong lòng. Hạ quan xin cáo từ trước, hôm khác sẽ tới quý phủ chào hỏi và tạ lỗi với thượng tướng quân cùng quận chúa."

Ta nhìn Đoàn Nhữ Hải chuồn nhanh như cách hắn xuất hiện, trong lòng không khỏi cảm thấy ngũ vị tạp trần. Mới hơn một tháng không gặp mà nhìn hắn gầy rộc đi, râu ria lún phún không kịp cạo. Ta hiểu được ở vị trí của hắn cũng không dễ dàng gì, trên thì có Trần Thuyên cùng triều đình không ngừng đòi hỏi, dưới thì còn lưng lận bạc vạn, nuôi sống bao nhiêu con người. Tháng giiêng là tháng ăn chơi, đương nhiên cũng là tháng tiêu tiền. Nhưng trước khi bị tống vào hoàng cung, ta nghe được vì để gom đủ số tiền chuyển cho quốc khố, Đoàn Nhữ Hải đã giảm giá bán vô số mặt hàng ngũ cốc và lụa là, dám chắc hiện tại hắn đang trong hoàn cảnh lực bất tòng tâm, có khách muốn tiêu tiền mà lại không có hàng để bán.

Những năm trước, để vừa có tiền gửi vào hoàng cung chuẩn bị năm mới lại vừa có thể giữ hàng trong kho đến mùa cao điểm, bắt đầu từ đợt hàng cuối tháng mười ta đã phải bắt đầu thắt chặt thu chi, mua nợ khắp nơi để đến cuối tháng giêng mới thanh toán nhằm giữ lại nhiều tiền măt nhất có thể. Tuy nhiên các thương buôn khác có thể tin tưởng cho ta mua chịu là bởi uy tín của những cửa hàng trưởng, quản gia làm việc cho ta, cộng thêm việc ta thường đích thân ra mặt điểm chỉ vào giấy cam kết trả nợ.

Hiện tại là mùa cao điểm, hàng hóa loại gì cũng khan hiếm, muốn thu gom bất cứ mặt hàng nào với số lượng lớn đã là qúa muộn. Mà dù ai đó muốn bán cũng chẳng đủ tin tưởng mà cho Đoàn Nhữ Hải mua chịu bởi nhìn vào cách hắn mờ mờ ám ám một bước trở thành thương gia, người dưới đều thay máu cả, ai dám chắc hắn mua hàng rồi có lật lọng hay không. Thật vất vả cho hắn đợi tới thời điểm này mới đi tìm ta. Nhưng ta làm người đến nay thành công nhất là khoản nhớ lâu, thù dai, khi vừa tỉnh lại ta đã bí mật dặn Linh thị ở ngoài gom hết tiền nhàn rỗi đứng tên ta từ khắp các tiền trang đem giấu đi, chính là để đề phòng tình huống lúc này. Đoàn Nhữ Hải dám tự đề bạt thay thế ta thì cũng phải có cái gan chịu trách nhiệm mới được.

Nghĩ tới đây cõi lòng đang hơi chùng xuống của ta liền lập tức tươi mới như vừa tắm gió xuân, lại hào hứng dạt dào giới thiệu từng thắng cảnh bên đường cho người nhà.

..............

Tiết tháng giêng khí lạnh se se, nắng vàng như mật, người kinh thành đổ về Trấn Quốc Tự dâng hương nườm nượp xếp thành hàng dài. Thấy đoàn người phía trước ken chặt như nêm cửi, ta cùng các anh trai đều thống nhất bỏ lại xe và ngựa, cả nhà cùng xuống đường đi bộ, cũng tiện cho bọn trẻ con thăn thú các sạp hàng ven đường.

"Chúng ta cứ từ từ đi theo dòng người là sẽ vào tới chùa, bên đường có rất nhiều hàng quán, cả nhà cứ từ từ thăm thú nhưng đừng ăn quá no vì em đã đặt bàn ở Tân Nguyệt lâu rồi."

Đoạn đường tới Trấn Quốc Tự này năm nào ta cũng phải đi vài lần nên cũng không còn quá nhiều hứng thú nhìn ngó xung quanh, vì thế liền núp dưới cái ô giấy dầu do Chi thị căng lên, từ từ thả bước.

"Em xem, xuân năm nay khí lạnh căm căm nhưng lại có nắng vàng rực rỡ, chắc chắn đỉnh Tam Đảo đã ngập hoa lê, không thể đi ngắm thật là tiếc." Ta nhìn cành hoa đào hồng rực nặng trĩu bên vệ đường cảm thán.

Thật ra ta không thích hoa đào, hoa sen, mẫu đơn, thược dược. Chúng quá rực rỡ nên chỉ phù hợp với người xinh đẹp. Người không xinh đẹp như ta đứng cạnh các loại hoa đó liền thấy bản thân thô tục không chịu nổi. Nhưng hoa lê thì khác, trắng trong hiền dịu, nhưng cũng chính vì thế mà ai đứng cạnh cũng được, tuy cánh hoa nhỏ bé mỏng manh nhưng sức sống lại kinh người, dù có chặt sát gốc cây, năm sau vẫn có thể sinh mầm đẻ nhánh.

"Núi Tam Đảo cách kinh thành không tới ba ngày đi ngựa, thật ra thì tiểu thư có thể nói các vị tướng quân đưa đi mà." Chi thị thành thật ngẫm nghĩ rồi bình luận.

"Quên đi, ngắm hoa cũng phải có tâm trạng nếu không dù hoa có đẹp thì trong mắt cũng chỉ là bùn đất mà thôi." Ta không nói dối nàng ấy, với tâm trạng rối ren đầy những toan tính của ta hiện giờ, dù có mỹ nhân khỏa thân nằm trước mặt thì cũng không có cách nào nhìn ngắm thưởng thức.

Chúng ta đi bộ thêm một đoạn thì thấy có một đám đông đang xúm lại xem một cái gì đó, ta chưa kịp tò mò thì đã thấy Phạm Ngũ Sơn cùng mấy đứa trẻ con nhanh nhẹn chen vào đoàn người, trong khi đó, các anh trai vẫn đang say sưa xem các trò chơi mới lạ còn hai chị dâu còn đang mải mê lựa trang sức. Cực chẳng đã, ta đành phải gọi người tới báo cho họ rồi kéo tay Chi thị chen vào đám đông để tìm bọn trẻ.

Đám đông này phải tới mấy chục người, ai cũng hiếu kỳ nên càng chen càng chặt, ta chỉ nghe loáng thoáng phía trước có tiếng quát tháo, rồi tiếng trẻ con, rồi tiếng ai đó rống lên, rồi tiếng binh khí. Đến khi ta thò được đầu ra khỏi những người xung quanh, liền giật mình thót tim vì cảnh tượng trước mặt.

Thằng cháu trời đánh của ta đang đứng giang hai cánh tay ngắn ngủn che chắn cho một nữ tử lấm lem chật vật trên mặt đất, dù tóc tai bù xù, quần áo vá chằng vá đụp nhưng nội nhìn dáng người lồi lõm yểu điệu cũng đủ biết hẳn là một tiểu mỹ nhân, bọn trẻ con lau nhau nhà ta cũng đang xúm đầy xung quanh nàng ấy chỉ tay chửi rủa.

"Các người ỷ quyền thế bắt nạt kẻ yếu."

Ta nhìn qua người đang bị bọn nó chửi, lại thấy một nhóm người hầu vũ trang đến tận chân răng, đao kiến sáng ngời, chỉ thiếu mũ giáp là đủ bộ, họ đang vây quanh một đại mỹ nhân khác. Đại mỹ nhân này cẩm y ngọc thực, nhìn qua đã biết là thiếu gia nhiều tiền. Hắn đang khoanh tay trước ngực, vẻ mặt rúm ró như vừa hóc xương cá, có lẽ hắn đang khó xử cân nhắc nên xử lý mấy tiểu anh hùng nhà ta như thế nào. Nếu hắn là một tên xấu xí, bụng phệ, mặt rỗ, ta sẽ không ngại ngần tin ngay vào kịch bản ác bá ức hiếp gái nhà lành, nhưng đằng này nội nhìn cảnh chị em vây quanh xem náo nhiệt thì ít mà ngắm trai đẹp thì nhiều, muốn nghĩ loại người như hắn cần phải tìm tiểu mỹ nhân này mà ức hiếp cũng khó. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net