Q1.Chương 41 - Giữa đường gặp chuyện bất bình đành phải tương trợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng lúc ta vẫn còn chần chừ không biết có nên tiến lên dàn xếp trước hay đợi các anh đến thì tiểu mỹ nhân trên mặt đất liền đổi từ tư thế cô nương bị cường ngạnh sang tư thế oán phụ tìm lang quân bạc tình. Nàng ta quỳ thẳng dậy dùng hai đầu gối lê lết đến trước mặt mỹ nam, nắm chặt lấy vạt áo hắn gào khóc.

"Toàn lang, thiếp bôn ba ngàn dặm đường mới tìm được chàng, cầu xin chàng đừng tuyệt tình như vậy. "

Mỹ nhân khóc lóc, nước mắt rơi như hoa lê trên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người vây quanh bắt đầu xì xầm. Trái ngược với nàng ta, khuôn mặt mỹ nam lại nhăn nhó cực điểm, đám người hầu xung quanh hắn cũng bắt đầu lộ vẻ hoang mang, có lẽ bản thân họ cũng không biết nên mạnh mẽ lôi nàng ta ra hay là thu lại đao kiếm để công tử nhà mình tự giải quyết việc nhà. Tuy nhiên, toàn thân ta lúc này lại nổi đầy da gà, ta nhìn rõ ràng tiểu mỹ nhân kia tuy dáng quỳ lê lết khổ sở vô cùng, tiếng khóc ai oán trầm bổng, nhưng hành động lại rõ ràng, quyết đoán, tốc độ bò lết vô cùng nhanh, còn chuẩn xác vượt qua thằng nhãi con nhà ta mà không làm nó lung lay, rõ ràng thân thủ không tồi.

Ta vội vàng tiến lên làm đủ mọi dấu hiệu để Phạm Ngũ Sơn biết điều dắt bọn trẻ con rút nhanh, ai dè đâu thằng bé hiểu lầm. Nó lẫm liệt gào lên.

"Cô ơi, người này ỷ quyền thế bắt nạt kẻ yếu, cô phải giúp đỡ chị ấy."

Lập tức, trăm con mắt của người xung quanh đều đổ về phía ta. Ta ai oán ngó phía sau thì thấy Chi thị vẫn còn chật vật kéo mấy ông anh trai đi về phía này. Xét khoảng cách nước xa không cứu được lửa gần, ta đành phải cực chẳng đã lao lên bịt mồm thằng bé cười trừ với người xung quanh.

"Trẻ con không hiểu chuyện, mọi người đừng để ý."

Vừa nói, ta vừa cố gắng dang tay ôm hết đám lau nhau phía sau Phạm Ngũ Sơn, toan kéo chúng nó khỏi chốn thị phi, nhưng ai ngờ ôm được đứa bé thì xổng mất thằng lỏi con. Phạm Ngũ Sơn vùng khỏi tay ta, chạy tới chỗ cô nương ở trên mặt đất tiếp tục chống nạnh chỉ mặt đại mỹ nhân mắng lớn.

"Chị ấy đã khóc đến như vậy, ngươi nhất định là người xấu, ta phải bắt ngươi mang về cho ông nội trị tội."

"Phạm Ngũ Sơn, im miệng."

Vì quá gấp, ta chỉ có cách lớn tiếng quát thằng bé, ai dè vì một tiếng quát đó, người xung quanh đều bị giật mình. Chỉ trong một khoảnh khắc ấy, tiểu mỹ nhân trên mặt đất đột nhiên vùng dậy từ trong tay áo nàng ta vọt ra một chùm ám khí sáng loáng ném về phía đại mỹ nhân. Tuy nhiên những người hầu xung quan đại mỹ nhân cũng không phải là đèn cạn dầu, đao kiếm liền vung lên loảng xoảng chặn lại gần hết ám khí, nhưng chỉ thế cũng đủ để tiểu mỹ nhân rút ra thanh nhuyễn kiếm trên người đâm về phía đại mỹ nhân.

Ta vốn tưởng đại mỹ nhân là loại bình bông di động nên mới phải mang nhiều hộ vệ bên người như vậy, ai dè hắn cũng là một cao thủ, hắn ta giật mạnh thanh kiếm của người bên cạnh để đỡ đòn tấn công của tiểu mỹ nhân. Cùng lúc tiếng keng do hai thanh kiếm va chạm vang lên, từ trong đám đông liền có hơn chục người bịt mặt lao tới, tay mỗi người đều lăm lăm một thanh kiếm sáng loáng .

Sự tình kể ra thì dài dòng tuy nhiên trên thực tế tất cả diễn ra chỉ trong một chớp mắt, đao quang kiếm ảnh đều tập trung bên phía đại mỹ nhân còn thằng nhãi con Phạm Ngũ Sơn bình thường lanh lợi bây giờ lại đứng chôn chân như pho tượng. Người xung quanh thấy có đánh nhau thì chỉ lo bỏ chạy, cả con đường trở nên hỗn loạn vô cùng, bóng dáng của mấy ông anh nhà ta cũng bị dòng người che mất. Không hiểu sao trong thời khắc sinh tử này, kẻ tham sống sợ chết như ta lại vô cùng quyết đoán, vội vàng giấu mấy đứa trẻ con vào sau một cánh cửa rồi chạy tới ôm lấy thằng bé.

Vì hành động quá nhanh, ta bị quán tính của chính mình đẩy ngã chúi người về phía trước, đúng lúc thấy một luồng ánh sáng bổ thẳng về phía mình, cực chẳng đã, ta đành giấu đầu Phạm Ngũ Sơn trong lồng ngực mình rồi quay lưng che chắn cho cả hai.

Ta nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau ập đến, ai dè lại chờ được một tiếng hét.

"Cẩn thận."

Choang! Tai trái của ta chợt cảm thấy bỏng rát vì một luồng kiếm khí rất mạnh, một bàn tay lớn nắm lấy cổ áo của ta rồi ném đi. Tay ta vẫn ôm chặt Phạm Ngũ Sơn, chỉ kịp cảm thấy toàn thân chơi vơi thì đã rơi trúng một cái xe bò chở rau bên vệ đường. Ta run rẩy cử động xương khớp toàn thân để chắc chắn mình vẫn còn sống rồi mới lập cập nhìn quanh tìm bọn trẻ con. Thật may, lúc này bốn người anh và các chị dâu cũng đã chạy tới, họ trước đón bọn trẻ con rồi một đường vừa đỡ tên bay đạn lạc vừa chạy đến chỗ ta. Mắt thấy ta đang ngồi chồm hỗm trên xe rau, còn Phạm Ngũ Sơn trong lòng ta vẫn còn bàng hoàng không nói được câu nào họ mới thở phào.

Ta giao thằng bé cho anh cả và chị dâu cả rồi mới vươn tay cho Chi thị, nàng ấy đỡ ta xuống đất rồi mới nói.

"Tiểu thư, người tới là đốc tướng quân."

Ta giật mình quay lại quan sát, quả nhiê,n lúc này nhân thủ bên phía đại mỹ nhân đang dần áp đảo nhờ sự trợ giúp của Trần Thiệu Nghĩa và một vài người đi cùng hắn. Còn phía tiểu mỹ nhân và người của nàng ta thì đã không ít kẻ ngã xuống, bản thân tiểu mỹ nhân cũng đã trúng mấy đao, toàn thân nhuộm máu.

"Em gái, tình huống này là thế nào?" Anh cả rút đao bên hông tiến tới hỏi ta.

Ta nhìn đám người mặc thường phục đang đánh nhau loạn cào cào, ngẫm nghĩ nếu muốn giải thích thì rất mất thời gian, vì thế chỉ đơn giản nói.

"Người ngay thẳng không cần che giấu bản thân, các anh cứ hạ hết đám người bịt măt là được."

Các anh trai đồng loạt gật đầu rồi lao về phía cuộc chiến, ta cũng thức thời lùi về phía hai người chị dâu cùng Chi thị đợi cho mọi việc ngã ngũ. Bọn ta không phải đợi lâu, dù sao bốn ông anh trai nhà ta cùng với Trần Thiệu Nghĩa đều là mãnh tướng sa trường, loại thích khách tầm thường này không làm khó được họ. Sau một khắc thời gian, nhóm người bịt mặt đều ôm thương thế mà quỳ rạp dưới mặt đất, bị hộ vệ của đại mỹ nhân vây kín trong một vòng tròn, riêng tiểu mỹ nhân thì nằm sóng soài trong một vũng máu ghê người.

Phe thắng cuộc gồm đại mỹ nhân, Trần Thiệu Nghĩa cùng bốn người anh trai của ta liền lục tục thu lại đạo kiếm rồi khoanh tay vái chào nhau. Dù sao cũng là ngày đầu năm mới, ta chẳng muốn chân tay dính máu tươi, nhưng chưa kịp nghĩ ra lý do để thuyết phục người nhà đi cho nhanh thì đã thấy hai chị dâu phăm phăm dắt bốn đứa trẻ con đi về phía các anh trai. Cực chẳng đã, ta đành phải mang Chi thị đi theo họ, cố gắng để bản thân tụt lại phía sau càng xa càng tốt, trong lòng thầm khấn tốt nhất là đừng ai để ý tới dáng vẻ chật vật của bản thân. Ai dè, vừa ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt hai nước hại dân của Trần Thiệu Nghĩa hớt hải chạy tới.

"Điểm, nàng có sao không?"

Quả nhiên, chỉ sau một câu nói, ta liền trở thành tâm điểm bất đắc dĩ, con đường có bao nhiêu con mắt lớn nhỏ thì đều chiếu về phía ta, trong lòng liền muốn dấu mặt vào tay áo mà chạy cho lẹ. Tuy nhiên, sau một trận hỗn chiến, cả con đường vốn đông đúc giờ lại vắng vẻ như chùa bà đanh, muốn trốn cũng không có chỗ nào để chui. Lại thêm Chi thị phát huy triệt để tinh thần nhà vua chưa lo thái giám đã gấp, vội vàng đẩy ta ngã về phía người đang chạy tới. Hắn vững vàng đón được ta, mũi ta liền đập mạnh vào lồng ngực hắn đau điếng.

Ta ôm mũi nghe tiếng cười trầm thấp phía trên đầu liền xấu hổ không dám cử động. Trần Thiệu Nghĩa liền dùng hai bàn tay lôi mặt ta ra khỏi lồng ngực hắn, bắt ta nhìn thẳng vào khuôn mặt hại nước hại dân của hắn rồi mới nói.

"Để ta xem nào, lúc nãy vì quá gấp nên ta đành phải ném nàng qua một bên. Có bị thương ở đâu không?"

Ánh mắt hắn nhìn ta tràn đầy lo lắng và sủng nịnh, quả thật khiến ta chỉ muốn chửi thề, khi không rải hoa đào khắp nơi để làm gì? Trái tim thiếu nữ già nua của ta làm sao chịu nổi. Đối diện với ánh nhìn đó, chắc mấy chốc ta thấy mặt mình nóng bừng như phải bỏng, vội vàng đẩy hắn ra.

"Ta không sao, không sao hết, ở đây có nhiều người, chàng cách xa ta một chút. Ai da."

Ta thật không ngờ, đao quang kiếm ảnh không khiến ta bị thương thế mà một cái huých của Chi thị cũng khiến ta bị trẹo chân, vì đẩy Trần Thiệu Nghĩa quá mạnh, mắt cá chân của ta liền đau nhói, cả người lung lay. Ai dè đốc tướng quân nhà ta càng ngày càng mạnh bạo, cứ thế ôm ngang người nhấc bổng ta lên khiến ta lọt thỏm trong lòng hắn, muốn cựa quậy cũng khó chứ đừng nói là bỏ chạy. Cực chẳng đã ta đành phải trợn mắt quát hắn.

"Giữa chốn đông người, chàng làm cái gì thế, bỏ ta xuống."

Hắn không những không bỏ ta xuống mà còn phá ra cười, trong hơi thở thoáng mùi rượu hoa quế. Thảo nào mỹ nhân này hôm nay khác thường như vậy. Hắn thậm chí còn dí sát mặt về phía ta trêu chọc.

"Ta vừa cứu nàng một mạng, nàng còn chưa có báo đáp ta đâu nhé. Muốn bỏ chạy lấy người à."

"Cô ơi, cô có sao không?"

Thật may trong lúc ta quẫn bách không biết làm thế nào thì liền được thằng cháu trai trời đánh đến cứu. Phạm Ngũ Sơn bám cứng lấy cánh tay ta lay mạnh, có lẽ bây giờ nó mới hoàn hồn sau biến cố vừa rồi nên vừa khóc lóc sụt sùi vừa nói.

"Cô ơi, con biết lỗi rồi, cô đừng chết."

Thằng cháu trời đánh này, thật muốn phát cho nó một bạt tai cho tỉnh người, ta còn sống sờ sờ đây mà nó nỡ lòng nào trù ta chết. Ai dè ta mới nhìn xuống định mắng nó thì đã thấy trên mặt nó nước mắt nước mũi tèm lem, lòng ta không khỏi mềm nhũn. Ta xoa đầu nó.

"Cô không sao, cô chỉ bị đau chân thôi, Sơn dìu cô nhé."

Nói rồi ta quay lại lườm Trần Thiệu Nghĩa, ý chỉ hắn bỏ ta xuống. Hắn nhíu mày một hồi, xong lại nhìn bàn tay Phạm Ngũ Sơn đang kéo áo ta rồi mới hướng thằng cháu ta nói.

"Cô cháu bị đau chân, đi lại sẽ dễ động vết thương, để bản tướng quân bế nàng ấy là an toàn nhất."

Vì Trần Thiệu Nghĩa hơn cúi xuống để nói chuyện với Phạm Ngũ Sơn nên đầu hắn hạ xuống ngay trước ngực ta, tư thế này khiến ta càng áp sát thêm vào người hắn, chóp mũ có thể ngửi được mùi hương trầm cùng hương rượu vướng vất, muốn bao nhiêu ái muội là có bấy nhiêu. Ta trợn mắt nhìn gò má xinh đẹp cùng hàng lông mi cong vút của hắn gần sát ngay mặt mình, trong lòng nhủ thầm nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, sinh ra xinh đẹp như thế để làm chi ? Ta thấy mặt mình nóng lên liền vội hướng tầm mắt ra khỏi khuôn mặt hắn, ai dè không nhìn thì thôi, nhìn rồi liền thấy bọn ta kỳ thực đã bị cả đám người vậy quanh từ lúc nào, không nói đến đại mỹ nhân cùng mấy vị bằng hữu qua đường của Trần Thiệu Nghĩa, nội vẻ mặt sững sờ đầy câu hỏi của bốn người anh trai và hai vị chị dâu cũng đã đủ khiến ta muốn đào cái lỗ mà trốn.

Ta sợ hãi ho khan hai tiếng, đại mỹ nhân liền bước lên vài bước khoanh tay nói:

"Vừa rồi được Đốc tướng quân cùng phu nhân xả thân tương trợ, tại hạ muốn mời các vị một bữa cơm để chứng tỏ lòng thành, không biết các vị có đồng ý hay không?"

"Phu nhân ?" Mấy vị bằng hữu của Trần Thiệu Nghĩa giật mình thốt lên. Vì sự xuất hiện của những người này, Trần Thiệu Nghĩa cũng nhíu mày quay lại. Tay hắn vẫn ôm ta chặt cứng vì thế ta chỉ có thể đảo mắt nhìn xung quanh, chẳng lẽ mới không gặp mấy ngày mà hắn đã rước dâu qua cửa mà không thèm thông báo với ta tiếng nào? Nhưng trong khi ta nhìn mãi còn chưa thấy có nữ nhân khác khả nghi ở hiện trường thì anh cả đã tiến tới trước mặt bọn ta hỏi.

"Em gái, hai người, chuyện này là thế nào?" Ta giật thót mình, thật là oan Thị Kính a, ta đây đường đường là hoàng hoa khuê nữ, gái già nan gả, thế mà lại bị hiểu lầm là phu nhân của Trần Thiệu Nghĩa. Ta muốn thoát ra cho nhanh nhưng hắn càng kẹp chặp tay vì thế ta không thể làm gì ngoài bấu thật mạnh vào da bụng của hắn.

"Mọi người hiểu nhầm rồi, tiểu tướng vẫn chưa thành gia lập thất, Tĩnh Huệ tiểu thư bị thương ở chân không thể đi lại nên tiểu tướng mới giúp đỡ nàng ấy. Bé con, cháu nói đúng không?" Trần Thiệu Nghĩa mỉm cười từ từ giải thích, hắn còn quay qua Phạm Ngũ Sơn bên cạnh lôi kéo. Phạm Ngũ Sơn tuy đã mười tuổi nhưng vẫn chỉ là đứa bé, nó áy náy nhìn ta rồi mới quay sang anh cả nói.

"Đúng rồi cha, khi nãy cô bảo vệ con nên bị thương ở chân ạ."

Anh cả nhíu mày một hồi, sau đó mới quay sang anh ba và anh tư ra lệnh.

"Hai đứa qua đó đón lấy em ấy đi, chúng ta lập tức tìm một y quán để xem thương thế của em ấy."

Ta giật mình sợ hãi, kỳ thật ta chỉ bị trẹo chân thôi, không cần phải làm to chuyện như vậy, Phạm Ngũ Thương và Phạm Ngũ Lĩnh trên danh nghĩa tuy là anh ba và anh tư của ta nhưng thực ra đến nửa giọt máu thân thích cũng không phải, ta thà bị Trần Thiệu Nghĩa ôm còn hơn là bị họ chạm vào. Chính vì thế ta toan định giơ tay từ chối thì đại mỹ nhân đã lên tiếng.

"Các vị không cần lo lắng, thật may nơi này của tại hạ chính là một y quán, đốc tướng quân có thể đưa tiểu thư vào trong để thầy lang xem xét chân của nàng ấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net