Q1. Chương 42 - Nghĩa tử của thiên tử nghĩa nam là một nhân vật rắc rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mắt cá chân của cô nương bị trật, chỉ cần đắp thuốc và không di chuyển trong vòng hai ba ngày sẽ khỏi." Y nữ đắp thuốc xong cho ta rồi quy củ lui ra ngoài, trong phòng khám lúc này cũng chỉ còn chị dâu cả và Chi thị. Ta liếc nhìn Chi thị, nàng ấy liền đi theo y nữ để thanh toán còn ta thì quay sang chị dâu cả.

"Sự việc lần này quả thật là may mắn vì đốc tướng quân tới kịp. Chị dâu cả, chị nhớ dặn dò bọn nhỏ chú ý sau này đừng xen vào việc của người ta."

Chị dâu cả cũng gật gù đồng ý với ta, chị dìu ta đi ra đại sảnh lúc này đã đầy chặt một đống người đang nói chuyện rôn rả, Phạm Ngũ Sơn vừa thấy ta liền lon ton chạy lại tiếp lấy một cách tay của ta.

"Để cháu dìu cô nhé."

Chị dâu cả để ta ngồi xuống ghế rồi mới đi tới chỗ anh cả báo sơ thương tích của ta. Đến lúc này ta mới có dịp dỏng tai lắng nghe cuộc nói chuyện của mọi người.

Y quán này có tên Huệ Tâm quán, còn đại mỹ nhân cũng chính là chủ nhân nơi này tên Trần Khánh Toàn. Chỉ cần ngần ấy thông tin, cũng đủ để ta nhận ra đây là một phần trong rất nhiều sản nghiệp của Nhân Huệ Vương Trần Khánh Dư. Trước đây, nếu như ta không có Trần Thuyên chống lưng thì cái danh đại thương gia Đại Việt phải thuộc về ngài ấy. Vị Nhân Huệ vương này không chỉ nắm giữ thế lực quân sự cả một vùng biên giới và rừng núi phía nam Đại Việt mà dưới trướng ông ấy còn nuôi hàng trăm tinh anh trong lĩnh vực giao thương buôn bán, đặc biệt là các loại mặt hàng thiết yếu cho quân sự như voi chiến, ngựa chiến, binh khí, ngũ cốc, dược thảo, dược hoàn, chế tạo xe cộ, đóng thuyền.

Vì các ngành nghề kinh doanh của ta chủ yếu là thanh lâu, tửu quán, đồ gia dụng thiết yếu và vật phẩm quý hiếm nên ta không có nhiều giao lưu với mạng lưới chân rết của Nhân Huệ Vương. Tuy nhiên, trong số các nhân sĩ dưới trướng ông ta, ta đã nghe qua tên của không ít người. Vị Trần Khánh Toàn này cũng coi như là một truyền kỳ trong số đó. Gần hai mươi năm trước, khi Nhân Huệ Vương dính vào tư thông trọng án với Thiên Thụy công chúa, bị đuổi về quê bán than, Trần Khánh Toàn khi ấy chỉ là một đứa ăn xin không tên không tuổi ngoài đường, vì nhân duyên nào đó mà quyết tâm đi theo Nhân Huệ Vương. Sau này, khi Nhân Huệ Vương được thượng hoàng phục chức, hắn nghiễm nhiên trở thành con nuôi của ông ta và được kế thừa họ Trần, trở thành một phần tử của hoàng tộc.

Nghe nói, vì mối tình khi xưa với Thiên Thụy công chúa mà Nhân Huệ Vương cả đời mang theo vết thương lòng. Sau khi công chúa bị ép xuất gia, ông ta trở nên hoang tàng háo sắc, nam nữ ăn cả, con rơi con vãi từ Nam chí Bắc. Không cần biết là vùng đất nào, miễn là vó ngựa Nhân Huệ Vương từng đi qua thì đều sẽ có một vị phụ nhân hằng đêm đèn sáng mong gót chàng trở lại. Chính vì thế, lẽ ra vị thiên tử nghĩa nam này chẳng cần thiết phải nhận thêm một đứa con nuôi thừa thãi. Nhưng Trần Khánh Toàn lại vô cùng thông minh, giảo hoạt. Trong số hằng hà sa số con cái và nhân sĩ dưới trướng mình, Trần Khánh Toàn chính là cánh tay trái của Nhân Huệ Vương, bao nhiêu tiền tài, ruộng đất, cửa hàng đều dưới sự quản lý của hắn. Thậm chí ngay cả đám con ruột của Nhân Huệ Vương khi gặp người con nuôi này cũng phải cúi người, khom lưng, hắn chỉ Đông, không có ai dám đi hướng Tây.

Chính vì quyền lực lớn như vậy nên Trần Khánh Toàn cũng có không ít kẻ thù ở cả trong và ngoài mạng lưới thế lực của Nhân Huệ Vương. Số người muốn mạng của hắn có thể nói là nhiều như Thát tặc. Nghe nói, hắn luôn luôn được đặt trong vòng bảo hộ nghiêm mật của quân lính cũng như nhân sĩ giang hồ, hắn cũng biết thân biết phận, rất ít khi rời khỏi phủ đệ của Nhân Huệ Vương ở đất phong của ông ta ở trấn Dương Hòa, lộ Lý Nhân. Không hiểu xuân năm nay ngọn gió nào lại thổi hắn tới kinh thành, có đánh chết ta cũng không tin mục đích của hắn chỉ đơn giản là thị sát tình hình kinh doanh.

"Tĩnh Huệ tiểu thư có điều gì muốn hỏi tại hạ hay sao?"

Ta giật mình khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, lúc này mới nhận thấy có lẽ từ nãy tới giờ ta đã quan sát hắn quá nhập tâm, khiến mọi người trong phòng chú ý. Trần Khánh Toàn nhìn ta, đôi mắt hắn lấp lánh ánh cười khiến trong lòng ta không khỏi cảm thấy thất thố nên vội gãi đầu trả lời hắn.

"Ai da, thật ngại quá, tiểu nữ lớn lên chốn kinh thành, đã nghe người người khắp ba mươi sáu phố phường bàn tán về danh tiếng của công tử, không ngờ hôm nay lại có cơ duyên gặp mặt nên không khỏi nhìn nhiều hơn một chút. Mong công tử không để bụng."

"Tại hạ chỉ là một thương nhân tầm thường, thật không dám nhận lời khen ngợi của tiểu thư. Nếu có thể làm tiểu thư vui mắt thì mời nàng cứ tự nhiên nhìn. " Trần Khánh Toàn cầm cây quạt bạch ngọc che miệng cười, cử chỉ này tuy vô cùng yên hoa nhưng xuất phát trên người hắn lại toát ra một phong thái tự tại, thoát tục khiến mọi người xung quanh phải ngẩn người.

"Ồ, nếu công tử không cảm thấy ngại, tiểu tướng cũng hiếu kỳ việc thương nhân khắp nơi bàn tán về ngài như thế nào?" Lạ thay người đặt câu hỏi này không phải là hai người chị dâu hay hóng chuyện nhà ta mà lại chính là Trần Thiệu Nghĩa, tuy câu hỏi của hắn không mang tính sát thương nhưng điệu bộ gằn từng chữ lại giống như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó. Ta trợn mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cổ họng mắc nghẹn.

"Đúng đúng, anh em bọn ta vốn chỉ là đám võ biền lớn lên nơi biên ải Ai Lao nên vô cùng lạc hậu với những tin tức nơi kinh thành. Hay là em gái nói qua một chút vị công tử này nổi danh ra sao để bọn ta mở rộng tầm mắt một chút."

Anh hai Phạm Ngũ Thương đang ngồi bên tay trái của ta vỗ đùi đánh đét một cái thốt lên, nhìn điệu bộ này của anh, ta thật sự muốn giấu mặt đi đâu đó. Lại nhìn qua Trần Khán Toàn, hắn vẫn mỉm cười nhìn ta khẽ gật đầu, những người còn lại ngồi trong phòng thì lại tỏ ra vô cùng hiếu kỳ. Đến lúc này ta mới sực nhớ những thông tin mình biết được về hắn thực chất là thông tin tuyệt mật từ chính miệng Trần Thuyên, trong giới thương nhân thực chất chỉ truyền miệng nhau về một nhân vật truyền kỳ hô phong hoán vũ bên cạnh Nhân Huệ Vương. Về cái tên Trần Khánh Toàn, trong giới thương nhân thực ra lại bàn tán về hắn theo một cách khác, mà cái cách nhìn này chính bản thân ta cũng cảm thấy khó khăn khi thuật lại. Mà bây giờ đâm lao không thể không theo lao, ta đành lựa lời nói.

"Thật ra người người luôn truyền miệng nhau rằng công tử Trần Khánh Toàn, con nuôi của Nhân Huệ Vương chính là Phan An tái thế, không những có tài năng cầm kỳ thi họa hơn người mà chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ khiến chim trên trời nghiêng cánh, cá dưới nước lặn sâu. Vì vẻ ngoài ngài ấy vô cùng thoát tục nên khiến không ít người mơ tưởng được một lần diện kiến, Nhân Huệ Vương luôn phải giấu ngài ấy ở phủ đệ ở đất phong và cử riêng một đội thân vệ để bảo vệ an toàn cho công tử." Người ta nói lời thị phi chỉ nên nói sau lưng, bây giờ ta lại huỵch toẹt ngần ấy lời trước mặt đương sự nên không khỏi cúi gằm mặt tự vấn lương tâm.

Quả nhiên, ta vừa nói xong, người trong phòng đều hít một hơi trầm mặc, mấy người anh trai lộ rõ vẻ quẫn bách còn đám quý tộc đi cùng Trần Thiệu Nghĩa cũng lom lom nhìn Trần Khánh Toàn không chớp mắt. Ta đoán, nếu ban đầu họ gặp hắn chỉ cảm thấy người này đẹp hơn người thì bây giờ cũng phải lau mắt nhìn lại thêm vẻ thoát tục trong miệng người đời một chút. Không khí trong gian phòng lớn từ vô cùng rôm rả bây giờ lại trở nên có phần gượng gạo, trong lòng ta hối lỗi bội phần, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói cái gì. Thật may một tiếng cười cất lên liền bẻ gãy áp lực vô hình trong phòng.

"Thật không ngờ, tại hạ ngày đêm nhốt mình trong phủ đệ lại có thể có danh tiếng như thế. Thật cảm ơn tiểu thư đã không ngại ngần nói ra để cho tại hạ có một cơ hội giải thích."

Người vừa nói chính là Trần Khánh Toàn, vẻ mặt hắn hoàn toàn thản nhiên, giống như những lời ta nói là về ai khác chứ không phải hắn.

"Không giấu gì các vị, từ ngày tại hạ còn nhỏ đã đi theo Nhân Huệ Vương, được ngài yêu thương như con đẻ. Do sức khỏe của tại hạ không được tốt nên không thể theo quân bôn ba ngàn dặm trên chiến trường. Tuy nhiên, tại hạ không dám làm một kẻ ăn không ngồi rỗi, đã tự bêu xấu đề cử mình làm quản gia giúp Vương gia quản lý gia sự. Không ngờ Vương gia không khinh thường tại hạ là người trẻ tuổi, vô cùng dụng tâm cất nhắc nên mấy năm nay tại hạ đều ở trong phủ đệ cúc cung tận tụy phò tá Vương phi."

"Thì ra mọi chuyện là như vậy, Em gái à, lời em dặn dò chúng ta quả không sai, miệng lưỡi người đời thật là đáng sợ." Anh cả cùng anh hai gật đầu quay sang phía ta cảm thán. Trong khi đó anh ba Phạm Ngũ Thương cũng khoanh tay với Trần Khánh Toàn cảm thán nói.

"Không giấu gì công tử, bốn anh em bọn ta tuy đi theo cha bôn ba nơi chiến trận, ra vào mưa đao biển máu vô số nhưng cũng không dám tự nhận bản thân có thể quản tốt chuyện gia sự. Khi còn ở biên ải Ai Lao, nhà chúng ta cũng thường nghe những chiến báo từ phía Nam biên giới và vô cùng bội phục kỳ tài quân sự của Nhân Huệ Vương, mẹ cũng thường lấy ngài ấy làm tấm gương cho chúng ta học tập. Không ngờ hôm nay lại có duyên diện kiến con nuôi của ngài."

"Tại hạ thay mặt cha nuôi cảm tạ lòng yêu mến của các vị tiểu tướng quân. Dù sao hôm nay mọi người gặp mặt cũng là duyên phận hiếm có, tại hạ mạn phép mời mọi người một bữa ăn để cảm tạ ơn cứu mạng, không biết các vị có chút thời gian rảnh hay không?"

"Chuyện này." Không hẹn mà cả nhà già trẻ lớn bé đều quay sang ta hỏi ý kiến. Ta nghĩ vì sự kiện mới xảy ra, họ đã bị dọa không ít nên bây giờ không dám quyết định lỗ mãng. Dù sao thì thân phận của ta bây giờ chỉ là tiểu thư tướng phủ chứ chẳng phải đương gia chủ mẫu. Vì thế chỉ cười nói.

"Thực ra kế hoạch hôm nay của nhà chúng ta là đi dâng hương ở Trấn Quốc tự và đền Quán Thánh sau đó sẽ tới Tân Nguyệt lâu ăn trưa. Người ta vẫn nói việc đi chùa dâng hương là ở lòng thành, đã nói ra thì nhất định phải đi, hay là hẹn công tử ngày khác vậy."

"Có lẽ các vị không biết, sáng sớm hôm nay quan gia và thái hậu di giá Trấn Quốc tự nên không ai có thể vào trong dâng hương." Một trong số những người đi cùng Trần Thiệu Nghĩa lên tiếng, không hiểu sao hắn liền bị Trần Thiệu Nghĩa trợn mắt lườm đến rùng mình cứng miệng. Nhưng lời nói ra như bát nước hắt đi, mấy người anh trai nhà ta liền vỗ đùi tự chủ trương.

"Quả nhiên là ông trời sắp đặt, vậy chúng ta đành mặt dày ăn chực một bữa của công tử rồi."

Mọi việc phía ta cứ như vậy bị định đoạt, vì thế mọi người chỉ còn đợi lời của Trần Thiệu Nghĩa cùng những người đi cùng hắn là bắt đầu khởi hành. Họ nhìn nhau một hồi rồi một người đột nhiên đứng dậy nói.

"Bên chúng ta có lẽ không thể góp vui cùng các vị rồi, bọn ta vốn là tướng lĩnh trong ngự lâm quân. Sáng nay vừa hoàn thành ca trực đêm, lại chẳng mấy khi có một ngày nghỉ nên uống hơi nhiều, bây giờ ai nấy đều mệt mỏi, muốn lập tức về nhà nghỉ ngơi, ngày khác có duyên chắc chắn sẽ cùng công tử đối ẩm."

"Các vị tướng quân ngày đêm tận tụy vì triều đình, tại hạ phận là dân thường sao dám ngăn cản thời gian nghỉ ngơi quý báu của các vị. Tại hạ đã dặn dò thuộc hạ ghi nhớ tên và chức vụ của các vị, ngày khác tại hạ sẽ tới từng phủ đệ chào hỏi."

Trần Khánh Toàn sảng khoái mỉm cười khoanh tay nói rồi đứng dậy tiễn đám người ra cổng. Những người đó rất nhanh đứng dậy kéo theo Trần Thiệu Nghĩa. Nhìn dáng vẻ của họ, ta thấy không có vẻ gì là mệt mỏi tới không chịu nổi. Có lẽ chính vì danh tiếng không được sạch sẽ của Trần Khánh Toàn mà đám người quý tộc này cũng ngại để bản thân nhúng chàm mà tìm cớ chuồn khéo. Ta không ngờ, khi họ vừa bước qua bậc thềm y quán thì đột nhiên Trần Thiệu Nghĩa đứng lại rồi xua tay với bằng hữu của hắn.

"Thật ra mỗi khi uống rượu ta liền mắc chứng khó ngủ, có về nhà cũng không nghỉ ngơi được, Tĩnh Huệ tiểu thư lại bị thương ở chân, để ta ở lại bồi nàng ấy đi."

Ơ hay, ở đây có bao nhiêu người, hắn muốn bồi ai chẳng được, sao cứ nhất thiết phải chỉ đích danh ta. Ta tuy cảm thấy vô cùng quẫn bách nhưng đáy lòng không khỏi có chút ngọt ngào, khuôn mặt liền đỏ bừng không dám nhìn thẳng hắn.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net