Q1. Chương 43 - Thời buổi loạn lạc, cần phải đề phòng bất kỳ ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ là tiết tháng giêng, người người, nhà nhà ra ngoài du xuân, muốn đặt một bàn lớn cho mười mấy người không hề dễ, vì thế thay vì đổi địa điểm ăn uống, cả nhà ta cùng Trần Khánh Toàn và Trần Thiệu Nghĩa liền dời bước tới Tân Nguyệt lâu. Tòa tửu quán to lớn này nằm trên con đường độc đạo dẫn tới thẳng cửa hoàng cung vì thế người đi lại vô cùng tấp nập, và đương nhiên nó cũng là một phần sản nghiệp của ta. Không, bây giờ có lẽ phải nói rằng nó đã từng là một phần sản nghiệp của ta.

Vừa bước chân vào trong, ta đã thấy gương mặt lạ hoắc đứng ở vị trí cửa hàng trưởng. Trước đây người chưởng quản nơi này là một ông bác có nụ cười vô cùng dễ gần, ăn nói hóm hỉnh, biết thời biết thế. Ta đặc biệt chọn ông ta bởi khách nhân nơi này chủ yếu là quý tộc hoặc thương nhân có tiền. Với những người như vậy, thứ duy nhất có thể khiến họ quay trở lại chính là thái độ tiếp đón. Chủ trương đào tạo người của ta lúc đó luôn là thứ nhất nụ cười, thứ hai thành kính, thứ ba bắt buộc phải nhớ mặt, nhớ tên khách nhân chỉ sau một lần tiếp đón.

Không hiểu vì thời gian gấp rút nên Đoàn Nhữ Hải không có thời gian chọn người hay hắn có chiến lược kinh doanh khác mà toàn bộ Tân Nguyệt lâu bây giờ ai nấy đều mặt lạnh như tiền, thái độ phục vụ quy quy củ củ, đến thằng nhỏ chạy bàn cũng không cười nổi một cái. Những người nhận ra ta chính là chủ nhân của nơi này lại càng không nhiều, họ nhìn thấy ta cũng chỉ dám đảo mắt liếc qua rồi tiếp tục cúi mặt làm việc, quả thật có cảm giác như cảnh còn người mất.

Trong thâm tâm ta cũng vô cùng thắc mắc, Trần Thuyên còn muốn duy trì cái tình trạng mập mờ này đến bao giờ? Vẫn biết trên chiến trường chẳng ai ngu ngốc đến mức tìm kẻ địch mà huỵch toẹt tất cả đường đi nước bước, tuy nhiên cũng không thể cứ im lặng như vậy nuốt trọn mọi thứ mà không cho ta một cơ hội phản kích chứ.

Hay là, hắn đang muốn kéo dài thời gian? Hắn đang chờ đợi thời cơ thích hợp, hoặc đang chờ đợi ai đó?

Ta vừa suy nghĩ vừa ăn uống, cũng không muốn mở miệng tham gia câu chuyện trên bàn ăn, ánh mắt lơ đãng nhìn cảnh vật bên ngoài. Đột nhiên ở quầy hàng tơ lụa đối diện, ta thấy thấp thoáng một bóng dáng quen thuộc liền lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Chi thị.

"Bên ngoài có gì thú vị mà em nhìn đến xuất thần thế?"

Người vừa nói là anh ba Phạm Ngũ Thương, anh ấy cũng tò mò nhoài người ra khỏi cửa sổ nhìn qua ngó lại, ta liền phì cười nói.

"Em đang nhìn cửa hàng tơ lụa phía đối diện, đang nghĩ không biết có nên qua đó xem xem có loại mặt hàng mới nào không?"

"Ồ, thì ra Tĩnh Huệ tiểu thư cũng có hứng thú với tơ lụa?" Trần Khánh Toàn ngồi cạnh anh cả thanh tao lên tiếng. Ta giật mình nhận ra vị trí ngồi của hắn ngay đối diện cứa sổ, không biết hắn có để ý thấy ánh mắt trao đổi của ta và Chi thị hay không? Mắt thấy Chi thị nhanh chân đi vào bên trong cửa tiệm, vì không muốn người ngồi ở đây hoài nghi ta liền tiếp lời.

"Phàm là nữ nhân ai mà không yêu thích những thứ xinh đẹp, chẳng mấy khi hai chị dâu tới kinh thành, tiểu nữ vẫn luôn để ý không biết chuẩn bị cái gì làm quà cho họ mang về. Vừa hay, bây giờ chúng ta ngồi ăn ở đây cũng tốn nhiều thì giờ, vì thế tiểu nữ mới bảo tỳ nữ qua bên ấy xem có loại mặt hàng tơ lụa nào đẹp hay không."

"Tiểu thư thật có lòng." Trần Khánh Toàn mỉm cười nhấp một ngụm trà, trong khi đó mấy người anh trai và chị dâu liền nhìn ta vô cùng cảm kích. Trong lòng ta không khỏi cảm thấy áy náy, lại nhìn qua Trần Thiệu Nghĩa, hắn đang cắm cúi gỡ xương gà, bỏ thịt vào bát ta, xong xuôi mới nói.

"Nàng mới ốm dậy mà cứ cuồng chân chạy Đông chạy Tây thì bao giờ mới khỏe được, này ăn cho hết nhé. Nếu muốn mua đồ gì thì bảo Chi thị qua tìm quản gia nhà ta, ông ta sẽ đi mua giúp nàng."

Ta nhìn một núi thịt, cá, tôm chồng chất trước mặt mình, thiết nghĩ ăn xong đống này sẽ táo bón ba ngày ba đêm, tuy nhiên trong lòng lại ngọt đến phát ngấy nên đành cầm đũa gắp từng thứ một, ngoan ngoãn ăn cho hết.

"Biểu hiện của tướng quân giống như đang chăm sóc tiểu kiều thê, thật khiến người khác đỏ mắt ghen tỵ. Không biết hai vị có nhã hứng cho mọi người cùng biết nhân duyên giữa hai người hay không?"

Vẫn là Trần Khánh Toàn buông lời châm chọc, ta cũng thật bội phục miệng lưỡi trơn tru của hắn, nói móc người ta mà mặt không đỏ, chân không run. Với thế lực trong tay hắn, có khi vị đại mỹ nhân này còn biết tường tận về chuyện của ta cùng Trần Thiệu Nghĩa hơn bất kỳ ai, có khi hơn cả bản thân ta. Thế mà bây giờ hắn còn có thể tròn mắt ngây thơ vô số tội.

Tuy nhiên dù ta và hắn cùng biết tỏng trong lòng nhau đang nghĩ gì nhưng những người còn lại quanh bàn ăn thì lại không biết, lập tức mấy chục con mắt đều đổ dồn về phía ta và Trần Thiệu Nghĩa. Ta định nhanh miệng nói trước vì vốn hiểu Trần Thiệu Nghĩa là người thẳng tính, nói dối vụng về, ai dè hắn lại cầm chặt bàn tay ta ở dưới gầm bàn rồi cười nói.

"Thực ra ta và Tĩnh Huệ tiểu thư vốn quen biết nhau từ khi còn nhỏ, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, các vị cũng biết cha mẹ của ta mất sớm trên chiến trường chống Thát tặc, còn nàng ấy cũng chỉ sống cùng mẹ, chính vì thế mà bọn ta rất nhanh trở thành bằng hữu. Tuy nhiên vì thân phận khác biệt nên không nhiều người biết ta có một vị bằng hữu này."

"Ồ, thì ra là vậy, tại hạ nghe nói hai tháng trước, đốc tướng quân vì mang giai nhân theo đoàn thuyền rồng mà bị quan gia trách phạt. Lẽ nào giai nhân đó chính là Tính Huệ tiểu thư."

Trần Thiệu Nghĩa không khẳng định cũng không phủ nhận mà chỉ cười, thấy hắn như vậy ta cũng cười theo, ngoan ngoãn cắm đầu ăn. Thật mệt mỏi với cái kiểu đấu trí này. Nhìn qua bốn người anh trai lưng hùm vai gấu nhà ta, bỗng nhiên lại cảm thấy họ dễ thương kỳ lạ. Anh hai nghe như vậy liền đặt cạch cái chân giò đang gặm dở xuống bàn rồi vỗ đùi nói.

"Nếu mọi chuyện đã như vậy nghĩa là nhà chúng ta lại có thêm một vị bằng hữu ở kinh thành. Người ta vẫn nói không đánh nhau không làm bằng hữu, vẫn nghe danh tiếng Đốc tướng quân trên chiến trường, không biết hôm nào anh rảnh có thể qua phủ thượng tướng để chúng ta được lĩnh giáo một lần."

Ba người anh trai còn lại cũng gật gù đồng ý, còn thằng nhóc con Phạm Ngọc Sơn thì cười toe toét như được mùa, bỗng nhiên ta có cảm giác như mình sẽ dễ dàng bị họ bán đứng, vì thế liền hắng giọng nói.

"Đốc tướng quân là cánh tay phải của thống lĩnh cấm vệ quân, binh vụ bận rộn, nào có rảnh rỗi như người nhà chúng ta. Các anh đừng có làm khó chàng ấy."

"Em gái còn chưa qua cửa nhà người ta đâu, đừng bao che rõ ràng như thế chứ."

Chị dâu cả ngồi bên cạnh ta che miệng cười. Trong lòng ta vô cùng ngán ngẩm, ý ta nói là mọi người đừng có thấy bọn ta thân thiết mà vội dẫn sói vào nhà, thế nào lại thành ta bao che cho hắn. Ta không làm gì được người nhà liền trút hết giận dữ vào ánh mắt quay sang lườm Trần Thiệu Nghĩa. Đối diện với cơn giận dữ của ta, hắn không hề chột dạ mà còn cười lại sau đó hướng anh hai nó.

"Thật may quá, ba ngày tới đây tiểu tướng được nghỉ ngơi mà trong nhà cũng không có việc gì gấp gáp. Tiểu tướng rất sẵn sàng tới bồi các anh em."

Ta chán chường lại cắm đầu vào bát thịt trước mặt, thầm hận tại sao ăn mãi mà nó vẫn chưa có vơi, còn trong lòng thì tình cảm ngổn ngang trăm mối tơ vò.

"Nghe nói Tĩnh Huệ tiểu thư mới ốm dậy, ăn nhiều thịt quá cũng không tốt, hay là uống một bát canh củ sen hầm đi."

Trần Khánh Toàn mỉm cười sai người hầu bưng một bát canh củ sen đầy đến trước mặt ta, bọn trẻ nhà mấy người anh trai liền tròn mắt hỏi.

"Mẹ, cô ốm lúc nào mà bọn con không biết vậy."

Ôi quả thật dù có trăm cái miệng cũng thật khó giải thích.

.......................

Ăn uống xong xuôi, ta có cảm giác mình thành một quả bóng thịt, chỉ cần nhìn thấy mặt Trần Thiệu Nghĩa và Trần Khánh Toàn liền cảm thấy buồn nôn, ai bảo bọn hắn coi dạ dày của ta thành chiến trường phân thắng bại làm chi.

Nhìn qua toàn thể người nhà ta cũng không khá hơn là bao, mấy người anh trai say túy lúy nằm bò ra bàn, bọn trẻ con thì dựa người mẹ ngáp dài ngáp ngắn. Với tình cảnh này, thiết nghĩ dù ta có lòng, bọn họ cũng chẳng còn tâm trí đâu mà dạo phố ngắm cảnh, chính vì thế cả nhà quyết định hồi phủ ngủ trưa.

Ta vừa đứng dậy, lập tức cảm thấy mắt cá chân mình đình công, nhìn qua các anh trai thì thấy họ đứng còn chẳng vững, nhìn Chi thị thì thấy nàng ấy ôm một đống đồ ăn do các anh trai dặn tiểu nhị gói về chia cho người hầu trong phủ. Ta đành cắn răng chống tay vịn dời bước, một bàn tay đẹp đến hít thở không thông liền chìa tới trước mặt.

"Để ta đỡ nàng xuống cầu thang nhé."

Ta ngẩng mặt tìm chủ nhân của bàn tay thì liền thấy nụ cười dịu dàng như mây trôi nước chảy của Trần Khánh Toàn, dáng điệu cử chỉ của hắn nho nhã tới mức khiến người ta có cảm giác không chân thực. Trong lúc ta đứng hình vì thụ sủng nhược kinh, không biết nên từ chối thế nào thì toàn thân lại một lần nữa bị nhấc bổng lên. Dạ dày vốn đầy ứ ự lập tức chộn rộn khiến ta phải vộ vài bịt miệng để tránh thức ăn trào ra. Người vừa mạo phạm ta rất tự nhiên vừa cất bước đi vừa nói.

"Chân nàng đã thế này, đi lại càng dễ động vết thương, cứ để ta bế nàng vào xe ngựa đi. Mấy ngày nữa nhớ ngồi ngoan trong nhà, đừng có chạy lung tung nữa."

Trần Thiệu Nghĩa không thèm nhìn đại mỹ nhân đang hơi sững người bên cạnh mà cứ như vậy bế ta phăm phăm đi xuống cầu thang, qua bờ vai của hắn ta thấy Trần Khánh Toàn mỉm cười nháy mắt với ta một cái. Cán chuông cảnh giác trong lòng ta liền rung lên bần bật, nhìn vẻ mặt này của hắn, ta có cảm giác như mãnh hổ đang đối mặt với kẻ thù tới cướp địa bàn. Ta chợt hiểu được, hắn với ta đồng dạng là một loại người, mà hắn, chỉ có hùng mạnh hơn ta chứ không hề kém.

Ra khỏi Tân Nguyệt lâu, nắng đẹp rực rỡ ban sáng lúc này đã bị mây đen che phủ, thời tiết này quả thật không có gì phù hợp hơn là về nhà đắp chăn đi ngủ. Trần Thiệu Nghĩa đặt ta vào trong xe ngựa, hắn nhìn ta lưu luyến một lúc rồi mới xoa đầu ta một cái trước khi rời đi. Nhìn qua cửa sổ xe, ta thấy Trần Khánh Toàn tận tụy dặn dò người làm chuẩn bị xe ngựa và dìu bốn người anh trai vào đó. Hai chị dâu và bọn trẻ con thì ngồi trên hai cái xe ngựa mà sáng nay chúng ta mang từ nhà, bọn người hầu còn cẩn thận buộc mấy con ngựa cưỡi của chúng ta vào phía sau xe.

Đợi mọi việc ổn đinh, Trần Thiệu Nghĩa liền nhảy lên xe ngựa của ta, đuổi phu xe xuống để tự mình đánh xe còn Chi thị lại được cưỡi ngựa của hắn. Cô nhóc này vốn tính cách hào sảng lại mê ngựa, thấy được cưỡi chiến mã của Đốc tướng quân thì lập tức gật đầu, vẻ mặt hớn hở như trẻ con được cho kẹo. Mắt nhìn chúng ta đã đi xa khỏi Trần Khánh Toàn, Trần Thiệu Nghĩa mới từ tốn nói.

"Con người này không hề đơn giản, nàng nên dặn dò người nhà cẩn thận một chút."

"Ta biết, tiếng tăm của hắn ta đã nghe rất nhiều. Trong phạm vi thế lực của Nhân Huệ Vương, hắn là kẻ dưới một người trên vạn người, chuyến này tới kinh thành chắc chắn có mục đích quan trọng."

"Nàng lăn lộn nhiều năm trong thương trường, có đoán được tại sao hắn lại xuất hiện ở kinh thành không?"

"Không biết được, ta và Nhân Huệ Vương vốn chia địa bàn thương nghiệp rõ ràng, mỗi người tọa một núi, nước sông không phạm nước giếng. Tuy nhiên, để một nhân vật chóp bu như hắn đính thân ra mặt thì khẳng định kinh thành sắp hoặc đang có một sự kiện động trời nào đó mà mối lợi từ sự kiện này khiến bọn hắn không thể nhắm mắt bỏ qua. Mấy tháng nay ta ốm liên miên, không dính trên giường thì chính là ở trong phòng, chàng chắc còn nắm bắt nhiều thông tin hơn ta. Theo chàng có thể là sự kiện gì?"

Trần Thiệu Nghĩa ngồi quay lưng về phía ta nên đương nhiên ta không nhìn thấy sắc mặt hắn, hắn trở nên trầm lặng, ta cũng nhàm chán không muốn mở lời. Ta không tin hắn không biết chút gì về những việc Trần Thuyên đang ngấm ngầm làm sau lưng ta. Dù khi chúng ta cùng khởi hành đi Chiêm thành hắn có thể không biết, nhưng bây giờ, sau chuỗi sự kiện lộ liễu như vậy, không có khả năng hắn không hề biết. Ta chỉ muốn tìm hiểu sự trung thành của hắn với Trần Thuyên nặng bao nhiêu.

"Ta ngày đêm chỉ biết binh vụ, mấy loại thông tin này không hề nghe nhiều, quả thật không nghĩ ra kinh thành dạo này có chuyện gì khác thường. Trời mưa bắt đầu nặng hạt, nàng mau đóng cửa xe lại, đừng để bị lạnh."

Quả nhiên, trong lòng ta không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Ta mặc kệ hắn nói, cố tình mở to cửa xe ngựa để gió lạnh lùa vào, bây giờ thứ ta cần nhất một cái đầu lạnh, ta đã u mê trong ấm áp quá lâu rồi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net