Q1. Chương 44 - Sau này chúng ta sẽ không còn cô đơn nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư, hôm nay Linh thị đưa cho em bức thư này."

Sau khi dìu ta vào phòng, Chi thị cẩn thận đóng lại cửa phòng rồi mới rút một bức thư từ trong ngực đưa cho ta.

Ta đọc bức thư của Linh thị tới hai lần, sau đó mới chậm rãi đốt nó đi. Những gì nàng ấy thông báo về không khác mấy so với những gì ta dự đoán, điều ngạc nhiên duy nhất là có vẻ Đoàn Nhữ Hải không thần thông quảng đại như Trần Thuyên kỳ vọng. Hắn thành công thâu tóm toàn bộ hệ thống cửa hàng của ta nhưng lại không khiến cho các bên cung cấp hàng quen thuộc hài lòng.

Điều này cũng dễ hiểu, mấy năm nay thỏa thuận mua hàng giữa ta với các bên cung cấp đều là thanh toán năm phần khi nhận hàng, năm phần còn lại sau một tháng. Tuy nhiên, bởi vì yêu cầu quá gấp từ trong cung, có lẽ Đoàn Nhữ Hải đã dùng lẹm vào một phần tiền hàng. Đen cho hắn, ta từ trước đến nay vốn có tính đa nghi, tiền lãi hàng năm sau khi tính toán đều chia làm mấy phần gửi nhiều tiền trang khác nhau dưới nhiều tên khác nhau, chỉ giữ lại duy nhất bảy phần thuộc về Trần Thuyên để duy trì hoạt động của Bách Nguyệt hội. Kể từ khi tỉnh lại ta đã lệnh Linh thị tìm mọi cách từ từ rút hết số tiền ta có trong tiền trang cốt để bảo toàn không cho phần tiền này bị người khác động vào.

Không có tiền mặt thanh toán, đương nhiên Đoàn Nhữ Hải đành phải cắn răng bán tống bán tháo hàng hóa trong kho ngay trước mùa cao điểm mua sắm, số tiền thu lại chắc chắn chỉ đủ trả tiền nợ của đợt hàng trước chứ còn lâu mới đủ tiền cọc năm phần cho đợt hàng mới. Vì lý do này, có thể hiểu được vì sao không ít mối cung cấp các mặt hàng bán chạy như gốm sứ, tơ lụa đều vô cùng tức giận, nhất quyết tăng giá bán, thậm chí có nơi còn đưa ra tối hậu thư nếu Đoàn Điểm đại thương gia không ra mặt giải quyết thì sẽ cắt đứt toàn bộ liên hệ.

Ôi quả báo nhãn tiền, đọc xong bức thư của Linh thị quả thật ta muốn phá ra cười, để sự tình đi tới nước này, bảo sao mà vẻ mặt của Đoàn Nhữ Hải hôm nay lại khó coi đến như thế. Tính toán một chút ta ngoắc tay cho Chi thị nói.

"Chi thị, ta muốn gặp mặt một người, em tìm cách bí mật đưa người ấy vào trong phủ tướng quân. Cố gắng đừng để người ngoài cảm thấy nghi ngờ."

...........................

Sau ngày gặp mặt với Trần Khánh Toàn, quả nhiên ba ngày tiếp theo Trần Thiệu Nghĩa đều đặn tới phủ thượng tướng. Hắn còn giữ lời hứa tới mức không những đến thăm mà còn canh tư tờ mờ sáng đã tới gõ cửa để cùng cả nhà ta rèn luyện buổi sáng. Mấy ngày này, do chân ta bị thương nên đương nhiên là được đặc cách không phải luyện công cùng mọi người, tuy nhiên theo lời cha nói : Dù thân bệnh nhưng ý chí không bệnh, ngày nào ta cũng bị dựng dậy từ canh tư gà gáy, quấn chăn bông ngồi bên cạnh nhìn mọi người luyện công. Mà tình cờ làm sao ngày nào Trần Thiệu Nghĩa cũng cố tình dưỡn dẹo múa thương đao trước mặt ta cho tới khi ta bị thương khí của hắn làm cho hắt xì vị lạnh thì hắn mới nhe răng cười hớn hở dừng lại.

"Hắt xì ... sịt."

Ta khổi sở khịt mũi nhìn anh ba Phạm Ngũ Thương đang đối chiến với Trần Thiệu Nghĩa. Hôm nay họ không dụng thương đao mà chính là kiếm, tuy không tạo ra nhiều luồng gió lạnh nhưng kiếm khí cũng văng khắp nơi, cây cối xào xạc, lá rụng lả tả. Hai người bọn họ tư thái uy phong lẫm liệt, cơ bắt cuồn cuộn, mồ hôi sáng bóng rớt tong tỏng dưới cái cằm xinh đẹp của Trần Thiệu Nghĩa. Hắn vừa đối kiếm, đôi mắt hoa đào thi thoảng lại liếc qua nhìn ta khiến mặt ta nóng như phát sốt. Bọn tỳ nữ trẻ tuổi trong phủ hú hét huyên náo, khăn tay vung phần phật, còn thằng cu Phạm Ngũ Sơn ngồi cạnh ta thì phấn khích không thôi, chỉ huy bọn trẻ con vỗ tay ầm ầm.

Sau thời gian mấy trăm chiêu khiến ta có cảm giác mình đã bị lửa nóng hun sạch sẽ tới không còn gì họ mới dừng lại, cha và Anh Nguyệt quận chúa lập tức lại gần ngợi khen không dứt.

"Hôm nay Thiệu Nghĩa cũng ở lại ăn sáng với nhà chúng ta chứ?"

Người vừa hỏi chính là cha, không hiểu Trần Thiệu Nghĩa múa lưỡi thế nào mà mới qua hai ngày, hắn đã đường đường chính chính chiếm được cảm tình của cha ta. Còn với Anh Nguyệt quận chúa lại càng không phải nói, bà ấy vốn là người hoàng tộc, theo bối phận hắn là cháu họ xa gọi bà là cô, bảo sao bà ấy chỉ hận không vo tròn đóng gói hắn ngày ngày mang theo bên người. Càng hận hơn là vì có hắn ở lại ăn sáng, bàn ăn ba hôm nay phong phú hơn hẳn, nếu trước đây chỉ có cháo trắng, cá khô, dưa muối thì bây giờ còn có thêm xôi lạc, bánh nếp, bánh dày, giò lụa. Ngồi xuống bàn ăn mà ta không khỏi thắc mắc cuối cùng ai mới là con ruột của cha?

Bữa sáng diễn ra vô cùng vui vẻ, đương nhiên Trần Thiệu Nghĩa được xếp ngồi sát bên cạnh ta, vô cùng nhiệt tình châm trà, múc cháo, chăm sóc cho ta tới tận chân răng. Ta tuy vẫn chưa biết hắn đây là hư tình hay là giả ý, nhưng con người ở đời thấy lợi mà không hưởng thì chỉ có là bị ngu, thế nên ta rất hợp tác hưởng thụ, đóng vai con gái chân yếu tay mềm, động một tý là nóng, chạm một chút là lạnh, món nọ quá khó gắp, món kia miếng quá dày. Trong suốt quá trình đó, cha cùng Anh Nguyệt quận chúa đều nhìn bọn ta với khóe miệng ngoác tới tận mang tai, đôi mắt long lanh nhìn Trần Thiệu Nghĩa như thể ăn mày nhìn thấy bạc trắng.

Ăn uống xong xuôi, ai về nhà nấy, Trần Thiệu Nghĩa xung phong cùng ta ra vườn phơi nắng cho tiêu cơm, cha lập tức quyết đoán gật đầu. Ta liền có cảm giác mình là con ghẻ còn hắn mới chính là con ruột trong cái nhà này, mấy người anh trai bên cạnh thì tròng mắt hấp háy liên tục như bị bôi ớt. Anh tư còn cố tình làm điệu bộ em gái cố lên, cá đến nơm là phải úp, không để cho nó thoát. Chỉ có anh ba Phạm Ngũ Thương có vẻ trầm mặc khác thường, hắn liếc qua bọn ta một chút rồi bỏ đi. Chi thị tủm tỉm mang một ấm trà gừng đặt giữa bọn ta rồi chạy biến, ta biết nàng ấy phải làm gì hôm nay vì thế cũng không cần cản, chuyện của ta là tìm cách đuổi mỹ nhân này biến đi càng nhanh càng tốt.

"Hôm nay là ngày cuối cùng chàng được nghỉ phép, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe? "

Ta tiếp tách trà từ tay của hắn, vào thẳng vấn đề. Mấy loại chuyện này càng vòng vèo càng khiến người khác nghi ngờ.

Trần Thiệu Nghĩa hơi ngẩn người nhìn ta, ta cũng điềm nhiên tròn mắt chống tay nhìn hắn, hôm nay nắng đẹp, thời tiếp ấm áp, có mỹ nhân ở bên cạnh để nhìn ngắm cũng là một loại hưởng thụ. Hắn thấy vẻ ngả ngớn của ta như vậy nên cười nhẹ véo mũi ta nói.

"Ai bảo nàng ta không nghỉ ngơi, có thời gian rảnh mà ở nhà một mình thì thật có lỗi với bản thân."

"Nhưng chàng cũng đâu cần thiết ngày nào cũng phải tới tướng phủ, chẳng phải chàng còn có những bằng hữu khác sao? " Ta hơi nghiêng đầu tránh né ma trảo của hắn, xoa xoa cánh mũi bị véo. Hắn lại sủng nịnh vuốt tóc ta, làm như không động chạm là hắn không chịu nổi.

"Chẳng lẽ nàng không muốn ở cạnh ta?"

"Đương nhiên là không ghét."

Ta hơi đỏ mặt cúi xuống vân vê góc áo.

"Nhưng lúc nào cũng có người kè kè bên cạnh, ta không có quen. Này, nói chuyện đàng hoàng nhé, quản kỹ cái tay của chàng."

Ta kéo lọn tóc trong tay hắng về, ngồi thằng người để kéo dài khoảng cách với hắn một chút. Trần Thiệu Nghĩa thấy ta như vậy liền chống trán phá ra cười.

"Biết làm sao bây giờ, ta thích nàng quá rồi, không gặp được nàng là không chịu được."

Ta hơi ngẩn người nhìn vẻ tùy tiện của hắn, bờ môi đỏ khẽ nhếch, đôi mắt đẹp khép hờ, mấy sợi tóc mai hơi sáng lên dưới ánh nắng, bay là là qua hàng lông mày kiếm. Cảm nhận rõ trái tim khó bảo đang đập gấp rút trong lồng ngực, ta không khỏi than thầm. Khỉ thật, hắn cứ phải xinh đẹp như thế là sao? Ta biết mình không nên lấn sâu vào hũ mật này, nhưng lại không có cách nào chống lại, chỉ có thể cáu bắn gắt hắn:

"Dạo này chàng rất không đứng đắn nhé. Nghiêm túc một chút được không."

Trần Thiệu Nghĩa ngừng cười, chỉ thoáng chốc, hắn hơi nhíu mày nhìn ta rồi đột ngột kéo tay ta đi nhanh ra phía sau thân cây ngọc lan lớn cạnh hồ cá. Khi ta hoàn hồn mới giật mình nhận thấy hai người bọn ta bị tán lá cây hoàn toàn che phủ. Sau hai ngày nghỉ ngơi, mắt cá chân ta đã khỏi, tuy nhiên vì bị hắn kéo đột ngột nên bây giờ lại ân ẩn đau nên không có cách nào vùng ra bỏ chạy. Hắn ấn ta dựa lưng vào gốc cây rồi chống một cánh tay bên vai của ta, ta liền bị giam hoàn toàn trong lồng ngực hắn. Ta ngước nhìn hắn cuống cuồng nói.

"Đang ban ngày ban mặt chàng làm gì vậy?"

Một ngón tay của hắn chặn môi ta lại rồi nâng cằm ta lên, khiến ta nhìn thẳng vào mắt hắn. Lúc này ta bỗng cảm thấy hắn rất xa lạ.

"Điểm, ta đang vô cùng nghiêm túc, ta thích nàng."

Giọng hắn trầm trầm, hương trà gừng vướng vất nơi chóp mũi khiến toàn thân ta nóng bừng. Ta bị động nhìn khuôn mặt hắn tiến lại gần, rồi lại cảm nhận bờ môi ấm nóng ấn trên môi mình. Đầu óc lập tức trở nên mờ mịt, khỉ thật, ta chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.

Hai mươi hai năm cuộc đời, Đoàn Điểm ta đây đã chơi đùa vô số nam nhân nhưng đều chỉ là những lời đưa đẩy, chân chính hôn môi thì đây là lần duy nhất. Môi hắn trước tiên chạm nhẹ lên môi ta thăm dò, sau đó mới nhẹ nhàng mút vào, nhẹ tới mức trong một thoáng ta nghĩ bản thân là cánh hoa mỏng manh mà hắn không muốn thương tổn. Nhưng ta đã lầm, sau một lúc thăm dò, nụ hôn của hắn càng sâu hơn, cái lưỡi ấm nóng cạy mở hàng răng của ta. Lần đầu tiên có dị vật xâm phạm trong miệng mình, chân tay ta trở nên bủn rủn, hơi thở càng ngày càng nóng, ta có cảm giác như mình sắp bị ngột chết liền sợ hãi muốn đẩy hắn ra.

Cánh tay của hắn vốn chống trên thân cây giờ đã vòng ra phía sau siết chặt lấy eo ta, bàn tay còn lại thì luồn sâu vào tóc ta cố định gáy ta không cho ta cử động. Toàn thân ta dán sát trên người hắn, mạch máu trong người chảy rần rần như muốn nổ tung, vô thức mà đáp lại nụ hôn của hắn, hai cánh tay bủn rủn cũng dần đưa lên ôm chặt lấy hắn. Ta nghĩ mặc kệ đi, đời người có mấy hồi, vui vẻ được lúc nào thì cứ hưởng thụ thời khắc ấy.

Dường như cảm nhận được ta đang trúc trắc đáp lại nụ hôn của hắn, Trần Thiệu Nghĩa càng trở nên điên cuồng, hắn đè chặt lưng ta vào thân cây phía sau, bàn tay hắn không an phận vuốt ve trên bờ eo của ta rồi dần hướng lên phía trên. Những động chạm ấy của hắn như khơi lên ngọn lửa vô hình trong cơ thể ta, ta không thể kìm nén nổi mà rên nhẹ. Một tiếng rên ấy liền khiến Trần Thiệu Nghĩa tạm ngừng lại, hắn lùi mặt ra xa nhìn ta chăm chú rồi thì thầm nói.

"Điểm, gọi tên ta đi."

Ta thở hổn hển ngước nhìn hắn, lồng ngực ta khẩn thiết thở như người bị chết đuối, phải mấp máy mãi mới gọi được cái tên của hắn.

"Nghĩa."

Trần Thiệu Nghĩa mỉm cười ôm chặt lấy ta, còn ta quá xấu hổ mà chỉ biết chôn đầu trong lồng ngực hắn.

"Ngày mai ta sẽ xin cha nuôi tới gặp cha nàng."

Ta giật mình ngước nhìn hắn, đôi mắt hắn nhìn ta đầy chân thành khiến ta vô cùng hoang mang. Lòng ta vừa vui mừng, vừa sợ hãi. Ta sợ hắn nhận ra sự lo lắng trong lòng mình nên vội vàng cúi mặt giấu đầu trong lồng ngực hắn, nghe tiếng tim hắm đập gấp rút mà mạnh mẽ. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta, ta nghe giọng hắn trầm trầm cất lên bên vành tóc mai.

"Điểm, đừng sợ, sau này nàng có ta, ta có nàng, chúng ta không còn cô đơn nữa."

Ta muốn khóc, nước mắt dâng đầy hốc mắt chỉ chực trào ra, ta dán chặt mặt vào lồng ngực hắn. Ông trời ơi, làm ơn đừng khiến những lời nói này là giả dối!

"Tiểu thư, quan gia và thái hậu di giá thượng tướng phủ, tướng quân mời người và đốc tướng quân ra cửa tiếp giá."

Tiếng ai đó từ xa vọng lại khiến cả ta và Trần Thiệu Nghĩa giật mình, ta toan đẩy hắn ra nhưng hắn lập tức ôm vòng lấy eo ta giấu mình trong tán lá. Qua tầng lá trước mặt, ta thấy một đoàn người hầu hốt hoảng chạy tới, không thấy ta và Trần Thiệu Nghĩa, họ liền cuống lên giậm chân.

"Chết rồi, xa giá đã tới đầu ngõ rồi, mau chóng chia ra đi tìm tiểu thư và tướng quân, nhanh lên."

Đợi cho bọn người hầu chạy đi hết, Trần Thiệu Nghĩa mới buông cánh tay quanh người ta, giúp ta sửa sang vạt áo cùng đầu tóc, vừa làm, hắn vừa cười nói.

"Nàng cũng giúp ta đi."

Ta quả thật nóng mặt tới muốn tìm cái lỗ nẻ để trốn nhưng vẫn cố gắng chăm chú giúp hắn chỉnh trang vẻ ngoài. Xong xuôi mọi thứ hắn liền bế bổng ta chạy nhanh ra ngoài, cho tới thềm tiền sảnh mới chịu đặt ta xuống. Cả đoạn đường ấy ta chăm chú quan sát mặt hắn, hắn càng vui vẻ hân hoan, lòng ta càng hoang mang sợ hãi. Không hiểu sao ta cứ có cảm giác tình cảm này là độc dược, ta có thể nhìn ngắm, chơi đùa nó nhưng chỉ cần ta thật sự muốn nắm bắt nó, ta sẽ bị nó hủy hoại không thể quay đầu.

Bọn ta tới đại sảnh không coi là muộn, người nhà của anh cả và anh hai còn tụt lại phía sau vì thế hai bọn ta liều đứng giữa đoàn người đợi xa giá trước cửa.

.......................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net