Q1. Chương 46 - Chị em chúng ta, là ai không hiểu ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hai ngày trước, mặt trời bị mây đen bao phủ, một vài tia nắng ít ỏi lọt qua tán lá khiến cảnh vật càng thêm xám xit. Ta ngồi yên vị trên giường mân mê mấy cuộn lụa mới mua, kiên nhẫn chờ đợi Chi thị. Không cần đợi quá lâu, nàng ấy bước vào nói lớn.

"Tiểu thư, thợ thêu tới rồi."

Một phụ nhân ăn mặc bình thường, tóc dài cuốn thành một búi trên đỉnh đầu chậm rãi bước qua thềm cửa vào phòng ta. Nàng vừa đi vào, Chi thị lập tức đóng chặt cửa phòng. Phụ nhân đứng chần chừ bên gian ngoài một lúc rồi mới bước về phía ta nức nở.

"Tiểu thư" Thanh Liên ngồi xuống bên cạnh ôm chặt lấy ta. "Em thật không dám ngờ khi quan gia triệu người vào cung lại là lần cuối cùng em được gặp người. Nghe nói trong cung người phải chịu khổ không ít, cuộc sống ở tướng phủ này thế nào, người đã quen thuộc chưa?"

Ta im lặng nghe Thanh Liên nói hết rồi mới hơi đẩy nàng ấy ra, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của nàng ấy nói.

"Thanh Liên, nói thật cho ta biết, vì sao em lại phản bội ta."

Nàng ấy sững sờ buông ta ra, đôi mắt mở lớn tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi.

"Tiểu thư, người đang nói gì vậy, em không hiểu."

Đương nhiên, chẳng ai ăn vụng mà lại đi nhận là mình ăn vụng, ta vẫn tiếp tục từng bước áp sát.

"Em nghĩ mấy trò mèo mà em cùng Đoàn Nhữ Hải làm có thể dấu giếm ta bao lâu? Các người nghĩ cứ nhốt chặt ta trong bốn bức tường là có thể che giấu tất cả đúng không?"

"Tiểu thư, chuyện này không như người nghĩ đâu. Thực ra ..." Thanh Liên trở nên luống cuống, bàn tay nàng ấy vò chặt gấu áo, đầu cúi gằm xuống.

"Nói đi, em nên biết hai mươi năm nay chúng ta lớn lên bên cạnh nhau. Với ta, em không phải là người hầu mà chính là người nhà, cùng nhau vào sinh ra tử, ta gọi em tới không phải để khởi binh vấn tội, ta muốn nghe chính miệng em giải thích một lần."

Thanh Liên trân mắt nhìn ta, thấy ta thản nhiên quan sát mình, nàng ấy liền cúi đầu, hai cánh môi xinh đẹp mấp máy như muốn nói gì đó. Ta kiên nhẫn chờ đợi nhưng chỉ thấy sau đó nàng ấy hơi căn môi, có lẽ là đã quyết định không giải thích điều gì. Nàng ấy nhắm chặt mắt nói.

"Nếu như tiểu thư đã tìm hiểu được việc gì thì cứ cho là như vậy đi, nếu tiểu thư nghĩ là em đã phản bội người thì emcũng không có gì để giải thích. "

"Em nói như vậy nghĩa là chuyện em thông đồng với Đoàn Nhữ Hải cố tình thâu tóm Bách Nguyệt hội là sự thật?"

"Đúng vậy."

"Được, thế việc tất cả vị trí quan trọng của Bách Nguyệt Hội đều bị thay bằng người mới là chủ ý của ai?"

Thanh Liên tỏ ra hơi bối rối, sau đó nàng ấy cúi đầu nói.

"Là của Đại nhân."

"Ồ, vậy em nói cho ta biết Đoàn Nhữ Hải vốn chỉ là con trai của một nho sĩ nghèo, trước đây gạo còn không có mà ăn, nếu không có nhân duyên gặp được quan gia thì có khi hắn vẫn chỉ đang bắc sạp bán chữ đầu đường. Từ ở đâu mà chỉ trong vòng vài tháng hắn có thể tìm được nhiều nhân sĩ giỏi giang như vậy, không những chịu làm việc cho hắn mà còn trung thành với hắn."

"Chuyện này ..." Thanh Liên hốt hoảng ngẩng đầu nhìn ta, sau đó nàng ấy mới cắn môi nói. "Em không biết."

"Thanh Liên, nhìn ta."

Thanh Liên ngước nhìn ta, bọn ta lớn lên bên cạnh nhau, tuy nàng ấy bị mẹ của ta tiêm nhiễn tư tưởng nữ cường nhưng ta biết trong thâm tâm Thanh Liên là người mềm yếu. Chỉ cần nam nhân trong lòng nàng ấy hứa hẹn bất kỳ điều gì, nàng ấy sẽ bảo vệ hắn vô điều kiện. Ví dụ như lúc này, ta nhận thấy rõ sự áy náy trong cách nàng ấy nhìn ta nhưng ta biết dù chết nàng ấy cũng sẽ không khai ra chính Trần Thuyên là người đứng sau mọi việc. Ta chỉ có thể chán nản ôm khuôn mặt nàng ấy thở dài.

"Thanh Liên, trên đời này người hiểu ta nhất chính là em, ta cũng từng nghĩ người hiểu em nhất chính là ta. Em biết ta dù mất đi tất cả nhưng sẽ không hy sinh phần tình cảm chị em hoạn nạn có nhau này, nhưng bây giờ ta lại hoài nghĩ, có lẽ đối với em, ta không thật sự quá quan trọng đúng không?"

Ta vừa dứt lời, Thanh Liên liền bật khóc, nước mắt nàng ấy rơi trên ngón tay ta nóng bỏng như nước sôi.

"Tiểu thư, không phải như vậy, dù em có làm điều gì cũng không bao giờ muốn tổn hại đến người. Nhưng, tiểu thư dù có mất đi Bách Nguyệt hội, tiểu thư vẫn còn thân phận tiểu thư tướng phủ, còn có Đốc tướng quân bên cạnh. Nhưng còn em thì sao, năm nay em cũng đã hai mươi tuổi rồi, với cái thân phận kỹ nữ này, dù sau này em đi đâu, làm gì cũng chỉ có thể bị người đời phỉ nhổ, có gả cho người ta cũng chỉ có thể làm thiếp để người khác chà đạp. Em muốn làm gì đó cho tương lai của mình thì đâu có sai?"

"Nhưng Thanh Liên à, ta đã rất nhiều lần nói với em, một phần Vạn Nguyệt lâu vốn là của em, ngoài tòa lâu ở kinh thành thì em muốn bất kỳ vị trí nào trên toàn lãnh thổ Đại Việt cũng được. Chúng ta cùng nhau lớn lên, không chỉ có ta cùng em học đàn ca khiêu vũ, em cũng cùng ta học hỏi chuyện kinh doanh mười mấy năm. Thứ ta biết em đều biết, em chỉ cần nói một tiếng thì em không cần phải ra mặt tiếp khách nữa, em có thể lui về nắm quyền quản lý và dạy dỗ các cô nương bất kỳ lúc nào. Lúc ấy em chính là nữ chủ nhân, muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, Đến lúc ấy em còn sợ không có nam nhân nào dám lấy em hay sao?"

Nghe ta nói như vậy, nước mắt Thanh Liên rơi càng nhiều, sau đó nàng ấy liền đứng dậy né tránh hai bàn tay của ta, tự dùng tay áo lau sạch mặt mình rồi mới mỉm cười thê lương nói.

"Nhưng tiểu thư ơi, tiểu thư chưa từng hỏi liệu những thứ ấy có phải là thứ em cần. Không phải ai sinh ra cũng là để lãnh đạo người khác, cái trọng trách đó không phải cứ nỗ lực là có được, đó là bản năng. Tiểu thư có cái bản năng ấy, người không cần nam nhân phải nâng đỡ hay dựa dẫn bất kỳ ai. Ngược lại, bày mưu đấu trí cùng nam nhân, chơi đùa họ trong lòng bàn tay chính là thú vui của người. Nhưng em thì khác, chỉ cần suy nghĩ sau này phải gánh trách nhiệm chăm sóc cuộc đời của mấy trăm con người, tính toán sổ sách thu chi của cả một mạng lưới Vạn Nguyệt lâu to lớn là em đã run sợ. Mong muốn cả đời của em chỉ là có thể tìm được một người để em dựa vào, chàng lo chuyện đại sự, em sẽ ở bên chăm sóc và sinh con đẻ cái cho chàng. Tiểu thư, dù em có trở thành chủ nhận của Vạn Nguyệt lâu đi nữa, kỹ nữ mãi mãi vẫn là kỹ nữ, ai dám chung tình với em đây?"

Lẽ nào em nghĩ Trần Thuyên sẽ chung tình với em hay sao? Thanh Liên à Thanh Liên, hắn là bậc đế vương, ngoài hoàng vị, hắn sao có thể chung tình với bất kỳ ai? Ta tuy suy nghĩ như vậy, nhưng lại không hề nói ra, nàng ấy đã bao che cho hắn như thế, vậy thì tùy nàng ấy đi.

"Ta hiểu rồi, là ta không hiểu mong muốn của em, ta không trách em. Em nói cho ta biết, cuối cùng Đoàn Nhữ Hải đã hứa hẹn với em cái gì? "

Thanh Liên im lặng không trả lời, đôi mắt nàng ấy nhìn ta bỗng nhiên ngập tràn đau đớn. Rất lâu sau nàng ấy mới lên tiếng.

"Tiểu thư, nếu tiểu thư thật sự thương em thì xin người đừng hỏi thêm gì nữa, em không thể nói, rồi thời gian sẽ trả lời tất cả. Nhưng em thề với tính mạng mình, dù em làm bất cứ điều gì, em chưa bao giờ muốn thương tổn tiểu thư."

............................




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net